Soramafu Oneshots Love You From Gm7 To C7 And Back And Repeat
Everything about you — 10/7/2020Nội dung: Đêm nay, tôi thấy mình may mắn vì đã được học nhảy. Để tôi có thể thoải mái ngắm nhìn anh ấy mà không cần phải lo về những bước chân của mình.
Lưu ý: Cổ trang ver châu Âu :> và thành thật là tui hong biết gì về khiêu vũ hết á ^^
Một bước sang bên phải.Khép đôi chân lại, và một bước nữa sang bên trái. Vòng lặp của những chuyển động duyên dáng này đã khắc sâu vào tâm trí của tôi, sau vô số lần dẫm phải chân bạn nhảy của mình lúc còn thơ bé và phải tập luyện cho tới khi thành thạo những điệu nhảy căn bản mà không phạm phải lỗi sai nào. Vẫn biết rằng khiêu vũ là một nghi thức quan trọng trong những bữa tiệc của giới quý tộc, nhưng tôi chưa bao giờ thật sự hiểu tại sao mình lại phải học những thứ đó. Điều buồn cười là vào tối hôm nay, ở một buổi dạ hội tầm thường được tổ chức trong tầng lớp thường dân, tôi lại cảm thấy may mắn vì đã được dạy dỗ bài bản những điệu nhảy từ nhỏ. Tôi không cần phải lo về những bước chân của mình, hay lo bị bẽ mặt vì lỡ dẫm phải chân của người đối diện nữa. Tôi có thể tập trung chú ý đến từng biểu cảm trên gương mặt anh, và để cho những đường viền hoàn hảo ấy thỏa thích hớp hồn tôi. Chưa bao giờ khiêu vũ lại là một hoạt động thú vị đến thế. Một cú ngả người.Tôi cao hơn anh ấy, nhưng cả hai chúng tôi đều tức khắc biết rằng tôi sẽ là người ngả ra sau. Trước giờ tôi vẫn luôn bị bắt học những bước nhảy dành cho nam, nhưng không hiểu sao lần này khi vào vai người nữ, cơ thể tôi lại linh hoạt thích ứng ngay lập tức, không một chút sượng sùng nào, như thể tôi đã từng làm chuyện này rất nhiều lần. Như thể những gì tôi đang làm là đúng đắn.Phải rồi, mọi thứ đều đúng khi tôi ở bên anh ấy. Cách đôi tay chúng tôi đan vào nhau, cách anh ấy cẩn trọng đỡ lấy vùng lưng dưới của tôi, cách hai cơ thể áp sát nhau dưới những ngọn nến vàng mờ ảo, cách khuôn mặt của tôi và anh chỉ còn cách nhau một hơi thở, và cách mà ánh nhìn của chúng tôi quyện vào làm một, đầy mê hoặc và hấp dẫn. Tất cả đều rất đúng, như một giấc mơ tưởng như xa vời vợi đang hiện ra ngay trước mắt. - Em nhảy giỏi đấy, Mafumafu. Anh đã quên mất rằng em thật sự là một quý tộc. Soraru-san nói rất khẽ, gần như là thầm thì, nhưng đủ để thức tỉnh tôi khỏi cơn mơ màng. Rồi tôi chợt nhận thức rõ ràng hơn về khoảng cách hiện tại giữa hai chúng tôi. Gần. Quá gần.Và tôi không thể ngăn hai bên má của mình ánh lên chút sắc hồng, không thể khi mà anh bỗng nhiên bật cười vô tư như thế, tiếng cười nhẹ như một cơn gió thoảng qua dưới bầu trời thênh thang chỉ có tôi và anh. Bàn tay anh dịu dàng đặt lên eo của tôi- nguy hiểm quá, suýt chút nữa tôi đã trượt chân ngay tại đấy và tự biến bản thân thành trò cười cho cả bữa tiệc. Anh đưa tôi dạo quanh khắp sàn nhảy, theo một chuyển động đường tròn đều đặn và da diết. Trái ngược với những bước nhảy khoan thai, trái tim tôi gần như đã nổ tung khi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội ngắm nhìn anh