Soojun Choi Soobin X Choi Yeonjun Minh Chia Tay Di
"Yeonjunie, anh không nằm mơ. Là em!"Yeonjun rên rỉ hai tiếng nhỏ nơi cuống họng rồi đẩy hắn ra, lơ mơ đứng dậy muốn rời đi. Không để em kịp chạy đi đâu, hắn kéo tay em khiến Yeonjun ngã lên người hắn. Choi Soobin chớp thời cơ hôn lên môi em. Yeonjun bị hắn môi nên thức tỉnh, em tức giận cắn mạnh vào môi hắn. Choi Soobin kêu a một tiếng, em ngồi thẳng người dậy liền tát hắn rồi rời đi. Hắn đờ đẫn nhìn bóng lưng em, thấy một gã đàn ông khác dẫn em đến bàn rượu của gã, còn nói muốn mời em một ly. Nhưng lúc đó, Yeonjun say rồi, trong người cũng đang hơi mệt nên đã từ chối khéo."Han Tổng, bây giờ tôi có việc một chút. Thật xin lỗi không thể uống cùng anh, hẹn lần tới được không? Tôi nhất định sẽ mời anh đầu tiên, thông cảm cho tôi nhé!"Gã ta trơ trẽn đáp lại."Yeonjun, uống cùng tôi một ly thôi cũng không tốn quá nhiều thời gian của em đâu. Uống xong đi cũng chưa muộn mà."Choi Soobin tức đến nghẹn họng, không ngờ đám đối tác của Kim Nam Joon này, nhiều người để ý tới em như vậy. Cũng đúng thôi, lúc Yeonjun còn là sinh viên mới ra trường, đã có bao nhiêu tập đoàn lớn nhòm ngó em. Vừa xinh vừa giỏi, muốn uống cùng em một ly có là gì, họ còn muốn đưa em về làm việc cho họ nữa kìa. Choi Soobin thấy Yeonjun cam chịu uống với hắn, rõ ràng sắc mặt em không tốt, chắc cũng chưa ăn tối cho đàng hoàng, người ta đã từ chối như vậy rồi còn cố ép. Hắn bực mình đến bàn rượu của gã, nói."Han Tổng, tôi thấy cậu ấy chắc là có việc gấp, hay để tôi uống cùng anh một ly?""Ồ, Choi Tổng, tôi thấy em ấy cũng chưa gấp. Cùng lắm nếu Kim Tổng đuổi việc em ấy vì chậm trễ, tôi nguyện đưa em ấy về làm mà, anh yên tâm!""Vậy, anh từ chối uống cùng tôi sao?""Vậy thì cả ba chúng ta cùng uống đi!""Nhưng tôi, không muốn Yeonjun uống cùng chúng ta."Gã cười khẩy, nói"Ơ kìa, anh hẹp hòi quá rồi. Dù gì tôi cũng mời em ấy trước, nếu vậy thì anh chờ một chút đi nhé."Choi Yeonjun nghe đến ù lỗ tai, muốn nhanh chóng rời khỏi đây liền nhanh chóng cắt ngang lời Choi Soobin đang định nói."Choi Tổng, anh chờ chút đi. Han Tổng, tôi uống với anh một ly.""Được, chúc mừng thành công!""Chúc mừng..."Choi Yeonjun uống xong với gã rồi xin phép rời đi. Choi Soobin cũng vì thế mà không để ý tới gã nữa, lặng lẽ đi theo sau em. Yeonjun tới một góc khuất, em hơi chóng mặt mà gục xuống sàn. Tựa người lên bức tường phía sau, ngửa cổ thở đầy khó khăn. Choi Soobin vội vàng chạy tới."Yeonjunie, anh sao thế? Không khỏe sao?""Không liên quan đến cậu, đi đi.""Yeonjunie...""Tôi nói cậu mau cút."Choi Yeonjun bị hắn làm phiền, em đứng lên rời đi, nhưng đầu óc quay cuồng suýt chút nữa ngã, cũng may Choi Soobin kịp đỡ lấy em."Còn nói em đi đi, anh như vậy, em không thể đi được!""Park Mihan còn đang đợi cậu, tôi không cần.""Yeonjun, anh đừng cứng đầu nữa. Anh say rồi!""Buông tôi ra...""Choi Yeonjun!"Hắn ôm chặt em không buông, mặc kệ Yeonjun vùng vẫy đến kiệt sức. Choi Soobin lớn tiếng quát em một câu khiến Yeonjun giật mình, tròn mắt nhìn hắn sau đó liền đẩy hắn ra, ngồi thụp xuống, che mặt khóc nức nở. Hắn biết mình to tiếng làm em sợ rồi, lập tức ôm em vào lòng, khẽ xoa tấm lưng của em, dỗ dành."Em xin lỗi, đừng khóc, là lỗi của em!"Choi Soobin gỡ bàn tay đang che đi khuôn mặt nhỏ của em xuống, lau nước mắt rồi hôn lên đôi mắt nóng bỏng của em. Yeonjun quay mặt đi không nhìn hắn, một lúc sau mới nói."Chúng ta chia tay rồi, đừng làm vậy nữa. Tôi không sao cả."Em đứng lên bỏ đi, còn gọi trợ lý lái xe đến đón, để lại mình hắn vẫn ngơ ngác ngồi ở đó. Đánh mất tình yêu của anh một lần, muốn lấy lại khó thật đấy, Yeonjunie!Choi BeomGyu lái xe chở em về nhà, trên đường đi em thấy vô cùng khó thở, liền lấy tay tháo lỏng cà vạt trên cổ ra một chút. Không khí trong xe ngột ngạt, do em say rượu nên dù đang đi trên đường thẳng tắp vẫn bị chút sóc nảy mà nôn nao trong người. Choi BeomGyu liên tục để ý đến em, Yeonjun ngửa cổ lên ghế, nhắm mắt lại. Cậu ở bên cạnh không khỏi lo lắng, hỏi."Anh không sao chứ?""