Sookai Ver Heaven
Một cuộc họp lớn do chính Huening Kai đề xướng. Việc này chẳng khác vào đánh vào mặt Choi Soobin một cú thật đau. Hắn biết em chủ động mở họp vì điều gì.Còn gì nữa chứ? Tất nhiên là tự đề cử kế hoạch tàu cá nhân của bản thân rồi.Vì việc này mà suốt mấy tiếng rồi mặt hắn cứ như sắp phát nổ, trông còn đáng sợ hơn cuộc chiến không cân sức ngoài kia. Kai đã hết lòng dỗ ngọt rồi, đến việc làm nũng em cũng làm nốt nhưng hắn vẫn nhất định không cho em đi. Dù em có thề rằng mình sẽ trở về an toàn, nhưng như Soobin từng nói, hắn không tin em đâu.Đó là cuộc họp kéo dài nhất lịch sử tinh cầu, cụ thể là 3 tiếng. Phải, 3 tiếng nhưng chẳng ai thuyết phục nổi hắn, dù chỉ là cân nhắc về việc đó. Nol, Seungcheol, Yeonjun và Yongbok thì im lặng không nói. Họ từ chối không được mà ủng hộ lại càng không xong. Kyn thì bận quay cuồng với mớ công việc nơi chiến trường nên xin không dự họp.Cảm thấy ai cũng đang dần trở nên mệt mỏi nên em cũng đành kết thúc cuộc họp mà chưa có kết quả gì. Họp vừa xong thì hắn đi một mạch về phòng, đến nhìn lại mà Soobin cũng cảm thấy chán nản.Kai chỉ đành chạy vội theo sau, nhưng chỉ vừa đến trước của thì đã bị tường thép chặn lại. Nhưng khổ nỗi, phòng của hắn có nhận diện vân tay của em nên Kai đã vào ngay sau đó.Hệt như một đứa trẻ, hắn nằm phịch lên giường với vẻ giận dỗi. Kai thở dài ngồi vào ghế đối diện, em trầm ngâm nhìn hắn rồi nhẹ nói:
"Anh làm vậy là không đúng rồi...""Ý em việc bảo vệ người anh yêu là không đúng?""Nhưng phải công tư phân minh chứ.""Chết tiệt...em làm anh bực...", hắn mắng nhỏ.Kai cũng chẳng nói nổi nữa, anh thở dài:
"Nào, đừng giận nữa. Chẳng qua chỉ là một nhiệm vụ bình thường thôi mà, nó không nguy hiểm như anh nghĩ đâu."Kai thật sự không hiểu nổi hắn bị sao nữa. Vì chuyện cũ em đã quên cả rồi nên kể cả việc em từng bỏ hắn lại thế nào cũng không nhớ."Thế này nhé, em chỉ đi đúng ba mươi phút thôi được không?""....""Soobin à....Anh nhìn đi, các tàu cỡ trung bên ta đã thiệt hại nặng nề lắm rồi, nếu còn kéo dài nữa thì sẽ lỡ cơ hội vàng mất.""Em lại đây.", hắn vừa nói vừa ngồi dậy rồi vỗ vào chỗ bên cạnh giường.Kai cũng ngoan ngoãn nghe theo. Vừa rồi xuống là hắn liền nắm lấy tay em, cứ tưởng Soobin định làm nũng nên em cười. Ngờ đâu hắn lại đeo vào tay em một vật. Thứ này đối với em khá quen thuộc, trông giống đồng hồ lại không phải đồng hồ.Đó là thiết bị theo dõi sự sống. Nếu người đeo đang gặp vấn đề nguy cấp hoặc nguy hiểm đến tính mạng thì nó sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo. Lúc trước thì em hay dùng nhưng gần đây thấy nó cũng chẳng có tác dụng là bao nên không đeo nữa."Cái này....", Kai ngơ ngác nhìn hắn."Chỉ ba mươi phút thôi đấy nhé. Nếu anh nhận được tín hiệu cảnh báo thì sẽ lập tức lao đến đó ngay.""Anh đồng ý rồi!"Soobin cười khẩy:
"Nếu không đồng ý thì em sẽ lẽo đẽo theo mãi mất. Với lại..."Hắn đưa tay vén mái tóc dài rũ xuống mi mắt của Kai, nói tiếp:
