TruyenHHH.com

Soojun Cong Thuc Hoa Hoc Cho Tinh Yeu Vua Nong Vua Lanh

"À mà thầy định nói gì với tôi cơ, lúc nãy ấy."

Choi Soobin bỗng nhiên lại tỏ ra ít nói ngại ngùng. Tôi chướng mắt dáng vẻ thiếu nữ mới lớn của cậu ta, đạp vào chân cậu ta một cái.

"Nói nhanh."

"Thì định bảo quay về thành phố đi, ở đây đang có mấy vụ trộm cắp tài sản nổi tiếng." Choi Soobin khịt mũi một cái rồi nói tiếp. "Với cả, hôm trước bạn để quên cái này ở văn phòng tôi."

Soobin lấy từ trong cặp sách ra một cái áo khoác mỏng màu be được gấp gọn, một đôi găng tay bảo hộ và một gói bim bim vẫn còn nguyên trạng.

"Vãi, tôi để quên mấy cái này ở chỗ thầy à." Tôi trừng mắt, thì thầm. Nếu bị người khác nhìn thấy không biết họ còn nghĩ tôi làm gì với thầy giáo của mình. Tôi giật lại mấy món đồ từ tay cậu ta. Hai đầu ngón tay vô ý mà khẽ chạm vào nhau.

Choi Soobin đỏ mặt.

Ngay từ ban đầu, tôi đã nói tôi biết bản thân rất đẹp trai. Nhưng làm gì tới nỗi khiến cho thầy Choi lãnh đạm đàng hoàng của tôi đây phải xao xuyến chứ.

"Ừm. Chắc trời nóng quá, bị cảm rồi. Đừng có mà ăn bim bim nữa, không tốt cho bạn đâu." Choi Soobin quay lưng đi mất, hoàn toàn không nể mặt tôi một chút nào. Lại dám lấy chuyện bị cảm ra bao biện cho nhịp tim loạn xạ của mình.

Ha, tên khốn mặt dày đáng ghét thích khiêu khích người khác như cậu ta thì làm sao thích tôi được chứ.

___

Tôi lại về trường Đại học X để cùng thầy Choi làm nốt luận văn tốt nghiệp của mình. Kí ức về chuyến đi không mấy tốt đẹp làm tôi ủ dột cả ngày trời. Không vui, rất không vui. Choi Soobin ngày hôm đó nắng chang chang, đứng chờ tôi ở sân kí túc xá gọi tôi lên phòng thí nghiệm làm tôi nhớ lại một chuyện xảy ra từ khi còn học cấp ba.

Hôm ấy cũng vào độ sắp hè, hội học sinh tổ chức chương trình hướng nghiệp cho học sinh lớp 10. Bố mẹ tôi không có nhà mà đã về quê từ đầu tuần, tôi lại là chúa lười di chuyển nên đã nhắn tin nhờ Yang Jungwon qua nhà đón lên trường. Buổi sáng tôi dậy muộn, tứ chi đều vặt vẹo như không xương. Lúc chuẩn bị xong cả, tôi ngó qua cửa số xem cậu ta đến chưa thì bắt gặp cảnh tượng kinh hoàng làm tôi phải kiểm tra lại tin nhắn của nhóc Jungwon.

"Anh ơi, các thầy gọi em đến trường từ sớm, em nhờ Soobin qua đón anh hộ rồi nhé."

Choi Soobin đứng cạnh chiếc xe đạp thể thao hàng xịn của cậu ta, ánh nắng dịu dàng vô tình hữu ý đáp lên gương mặt đáng ghét ấy. Choi Soobin hôm đó mang lại cảm giác giống như mối tình đầu, thanh thuần, tinh khôi, không vướng những lo âu suy nghĩ của người trưởng thành.

Không chỉ Soobin rung động, đôi khi tôi cũng rung động, tất cả là tại trời hôm đó quá đẹp, tôi lại vô tình vừa đọc xong câu chuyện về loài thiên nga nhất kiến chung tình, chỉ là do sơ suất của thời tiết mà hình ảnh cậu ta không đáng ghét như thường ngày xuất hiện trước mặt tôi.

"Còn đứng đó làm gì, muốn diễn Romeo và Juliet với tôi?"

"Là Robin và Junliet!" Tôi hét lên qua ô cửa sổ phòng ngủ, bên dưới là đầy hoa hồng leo mà bà tôi trông. Choi Soobin bật tiếng cười giòn tan, biến cả ngày hè đó của tôi trở nên xinh đẹp.

Cảnh đẹp, người cũng vô tình đẹp, nên tôi không quên. Lần đầu tiên tôi thấy Soobin cũng ổn và lần thứ hai là khi cậu ta cứu tôi khỏi chuyến xe buýt kinh hoàng.

___

Chứ không phải như lúc này, khi tôi ở trong buổi học 1:1 với thầy Choi của tôi.

"Bạn không hiểu? Như vậy mà cũng không hiểu? Kiến thức thiên văn của bạn tôi không nói tới, nhưng bạn cũng phải nghe tôi nói đi chứ? Khoa học vật liệu của bạn hổng nặng!"

"Thầy quát em à." Tôi cố tình tỏ ra bản thân như mèo con, uỷ khuất, uốn éo, thật sự sẽ bật khóc nếu như bị nghe mắng như thế. Để tăng tính chân thật, tôi còn chu mỏ ra, lay lay tay áo sơ mi của cậu ta.

Rất sinh động, khả năng diễn suất của tôi phải nói là âm điểm! Choi Soobin như kiểu đã tức giận, đi ra khỏi phòng thí nghiệm đóng rầm cửa. Xong đời rồi, lần này có khi sẽ bị xử phạt nghiêm minh vì lại dùng "quy tắc ngầm" với thầy giáo chính trực đoan nghiêm của trường.

Nhóc Huening hôm đó về nói với tôi, thầy Choi bị làm sao thế, hôm nay em ở phòng y tế của trường, tình cờ thấy thầy Choi đi vào vì bị chảy máu mũi.

Thầy giáo đẹp trai, thầy vẫn bị cảm từ hôm đi thành phố B đúng không?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com