Ừm!"Đang dần chìm vào giấc ngủ thì cơn đau bụng kéo đến khiến em mệt nhọc thức dậy. Em đoán là đau dạ dày, dù sao tối nay uống rất nhiều cũng mới chỉ ăn vài miếng bánh. Cơ thể em đổ mồ hôi lạnh đến run người, bụng nhói lên đau đớn theo từng cơn khiến em không chịu được gập người ôm bụng mà rên rỉ."Aaaa...."Choi BeomGyu hốt hoảng đỡ lấy vai em."Anh không sao đấy chứ?"Cậu nhanh chóng nhấn ga, gấp gáp lái xe về nhà em. Yeonjun bị cơn co thắt hành hạ đến đỏ cả mắt, đến đầu cũng đau nhức. Cậu dừng xe dưới hầm, mở cửa đỡ Yeonjun xuống xe. Em kiệt sức, cơ thể nóng bỏng dựa vào cậu, BeomGyu đưa anh vào thang máy. Căn hộ của Yeonjun ở tầng 20, vì tầng cao nên ở trong thang máy khá lâu khiến em càng lúc càng chóng mặt. Yeonjun lấy thẻ nhà trong túi đưa cho cậu, Choi BeomGyu mở cửa rồi dìu em vào, để em ngồi lên ghế. Choi BeomGyu nói sẽ đi nấu cho em chút cháo, lúc cậu đang cặm cụi ở trong bếp, Yeonjun đau bụng quá không chịu được cắn chặt môi khóc. Choi BeomGyu nghe tiếng thút thít, trong lòng không an tâm mới lấy điện thoại nhắn tin cho Choi Soobin. Cậu biết làm vậy Yeonjun chắc chắn sẽ giận mình, nhưng mà cũng không còn cách nào khác. Choi BeomGyu vội chạy ra phòng khách đỡ em dựa vào mình, Yeonjun phát sốt luôn rồi, cả người nóng rực đến đáng sợ. Chưa đầy mười lăm phút sau, Choi Soobin theo địa chỉ cậu nhắn tin đã tới trước cửa nhà em, nghe tiếng chuông, cậu vội ra mở cửa. Ban nãy, cậu muốn đưa em tới bệnh viện, nhưng Choi Yeonjun cứng đầu, nhất quyết không chịu. Choi Soobin gấp gáp chạy tới chỗ em, ôm em vào lồng ngực, đau lòng xoa lưng em rồi hỏi."Yeonjunie, anh sao thế?""Anh... đau bụng..."Choi BeomGyu vào bếp nấu nốt chút cháo, Choi Soobin xoa bụng cho em rồi vỗ về em."Ngoan nào, chúng ta tới bệnh viện được không?""Không... ưm..."Yeonjun chưa kịp nói hết câu, dạ dày co thắt đau đớn khiến em buồn nôn mà cúi người xuống. Choi Soobin hoảng hốt nhìn em, trán em đổ rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt đã đỏ ửng lên rồi."Sao thế?"Đôi tay nhỏ vội che miệng, em vội vã đứng lên muốn chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng đầu em đau, chóng mặt đến đi cũng không vững, hắn thấy vậy liền đỡ lấy em dìu em vào phòng tắm. Yeonjun gục đầu xuống bồn rửa mặt, cơ thể run bần bật mà không ngừng nôn khan. Tới mức mặt mũi trắng bệch, thở không ra hơi. Choi Soobin ôm em vào lòng, em sốt cao đến nỗi hai mắt sưng lên, cơ thể run rẩy mà người nóng rực. Hắn bế em vào phòng ngủ, đặt em lên giường."Đã nói anh nghe lời em rồi mà!"Choi Soobin vừa ôm em vừa đau lòng trách móc. Đúng lúc Kim Nam Joon gọi tới, hắn liền tức giận xả một tràng."Lần sau anh đừng để Yeonjunie đi tiếp rượu nữa. Uống rõ nhiều cũng không thấy anh đỡ cho anh ấy ly nào. Mà từ sau chọn rượu thì cũng chọn loại nhẹ nhẹ thôi, không cho người ta thời gian ăn uống mà bắt tiếp hết người này đến người khác!"Kim Nam Joon chưa kịp hỏi thăm đã bị thằng em nói cho một trận không ra gì. Anh cười khổ, hỏi lại."Thế làm sao à?""Anh còn hỏi được, nhân viên ưu tú của anh tiếp khách xong giờ đau bụng phát sốt rồi. Ngày mai anh ấy không đi làm được đâu!""Được rồi, anh xin lỗi. Lo chăm sóc nhân viên của anh tốt một chút.""Anh còn nói?""Thôi thôi, tha cho anh. Anh không dám nói nữa."Choi Soobin lớn tiếng làm em đau đầu, rên rỉ vài tiếng. Hắn hốt hoảng cúp máy rồi vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ của em."Ngủ ngoan, ngủ ngoan!""Hức...""Ngoan ngoan, đừng khóc..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com