TruyenHHH.com

Soojin Shuhua Sooshu Cover Tieu Thu Va Nong Dan


“ Coi kẻ nông dân nghèo đang nhìn ngó xung quanh kìa” - cái giọng quen thuộc mà
tôi luôn nghe. tôi nhìn kiếm cô ta và thấy cô ta từ trên lầu đi xuống

“cô có cần phải sỉ nhục người khác như vậy không?” - tôi cau mày

“hì hì … tôi thích như vậy, nhất là đối với anh”  - cô đi xuống ngồi trên chiếc ghế salon kia, lúc này tôi bước gần lại

“sao cô cho người tới bắt tôi” - tôi nhin thẳng cô ta

“bắt hồi nào, tôi cho người mời anh tới mà” - cô ta nhìn cây kẹo mút xoay xoay

“mời cái kiểu xã hội đen vậy hả?” - tôi nhíu mày gằng giọng

“Haiz... tập làm quen đi nào” - cô ta tháo cây kẹo mút ra và mút nó

“Tôi đến đây rồi! Cô muốn tôi làm gì cho cô đây?”

“Hì hì … ít nhất cũng phải ngoan ngoãn tự nói ra điều đó” - cô ta đác chi - “tôi nắm hết thời gian của anh! chỉ cần đến lúc anh rảnh thì xe sẽ đến đưa anh tới nhà tôi, giống như ngày hôm nay”

“Cô điều tra thời gian cá nhân của tôi!” - tôi bước tới nhanh đối mặt với cô ta

“Thì sao?” - cô ta hất mặt với cây kẹo mút của mình

“cô … cô …”

“anh không làm gì được tôi đâu, đồ nông dân, tức tối bây giờ cũng không giải quyết được gì, đi theo tôi , tôi sẽ chỉ công việc cho anh làm”  - cô ta đứng dậy bước đi, tôi đi theo phía sau, nhưng đi được một khoảng thì cô ta dừng lại rồi quay mặt lại đối mặt với tôi - “ anh không được kêu tôi là cô mà phải gọi tôi là tiểu thư, goi tên khác tôi sẽ tăng ngày anh làm osin cho tôi đấy, tôi sẽ gọi anh là nông dân vì anh vốn vỉ là nông dân mà.”

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt cay cú, chưa bao giờ tôi gặp một ngươi đáng ghét như cô ta.

“Sao ? Thế nào? làm gì mà nhìn tôi cay cú vậy?”

“Dạ. Thưa Tiểu Thư”

“Tốt! Đi theo tôi! “ - cô ta dắt tôi đến nhà tắm - “Công việc đầu tiên của anh là lau sàn nhà, ở đó là xô , ở đây là cây lau nhà. Xong việc tôi sẽ giao cho anh làm việc khác” - cô ta vừa nói vừa mút cây kẹo mút.

Lúc này tôi quay lại nhìn căn nhà, tôi muốn chóng mặt khi thấy nhà rộng, tôi không biết phải lau đến bao giờ mới xong. Sao mà khổ thế này.


“Ah quên nói cái này” - cô ta bỏ đi sau đó cô ta quay lại. - “Thời gian cho anh là 1 tiếng lau hết sàn nhà, ah không 45p thôi 1 tiếng nhiều lắm , tầng dưới thôi, tầng trên hồi sáng có người đã lau rồi”

“Cô quá đáng, miễn sao tôi lau sạch và hết thôi, sao có dụ giao thời gian”

“Quên tôi nói gì rồi hả? lần thứ nhất kêu cô , thế thì tôi sẽ tăng ngày làm việc anh ở đây vậy nhé, không giải thích gì thêm, tôi lại đằng kia xem phim đây! làm tốt việc đi nhá, rồi tôi giao việc khác” - cô ta bươc đi thảnh thơi tới chiếc ghế salon bật phim ngồi coi .

Còn tôi thì sao đây? Bắt đầu cho công việc làm osin thôi! Trước tiên là đổ nước gần nửa xô, sau đó cho thuốc tẩy và thuốc lau sàn nhà, nhúng cây lau nhà. Vắt nó và lau từ ngoài vào trong. Còn cô ta coi phim cười hý hứng, sau đó chạy vào trong lấy thức ăn, đồ uống để ngập bàn.
Tôi vừa lau sàn vừa nguyền rũa cô ta “Tôi nguyền rủa cô sẽ không có ai thương, ế chồng, có lấy được chồng cũng bị hành hạ làm osin còn cực gấp trăm lần tôi”

“Lãi nhãi gì đó,không lo lau nhà đi, 20phút rồi” - cô ta ăn bắp nhìn tôi hất mặt và cũng không kém phần khoái chí.

