Soojun Doi Mat Am Duong
" cậu không thức dậy là sẽ bị muộn học đấy "Yeonjun mệt mỏi mở đôi mắt mình ra, liếc nhẹ sang đồng hồ thì lại bật người dậy. Đã hơn bảy giờ sáng, xe đưa rước chắc cũng đã bỏ cậu luôn rồi. Yeonjun nhanh chóng sửa soạn, quần áo tóc tai xộc xệch, trên bàn vẫn còn y mớ tập sách tối hôm qua chưa được dọn dẹp." sao anh không kêu tôi dậy sớm hơn ? ". Tay cậu vẫn đang vội vã gom hết sách vở vào cặp." tôi kêu mà cậu có nghe đâu "Chẳng nhiều lời đo co với anh, cậu mở cửa bước ra ngoài rồi chạy nhanh đến trường. Cậu chưa bao giờ ngủ quên trễ đến vậy, chỉ trách rằng hôm qua đã trải nghiệm một giấc ngủ yên bình không một lời quấy rối nên làm cậu chẳng muốn tỉnh dậy. Ngủ ngon nên tinh thần cậu cũng phấn chấn hẳn lên, ánh mắt không còn vẻ lờ đờ như mọi hôm nữa." thưa thầy em mới đến ". Cậu thở dốc sau khi chạy một đoạn đường dài từ nhà mình đến trường.Thầy giáo chẳng thèm trách mắng cậu mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu cho cậu bước vào lớp. Cả lớp thấy cậu đôi mắt cũng trở nên mất sức sống hẳn ra, họ ước gì hôm nay cậu lại nghỉ học như hôm qua. Yeonjun cũng đã quen rồi, thế giới này vốn đã không chấp nhận sự tồn tại của cậu, ngay từ khi sinh ra đôi mắt kì lạ mà cậu có được đã chứng minh điều đó.Yeonjun bước xuống cuối lớp, ngồi vào chỗ của mình. Cậu đã ý kiến rất nhiều về việc đổi chỗ nhưng giáo viên chủ nhiệm cũng làm ngơ, vị trí cậu ngồi là một chỗ khó có thể nhìn thấy bảng nhưng cũng chẳng ai thèm để tâm cả." các em nghe đây, dạng bài này chắc chắn sẽ có trong bài thi nên hãy hết sức chú ý ". Thầy giáo đứng trên bục chỉ tay về phía bài giải ông vừa mới ghi ra mà lên tiếng nhắc nhở.Dạng bài cơ bản cậu còn chưa nắm bắt được thì thứ này là quá sức rồi, Yeonjun loay hoay chẳng hiểu trên đấy viết cái gì, cậu muốn giơ tay hỏi nhưng chắc hẳn chỉ gây phiền phức cho lớp thôi." không hiểu bài à ? "Cậu giật thót mình quay đầu sang bên trái, cái bàn cạnh cậu chẳng có ai ngồi thì nay lại có bóng dáng của con người xuất hiện. Soobin ngồi kế cậu, ngã đầu lên bàn nhìn vẻ mặt bối rối vì chẳng thể hiểu bài kia." a-anh sao lại đến đây ? ". Cậu thì thầm nhỏ " có ai thấy tôi ngoài cậu đâu mà lo "" nhưng anh ở đây...thì làm sao tôi học ? "" bình thường cậu cũng có học đâu ? "Yeonjun đơ người khi bị linh hồn kia nói trúng tim đen, cậu phất lờ anh mà quay lên phía bảng, chép vội mấy dòng chữ phức tạp kia vào vở." phải vậy chứ, chép vào đi tối nay tôi giảng lại cho "" anh hứa rồi đấy nhé ! ". Cậu tươi cười nhìn anh." hứa mà !! ". Anh gật đầu lia lịa.Tự nhiên đâu ra có hẳn một gia sư dạy kèm riêng mà không phải tính phí chỉ cần cho nơi ở là được, nhưng anh ta cũng chẳng cần ăn uống hay tiêu xài bất cứ thứ gì nên cậu thấy lời chấp thuận tối qua là sự lựa chọn đúng đắn. Chàng trai kia vẫn mãi mê nhìn cậu chẳng hề chớp mắt, anh xem cách cậu làm bài, nhìn cậu ấn máy tính rồi thỉnh thoảng lén xem điện thoại trong giờ học, lại còn có lúc ngủ gục nữa cơ. " câu này...thầy mời Yeonjun lên bảng làm nào "Đang gật gù chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cậu lại bị đánh thức bởi tiếng gọi của thầy giáo. Cậu chẳng biết làm nên định đứng dậy như mọi lần và thú nhận rằng không có kiến thức nào trong đầu cả. Nhưng lần này lại khác, linh hồn kế bên cứ thúc giục cậu lên làm nên cậu cũng đành nghe theo lời anh.Yeonjun cầm phấn viết đề lên bảng rồi lại chẳng biết làm gì tiếp theo. Bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng thì ra hồn ma kia đang ở đằng sau cậu, Soobin đưa tay chỉ vào từng con số hướng dẫn từng bước cho cậu một cách tận tình. Cả bài toán về nguyên hàm của hàm số lượng giác được cậu trình bày một cách đầy đủ trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người trong lớp, đến cả thầy giáo còn bất ngờ vì ông cứ tưởng rằng lại phải lắc đầu ngao ngán khi cậu chỉ đứng đờ ra đấy như mọi khi.Soobin nháy mắt với cậu, tươi cười vì cậu có thể giải quyết bài toán thuận lợi dưới sự chỉ dẫn của anh." này này, đó là cách cậu cảm ơn người mới giúp mình à ? ". Thấy Yeonjun bày ra vẻ mặt đầy khinh bỉ trước cái nháy mắt của mình, anh liền cảm thấy bị ức chế." rồi rồi, tôi cảm ơn "" chẳng thật lòng gì cả, đêm nay tôi sẽ trả thù cậu bằng cách dạy xuyên đêm "" anh cứ dạy đi, đến khi tôi buồn ngủ thì sẽ ngủ, mặc kệ anh dạy "Anh bĩu môi nhìn cậu, cảm thấy như lòng tốt của mình bị chà đạp một cách không thương tiếc, có chút giận dỗi cậu mà quay ngoắc đầu sang phía cửa sổ không thèm nói chuyện với cậu nữa." haha, anh giận à. Mắc cười thật đấy ". Cậu cười tủm tỉm." ừ, tôi giận rồi đấy, dỗ tôi đi không là tôi sẽ rời khỏi nhà cậu trong đêm nay "" ơ ?? Nhà tôi đâu phải là nơi anh muốn đến là đến muốn đi là đi "" không biết đâu, cậu không dỗ thì tôi sẽ đi thiệt đó "Yeonjun bối rối chẳng biết dỗ anh như thế nào, hồn ma thì thích gì nhỉ ? Cậu còn chẳng thể chạm vào anh thì làm sao để an ủi đây ?" dỗ bằng cách nào ? "" hmmm....cậu phải lắng nghe tôi giảng bài và phải học tiến bộ "" cái gì mà khó vậy ? Bộ anh yêu nghề lắm sao ? "" tất nhiên rồi, nếu tôi còn sống thì chắc có lẽ sẽ trở thành một người thầy giáo ưu tú cho cậu xem "Yeonjun mỉm cười, chưa bao giờ cậu cười tươi đến thế. Lần đầu tiên có ai đó chịu nói chuyện với cậu một cách thân thiết như vậy, anh như đang cứu rỗi lấy trái tim chết chìm trong đống suy nghĩ tiêu cực của cậu - một ánh dương rực rỡ chiếu rọi vào tâm hồn mang nhiều sự mất mát. Một linh hồn đang kéo một cái xác không hồn vực dậy. Ánh nắng nhẹ của buổi sáng khẽ chiếu qua từng ô cửa sổ lớp học. Tiếng sách và tiếng giảng bài của thầy cứ vang lên, vẻ ửng hồng do nụ cười tươi ban nãy vẫn còn hiện trên gò má cậu. Anh nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên khoác lên mình bộ đồ học sinh, tia nắng sớm chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của cậu làm cậu trông nổi bật hơn, một vẻ hồn nhiên trong sáng mà trước giờ anh chưa được nhìn thấy. Tim anh có chút run lên, chắc có lẽ là do anh tưởng tượng vì bản thân đã chết rồi làm sao có thể rung động trước người khác ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com