Soojun Giu Hai Ngoi Sao
Mọi chuyện bắt đầu từ những tin đồn xung quanh Yeonjun và cô idol nữ cùng công ty. Câu chuyện về bức ảnh chụp Yeonjun và cô ấy tay trong tay trong một quán cà phê, tưởng chừng như chỉ là một khoảnh khắc bình thường, nhưng đã nhanh chóng bị bóp méo thành một cuộc tình bí mật. Không ai biết rõ sự thật, nhưng với sức mạnh của mạng xã hội, mọi thứ đã trở thành một cơn bão không thể kiểm soát.Công ty đã phải ra tay để làm dịu tình hình. Họ quyết định tập trung giải thích và làm rõ về sự xuất hiện của Yeonjun và cô idol nữ trong quán cà phê. Không thể để mọi chuyện đi quá xa, họ phát đi một thông báo chính thức, xác nhận rằng đó chỉ là một hiểu lầm lớn. Câu chuyện được công ty giải thích như sau: Hôm đó, cô idol nữ bị một nhóm fan cuồng bám đuôi và không thể ra về một mình vì sợ gặp nguy hiểm. Trong tình huống căng thẳng đó, Yeonjun tình cờ gặp cô và quyết định kéo cô ra khỏi quán cà phê để đảm bảo an toàn cho cô. Mọi hành động của anh đều là vì lo lắng cho cô ấy, và không có chuyện tình cảm hay bất kỳ ý định gì khác. Công ty khẳng định rằng đây là một hành động hoàn toàn chính đáng của Yeonjun, thể hiện sự tinh tế và tử tế của anh đối với người xung quanh. Chưa bao giờ có chuyện tình cảm giữa anh và cô idol nữ, chỉ là sự trùng hợp trong một tình huống căng thẳng. Dù biết rằng việc này sẽ không thể hoàn toàn xóa bỏ mọi nghi ngờ, nhưng ít nhất nó đã giúp làm dịu đi phần nào cơn sóng gió đang ập đến. Kể từ khi công ty phát đi thông báo, tình hình dần có dấu hiệu ổn định. Những người hâm mộ từng chỉ trích Yeonjun cũng bắt đầu thay đổi quan điểm. Một số bắt đầu khen ngợi hành động của anh, cho rằng anh thật sự là một chàng trai tử tế, tinh tế và biết quan tâm đến người khác. Những lời chỉ trích trước kia dần được thay thế bằng những lời khen ngợi, những bình luận đầy sự cảm thông. Trong khi mọi thứ dần trở lại nhịp sống bình thường, Yeonjun cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng. Cả một quãng thời gian đầy căng thẳng và ồn ào khiến anh cảm thấy kiệt sức. Anh đã không còn gặp Soobin nữa. Họ từng rất gần nhau, nhưng giờ đây, sự im lặng giữa hai người như một bức tường vô hình ngăn cách họ. Cả hai đều không nói gì, dù trong thâm tâm, mỗi người đều có câu hỏi chưa được giải đáp. Yeonjun đã luôn là người giữ gìn mọi thứ cho thật chặt chẽ, không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng với Soobin, mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Cậu là người duy nhất khiến anh cảm thấy bối rối mỗi khi nhìn vào mắt mình, là người khiến anh không thể giữ vững được mọi thứ xung quanh. Và giờ, với sự im lặng giữa họ, Yeonjun không khỏi cảm thấy một nỗi lo lắng âm ỉ. Vào buổi chiều hôm đó, Yeonjun lại một lần nữa đứng ở hành lang, nhìn một cuộc gọi mà anh không biết phải bắt đầu như thế nào. Sau chương trình thực tế kia, anh cũng cho cậu thông tin liên lạc, Soobin cũng từng gọi anh không biết bao nhiêu lần khi scandal xảy ra. Đầu dây bên kia, Soobin đã gọi, nhưng tại sao lòng anh lại không thể thốt ra lời gì, dù chỉ là một câu chào hỏi bình thường? Anh đã quá quen với việc giấu diếm cảm xúc của mình, nhưng với Soobin, mọi thứ thật sự khó khăn. Cuối cùng, khi điện thoại rung lên, Yeonjun hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi ấn nút nhận. Cậu ta vẫn là cậu ta, người mà anh chưa bao giờ thôi lo lắng, dù là có bao nhiêu chuyện xảy ra đi chăng nữa. Dù có cố gắng tỏ ra bình thản, cảm xúc trong anh lúc này chẳng thể giấu giếm được. "Soobin?" Yeonjun lên tiếng, cố làm cho giọng mình thật bình tĩnh, mặc dù trong lòng anh đang dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. "Yeonjun," Soobin đáp lại, nhưng trong giọng nói của cậu có một chút ngập ngừng. "Anh ổn không?" Câu hỏi ấy như một