Tôi phải lau thật nhanh, thật sạch, thật kỉ với thời gian là 45 phút. Tôi chưa bao giờ bị như thế này, cứ như đang bị bóc lột sức lao động vậy. Cố gắng lau lau và lau.

“Ê! còn 5 phút nửa đó”

“Biết rồi! không cần nhắc”

“Ăn nói vậy hả?”

“miễn sao lau sạch và đúng thời gian thôi” - cô ta tức vì không nói lại tôi, thế là cô ta im lặng.

Tôi mệt đừ cả người ra, cũng xong hết cái sàn nhà cũng vừa đúng thời gian! Tôi tới chiếc ghế salon ngồi thả hết người trên ghế. Thở liên tục vì quá mệt!

“Tôi đi kiểm tra dơ chỗ nào là chết với tôi” - cô ta nói nhìn tôi, tôi cũng chả quan tâm vì tôi quá mệt, sau một lúc kiểm tra cô ta quay lại chỗ của mình - “uhm tốt rất sạch không có dơ, coi bộ mệt quá nhỉ? nghĩ chút đi! Tôi coi phim xong thì anh dọn cái đống trên bàn cho tôi”

“Biết rồi!”

“Làm có chút xíu mà nằm xải lai rồi, không biết có làm ăn tích sự gì được không?” - tôi cũng chả màn trả lời,  nằm được tý tôi vào nhà tắm rửa mặt.

“Tôi coi xong phim rồi! Anh dọn chỗ này sạch đi” - tôi vừa bước ra khỏi cửa nhà tắm thì cô ta bắt tôi làm việc tiếp tục, tôi đang ở trong tình thế kẹt nên tôi phải làm thôi.

Con gái tiểu thư nhà giàu là như thế này sao? ăn xong bắt người khác dọn rồi phục vụ cho mình. Haiz... Biết vậy ngay từ lần đầu tiên gặp cô ta tôi tốt nhất đừng xen vào gì của cô ta cả. Tôi dọn hết thức ăn trên bàn của cô ta, lau bàn ghế và lảm nhảm.

“Tên kia lảm nhảm gì đó?” - cô ta nạt tôi

“Dạ không có gì hết thưa tiểu thư”


“Tốt! Làm xong rồi đem xuống dưới bếp rữa hết đóng chén ở dưới, rác thì đem ra đằng trước nhà”

“Vâng thưa tiểu thư” - tôi bị cưỡng ép khi nói ra điều đó

“Uhm! Làm đi! Để tính xem thời gian làm chúng là bao lâu nhỉ? Chén cũng nhiều! Thời gian như cũ 45p, tôi đi lên lầu đây”

Cô ta nói xong rồi đi lên lầu để lại tất cả đóng lôn xộn chén bát ở đằng sau cho tôi. Vì là bàn kính nên tôi phải lau rất kỉ, hỳ hục lau cái bàn, sau đó đem cả đống rác trên bàn lẫn ở nhà bếp trên bàn. Bỏ chúng vao cái bao đen thật lớn, vác ra đằng trước chỗ để rác. Sau đó chạy vào rữa cả đống chén, trong khi cô ta thì đang ở trên lầu chẳng biết làm gì. Rữa chén, tráng nước, sắp chén. Làm xong mọi thứ đã gọn gàng tôi ngồi ở ghế nhà bếp, thở phì phò. Lúc này tôi nghe điện thoại reng ở nhà bếp. Nó reng khoảng 5 tiếng, tôi mới đứng dậy nhấc máy.

“Alo”

“Chêt ở dưới đó hay sao mà goi dt không nghe máy?

“làm sao tôi biết tiểu thư gọi mà bắt máy?”

‘Ờ nhỉ? hì hì … quên quên! Anh lau nhà bếp chưa?”

“lau ròi”

“Oh! giỏi! hồi nảy quên nói cái này mà anh làm rồi thì tốt”

“gọi điện thoại nhắc lau, bó tay”

“tôi làm gì kệ tôi, anh mau lên phòng tôi mau lên”

“Tôi không biết phòng tiểu thư làm sao mà lên?”

