Soonhoon Goc May Cua Anh Dong Van Cua Em
Lee Jihoon chưa từng ghét tiếng máy ảnh đến vậy.Tiếng "click" sắc lẹm cứ vang vọng mãi trong đầu anh, kéo theo ánh mắt xám kia và lời nói lạnh băng:"Tôi không tin vào tưởng tượng. Tôi chỉ tin vào thứ tôi có thể chụp lại."
Nghe như một cú tát thẳng vào lòng tự trọng của một nhà văn sống bằng cảm xúc.Vậy mà đến cuối cùng, anh vẫn nhận lời hợp tác.Một ngày sau
Studio 13 - phòng làm việc của nhiếp ảnh gia Kwon SoonyoungJihoon đứng giữa căn phòng bừa bộn ánh sáng và dây điện, loay hoay nhìn những khung ảnh chưa lồng kính, những ống kính máy ảnh trải dài trên bàn như những vũ khí mà anh chẳng biết dùng để làm gì.Soonyoung thì vẫn như cũ - áo sơ mi đen, tay áo xắn cao, tóc buộc gọn, mắt cắm vào máy tính đang chỉnh ảnh. Không một lời chào.Jihoon bối rối một lúc rồi lên tiếng:"Cậu không định hỏi tôi ý tưởng cho buổi chụp đầu à?""Không cần." - Soonyoung nói mà không rời mắt khỏi màn hình. "Tôi đã chọn địa điểm. Đúng 6 giờ sáng mai, nhà ga cũ ở Gyeongui Line."Jihoon nhướn mày:
"Cậu biết tôi không chụp ảnh mà, đúng không?""Và tôi không viết văn. Nhưng chúng ta đang làm cùng một dự án." - Soonyoung ngẩng lên. "Tôi cần cảm xúc từ cậu. Không phải kỹ năng.""Cảm xúc thì cậu 'chụp' được chắc?"Soonyoung im lặng một lúc. Rồi anh rút từ ngăn kéo một phong bì. Đặt trước mặt Jihoon."Tôi chụp được. Và từng chụp rồi."Jihoon chậm rãi mở phong bì. Bên trong là một xấp ảnh nhỏ - giấy ảnh loại cũ, không viền trắng. Anh lật qua từng tấm.Cậu bé mặc áo len xám đứng giữa khung trời mùa đông Seoul. Góc nghiêng của gương mặt. Đôi mắt nhìn xa xăm. Bức ảnh thứ ba, thứ tư, thứ năm - vẫn là cậu bé đó. Nhưng lớn dần lên trong mỗi khung hình. Càng lúc càng ít nụ cười. Càng lúc càng cô đơn.Bức ảnh cuối cùng là cậu bé ấy - đứng giữa sân ga trống trơn, tay ôm một quyển sổ có bìa gấp mép.Jihoon buông tấm ảnh ra như bị bỏng.Không thể nào.Hắn ta...Soonyoung nhìn anh. Lần đầu tiên ánh mắt ấy không lạnh lẽo, mà có một tia gì đó như... đau đớn."Cậu đã từng viết một đoạn thế này, phải không?" - Soonyoung rút từ túi áo một mẩu giấy đã nhàu:"Tôi đứng giữa sân ga mùa đông, tay ôm tập bản thảo đầu tiên. Không ai biết, tôi vừa bỏ lỡ chuyến tàu đến nơi mình từng gọi là nhà."
Đó là đoạn văn Jihoon viết trong cuốn tiểu thuyết đầu tay. Một chi tiết nhỏ, không nổi bật, nhưng anh nhớ rõ vì nó đến từ chính ký ức tuổi mười ba.Của anh."Cậu..." - Jihoon siết chặt tay. "Tại sao cậu có những bức ảnh đó?"Soonyoung tựa lưng vào bàn, giọng trầm hơn thường ngày:"Vì người trong ảnh... từng là lý do tôi bắt đầu cầm máy."Không khí đông cứng trong vài giây.Jihoon mở miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Anh quay người định rời khỏi phòng, nhưng Soonyoung nói vọng theo:"Ngày mai, nhà ga cũ. Cậu không cần diễn, chỉ cần... nhớ lại."Tối hôm đóCăn hộ của Jihoon nhỏ, ngăn nắp và yên tĩnh. Nhưng tối nay, nó không còn là chốn trú ngụ an toàn. Tập ảnh kia nằm im trên bàn làm việc như một chiếc hộp Pandora vừa hé nắp.Jihoon ngồi trước laptop. Dòng chữ nhấp nháy giữa màn hình trắng xóa:Chương 1: Gặp lại
Anh chưa biết nên viết gì, nhưng lòng bàn tay vẫn ướt mồ hôi.Chín năm trước, ở sân ga Gyeongui, có một cậu bé ôm theo giấc mơ viết lách, đứng trước một cậu nhóc đeo máy ảnh đồ chơi, hỏi:"Nếu cậu có thể chụp lại một ký ức, cậu sẽ giữ lại khoảnh khắc nào?"