"Anh không muốn nhìn thấy em cứ u buồn như thế nữa...Nhưng em phải hứa với anh một chuyện.""Ừm, cái gì em cũng hứa!""An toàn là trên hết. Bất kể là việc gì, mọi quyết định của em đều phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Được không?""Ừm...."Để em đi chẳng khác nào lấy một mảnh tâm hồn hắn rồi thả nó trôi đi trong vũ trụ.Nhưng vì em, vì đại cục, vì sự cố gắng của tất cả mọi người và còn là vì trách nhiệm nữa...Từ bé đến lớn hắn chỉ sống dựa vào mẹ, cái gì cũng là mẹ quyết định. Nhỏ nhặt nhất như hôm đó học gì và ăn gì, thậm chí là áo màu gì. Lớn lao hơn thì chính là quyết định đi theo mẹ và bỏ lại cha ở Trái Đất. Những việc ấy đều là do mẹ quyết cả, hắn ở đây một phần cũng vì mẹ.Nhưng lớn hơn một chút, khi thành niên rồi Choi Soobin thích ương bướng lắm. Kể từ ngày cầm lấy tấm thẻ công dân của tinh cầu PT340 trong tay thì hắn được tự mình quyết định, và phải tự mình quyết định.Ở vị trí càng cao thì quyết định của hắn lại càng to lớn. Từ một đội trưởng cho đến một tư lệnh. Hắn đã từng quyết định sai và mất đi cả hạm đội cùng với hai đồng chí. Bây giờ lựa chọn này lại liên quan đến người hắn thương.Hắn sợ.Soobin sợ lắm. Hắn biết vì sao khi nhỏ mẹ luôn giành quyền được chọn. Vì việc quyết định một thứ thật đáng sợ.Nếu lúc nhỏ do chính Soobin chọn đi theo mẹ hoặc cha thì sau này có lẽ hắn sẽ ám ảnh việc đó cả đời. Nhưng Nol đã thay thế vị trí đó, bà thà rằng để con trai ghét mình còn hơn là để Choi Soobin tự đổ lỗi cho bản thân.Bây giờ hắn lớn rồi, Huening Kai cũng là người hắn yêu. Bà không giúp hắn được nữa.Choi Soobin có thể dằn lòng xé mất một mảnh tâm hồn, để người ấy đi. Và nếu em thật sự bỏ hắn lại thì hắn đành chấp nhận rằng bây giờ hồn mình đã khuyết một mảnh không thể nào trở lại nữa.Liệu ngày ấy khi mẹ hắn lựa chọn đem hắn rời xa Trái Đất thì mẹ có thế này không? Mẹ có đau đến xé lòng khi phải để cha ở lại.Và người đàn ông ấy đã nghĩ gì khi quyết định nhường lại vị trí ấy cho hắn?Tình yêu, thứ mà Choi Soobin phải nể phục và cũng phải kính sợ......Tàu cá nhân của em đã được chuẩn bị xong, trong thời gian đó hắn cứ dính lấy em mãi thôi. Xa nhau ba mươi phút mà em tưởng hắn sắp xa mình ba mươi năm."Em nhớ đấy nhé, khi đến được điểm chỉ định thì phải liên lạc với anh ngay. Và tuyệt đối không được tháo vòng sự sống ra.""Biết rồi mà, tất cả những gì tư lệnh nói tôi đều đã khắc sâu vào trí óc ạ.""Thật sự không muốn để em đi tí nào...."Kai phì cười:
"Có anh người yêu đẹp trai thế này mong ngóng nên em không dám đi lâu đâu. Nào, chúc em may mắn đi.""May mắn nhé." Dứt câu hắn liền tiến đến đặt lên môi người kia nụ hôn phớt rồi sau đó ôm em thật chặt. Không định hôn ít thế này đâu nhưng vì còn có người xung quanh nên hắn không muốn làm em ngại.Kai thấy không còn thời gian nên cũng vội vội vàng vàng lên tàu. Choi Soobin dõi theo từ lúc em vào tàu, đến lúc cửa tàu mẹ mở và em rời đi......Tàu đã xuất phát được sáu phút, Kai thở phào. Em đưa vòng sự sống trên tay lên rồi chăm chăm nhìn vào đó. Lấy từ túi ra một vật nhỏ chỉ cỡ đầu ngón tay, em đặt nó lên vòng tay.Ban nãy Soobin cứ dính lấy em mãi nên vất vả lắm mới làm xong thứ này.Vật tròn ấy vừa chạm vào chiếc vòng thì chỉ khoảng vài giây sau đã có một tiếng bíp thật to kêu lên, vòng tay tự tách ra rồi tuột khỏi tay em.Nếu là bình thường khi tháo vòng thì sẽ mất tín hiệu sự sống, và Choi Soobin sẽ lập tức tìm đến. Nhưng nhờ vài mánh khoé từ con chip vừa rồi nên chiếc vòng sẽ duy trì trạng thái tính hiệu như thế, trừ khi nó bị đập vỡ.Huening Kai....