thật kỹ và thật gần như thế này. Mái tóc đen rối xù trông thật mềm mại và bồng bềnh. Đôi mắt lim dim như vẫn còn đang lang thang trong giấc mộng của một ai đấy (Mafumafu thừa nhận: anh ấy đã từng lạc chân vào giấc mơ của cậu không biết bao nhiêu lần). Sống mũi thanh thoát cùng bờ môi đầy đặn, vẫn còn ươn ướt sau lần cuối cùng anh vô thức liếm lấy môi dưới. Cần cổ nõn nà, làn da trắng muốt như đang mời gọi và thách thức ai đó đánh dấu lên chúng...Khoan đã.Mình đang suy nghĩ cái gì thế này???Đến thời điểm này, có lẽ tôi đã không còn giấu giếm được khuôn mặt một lúc một đỏ hơn của mình thêm chút nào nữa. Tôi biết rằng suy nghĩ những điều này, suy nghĩ về anh ấy như thế này, là một điều thật sai trái, nhưng vẫn không thể tự ngăn cản bản thân lén lút liếc nhìn xương đòn gợi cảm ngay dưới yết hầu lộ liễu, và từng đường nét vuông vức vẽ lên cơ thể anh, được bao bọc kín đáo trong bộ vest lịch lãm và cuốn hút...- Em nóng sao? Mặt đỏ hết lên rồi kìa.Ôi không, quả nhiên là bị anh ấy để ý mất rồi!Nếu Soraru-san để ý cả cách mà tôi đã thèm thuồ- cách mà tôi đã ngắm nhìn anh ấy, thì liệu anh ấy vẫn sẽ nhìn lại tôi bằng đôi mắt chứa chan sự lo lắng và quan tâm như thế này chứ? - Em ổn. Chỉ là... chắc là do mình nhảy hơi lâu thôi. Nhiệt độ càng lúc càng tăng, chỉ khiến tầm nhìn của tôi dần mờ đi theo làn hơi nước đọng lại nơi khóe mắt. Tôi cứ ngỡ mình sắp khóc, nhưng may mắn thay đó chỉ là vài giọt mồ hôi bốc lên qua làn da mỏng trên khuôn mặt của tôi.Tôi không thể khóc. Anh ấy chỉ là một đối tác của cha tôi thôi, 'một đối tác tầm thường', và nếu cha biết được những cảm xúc này của tôi đối với anh ấy, thì liệu ông sẽ làm gì Soraru-san? Liệu công việc của anh ấy có gặp khó khăn gì không?- Vậy chắc là mình cũng nên dừng lại thôi nhỉ? Anh phải mau rời khỏi đây thôi... Chuyến tàu của anh sẽ sớm khởi hành không lâu nữa.Một cú xoay người. Liệu có phải là cú xoay người ấy đã làm tôi chóng mặt?Soraru-san sắp rời khỏi đây rồi, để tiếp tục công việc của anh với một đối tác khác, ở một thành phố khác, rất xa khỏi chốn phồn hoa bến cảng này. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ trở về. Nụ cười ban nãy đã làm con tim tôi tan chảy sẽ là nụ cười cuối cùng của anh mà tôi nhìn thấy. Sẽ không còn trao đổi thư từ một cách lén lút, không còn những đêm anh lẻn vào ban công phòng tôi và kể những câu chuyện kì thú cho tôi nghe. Những cái nắm tay đầy ngập ngừng, khoảng khắc khi tôi vô tình liếc về hướng anh ấy và đôi mắt chúng tôi chạm nhau, những vần thơ ngọt ngào chỉ dành cho một mình tôi, và từng cái chạm lên da thịt mà tôi hằng mong muốn nhiều hơn - tất cả đều sẽ chấm dứt. Chúng sẽ chấm dứt trước cả khi tôi kịp tìm được một cái tên phù hợp để gọi mớ cảm xúc hỗn độn này. Âm nhạc dừng lại. Điệu nhảy đã kết thúc. Anh buông đôi tay ra, liệu có biết rằng tôi đã vấn vương quấn lấy từng hơi ấm cuối cùng còn đọng lại của anh?Một lời chào tạm biệt. Và anh quay đi, để tôi ở lại bối rối không biết nên làm gì tiếp theo. Tôi đã cảm thấy có gì