TruyenHHH.com

Soojun Choi Soobin X Choi Yeonjun Minh Chia Tay Di

Choi Soobin có nói với em là đã hoàn toàn chấm dứt với cô rồi, bây giờ chỉ muốn được ở cạnh em. Thì ra Yeonjun luôn tin tưởng hắn dù thế nào đi chăng nữa, cho nên hắn đã lừa dối em dễ dàng tới vậy! Giờ Yeonjun chẳng có tư cách gì, hai người đã chia tay rồi, chỉ là em không hiểu, hắn căm thù gì em mà cứ muốn em phải đau lòng?

Cả ngày hôm nay, nói thật em đã đủ mệt mỏi rồi nhưng vẫn cố gắng chuẩn bị bữa tối cho hắn. Cả thế giới này chắc cũng chỉ có mình em mới ngốc thế! Người đã phản bội em một lần, thế mà cứ tin là không có lần hai.

Em đứng dậy tới bàn ăn, nhìn không thuận mắt mà gạt đổ tất cả xuống sàn. Chén đĩa bị vỡ toang, mảnh thuỷ tinh bay tung tóe, có cái găm vào tay, chân em. Yeonjun đau đớn nhăn mặt lại, nhìn xuống thấy cánh tay và bàn chân đang chảy máu. Yeonjun loạng choạng ngồi xuống ghế, đau đớn lấy mảnh vỡ đang ở trên người mình ra.

Cả một tối đợi hắn, em cũng chưa ăn được gì, lại bị hắn chọc tức đến sức lực cũng chẳng còn. Yeonjun gục xuống ghế, thiếp đi mất.

Nửa đêm Choi Soobin tỉnh dậy, hắn giật mình nhìn đồng hồ đã điểm 12h đêm, nằm cạnh hắn lại là Park Mihan. Đầu óc hắn đau nhói không nhớ được gì, chỉ nhớ đã tới đưa thuốc cho cô, sau đó uống một ngụm nước liền ngủ mất. Hắn mở điện thoại ra xem, rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Yeonjun. Choi Soobin vội xuống giường, rời khỏi nhà cô. Ngay sau đó phóng xe thật nhanh tới căn hộ của Yeonjun.

Lúc hắn nhập mật khẩu rồi vào nhà, đập vào mắt hắn là đồ đạc đổ vỡ, thức ăn cũng rơi vãi đầy sàn. Choi Soobin hoảng hốt tìm kiếm em, thấy Yeonjun đã nằm trên ghế, tay chân còn rướm máu. Choi Soobin lập tức chạy tới bên cạnh Yeonjun, có vẻ như em bị thuỷ tinh bắn vào người lúc gạt đồ đạc. Hắn thấy điện thoại em vẫn đang mở, bị ném đi, màn hình cũng vỡ tan. Trên đó có hình ảnh của Soobin và Mihan đang nằm cạnh nhau được hắn gửi tới cho em. Nhưng trên máy hắn lại không hề có. Choi Soobin dường như đã lờ mờ hiểu ra chuyện, hắn ôm em lên, để em nằm trong lồng ngực mình mà vuốt ve.

"Yeonjunie, em xin lỗi..."

Bấy giờ hắn mới đọc tin nhắn trước đó của em.

Soobin à, em đang đâu thế, tr li anh!

Em có n không? Không có chuyn gì xy ra đúng không?

Soobin, anh vn ch em, em an toàn đúng không?

...

"Yeonjunie, bé đã sợ lắm đúng không? Em xin lỗi..."

Yeonjun thấy động tĩnh, em tỉnh lại liền nhận ra Choi Soobin đang ôm mình. Yeonjun không kìm chế được cơn tức giận, em đẩy hắn ra, quay mặt đi nơi khác, nói.

"Choi Soobin, tôi là trò đùa đúng không? Cậu trêu đùa tôi thấy vui vẻ lắm chứ gì?"

Choi Soobin vội vã giải thích.