đang suy tính gì vậy?Em bỏ chiếc vòng vào túi quần rồi quay lại nhiệm vụ chính. Tàu đã tiếp cận điểm chỉ định thành công rồi."Xin lỗi vì đã lừa anh..."Huening Kai buộc phải làm thế này vì em không muốn Soobin lo lắng. Thực tế thì trận chiến đã chuyển biến tệ hơn và gần như không thể nào vãn hồi. Chuyện đi phát sóng chỉ là cái cớ để em được tiếp cận X.Muốn nhanh kết thúc thì chỉ còn cách tấn công vào bên trong mà thôi, nhưng trong tình huống này mà kéo theo cả đội đi thì quá dễ bị phát hiện. Không thể dùng người máy do Cherish điều khiển được vì đã dùng một lần, Vic chắc chắn sẽ cảnh giác hơn và cho lắp đặt một số thiết bị kiểm tra.Cách tốt nhất vẫn là em tự đi. Đương nhiên là cách nào thì cũng có nguy hiểm, lần này nếu khéo léo một chút thì em tin là sẽ không xảy ra chuyện.Mặc xong đồ phi hành, em cho nhấn nút để phát đi sóng. Từ khoảng cách này Kai sẽ lợi dụng điểm mù phía sau tàu để đến X, nhóm Soobin dù quan sát đến đâu cũng khó lòng mà phát hiện ra.Cửa tàu mở, Kai vươn mình ra không gian rồi nhanh chóng dùng tên lửa đẩy trên đồ phi hành để hòa mình vào mớ rác vũ trụ. Bám hết khối này đến khối khác, cuối cùng em cũng đến gần X.Kai bám vào vỏ ngoài gần như trơn nhẵn của nó rồi khó khăn tiến đến vùng vành đai. Nếu là bình thường thì hệ thống trong X sẽ ầm ĩ cả lên và lão ta sẽ phát hiện ngay.Nhưng hôm nay AI của X đã bị quá tải. Hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn bảng thông tin chen chúc hiện lên để chờ được giải quyết. Và việc một 'vật thể' lạ tiếp cận X lúc này sẽ là thông báo bị đẩy xuống cuối cùng và AI cho rằng đó là rác từ trận chiến.Hành xử tự nhiên nhất có thể, Kai dựa vào ký ức của mình quan sát được lúc Soobin đến đây nên rất nhanh đã cởi xong đồ phi hành và tiếp cận khu vực nghiên cứu.Dãy hàng lang này còn rất nhiều phòng, hai trong số đó đã được Soobin nhìn qua nên em loại khỏi tầm ngắm. Em không hứng thú với cái bể 'ngâm xác' khổng lồ của lão. Và Nara thì đã quyết định để mặc lũ trẻ trong căn phòng số hai nên em cũng ngó lơ.Việc để lũ trẻ ra đi như thế là cách làm đạo đức nhất mà họ có thể nghĩ ra hiện giờ. Bởi từ lâu nhân bản vô tính vẫn được xem là một tội ác phi đạo đức và bị cấm, bây giờ với số lượng lớn con người có kiểu gen y hệt nhau như thế xuất hiện thì đúng là địa ngục.Hiện tại sẽ không vấn đề gì, nhưng về sau sẽ kéo theo rất nhiều hệ quả nên đây vẫn là cách tốt nhất.Kai nhanh chân tiến đến căn phòng thứ ba. Em vẫn như thường lệ mà gắn vào đó một khối hộp màu trắng. Lần này khác ở chỗ Yongbok sẽ không xử lý thông tin nên màn hình lại hiện lên, chính Kai sẽ là người giải mật khẩu.Cùng lúc đó Soobin bên này lấy làm lạ, sóng thì đã phát lâu vậy rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng, Huening Kai cũng không thấy liên lạc. Hắn nhìn vào đồng hồ của mình, trên đó hiển thị thông tin sự sống của Huening Kai. Mọi thông số đều bình thường nên hắn cũng dần yên tâm.Vẫn có chút điềm chẳng lành nên Soobin đã chủ động liên lạc:
"Em sao rồi?"Kai biết đến nước này thì không giấu được nữa nên thở dài trả lời, tay thì vẫn thoăn thoắt nhập lệnh:
"Đừng mắng em hay hét toáng lên đấy nhé. Em hiện tại đang bên trong X."Choi Soobin trầm ngâm nhìn vào con tàu trinh thám cỡ nhỏ đang cô độc giữa không trung, hắn cảm thấy bản thân đã quá mệt mỏi để biểu lộ cả"Em vẫn chọn cách đó...""Em cũng không muốn đâu nhưng đây là cách duy nhất lúc này. Ta không thể để mặc vệ binh chết đi như vậy nữa.""Nếu vậy thì người sẽ chết đi sẽ thật sự là anh đấy."Kai dừng tay rồi thở dài: "Anh lại vậy rồi."