đó thật sai ở đây. Anh ấy không đưa tiễn tôi về tận cổng dinh thự, như những gì anh đã từng làm trước đây. Không cười rạng rỡ, không nhìn luyến tiếc, chỉ có bóng lưng nhỏ dần và một mình tôi ở lại ngóng trông điều kì diệu gì diễn ra.Nhưng tất nhiên là chẳng có gì xảy ra cả. Còn tôi thì cứ lang thang vô định, vẫn chưa muốn về nhà. Cho tới khi đôi chân đưa tôi đến một địa điểm thân thuộc, nơi tôi và anh vẫn thường ghé đến chơi đùa và trò chuyện với nhau, thì trong tim tôi mới lóe lên chút gì đó. Phải rồi, tại nơi đây, trái tim tôi sẽ từng thề nguyện rằng sẽ ở bên anh trọn phần đời còn lại, theo anh đến tận cùng chân trời. Nhưng nguyện vọng đó gần như là bất khả thi, vậy nên tôi đã nhanh chóng xua nó đi và vờ như chưa một lần từng nghĩ đến khả năng đó. Có lẽ đấy chính là sai sót của tôi ở đây. Tôi lướt nhìn qua chiếc đồng hồ gần nhất. Chỉ còn vài phút nữa là chuyến tàu của anh sẽ rời bến, và tôi sẽ thật sự không còn bất cứ cơ hội nào để gặp lại anh. Vậy nên tôi bắt đầu chạy. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi chạy nhanh thế này. Tất cả những gì tôi nghĩ đến, là anh, và chỉ một mình anh, tất cả mọi thứ về anh. Bến cảng đã lọt vào tầm mắt, và cả bóng hình quen thuộc ấy - khung cảnh mà cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi nắm lấy tay anh, và anh quay lại với một biểu cảm sững sờ trên khuôn mặt. A— Kể cả khi ngạc nhiên mà anh trông cũng thật tuyệt đẹp. Tôi đã nghĩ như thế. Tôi đã nghĩ rằng tôi thật sự yêu lấy tất cả mọi thứ về anh, và nhất quyết sẽ không hối hận về lựa chọn này của mình.- Hãy đưa em đi theo anh.
Lưu ý: Cổ trang ver châu Âu :> và thành thật là tui hong biết gì về khiêu vũ hết á ^^
__________.-.__________
Một bước sang bên phải.Khép đôi chân lại, và một bước nữa sang bên trái. Vòng lặp của những chuyển động duyên dáng này đã khắc sâu vào tâm trí của tôi, sau vô số lần dẫm phải chân bạn nhảy của mình lúc còn thơ bé và phải tập luyện cho tới khi thành thạo những điệu nhảy căn bản mà không phạm phải lỗi sai nào. Vẫn biết rằng khiêu vũ là một nghi thức quan trọng trong những bữa tiệc của giới quý tộc, nhưng tôi chưa bao giờ thật sự hiểu tại sao mình lại phải học những thứ đó. Điều buồn cười là vào tối hôm nay, ở một buổi dạ hội tầm thường được tổ chức trong tầng lớp thường dân, tôi lại cảm thấy may mắn vì đã được dạy dỗ bài bản những điệu nhảy từ nhỏ. Tôi không cần phải lo về những bước chân của mình, hay lo bị bẽ mặt vì lỡ dẫm phải chân của người đối diện nữa. Tôi có thể tập trung chú ý đến từng biểu cảm trên gương mặt anh, và để cho những đường viền hoàn hảo ấy thỏa thích hớp hồn tôi. Chưa bao giờ khiêu vũ lại là một hoạt động thú vị đến thế. Một cú ngả người.Tôi cao hơn anh ấy, nhưng cả hai chúng tôi đều tức khắc biết rằng tôi sẽ là người ngả ra sau. Trước giờ tôi vẫn luôn bị bắt học những bước nhảy dành cho nam, nhưng không hiểu sao lần này khi vào vai người nữ, cơ thể tôi lại linh hoạt thích ứng ngay lập tức, không một chút sượng sùng nào, như thể tôi đã từng làm chuyện