TruyenHHH.com

[SOOJUN] 𝙿𝙰𝚁𝙰𝙳𝙾𝚇

31.

Jjunism

Note: Một tẹo angst. Một tẹo thôi.

[...]

Những lời Huening Kai nói cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu Soobin, cho đến tận khi nhóc xin phép ra ngoài để giải quyết nốt công việc (ừ thì gã tuyển dụng nhóc về cho vị trí thư ký vì nhóc có năng lực và đáng tin cậy hơn bao giờ hết) - loạt suy nghĩ vây quanh gã vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao dù cho gã có uống hết ngót nghét hai hộp sữa hạnh nhân, hay là cố gắng tập trung sóng não vào đống dự án xếp chồng trên bàn làm việc.

Nếu bé nhà vì bị gã ngó lơ mà tủi thân đến mức khóc nhè thì gã đích thị sẽ là một tên khốn tồi tệ. "Em sẽ không bao giờ để hyung buồn." Là ai đã không giữ lời hứa?

Nếu bé nhà vì bị gã ngó lơ mà đến cả chút tình cảm dành cho gã cũng không còn, hay, nếu bé nhà vì bị gã ngó lơ mà yếu mềm sa vào lòng kẻ khác, gã cũng chẳng thể oán trách anh được lấy một lời.

Vì gã đã trót dại làm một thằng chẳng ra gì trong cả tuần trời rồi.

Giật mình bật dậy, gã quyết định bỏ lại công việc và hành xử một cách thiếu trách nhiệm, lần này thôi - gã vớ lấy chiếc áo măng tô giắt vụng về trên ghế ngồi, lặng lẽ khoác lên người rồi vội vã sải bước chân trên sảnh lớn chắp vá đầy bởi những gương mặt lạ lẫm.

Gã nào có biết rằng Omega vốn nhỏ người, mới ngày nào còn nằm gọn trong lòng gã cười khúc khích hóa ra có biết bao nhiêu là cao lớn giữa đám đông, cho dù gã có hấp tấp đến nhường nào cũng không thể bỏ lỡ anh giữa dòng người xô đẩy. Khi mà nụ cười của anh còn yêu kiều đến thắt ruột thắt gan, khi mà tia sáng trên gương mặt anh còn chói chang đến độ đâm xuyên qua lồng ngực gã. Đã bao lâu Soobin không được cẩn thận ngắm nhìn Omega của gã - vỏn vẹn một tuần thôi, mà ngỡ như gã đã bỏ lỡ cả dải ngân hà.

Soobin sẽ luôn cảm thấy lòng mình nhũn ra mỗi khi gã nhìn thấy anh, gã đã từng sống như một thằng khờ để lòng bàn chân ngấm máu trên từng mảnh vỡ, từng khóc ướt gối đầu một cách yếu đuối và thảm hại, chỉ vì đánh mất anh. Nhưng giờ đây, chính gã lại tự tách Yeonjun ra khỏi mình. Cho đôi ba trò ấu trĩ.

Yeonjun có thể không yêu gã như cái cách gã yêu anh.

Yeonjun có thể thờ ơ, Yeonjun có thể bốc đồng.

Yeonjun có thể không cố chấp trong cuộc tình này như cái cách gã giữ anh khư khư trên đầu quả tim. Hay đại loại vậy.

Nhưng Soobin không thể để mất Yeonjun. Dù cho anh đối với gã chỉ dừng lại ở một chút tình cảm cỏn con, dù cho đôi lúc gã cảm thấy những nỗ lực của mình không được đáp lại một cách trọn vẹn.

Ai yêu nhiều hơn, người đấy thua.

Là gã tự thua. Yeonjun không ép gã.

[...]

Sự hiện diện của Yeonjun như một làn gió mới phủ lên không gian làm việc khô khan nhạt nhẽo, anh chẳng có vẻ gì là đanh đá khó chiều hay mắc căn bệnh diva của người nổi tiếng - điều khiến Yeonjun bỗng nhiên được lòng rất nhiều người. Họ không biết vì sao bạn đời của vị CEO mới nhậm chức lại đến đây mà không yêu cầu được gặp gã, anh bảo chỉ muốn tham quan đôi chút và dặn dò tiếp tân không thông báo cho Soobin - khi nào gã bước ra khỏi phòng làm việc thì tự khắc anh sẽ nói chuyện với gã, không thì anh cũng chẳng hơi đâu mà gượng ép làm gì. Sau quá nhiều lần gọi điện giục gã về nhà ăn cơm, anh chẳng tìm thấy bất cứ một trọng lượng nào trong lời nài nỉ của mình nữa. Tự anh cũng tưởng tượng được cái cảnh nhờ vả cô tiếp tân thông báo cho gã để rồi bị gã ném ngược trở về mấy câu "Anh về đi." hay "Em bận rồi, đừng làm phiền em nữa."