"Anh chỉ muốn nói nếu em xảy ra chuyện thì anh cũng vậy. Thế nên hãy làm thật nhanh và ra khỏi đó.""Rõ rồi ~ À đúng rồi, em đang trước cửa một căn phòng.", Dừng một lúc em nói tiếp "Em vào rồi....chỗ này."Đằng sau cánh cửa ấy là một mảng màu trắng khiến em lóa mắt. Kai nghe thấy tiếng người, có vẻ rất đông và ai cũng đang nói bằng giọng sợ hãi.Đến khi định thần lại em mới nhận ra rằng mảng trắng mà mình thấy chính là màu của áo Blouse."Hay thật...chọn đại mà cũng vào đúng nơi này...", em cảm thán.Nơi này là phòng thí nghiệm, em nói đúng hơn chính là 'nhà tù' mà lão dùng để giam lỏng những nhà khoa học."Soobin, anh cho một tàu cỡ trung đợi ở cổng vào số 3, anh sẽ đưa mọi người ra đó."
"Còn em?"
"Em sẽ cố tìm cách thâm nhập vào hệ thống điều khiển ở đây, phải vô hiệu hóa các chiến hạm đang nhận lệnh từ X."
Soobin vội đáp:
"Đợi đã Kai! Em cứ lẫn vào những nhà khoa học đó và chờ anh. Anh đến rồi em mới được hành động!"
"Không được, ta sắp bị phát hiện rồi...."
"Xin em...lần này thôi..."Vậy được..."Kai vốn định trả lời qua loa rồi tự mình đi, nhưng nhớ lại vẻ mặt thống khổ của hắn khi nhìn em, khi van xin em khi ấy...khiến em chùn bước. Kai làm sao nhớ được mình cũng từng ra đi như vậy, đi mà hắn còn chẳng kịp biết điều gì.Vì thế lần này Soobin sợ lắm, chẳng khác nào rạch lên vết sẹo cũ.Kai lấy bừa một cái áo Blouse trên móc, từ lúc em bước vào đây thì gần như tất cả mọi người đều dừng công việc của mình lại và nhìn em.Kai đoán lần này họ nhìn em không phải vì vẻ ngoài thu hút nữa. Mà là vì trước đây người bước vào từ cánh cửa ấy chỉ có Victor."Mọi người đi theo tôi, phải thật nhanh. Không được xô đẩy, không được làm ồn. Sẽ có tàu chờ mọi người ở cổng số 3, khi vào đó tất cả những người ở đây phải khai toàn bộ những gì đã nghiên cứu suốt nhiều năm qua, không sót một chữ."
Em trầm mặc: "Nếu đồng ý thì thoát khỏi đây, không đồng ý thì vẫn ở lại phục vụ Victor. Tùy mọi người chọn."Em thấy được ánh mắt họ lóe lên tia hy vọng, thứ mà vốn đã tắt ngúm từ hàng thập kỷ trước từ khi họ đặt chân đến X. Ánh mắt ấy mong chờ và mòn mỏi, ấy mắt ấy cũng là sự van xin. Huening Kai dẫn đầu một nhóm hơn ba trăm người ra đến cổng.Vì chiến tranh nên mọi người máy ở sảnh gần như đều được chuyển đến tiền tuyến, chỉ có vài con robot giám sát là vẫn bay lượn trên không định kỳ. Huening Kai đã canh ngay lúc robot giám sát rút lui để dẫn tất cả ra ngoài.Lần này bước ra ngoài chính là cơ hội sống mới của họ, là một bước lên thiên đường. Có người thì đang thút thít vì lần đầu được bước ra khỏi nhà tù ấy, cũng có kẻ đã mệt mỏi đến mức ánh mắt không nói lên điều gì kể cả sự tuyệt vọng.Soobin thấy bất an...nhưng hắn không thể giải thích nỗi bất an ấy đến từ đâu hay từ lúc nào. Cuộc gọi ấy vừa kết thúc thì tim hắn đã đập nhanh liên tục đến tận bây giờ. Hắn biết lần này Kai sẽ không hành động một mình, tuy vậy sự lo sợ vẫn chẳng hề nguôi ngoai.Cửa ra ngay trước mắt, ai nấy đều vui mừng chạy ra. Từ khoảng cách này em đã thấy tàu của Soobin đang đến, chỉ còn khoảng năm phút nữa sẽ hạ cánh.Kai lùi về sau và cố lẫn vào đám đông, em thở phào.Nhưng vừa thở phào không bao lâu em đã thấy hông mình đau nhói. Dòng người dày đặc ào ra nên em không thể xác định xem mình đã bị gì và ai đã làm. Chỉ biết ngay sau đó mắt em nặng trĩu, cả gian phòng như bị bóng đêm bao phủ từ trên xuống.Đám đông ấy hoàn toàn không nhận ra kẻ vừa lãnh đạo họ đã gục xuống trên tay một tên lạ mặt.
