Soojun Khong The Cuong Lai
Trong ánh sáng vàng dịu của phòng làm việc tại studio, Yeonjun ngồi trước bàn vẽ, đôi tay lướt nhẹ trên giấy, những đường nét phác thảo dần hiện lên sắc sảo. Xung quanh cậu, các mẩu vải mẫu được ghim cẩn thận trên bảng gỗ, ánh lên dưới ánh đèn bàn như những mảnh ghép của giấc mơ thời trang. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng bút chì chạm giấy và tiếng máy lạnh khe khẽ. Đồng hồ treo tường đã chỉ gần 10 giờ tối, cả studio chìm trong tĩnh lặng, như thể thế giới bên ngoài đã ngừng trôi. Yeonjun đang tập trung chỉnh sửa một bản vẽ cho dự án mới, đôi mắt nheo lại đầy chăm chú, thì điện thoại bất ngờ rung lên. Màn hình sáng, hiển thị cái tên quen thuộc: Soobin.Cậu nhíu mày, thoáng ngạc nhiên. Giờ này còn gọi? Ngón tay lướt nhẹ, cậu nhấc máy, giọng cố tỏ ra không quan tâm: "Alo, gì thế?""Bé à" giọng Soobin vang lên từ đầu dây, trầm ấm xen chút tinh nghịch, như làn gió len lỏi vào không gian tĩnh lặng. "Tôi qua đón bé nhé. Khoảng 30 phút nữa là tới studio."Yeonjun ngừng bút, ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nghi hoặc. "Đón? Sao anh biết tôi tăng ca?" Cậu hỏi, giọng mang chút nghi ngờ, nhưng khóe môi đã vô thức cong lên, như thể chờ đợi câu trả lời đầy ý vị từ Soobin.Soobin bật cười, âm thanh trầm vang như mật ong ngọt ngào – thứ mùi hương đặc trưng của hắn mà Yeonjun đã quen. "Bí mật. Mai là cuối tuần, tôi chở bé đi bắn súng ở sân tập, giảm stress nhé" Hắn nói giọng tự tin, như thể biết chắc cậu sẽ đồng ý. Yeonjun phì cười, lắc đầu, tay xoay chiếc bút chì giữa các ngón. "Bày đặt. Thế xe tôi để đâu? Chẳng lẽ bắt tôi bỏ lại studio?" - Cậu đáp, giọng giả vờ khó chịu, nhưng ánh mắt đã ánh lên sự thích thú, như một đứa trẻ được cho quà."Mai tôi chở bé qua studio lấy xe, rồi mình đi trường bắn. Hoặc nếu bé không ngại, tôi nhờ người lái xe bé về nhà trước" Soobin nói, giọng dịu dàng nhưng không giấu được ý cười."Thôi, phiền lắm" Yeonjun cắt lời, giọng cộc lốc nhưng rõ ràng không muốn làm khó hắn. "Mai anh chở tôi qua lấy xe, rồi đi trường bắn. Được chưa?""Ok, bé quyết là tôi nghe" Soobin cười, giọng ngọt ngào, như thể chỉ cần Yeonjun đồng ý là hắn đã mãn nguyện. "Giờ nghỉ tay chút đi, đừng làm việc khuya quá. Tôi sắp tới rồi."Yeonjun "hừ" nhẹ, cúp máy, lẩm bẩm một mình: "Tên này đúng là... rảnh rỗi sinh nông nổi." - Nhưng nụ cười trên môi cậu không giấu nổi. Cậu đặt điện thoại xuống, ánh mắt lướt qua bản vẽ, nhưng tâm trí đã trôi về Soobin – tên Alpha kiên nhẫn, tinh tế, đang từng bước len lỏi vào trái tim cậu bằng những cử chỉ nhỏ mà sâu sắc.Cậu ngồi lại ghế, chống cằm, ánh mắt mơ màng nhìn màn hình điện thoại giờ đã tối. Một nụ cười mỉm thoáng qua khi cậu nghĩ đến việc Soobin biết cậu tăng ca. Chắc hẳn Beomgyu – đứa em trai lí lắc nhưng đáng yêu – đã kể cho Taehyun, bạn trai mình kiêm em họ của Soobin. Thế nên cái màn 'tình báo' này rõ là để Taehyun giúp anh mình ghi điểm, mới chịu khó mách lẻo như vậy. Yeonjun lắc đầu, nghĩ thầm: "Thôi kệ, không thèm bắt bài. Dù sao cũng... dễ thương."Dòng hồi tưởng tiếp tục kéo cậu về một buổi tối vài tuần trước, khi cậu và Beomgyu ngồi ăn khuya trong căn bếp nhỏ của nhà mình. Ánh đèn neon hắt lên bàn ăn, mùi khoai chiên