Yeonjun gỡ chiếc headphone xuống, treo nó trên cần cổ trắng ngần để rồi tình cờ che đi vết đánh dấu sớm đã nhạt đi trông thấy - một chiếc ván trước nữa thôi và anh sẽ trở thành một skateboy rồi. Anh đến đây với hai kết quả vạch sẵn. Một là cứu vãn được mối quan hệ giữa anh và Soobin. Hai là khóc lớn một hồi rồi trở về với lối sống lả lơi dạo trước.

Chắc có lẽ anh đã trở thành một người bạn đời già nua, không hợp khẩu vị của Soobin nữa. Anh không còn thú vị như ngày trước. Anh tăng cân. Anh không dám mặc những outfit quá bạo, những chiếc áo xẻ ngang, xẻ dọc hay dính sát vào da thịt bị thay bởi loạt sweater bông mềm oversize mà anh dễ dàng lọt thỏm cả thân mình trong đó. Anh hay càu nhàu. Hệt như mấy bà vợ già trong phim. Nhưng rõ là tuần trước anh vẫn như thế, và Soobin vẫn còn yêu chiều anh cơ mà?

Nghĩ đến lại thấy sống mũi cay cay. Giống như dạo trước anh hay tự gò ép bản thân khỏi việc thừa nhận tình cảm với gã, cái gì mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Soobin có lẽ từng yêu anh như sinh mạng. Nhưng kéo dài đến đâu, anh cũng chẳng rõ nữa.

Dù gì thì gã cũng đã từng có rất nhiều món ngon bày sẵn ra trên đĩa.

Tính đến thời điểm hiện tại, Soobin vẫn chưa đi quá xa. Gã không ngoại tình - ít nhất là như thế.

Nhưng gã chán anh rồi, phải không?

[...]

Chẳng mất quá lâu để Yeonjun nhận ra có ánh mắt ai nóng rát đang hướng về phía anh. Anh không rõ anh có đang ảo tưởng hay không, nhưng ánh mắt kia rõ là vẫn còn tồn tại độ ấm. Cả những say mê thuần túy nhất của thuở ban sơ, chân thật đến mức chính anh cũng chẳng nhịn được mà rùng mình.

Soobin quả thật là một diễn viên giỏi, nếu toàn bộ những lạnh nhạt xuyên suốt mỗi ngày qua đều đơn giản chỉ là giả vờ.

Bước chân của gã nhanh lên trông thấy khi Yeonjun bắt đầu đáp lại những cái nhìn của gã - nữ nhân viên Omega trò chuyện cùng anh nhanh chóng cúi đầu chào rồi tìm cớ lượn đi mất, để lại mỗi mình anh đứng đấy, đôi bàn tay mềm mại nhét vào túi quần âu, chẳng biết nên mở miệng nói cái gì.

"Junie-"

"Em xong việc chưa?"

"Em xong rồi. Mình về nhà thôi anh, em đưa anh về." Chụp lấy cổ tay trắng nõn của Omega, nỗi nghẹn ngào kẹt mãi trong lòng khiến gã chẳng thể tiết chế nổi lực đạo - để rồi trước khi gã kéo anh đi, gã nghe thấy tiếng nhả chữ mềm rục của mèo nhỏ.

"Đau."

Cào vào tim gã.

"Em xin lỗi-"

"Em như vậy là sao hả Choi Soobin?" Lạnh nhạt với anh, rồi đột nhiên cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

"Sao? Sao không trả lời?"

"..."

Alpha cứ mãi trầm ngâm trong thế giới ngổn ngang của riêng gã, để lòng bàn tay lạnh buốt bao trọn lấy cổ tay anh - gã nới lỏng nó ra để không làm Yeonjun đau, nhưng chết gã cũng không buông tay anh của gã.

"Soobin-ah."

"Mình dừng lại đi."