"Anh làm vậy là không đúng rồi...""Ý em việc bảo vệ người anh yêu là không đúng?""Nhưng phải công tư phân minh chứ.""Chết tiệt...em làm anh bực...", hắn mắng nhỏ.Kai cũng chẳng nói nổi nữa, anh thở dài:
"Nào, đừng giận nữa. Chẳng qua chỉ là một nhiệm vụ bình thường thôi mà, nó không nguy hiểm như anh nghĩ đâu."Kai thật sự không hiểu nổi hắn bị sao nữa. Vì chuyện cũ em đã quên cả rồi nên kể cả việc em từng bỏ hắn lại thế nào cũng không nhớ."Thế này nhé, em chỉ đi đúng ba mươi phút thôi được không?""....""Soobin à....Anh nhìn đi, các tàu cỡ trung bên ta đã thiệt hại nặng nề lắm rồi, nếu còn kéo dài nữa thì sẽ lỡ cơ hội vàng mất.""Em lại đây.", hắn vừa nói vừa ngồi dậy rồi vỗ vào chỗ bên cạnh giường.Kai cũng ngoan ngoãn nghe theo. Vừa rồi xuống là hắn liền nắm lấy tay em, cứ tưởng Soobin định làm nũng nên em cười. Ngờ đâu hắn lại đeo vào tay em một vật. Thứ này đối với em khá quen thuộc, trông giống đồng hồ lại không phải đồng hồ.Đó là thiết bị theo dõi sự sống. Nếu người đeo đang gặp vấn đề nguy cấp hoặc nguy hiểm đến tính mạng thì nó sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo. Lúc trước thì em hay dùng nhưng gần đây thấy nó cũng chẳng có tác dụng là bao nên không đeo nữa."Cái này....", Kai ngơ ngác nhìn hắn."Chỉ ba mươi phút thôi đấy nhé. Nếu anh nhận được tín hiệu cảnh báo thì sẽ lập tức lao đến đó ngay.""Anh đồng ý rồi!"Soobin cười khẩy:
"Nếu không đồng ý thì em sẽ lẽo đẽo theo mãi mất. Với lại..."Hắn đưa tay vén mái tóc dài rũ xuống mi mắt của Kai, nói tiếp:
"Anh không muốn nhìn thấy em cứ u buồn như thế nữa...Nhưng em phải hứa với anh một chuyện.""Ừm, cái gì em cũng hứa!""An toàn là trên hết. Bất kể là việc gì, mọi quyết định của em đều phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Được không?""Ừm...."Để em đi chẳng khác nào lấy một mảnh tâm hồn hắn rồi thả nó trôi đi trong vũ trụ.Nhưng vì em, vì đại cục, vì sự cố gắng của tất cả mọi người và còn là vì trách nhiệm nữa...Từ bé đến lớn hắn chỉ sống dựa vào mẹ, cái gì cũng là mẹ quyết định. Nhỏ nhặt nhất như hôm đó học gì và ăn gì, thậm chí là áo màu gì. Lớn lao hơn thì chính là quyết định đi theo mẹ và bỏ lại cha ở Trái Đất. Những việc ấy đều là do mẹ quyết cả, hắn ở đây một phần cũng vì mẹ.Nhưng lớn hơn một chút, khi thành niên rồi Choi Soobin thích ương bướng lắm. Kể từ ngày cầm lấy tấm thẻ công dân của tinh cầu PT340 trong tay thì hắn được tự mình quyết định, và phải tự mình quyết định.