TruyenHHH.com

Sookay Sonkhoa Dai Lo Tuoi Ba Muoi Vun Vo

trần anh khoa đêm ấy đã nói gì?

...

em biết rằng có những điều sẽ chẳng thể trốn tránh mãi được.

dù có là năm tháng, vài năm hay vài trăm năm đi chăng nữa. em có muốn chạy trốn cũng không thể.

tình cảm chẳng giống mưa rào, xối xả một trận rồi sẽ tan.

em cũng có những rung động chất chứa trong cõi lòng. rằng tơ vương dệt mối tình mình đơn côi. em cũng muốn hai đứa mình trở thành đôi ta.

nhưng có những điều em luôn trăn trở.

ngày anh hỏi em câu ấy, em đã thực tình muốn trả lời rằng có. trần anh khoa yêu nguyễn huỳnh sơn rất nhiều. nhưng nhìn lại, em có gì? em có gì để yêu anh?

một sự nghiệp vẫn còn đang bấp bênh cùng cực và chưa có gì nổi trội. một quá khứ nhọc nhằn bươn chải và hàng tá sự quay lưng.

anh quá xa vời để em với tới. ngay cả tên chúng ta, cũng đã cách rất xa nhau trong bảng chữ cái rồi.

em sợ cảm giác khi em chấp nhận, rồi trên vai anh sẽ thêm một gánh nặng nữa.

bởi con đường mà em đang bước ấy, nó là đại lộ của một tuổi ba mươi đã trải qua nhiều vụn vỡ. biết bao thăng trầm làm em chẳng đủ tự tin để sóng bước bên người, và cũng đủ cho em hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta thật sự bên nhau.

mũi dùi truyền thông luôn đáng sợ. ai mà chẳng biết. liệu rằng khi em nói câu chấp nhận, sau này anh có thấy hối hận không? em không muốn phải nghĩ về câu hỏi đó.

vì thà để tình ta chết yểu ngay từ khi còn chưa thai nghén, còn hơn chết chìm giữa muôn lời nhân gian.


đêm hôm đó, trên góc ban công nọ, lòng anh khoa giằng xé.

em nhắm mắt vì không dám đối mặt với sự thật này. và bàn tay em cứ mãi bấu chặt như thế.

anh hỏi, và anh áp đôi bàn tay mát lạnh ấy lên gò má em. để bao nhiêu hơi ấm huỳnh sơn cất giữ bấy lâu nay sẽ truyền tới người thương bé nhỏ, cho em hiểu rằng anh yêu em nhiều đến thế nào.

đấy là khoảnh khức tim em thổn thức không nguôi, em mở mắt, để ta chạm vào tận đáy tâm hồn nhau.

sơn có biết chăng lòng em hổ lốn tới mức nào?

em muốn nói yêu anh,

vậy mà.


"bạn biết rõ mà. ta không nên."

em gạt đi đôi bàn tay ấy, và thẳng thừng nói với anh.

"tôi không xứng với bạn đâu, xin bạn đấy."

"tôi biết bạn yêu tôi, tôi cũng yêu bạn. nhưng đây là cách tốt nhất cho hai ta. sự nghiệp của bạn còn tốt đẹp lắm, đừng để nó bị một kẻ với đầy vết nhơ như tôi vấy bẩn. xin lỗi."

lần nữa, em cúi gầm mặt, giấu đi một đôi mắt đã lay động từ bao giờ.

"nhưng mà khoa ơi..."

em kéo anh lại, để anh thấy rõ tròng mắt em chứa những gì. và em nhắm mắt, tựa đầu vào ngực anh, hơi thở anh khoa cứ nặng nề, gánh nặng cảm xúc trong em kéo theo nhịp thở chẳng thể nào ổn định. em muốn lắm chứ, nhưng mà em chẳng thể.

"tôi nói thật đấy, xin bạn đừng. chúng ta chỉ nên là bạn thôi."

giữa trời đêm khuya khoắt, tiếng em nghe nức nở vô cùng. có một nguyễn huỳnh sơn hụt hẫng và khổ đau đến chẳng nói nên câu nào. bờ môi mím chặt tưởng như bật máu. mùa hè sài gòn đêm nay lạnh vô cùng. đến cả trái tim của huỳnh sơn cũng đóng băng.

nhìn ra bầu trời xa xăm ấy, huỳnh sơn biết rồi chuyện chúng mình sẽ đi về đâu.

trần anh khoa là kẻ cương quyết, em một khi đã nói chắc chắn không bao giờ rút lại. huỳnh sơn rất rõ điều đó. dù rằng nhiều lần quyết định của em tự khiến em chìm trong vô vàn đau đớn. anh biết rằng chuyện chúng mình từ phút giây ấy chỉ có thể kết lại bằng chữ chúng mình mà thôi. dù ta biết rõ rằng cả hai yêu nhau rất nhiều. anh yêu em, vậy nên anh chỉ có thể chấp nhận.

hết cách thật rồi em ơi. 

ôm lấy em trong phút giây vụn vỡ, anh gom hết chuyện chúng mình thành mấy câu chữ "ừ, mình chỉ nên làm bạn mà thôi."

huỳnh sơn đã ước, chữ bạn ấy có nghĩa là bạn đời.

và anh khoa cũng đã ước, chữ bạn ấy một ngày nào đó có nghĩa là bạn đời.


...

end. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com