Cậu nhóc ấy đã không trả lời. Nhưng chín năm sau, anh ta đưa cả một tập ảnh đến, như một lời đáp muộn màng.Và Jihoon biết rõ...
Tên nhóc ấy chính là Kwon Soonyoung.
Nghe như một cú tát thẳng vào lòng tự trọng của một nhà văn sống bằng cảm xúc.Vậy mà đến cuối cùng, anh vẫn nhận lời hợp tác.Một ngày sau
Studio 13 - phòng làm việc của nhiếp ảnh gia Kwon SoonyoungJihoon đứng giữa căn phòng bừa bộn ánh sáng và dây điện, loay hoay nhìn những khung ảnh chưa lồng kính, những ống kính máy ảnh trải dài trên bàn như những vũ khí mà anh chẳng biết dùng để làm gì.Soonyoung thì vẫn như cũ - áo sơ mi đen, tay áo xắn cao, tóc buộc gọn, mắt cắm vào máy tính đang chỉnh ảnh. Không một lời chào.Jihoon bối rối một lúc rồi lên tiếng:"Cậu không định hỏi tôi ý tưởng cho buổi chụp đầu à?""Không cần." - Soonyoung nói mà không rời mắt khỏi màn hình. "Tôi đã chọn địa điểm. Đúng 6 giờ sáng mai, nhà ga cũ ở Gyeongui Line."Jihoon nhướn mày:
"Cậu biết tôi không chụp ảnh mà, đúng không?""Và tôi không viết văn. Nhưng chúng ta đang làm cùng một dự án." - Soonyoung ngẩng lên. "Tôi cần cảm xúc từ cậu. Không phải kỹ năng.""Cảm xúc thì cậu 'chụp' được chắc?"Soonyoung im lặng một lúc. Rồi anh rút từ ngăn kéo một phong bì. Đặt trước mặt Jihoon."Tôi chụp được. Và từng chụp rồi."Jihoon chậm rãi mở phong bì. Bên trong là một xấp ảnh nhỏ - giấy ảnh loại cũ, không viền trắng. Anh lật qua từng tấm.Cậu bé mặc áo len xám đứng giữa khung trời mùa đông Seoul. Góc nghiêng của gương mặt. Đôi mắt nhìn xa xăm. Bức ảnh thứ ba, thứ tư, thứ năm - vẫn là cậu bé đó. Nhưng lớn dần lên trong mỗi khung hình. Càng lúc càng ít nụ cười. Càng lúc càng cô đơn.Bức ảnh cuối cùng là cậu bé ấy - đứng giữa sân ga trống trơn, tay ôm một quyển sổ có bìa gấp mép.Jihoon buông tấm ảnh ra như bị bỏng.Không thể nào.Hắn ta...Soonyoung nhìn anh. Lần đầu tiên ánh mắt ấy không lạnh lẽo, mà có một tia gì đó như... đau đớn."Cậu đã từng viết một đoạn thế này, phải không?" - Soonyoung rút từ túi áo một mẩu giấy đã nhàu:"Tôi đứng giữa sân ga mùa đông, tay ôm tập bản thảo đầu tiên. Không ai biết, tôi vừa bỏ lỡ chuyến tàu đến nơi mình từng gọi là nhà."
Đó là đoạn văn Jihoon viết trong cuốn tiểu thuyết đầu tay. Một chi tiết nhỏ, không nổi bật, nhưng anh nhớ rõ vì nó đến từ chính ký ức tuổi mười ba.Của anh."Cậu..." - Jihoon siết chặt tay. "Tại sao cậu có những bức ảnh đó?"Soonyoung tựa lưng vào bàn, giọng trầm hơn thường ngày:"Vì người trong ảnh... từng là lý do tôi bắt đầu cầm máy."Không khí đông cứng trong vài giây.Jihoon mở miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Anh quay người định rời khỏi phòng, nhưng Soonyoung nói vọng theo:"Ngày mai, nhà ga cũ. Cậu không cần diễn, chỉ cần... nhớ lại."Tối hôm đóCăn hộ của Jihoon nhỏ, ngăn nắp và yên tĩnh. Nhưng tối nay, nó không còn là chốn trú ngụ an toàn. Tập ảnh kia nằm im trên bàn làm việc như một chiếc hộp Pandora vừa hé nắp.Jihoon ngồi trước laptop. Dòng chữ nhấp nháy giữa màn hình trắng xóa:Chương 1: Gặp lại
Anh chưa biết nên viết gì, nhưng lòng bàn tay vẫn ướt mồ hôi.Chín năm trước, ở sân ga Gyeongui, có một cậu bé ôm theo giấc mơ viết lách, đứng trước một cậu nhóc đeo máy ảnh đồ chơi, hỏi:"Nếu cậu có thể chụp lại một ký ức, cậu sẽ giữ lại khoảnh khắc nào?"
Cậu nhóc ấy đã không trả lời. Nhưng chín năm sau, anh ta đưa cả một tập ảnh đến, như một lời đáp muộn màng.Và Jihoon biết rõ...
Tên nhóc ấy chính là Kwon Soonyoung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com