Ở vị trí càng cao thì quyết định của hắn lại càng to lớn. Từ một đội trưởng cho đến một tư lệnh. Hắn đã từng quyết định sai và mất đi cả hạm đội cùng với hai đồng chí. Bây giờ lựa chọn này lại liên quan đến người hắn thương.Hắn sợ.Soobin sợ lắm. Hắn biết vì sao khi nhỏ mẹ luôn giành quyền được chọn. Vì việc quyết định một thứ thật đáng sợ.Nếu lúc nhỏ do chính Soobin chọn đi theo mẹ hoặc cha thì sau này có lẽ hắn sẽ ám ảnh việc đó cả đời. Nhưng Nol đã thay thế vị trí đó, bà thà rằng để con trai ghét mình còn hơn là để Choi Soobin tự đổ lỗi cho bản thân.Bây giờ hắn lớn rồi, Huening Kai cũng là người hắn yêu. Bà không giúp hắn được nữa.Choi Soobin có thể dằn lòng xé mất một mảnh tâm hồn, để người ấy đi. Và nếu em thật sự bỏ hắn lại thì hắn đành chấp nhận rằng bây giờ hồn mình đã khuyết một mảnh không thể nào trở lại nữa.Liệu ngày ấy khi mẹ hắn lựa chọn đem hắn rời xa Trái Đất thì mẹ có thế này không? Mẹ có đau đến xé lòng khi phải để cha ở lại.Và người đàn ông ấy đã nghĩ gì khi quyết định nhường lại vị trí ấy cho hắn?Tình yêu, thứ mà Choi Soobin phải nể phục và cũng phải kính sợ......Tàu cá nhân của em đã được chuẩn bị xong, trong thời gian đó hắn cứ dính lấy em mãi thôi. Xa nhau ba mươi phút mà em tưởng hắn sắp xa mình ba mươi năm."Em nhớ đấy nhé, khi đến được điểm chỉ định thì phải liên lạc với anh ngay. Và tuyệt đối không được tháo vòng sự sống ra.""Biết rồi mà, tất cả những gì tư lệnh nói tôi đều đã khắc sâu vào trí óc ạ.""Thật sự không muốn để em đi tí nào...."Kai phì cười:
"Có anh người yêu đẹp trai thế này mong ngóng nên em không dám đi lâu đâu. Nào, chúc em may mắn đi.""May mắn nhé." Dứt câu hắn liền tiến đến đặt lên môi người kia nụ hôn phớt rồi sau đó ôm em thật chặt. Không định hôn ít thế này đâu nhưng vì còn có người xung quanh nên hắn không muốn làm em ngại.Kai thấy không còn thời gian nên cũng vội vội vàng vàng lên tàu. Choi Soobin dõi theo từ lúc em vào tàu, đến lúc cửa tàu mẹ mở và em rời đi......Tàu đã xuất phát được sáu phút, Kai thở phào. Em đưa vòng sự sống trên tay lên rồi chăm chăm nhìn vào đó. Lấy từ túi ra một vật nhỏ chỉ cỡ đầu ngón tay, em đặt nó lên vòng tay.Ban nãy Soobin cứ dính lấy em mãi nên vất vả lắm mới làm xong thứ này.Vật tròn ấy vừa chạm vào chiếc vòng thì chỉ khoảng vài giây sau đã có một tiếng bíp thật to kêu lên, vòng tay tự tách ra rồi tuột khỏi tay em.Nếu là bình thường khi tháo vòng thì sẽ mất tín hiệu sự sống, và Choi Soobin sẽ lập tức tìm đến. Nhưng nhờ vài mánh khoé từ con chip vừa rồi nên chiếc vòng sẽ duy trì trạng thái tính hiệu như thế, trừ khi nó bị đập vỡ.Huening Kai....đang suy tính gì vậy?Em bỏ chiếc vòng vào túi quần rồi quay lại nhiệm vụ chính. Tàu đã tiếp cận điểm chỉ định thành công rồi."Xin lỗi vì đã lừa anh..."Huening Kai buộc phải làm thế này vì em không muốn Soobin lo lắng. Thực tế thì trận chiến đã chuyển biến tệ hơn và gần như không thể nào vãn hồi. Chuyện đi phát sóng chỉ là cái cớ để em được tiếp cận X.Muốn nhanh kết thúc thì chỉ còn cách tấn công vào bên trong mà thôi, nhưng trong tình huống này mà kéo theo cả đội đi thì quá dễ bị phát hiện. Không thể dùng người máy do Cherish điều khiển được vì đã dùng một lần, Vic chắc chắn sẽ cảnh giác hơn và cho lắp đặt một số thiết bị kiểm tra.Cách tốt nhất vẫn là em tự