nóng hổi lan tỏa. Beomgyu, với đôi mắt sáng rực và miệng đầy đồ ăn, thao thao bất tuyệt về Soobin. "Hyung, em thấy anh Soobin chiều anh lắm đó! Anh ấy chăm sóc anh từng li từng tí, từ đồ ăn, quà cáp, đến cả mấy buổi triển lãm thời trang anh thích. Người như vậy hiếm lắm, anh thử cho ảnh cơ hội đi!" Beomgyu nói, giọng hào hứng, tay vung vẩy chiếc đũa như để nhấn mạnh.Yeonjun lúc đó chỉ "hừ" một tiếng, nhấp ngụm nước ép, giả vờ thờ ơ. "Chăm sóc thì anh đây cũng tự lo được. Cần gì ai.""Xì, anh đừng có tsundere nữa" Beomgyu nháy mắt, nụ cười tinh nghịch. "Em thấy anh cũng thích ảnh mà, đúng không? Mấy lần anh Soobin nhắn tin, anh cười tủm tỉm hoài, tưởng em không thấy à?"Yeonjun suýt sặc, lườm em trai. "Em rảnh quá thì đi ngủ đi, đừng đoán bậy." Nhưng Beomgyu chỉ cười to hơn, khiến cậu không khỏi đỏ mặt, vội lảng sang chuyện khác.Rồi cậu nhớ đến lần gặp Taehyun cuối tuần trước, khi nhóc đến nhà chờ Beomgyu. Căn bếp sáng ánh đèn, mùi cà phê Yeonjun pha thoang thoảng. Hai người chỉ chào hỏi xã giao, nhưng Taehyun bất ngờ nhắc đến Soobin trong lúc đứng cạnh quầy bếp, chờ Beomgyu thay đồ."Anh Yeonjun, em có nghe anh Soobin kể về anh" Taehyun nói, giọng nhẹ nhàng, đôi mắt sáng chân thành. "Em không nói giúp anh ấy vì là em họ đâu, mà thật lòng em thấy anh ấy rất nghiêm túc. Anh ấy thích anh nhiều lắm. Nếu được, anh... cho cả hai cơ hội thử xem sao? Em nghĩ hai anh sẽ rất hợp nhau."Yeonjun lúc đó chỉ gật nhẹ, không đáp, nhưng ánh mắt cậu đã dao động. Lời của Taehyun, dù đơn giản, lại khiến cậu suy nghĩ. Cậu không ngờ một người trẻ như Taehyun lại có thể nói những lời chân thành đến vậy và điều đó làm cậu bắt đầu nhìn Soobin bằng một góc độ khác – không chỉ là một Alpha đang cố lấy lòng, mà là người thực sự muốn bước vào cuộc sống của cậu.Hồi tưởng kéo Yeonjun về những khoảnh khắc gần đây với Soobin. Gần ba tháng kể từ khi cậu "cho phép" Soobin theo đuổi, hắn đã làm tốt ngoài mong đợi. Soobin luôn kiên nhẫn, từ cốc latte nghệ thuật với hình trái tim, hộp bánh matcha từ tiệm cậu yêu thích, đến những buổi triển lãm thời trang haute couture mà cậu đam mê. Hắn không bao giờ vội vàng, không phô trương, mà luôn chọn cách khiến Yeonjun cảm nhận được sự chân thành. Chỉ có vài khoảnh khắc khiến Yeonjun bối rối là khi cậu sơ ý – như đứng gần hắn quá, hay để lộ khoảnh khắc ngẩn ngơ khi nhìn hắn – Soobin lại tranh thủ hôn nhẹ lên trán hay má cậu. Mỗi lần như vậy, tim Yeonjun như nhảy loạn trong lồng ngực, mặt đỏ bừng vì ngại. Cậu luôn lẩm bẩm "Tên này đúng là đồ cơ hội" nhưng sâu trong lòng, cậu biết mình đang rung động.Cậu bật cười khe khẽ khi nhớ đến hôm cả hai cùng làm bánh ở nhà mình. Beomgyu đi chơi với Taehyun, để lại Yeonjun một mình. Soobin biết được, liền rủ cậu làm bánh mochi nhân dâu – món cậu thích. Căn bếp nhỏ sáng rực ánh đèn, mùi bột gạo và dâu tây lan tỏa. Yeonjun vốn nghĩ một Alpha như Soobin, chuyên gia phê bình thời trang với phong thái lịch lãm, chắc chỉ biết ăn chứ không biết làm. Ai ngờ, Soobin thành thạo từ nhào bột đến tạo hình, từng động tác đều chuẩn xác. Hắn còn đút cậu ăn một miếng bánh, miệng cười ranh mãnh: "Nào, bé thử đi, tôi làm ngon lắm đấy." Yeonjun vừa ăn vừa lườm hắn, nhưng không thể phủ nhận miếng