"Em không có, em thật sự không muốn như vậy. Cô ấy gọi nói bị ốm nên nhờ em mua thuốc tới. Sau đó em qua uống cốc nước không ngờ lại ngủ mất. Em xin lỗi, Yeonjunie..."

"Nói như cậu, dễ tin lắm sao? Coi tôi là con nít à?"

"Không có mà, em nói thật mà anh..."

"Choi Soobin, tôi đã đợi cậu rất lâu, tôi còn sợ rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi. Tôi điên cuồng gọi cho cậu, tôi như một kẻ điên ngồi trên đống lửa, vô cùng sợ sệt. Cuối cùng, tôi lại nhận ra rằng cậu chẳng làm sao cả, còn ngủ bên cạnh cô ta rất ngon. Chỉ có mình tôi mới ngu như thế!"

"Yeonjunie, em thật sự xin lỗi mà..."

"Về đi."

"Yeonjun, anh bị thương rồi, để em băng lại cho anh rồi về được không?"

Choi Soobin biết em giận thật rồi, lái sang chuyện khác để được ở lại bên em. Choi Yeonjun không quan tâm, đứng phắt dậy, nói em tự làm được rồi bảo Soobin mau rời khỏi nhà em.

"Yeonjunie..."

"Tôi nói cậu mau đi, có cần tôi gọi bảo vệ không?"

Yeonjun quay lưng với hắn, tức giận lớn tiếng. Choi Soobin sợ rằng em sẽ kích động, hắn hoà hoãn nói sẽ về, em đừng cáu giận. Choi Soobin còn chưa kịp rời khỏi ghế đã thấy Yeonjun kêu lên một tiếng, rồi ôm ngực khuỵu xuống sàn. Choi Soobin sợ hết hồn, chạy ra đỡ em.

"Yeonjun, anh sao thế?"

Tự nhiên Yeonjun thấy lồng ngực đau nhức đến không thể thở được. Đầu óc em quay cuồng mờ mịt, chân cũng đứng không vững nữa. Nếu không có Choi Soobin kịp đỡ, chắc cả cơ thể em đã đổ xuống sàn nhà rồi.

Choi Soobin không thấy em lên tiếng, hắn ôm em vào lòng, để em tựa vào hắn hồi phục lại sức. Chắc Yeonjun tức hắn quá mức nên khó thở.

"Yeonjunie, anh sao rồi? Anh đau ở đâu?"

Em không đáp lời hắn, mệt nhọc thở ra một hơi. Yeonjun muốn đứng lên, Choi Soobin đỡ em, dìu em vào phòng nghỉ ngơi. Mới đứng được lên, đầu óc em đã choáng váng tới mức hoa hết cả mắt, cơ thể cực kỳ khó chịu. Yeonjun chống tay lên tường, đi được vài bước, sau đó mệt quá mà cúi người nôn khan. Choi Soobin lo lắng vỗ nhẹ vài nhịp lên lưng em. Cả tối em chưa ăn gì, nôn ra toàn dịch dạ dày, đến nỗi không còn gì mà vẫn không ngừng được. Hắn đau đớn đỡ lấy em vào lòng, Yeonjun thở không ra hơi, sau đó ngất đi. Choi Soobin hoảng loạn gọi tên em.

"Yeonjunie, Yeonjunie, đừng làm em sợ. Mau trả lời em đi. Yeonjunie..."

...

Choi Soobin đưa em tới bệnh viện, Yeonjun đang nằm trong phòng hồi sức. Hắn tìm gặp bác sĩ, hỏi về tình trạng của em.

"Bác sĩ, kết quả sao rồi?"

"Cậu ấy đang mang thai..."

Choi Soobin ngơ ra, nhìn bác sĩ rồi không biết mình nghe có đúng không. Hắn hoàn toàn chưa kịp tiếp nhận thông tin đã nghe được một giọng nói yếu ớt từ đằng sau mình vang lên.

"Bỏ nó đi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com