đi. Đương nhiên là cách nào thì cũng có nguy hiểm, lần này nếu khéo léo một chút thì em tin là sẽ không xảy ra chuyện.Mặc xong đồ phi hành, em cho nhấn nút để phát đi sóng. Từ khoảng cách này Kai sẽ lợi dụng điểm mù phía sau tàu để đến X, nhóm Soobin dù quan sát đến đâu cũng khó lòng mà phát hiện ra.Cửa tàu mở, Kai vươn mình ra không gian rồi nhanh chóng dùng tên lửa đẩy trên đồ phi hành để hòa mình vào mớ rác vũ trụ. Bám hết khối này đến khối khác, cuối cùng em cũng đến gần X.Kai bám vào vỏ ngoài gần như trơn nhẵn của nó rồi khó khăn tiến đến vùng vành đai. Nếu là bình thường thì hệ thống trong X sẽ ầm ĩ cả lên và lão ta sẽ phát hiện ngay.Nhưng hôm nay AI của X đã bị quá tải. Hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn bảng thông tin chen chúc hiện lên để chờ được giải quyết. Và việc một 'vật thể' lạ tiếp cận X lúc này sẽ là thông báo bị đẩy xuống cuối cùng và AI cho rằng đó là rác từ trận chiến.Hành xử tự nhiên nhất có thể, Kai dựa vào ký ức của mình quan sát được lúc Soobin đến đây nên rất nhanh đã cởi xong đồ phi hành và tiếp cận khu vực nghiên cứu.Dãy hàng lang này còn rất nhiều phòng, hai trong số đó đã được Soobin nhìn qua nên em loại khỏi tầm ngắm. Em không hứng thú với cái bể 'ngâm xác' khổng lồ của lão. Và Nara thì đã quyết định để mặc lũ trẻ trong căn phòng số hai nên em cũng ngó lơ.Việc để lũ trẻ ra đi như thế là cách làm đạo đức nhất mà họ có thể nghĩ ra hiện giờ. Bởi từ lâu nhân bản vô tính vẫn được xem là một tội ác phi đạo đức và bị cấm, bây giờ với số lượng lớn con người có kiểu gen y hệt nhau như thế xuất hiện thì đúng là địa ngục.Hiện tại sẽ không vấn đề gì, nhưng về sau sẽ kéo theo rất nhiều hệ quả nên đây vẫn là cách tốt nhất.Kai nhanh chân tiến đến căn phòng thứ ba. Em vẫn như thường lệ mà gắn vào đó một khối hộp màu trắng. Lần này khác ở chỗ Yongbok sẽ không xử lý thông tin nên màn hình lại hiện lên, chính Kai sẽ là người giải mật khẩu.Cùng lúc đó Soobin bên này lấy làm lạ, sóng thì đã phát lâu vậy rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng, Huening Kai cũng không thấy liên lạc. Hắn nhìn vào đồng hồ của mình, trên đó hiển thị thông tin sự sống của Huening Kai. Mọi thông số đều bình thường nên hắn cũng dần yên tâm.Vẫn có chút điềm chẳng lành nên Soobin đã chủ động liên lạc:
"Em sao rồi?"Kai biết đến nước này thì không giấu được nữa nên thở dài trả lời, tay thì vẫn thoăn thoắt nhập lệnh:
"Đừng mắng em hay hét toáng lên đấy nhé. Em hiện tại đang bên trong X."Choi Soobin trầm ngâm nhìn vào con tàu trinh thám cỡ nhỏ đang cô độc giữa không trung, hắn cảm thấy bản thân đã quá mệt mỏi để biểu lộ cả"Em vẫn chọn cách đó...""Em cũng không muốn đâu nhưng đây là cách duy nhất lúc này. Ta không thể để mặc vệ binh chết đi như vậy nữa.""Nếu vậy thì người sẽ chết đi sẽ thật sự là anh đấy."Kai dừng tay rồi thở dài: "Anh lại vậy rồi."