này rất nhiều lần. Như thể những gì tôi đang làm là đúng đắn.Phải rồi, mọi thứ đều đúng khi tôi ở bên anh ấy. Cách đôi tay chúng tôi đan vào nhau, cách anh ấy cẩn trọng đỡ lấy vùng lưng dưới của tôi, cách hai cơ thể áp sát nhau dưới những ngọn nến vàng mờ ảo, cách khuôn mặt của tôi và anh chỉ còn cách nhau một hơi thở, và cách mà ánh nhìn của chúng tôi quyện vào làm một, đầy mê hoặc và hấp dẫn. Tất cả đều rất đúng, như một giấc mơ tưởng như xa vời vợi đang hiện ra ngay trước mắt. - Em nhảy giỏi đấy, Mafumafu. Anh đã quên mất rằng em thật sự là một quý tộc. Soraru-san nói rất khẽ, gần như là thầm thì, nhưng đủ để thức tỉnh tôi khỏi cơn mơ màng. Rồi tôi chợt nhận thức rõ ràng hơn về khoảng cách hiện tại giữa hai chúng tôi. Gần. Quá gần.Và tôi không thể ngăn hai bên má của mình ánh lên chút sắc hồng, không thể khi mà anh bỗng nhiên bật cười vô tư như thế, tiếng cười nhẹ như một cơn gió thoảng qua dưới bầu trời thênh thang chỉ có tôi và anh. Bàn tay anh dịu dàng đặt lên eo của tôi- nguy hiểm quá, suýt chút nữa tôi đã trượt chân ngay tại đấy và tự biến bản thân thành trò cười cho cả bữa tiệc. Anh đưa tôi dạo quanh khắp sàn nhảy, theo một chuyển động đường tròn đều đặn và da diết. Trái ngược với những bước nhảy khoan thai, trái tim tôi gần như đã nổ tung khi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội ngắm nhìn anh thật kỹ và thật gần như thế này. Mái tóc đen rối xù trông thật mềm mại và bồng bềnh. Đôi mắt lim dim như vẫn còn đang lang thang trong giấc mộng của một ai đấy (Mafumafu thừa nhận: anh ấy đã từng lạc chân vào giấc mơ của cậu không biết bao nhiêu lần). Sống mũi thanh thoát cùng bờ môi đầy đặn, vẫn còn ươn ướt sau lần cuối cùng anh vô thức liếm lấy môi dưới. Cần cổ nõn nà, làn da trắng muốt như đang mời gọi và thách thức ai đó đánh dấu lên chúng...Khoan đã.Mình đang suy nghĩ cái gì thế này???Đến thời điểm này, có lẽ tôi đã không còn giấu giếm được khuôn mặt một lúc một đỏ hơn của mình thêm chút nào nữa. Tôi biết rằng suy nghĩ những điều này, suy nghĩ về anh ấy như thế này, là một điều thật sai trái, nhưng vẫn không thể tự ngăn cản bản thân lén lút liếc nhìn xương đòn gợi cảm ngay dưới yết hầu lộ liễu, và từng đường nét vuông vức vẽ lên cơ thể anh, được bao bọc kín đáo trong bộ vest lịch lãm và cuốn hút...- Em nóng sao? Mặt đỏ hết lên rồi kìa.Ôi không, quả nhiên là bị anh ấy để ý mất rồi!Nếu Soraru-san để ý cả cách mà tôi đã thèm thuồ- cách mà tôi đã ngắm nhìn anh ấy, thì liệu anh ấy vẫn sẽ nhìn lại tôi bằng đôi mắt chứa chan sự lo lắng và quan tâm như thế này chứ? - Em ổn. Chỉ là... chắc là do mình nhảy hơi lâu thôi. Nhiệt độ càng lúc càng tăng, chỉ khiến tầm nhìn của tôi dần mờ đi theo làn hơi nước đọng lại nơi khóe mắt. Tôi cứ ngỡ mình sắp khóc, nhưng may mắn thay đó chỉ là vài giọt mồ hôi bốc lên qua làn da mỏng trên khuôn mặt của tôi.Tôi không thể khóc. Anh ấy chỉ là một đối tác của cha tôi thôi, 'một đối tác tầm thường', và nếu cha biết được những cảm xúc này của tôi đối với anh ấy, thì liệu ông sẽ làm gì Soraru-san? Liệu công việc của anh ấy có gặp khó khăn gì không?