bánh mềm ngọt, đúng vị cậu thích. Hương mật ong từ Soobin thoang thoảng, hòa quyện với mùi trà xanh của cậu, tạo nên một cảm giác ấm áp lạ lùng. Cậu nhớ mình đã càu nhàu: "Bày đặt khoe." Nhưng Soobin chỉ cười, ánh mắt lấp lánh, như thể chỉ cần thấy cậu ăn ngon là hắn đã mãn nguyện.Một lúc sau, Yeonjun lắc đầu, kéo mình khỏi dòng hồi tưởng. Cậu liếc đồng hồ – hơn 10 giờ tối, chỉ còn 15 phút nữa Soobin sẽ đến. Cậu thu dọn bản vẽ, cất gọn vào cặp, kiểm tra túi xách, rồi tắt đèn bàn. Studio chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng từ hành lang hắt vào. Cậu khóa cửa phòng, bước xuống cầu thang, tiếng giày vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đêm khuya, đường phố bên ngoài studio vắng vẻ, chỉ có vài ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên vỉa hè. Yeonjun đứng dựa vào tường, lướt điện thoại để giết thời gian, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn con đường dẫn vào studio, chờ chiếc xe quen thuộc của Soobin.Đột nhiên, một bóng người lảo đảo xuất hiện từ xa, tiến về phía cậu. Qua ánh đèn đường, Yeonjun nhận ra đó là một Alpha, dáng vẻ say xỉn, bước chân loạng choạng. Mùi pheromone nồng nặc tỏa ra, mạnh mẽ và hỗn loạn, mang dấu hiệu của một Alpha sắp phát tình. Yeonjun nhíu mày, bản năng mách bảo cậu cần cẩn thận. Dù biết võ và tự tin vào khả năng tự vệ, cậu vẫn lùi lại, đứng sát vào góc tường, tay nắm chặt điện thoại, mắt không rời khỏi tên Alpha. Hắn lướt qua cậu mà không dừng lại, khiến Yeonjun thở phào. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn bất ngờ quay lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cậu, như thể vừa nhận ra điều gì đó. Yeonjun hoang mang, tim đập nhanh hơn. Hắn đỏ mắt vì say hay vì phát tình? Cậu không chắc, nhưng cảm giác nguy hiểm ngày càng rõ ràng. Bất giác, cậu sờ lên chiếc vòng cổ lọc mùi – chết tiệt, nó đã tắt từ bao giờ! Mùi trà xanh từ cơ thể cậu hẳn đã lan tỏa, thu hút sự chú ý của tên Alpha. Cậu thầm rủa mình vì đã không kiểm tra kỹ chiếc vòng cũ này. Cái vòng mới bị hỏng, Beomgyu đã gửi về Mỹ nhờ chú James sửa, nên cậu đành dùng tạm cái cũ, không ngờ nó lại hỏng đúng lúc này."Omega... Omega..." Tên Alpha gầm gừ, giọng khàn khàn, lao về phía Yeonjun như một con thú dữ, đôi mắt đỏ rực đầy dục vọng.Yeonjun giật mình, xoay người chạy vội về phía gara, lòng quặn lại. Cậu chỉ cần ra ngoài, lấy xe, rồi sẽ gọi Soobin giải thích sau. Nhưng chưa kịp bước thêm bước nào, bàn tay thô bạo của tên Alpha đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh.Phản xạ của Yeonjun không hề chậm, cậu xoay người, tung ngay cú đấm vào mặt tên Alpha, theo sau là một cú đạp thẳng vào bụng. Hắn ngã lùi lại một bước, nhưng lại bật dậy ngay lập tức, vết máu trên môi không làm hắn chùn bước.Pheromone của hắn đã tràn ngập không khí, nặng nề, ngột ngạt. Yeonjun cảm thấy như bị nó bủa vây, cơ thể dần mất kiểm soát. Cậu loạng choạng, cảm giác như không thở được. Hắn tiến lại nhanh như một con thú điên cuồng, ôm chầm lấy cậu. Hơi thở dồn dập, cậu cảm nhận rõ vòng tay tên đó đang siết lại và nỗi sợ hãi đã nhanh chóng bao trùm tâm trí...
---Chương sau có...😜
---Chương sau có...😜
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com