"Anh chỉ muốn nói nếu em xảy ra chuyện thì anh cũng vậy. Thế nên hãy làm thật nhanh và ra khỏi đó.""Rõ rồi ~ À đúng rồi, em đang trước cửa một căn phòng.", Dừng một lúc em nói tiếp "Em vào rồi....chỗ này."Đằng sau cánh cửa ấy là một mảng màu trắng khiến em lóa mắt. Kai nghe thấy tiếng người, có vẻ rất đông và ai cũng đang nói bằng giọng sợ hãi.Đến khi định thần lại em mới nhận ra rằng mảng trắng mà mình thấy chính là màu của áo Blouse."Hay thật...chọn đại mà cũng vào đúng nơi này...", em cảm thán.Nơi này là phòng thí nghiệm, em nói đúng hơn chính là 'nhà tù' mà lão dùng để giam lỏng những nhà khoa học."Soobin, anh cho một tàu cỡ trung đợi ở cổng vào số 3, anh sẽ đưa mọi người ra đó."
"Còn em?"
"Em sẽ cố tìm cách thâm nhập vào hệ thống điều khiển ở đây, phải vô hiệu hóa các chiến hạm đang nhận lệnh từ X."
Soobin vội đáp:
"Đợi đã Kai! Em cứ lẫn vào những nhà khoa học đó và chờ anh. Anh đến rồi em mới được hành động!"
"Không được, ta sắp bị phát hiện rồi...."
"Xin em...lần này thôi..."Vậy được..."Kai vốn định trả lời qua loa rồi tự mình đi, nhưng nhớ lại vẻ mặt thống khổ của hắn khi nhìn em, khi van xin em khi ấy...khiến em chùn bước. Kai làm sao nhớ được mình cũng từng ra đi như vậy, đi mà hắn còn chẳng kịp biết điều gì.Vì thế lần này Soobin sợ lắm, chẳng khác nào rạch lên vết sẹo cũ.Kai lấy bừa một cái áo Blouse trên móc, từ lúc em bước vào đây thì gần như tất cả mọi người đều dừng công việc của mình lại và nhìn em.Kai đoán lần này họ nhìn em không phải vì vẻ ngoài thu hút nữa. Mà là vì trước đây người bước vào từ cánh cửa ấy chỉ có Victor."Mọi người đi theo tôi, phải thật nhanh. Không được xô đẩy, không được làm ồn. Sẽ có tàu chờ mọi người ở cổng số 3, khi vào đó tất cả những người ở đây phải khai toàn bộ những gì đã nghiên cứu suốt nhiều năm qua, không sót một chữ."
Em trầm mặc: "Nếu đồng ý thì thoát khỏi đây, không đồng ý thì vẫn ở lại phục vụ Victor. Tùy mọi người chọn."Em thấy được ánh mắt họ lóe lên tia hy vọng, thứ mà vốn đã tắt ngúm từ hàng thập kỷ trước từ khi họ đặt chân đến X. Ánh mắt ấy mong chờ và mòn mỏi, ấy mắt ấy cũng là sự van xin. Huening Kai dẫn đầu một nhóm hơn ba trăm người ra đến cổng.Vì chiến tranh nên mọi người máy ở sảnh gần như đều được chuyển đến tiền tuyến, chỉ có vài con robot giám sát là vẫn bay lượn trên không định kỳ. Huening Kai đã canh ngay lúc robot giám sát rút lui để dẫn tất cả ra ngoài.Lần này bước ra ngoài chính là cơ hội sống mới của họ, là một bước lên thiên đường. Có người thì đang thút thít vì lần đầu được bước ra khỏi nhà tù ấy, cũng có kẻ đã mệt mỏi đến mức ánh mắt không nói lên điều gì kể cả sự tuyệt vọng.Soobin thấy bất an...nhưng hắn không thể giải thích nỗi bất an ấy đến từ đâu hay từ lúc nào. Cuộc gọi ấy vừa kết thúc thì tim hắn đã đập nhanh liên tục đến tận bây giờ. Hắn biết lần này Kai sẽ không hành động một mình, tuy vậy sự lo sợ vẫn chẳng hề nguôi ngoai.Cửa ra ngay trước mắt, ai nấy đều vui mừng chạy ra. Từ khoảng cách này em đã thấy tàu của Soobin đang đến, chỉ còn khoảng năm phút nữa sẽ hạ cánh.Kai lùi về sau và cố lẫn vào đám đông, em thở phào.Nhưng vừa thở phào không bao lâu em đã thấy hông mình đau nhói. Dòng người dày đặc ào ra nên em không thể xác định xem mình đã bị gì và ai đã làm. Chỉ biết ngay sau đó mắt em nặng trĩu, cả gian phòng như bị bóng đêm bao phủ từ trên xuống.Đám đông ấy hoàn toàn không nhận ra kẻ vừa lãnh đạo họ đã gục xuống trên tay một tên lạ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com