tiếng thở dài vang lên trong lòng Yeonjun. Anh không thể nào trả lời ngay lập tức, vì thực sự anh không biết phải nói gì. Anh không muốn làm Soobin phải lo lắng thêm nữa, nhưng lại chẳng thể nói rằng mọi thứ đều ổn khi chính anh cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực, sợ hãi rằng một chút sai lầm sẽ đẩy mọi thứ ra xa. "Anh ổn," Yeonjun trả lời một cách nhẹ nhàng, nhưng sự căng thẳng trong giọng nói của anh vẫn không thể che giấu. "Chỉ là... mọi thứ thật sự rắc rối... Anh có hơi mệt mỏi" "Mệt mỏi?" Soobin hỏi lại, giọng cậu hơi lạ, như thể muốn biết rõ hơn. "Anh đang nghĩ gì vậy? Em... em không thể không lo lắng. Mọi chuyện đã thay đổi quá nhanh, và em chỉ muốn biết... anh thực sự cảm thấy thế nào?" Nghe đến câu hỏi ấy, Yeonjun không thể không cảm thấy một nỗi bất an dâng lên trong lòng. Anh muốn nói ra hết mọi thứ, nhưng lại sợ rằng những gì mình nói sẽ khiến Soobin thêm tổn thương. Anh đã nghĩ rất nhiều về cảm xúc của cậu, về những gì cậu đang phải chịu đựng. Và dù cố gắng giấu đi, anh không thể không lo lắng cho Soobin—lo lắng cho những điều chưa được nói, cho những hiểu lầm chưa được giải quyết. Nhưng Yeonjun không thể để cảm xúc đó lộ ra ngoài, không thể để mọi thứ trở nên rối ren hơn nữa. "Em... anh thật sự không muốn làm em phải khó xử," Yeonjun cố gắng nói, giọng anh khẽ run, nhưng vẫn không thể hiện rõ sự lo lắng đang âm ỉ trong lòng. "Anh chỉ... cần thời gian để mọi chuyện ổn định lại thôi." Soobin im lặng, dường như đang cố gắng hiểu những gì anh vừa nói. Nhưng lòng cậu lại không thể yên tâm. Cảm giác này—sự xa cách giữa họ—làm cậu cảm thấy bất an vô cùng. Cậu biết rằng Yeonjun có một vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng cậu cũng hiểu rằng sâu trong lòng anh là một người dễ tổn thương. Soobin muốn tin vào sự giải thích của Yeonjun, nhưng lại không thể tránh khỏi câu hỏi: liệu có phải tất cả những gì Yeonjun nói là sự thật? Và liệu anh có thực sự ổn? "Anh có thực sự ổn không?" Soobin hỏi lại, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. Lần này, Yeonjun không thể trả lời ngay lập tức. Anh cảm thấy tim mình như đang thắt lại. Anh muốn nói cho Soobin biết rằng anh đang lo lắng, muốn nói rằng anh không muốn mất cậu, nhưng miệng anh lại không thể thốt ra được lời nào. Anh chỉ biết im lặng, để cho sự lo lắng và sợ hãi lấn át mọi cảm xúc khác. "Anh chỉ... cần thêm một chút thời gian," Yeonjun nói, cố gắng để giọng nói của mình trở nên chắc chắn hơn. "Em cũng vậy, Soobin. Đừng lo lắng quá." Soobin nghe thấy những lời đó, nhưng cảm giác trong lòng cậu lại càng nặng trĩu hơn. Cậu muốn tin vào Yeonjun, nhưng lại không biết liệu sự im lặng này có phải là dấu hiệu của một sự xa cách thực sự. Cậu sợ rằng nếu đợi Yeonjun lần này nữa thì cậu chẳng còn cơ hội nào với anh cả... "Anh... anh có nhớ em không?" Soobin đột nhiên hỏi, lời nói như một cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Yeonjun im lặng một lúc, cảm giác trái tim mình thắt lại. Anh nhớ Soobin, hơn bất kỳ ai khác. Nhưng anh không thể nói ra điều đó. Anh không thể để Soobin biết rằng anh đang lo lắng, lo lắng không phải chỉ cho tình hình hiện tại, mà còn cho chính mối quan hệ giữa họ. Anh sợ rằng nếu thừa nhận điều đó, mọi thứ sẽ chỉ càng phức tạp thêm. "Anh luôn nhớ em, Soobin," Yeonjun khẽ thì thầm, nhưng giọng anh không hề có sự yếu đuối. "Nhưng anh không thể nói gì hơn lúc này." Và với những lời nói ấy, cuộc trò chuyện kết thúc trong sự im lặng, mỗi người đều giữ những cảm xúc của riêng mình. Yeonjun không thể nói ra tất cả những gì anh muốn, và Soobin cũng không thể buông bỏ những nghi ngờ trong lòng. Họ vẫn ở đó, gần nhau nhưng lại cách nhau một khoảng cách không thể vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com