- Vậy chắc là mình cũng nên dừng lại thôi nhỉ? Anh phải mau rời khỏi đây thôi... Chuyến tàu của anh sẽ sớm khởi hành không lâu nữa.Một cú xoay người. Liệu có phải là cú xoay người ấy đã làm tôi chóng mặt?Soraru-san sắp rời khỏi đây rồi, để tiếp tục công việc của anh với một đối tác khác, ở một thành phố khác, rất xa khỏi chốn phồn hoa bến cảng này. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ trở về. Nụ cười ban nãy đã làm con tim tôi tan chảy sẽ là nụ cười cuối cùng của anh mà tôi nhìn thấy. Sẽ không còn trao đổi thư từ một cách lén lút, không còn những đêm anh lẻn vào ban công phòng tôi và kể những câu chuyện kì thú cho tôi nghe. Những cái nắm tay đầy ngập ngừng, khoảng khắc khi tôi vô tình liếc về hướng anh ấy và đôi mắt chúng tôi chạm nhau, những vần thơ ngọt ngào chỉ dành cho một mình tôi, và từng cái chạm lên da thịt mà tôi hằng mong muốn nhiều hơn - tất cả đều sẽ chấm dứt. Chúng sẽ chấm dứt trước cả khi tôi kịp tìm được một cái tên phù hợp để gọi mớ cảm xúc hỗn độn này. Âm nhạc dừng lại. Điệu nhảy đã kết thúc. Anh buông đôi tay ra, liệu có biết rằng tôi đã vấn vương quấn lấy từng hơi ấm cuối cùng còn đọng lại của anh?Một lời chào tạm biệt. Và anh quay đi, để tôi ở lại bối rối không biết nên làm gì tiếp theo. Tôi đã cảm thấy có gì đó thật sai ở đây. Anh ấy không đưa tiễn tôi về tận cổng dinh thự, như những gì anh đã từng làm trước đây. Không cười rạng rỡ, không nhìn luyến tiếc, chỉ có bóng lưng nhỏ dần và một mình tôi ở lại ngóng trông điều kì diệu gì diễn ra.Nhưng tất nhiên là chẳng có gì xảy ra cả. Còn tôi thì cứ lang thang vô định, vẫn chưa muốn về nhà. Cho tới khi đôi chân đưa tôi đến một địa điểm thân thuộc, nơi tôi và anh vẫn thường ghé đến chơi đùa và trò chuyện với nhau, thì trong tim tôi mới lóe lên chút gì đó. Phải rồi, tại nơi đây, trái tim tôi sẽ từng thề nguyện rằng sẽ ở bên anh trọn phần đời còn lại, theo anh đến tận cùng chân trời. Nhưng nguyện vọng đó gần như là bất khả thi, vậy nên tôi đã nhanh chóng xua nó đi và vờ như chưa một lần từng nghĩ đến khả năng đó. Có lẽ đấy chính là sai sót của tôi ở đây. Tôi lướt nhìn qua chiếc đồng hồ gần nhất. Chỉ còn vài phút nữa là chuyến tàu của anh sẽ rời bến, và tôi sẽ thật sự không còn bất cứ cơ hội nào để gặp lại anh. Vậy nên tôi bắt đầu chạy. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi chạy nhanh thế này. Tất cả những gì tôi nghĩ đến, là anh, và chỉ một mình anh, tất cả mọi thứ về anh. Bến cảng đã lọt vào tầm mắt, và cả bóng hình quen thuộc ấy - khung cảnh mà cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi nắm lấy tay anh, và anh quay lại với một biểu cảm sững sờ trên khuôn mặt. A— Kể cả khi ngạc nhiên mà anh trông cũng thật tuyệt đẹp. Tôi đã nghĩ như thế. Tôi đã nghĩ rằng tôi thật sự yêu lấy tất cả mọi thứ về anh, và nhất quyết sẽ không hối hận về lựa chọn này của mình.- Hãy đưa em đi theo anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com