"..."

Từng chữ từng chữ một thoát ra từ đôi môi anh sao nghe nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại để cho cả bầu trời của gã Alpha nặng nề ập xuống, đay nghiến tâm can gã.

Một phút, rồi hai phút.

Yeonjun chẳng nhận lại được câu trả lời nào cả.

Cho đến khi Soobin bế ngang anh lên, nhấn chặt lấy eo anh trong vòng tay gã.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đó không phải là những gì anh muốn nói. Tim đập một đường, miệng nói một nẻo.

Anh yêu Soobin. Đâu phải cứ nói dừng lại là dừng lại được?

"Choi Soobin?!! Bỏ tôi xuống! Tôi không đùa, mình dừng lại đi!!!"

"..."

"Vì cái gì mà cậu phải chiến tranh lạnh với tôi chừng ấy ngày? Đến cả Alpha tôi tình cờ gặp ngoài đường còn tốt với tôi hơn cậu nữa!!!"

Không, Binie à, em là tốt nhất.

"Cậu muốn cái gì chứ? Ngày đầu tiên tôi thấy cậu không về nhà, tôi cứ nghĩ rằng do bản thân tệ hại không biết chăm sóc Alpha, liền bỏ cả đêm ra thử học nội trợ." Viền mắt của Omega thoáng chốc ửng lên sắc đỏ, lệ ứ nơi khóe mắt anh lấp lánh, nhưng chính anh lại chẳng để rơi ra bất cứ một giọt nước mắt nào. "Ngày hôm sau tôi gọi điện cho cậu, khoe là tôi đã cố nấu cơm, cậu mau về nhà đi. Cậu vẫn không về."

Đau. Gã đau.

Gã ước Yeonjun cứ như những lần trước, mỗi lần ấm ức liền oe oe khóc, tay chân đập loạn xạ lên người gã.

Rồi gã sẽ dỗ anh. Anh sẽ lại dụi dụi móng mèo lên lưng gã, tựa mặt vào lồng ngực gã ngủ ngon lành.

Gã quan trọng hóa việc đăng ký kết hôn, đến nỗi gã tạo ra một vết nứt đâu đó sâu trong lòng người gã trân quý. Đến nỗi gã chẳng biết chính mình có thể khiến anh nguôi ngoai hay không nữa.

"Tôi vẫn luôn đoán già đoán non xem vấn đề nằm ở đâu. Được rồi, tôi ngốc lắm. Tôi nghĩ mãi không ra. Beomgyu bảo chắc có lẽ tôi bày tỏ tình cảm chưa đủ nhiều, khiến cậu cảm thấy thiếu sót, khiến cậu cảm thấy không được yêu thương. Đêm thứ ba tôi hớn hở mở điện thoại lên để gọi cậu về, cậu liền bảo cậu bận lắm, không về được." Soobin nghe được tiếng anh thút thít, cả cơ thể như run lên trong vòng tay gã. "Giây sau tôi muốn nói tôi yêu cậu, cậu liền cúp máy ngang. Tôi còn chưa kịp nói nửa chữ đầu nữa."

"Cậu bị làm sao vậy Choi Soobin?!"

Anh gần như hét lên.

"Không dừng lại thì làm cái gì chứ? Không dừng lại thì làm cái gì? Cậu nói đi, Choi Soobin?!"

Chỉ thấy gã Alpha càng thêm siết chặt người trong tay, chẳng dám nhìn lấy gương mặt mềm mại của người gã yêu lúc bấy giờ đã ướt đầy những giọt nước mắt. Trên má, trên khóe môi. Anh vẫn vùng vẫy, nhưng chẳng có bao nhiêu sức lực để thoát khỏi vòng vây gần như tuyệt đối của gã. Vẫn luôn như vậy. Anh không cự nổi người bạn đời của mình.

Soobin cố giấu đi những tiếng nấc nghẹn.

Gã không thể khóc trước mặt Yeonjun.

Gã không thể yếu mềm trước mặt người mà gã đã thề nguyền dùng cả đời để bảo hộ.

Anh ơi, mình làm sao mà dừng lại được.

Muộn rồi, anh.

Gì cũng được, em không buông tay được.

Em biết lỗi rồi.

Xem như vì chút lý tính cuối cùng của em, đừng ép chúng ta phải dừng lại, anh ơi.

.
.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com