“Cứ di lên lầu, sau đó rẻ phải, nhìn vào là thấy phòng tôi, tôi cho anh 2p có mặt ở trên đây” - cô ta nói xong ngắt máy.

Tôi phải co dò lên mà chạy lên lầu hết sức có thể.

“cốc cốc … “ - tôi gõ cửa

“1p30 không quá tệ” - cô ta mở cửa ra nhìn chiếc đồng hồ trên tay

“cô gọi có gì không?” - tôi thở hổn hển

“đây” - cô ta mở cửa và chỉ vào thao quần áo - “ giăt tay không được giặt máy giăt, giặt phải thật sạch không được dơ dù chỉ một vết nhỏ, cái này không cần thời gian gì đâu, giặt chừng nào xong thì thôi”

“Cái gì ? một thao đồ bự như vậy sao?”

“uhm. giặt đi ! có kêu trời cũng không giúp được gì đâu, bưng ra mau lên”

Tôi khệ nệ bưng thao đồ của cô ấy xuống dưới lầu để giăt. Thiệt là chán thiệt là nản, không lẽ tôi cứ để cho cô ta ăn hiếp mình như vậy hoài sao? không được phải đấu tranh chứ, không để cho cô ta bốc lột ăn hiếp mình liên tục như vậy được.


Đồ của cô ta nhiều thật đấy, quần jean, áo thun, áo sơ mi, váy, đầm. Nhìn mà phát nản, mà bản thân tôi cũng không hiểu sao? đồ của mình mà bắt người khác giặt như vậy chứ? Bỏ nước bỏ xà bồ, ngồi giặt từng cái thật kỉ, cái dò thật nhẹ, cái chà thật mạnh. Xã nước cũng phải 3-4 lần. Cuối cùng vì quá đuối, tôi dùng chân đạp lên đồ thật mạnh, cách này cũng làm cho đồ sạch hy vọng cô ta sẽ không thấy tôi dùng cách này giặt đồ so với cô ta. Cô ta mà thấy chắc sẽ la làng lên mất. Nhưng nếu cô ta la làng lên chắc sẽ mắc cười lắm nhỉ? :)) haha…

Phải mất hơn cả tiếng đồng hồ tôi mới giặt xong đồ cho cô ta. Và tôi nghe tiếng cô ta vọng ở trên lầu xuống.

“Nè giặt xong nhớ bỏ vào máy xấy, xấy cho khô rồi phơi ở trên sân thượng đó nha”

“Tôi không biết sử dụng máy xấy, làm sao mà xấy đây”

“Trời ơi, có vậy mà cũng không biết xài, đợi chút, tôi xuống tôi chỉ, đúng là nông dân”

Cô ta chạy xuống lầu” cầm thau đồ  đi theo tôi” - “bây giờ nhìn đây, trước tiên bỏ đồ vào, bỏ không quá đầy hộc, nếu không máy sẽ hư biết chưa?”

“Biết rồi”

“Tiếp theo chỉnh theo biểu tượng có hình cánh quạt, vặn tiếp nút kế bên dặn đến số 5 có nghi là 5 phút, khi nó đang sấy không được mở ra, chờ xấy hết rồi bỏ cái khác vào”

“Rồi hiểu rồi!”

“uhm, nói vậy mà không hiểu nửa thì thôi luôn, tôi lên nhà chơi game đây! giặt xong hết đồ, phơi hết đồ, rồi đi mua đồ ăn cho tôi” - nói xong cô ta bỏ đi chẳng thèm quan tâm gì đến nửa.

Một tiếng sau …

“Tôi làm xong rồi” - tôi đứng chóng nạnh đứng trước mặt cô ta, đứng ngay trước màn hình TV cô ta đang ngồi xem ca nhạc.

“Làm xong thì đi mua đồ ăn cho tôi đi” - cô ta hất mặt

“Xin lỗi, tôi không biết chỗ mua”

“Ax … ax …. chán ơi là chán, đợi tôi một chút, tôi sẽ đi mua cùng với anh”

“uhm, được thôi” - tôi ngồi đó đợi cô ta lên lầu thay đồ, trong khi chờ đợi tôi cứ dán mắt vào màn hình TV đang có những dòng nhạc nước ngoài, tôi nghe chả hiểu gì hết. Nhưng hình như tôi đã xem được khoảng gần 10 bài thì phải, tính ra cũng hơn nửa tiếng rồi. sao cô ta còn chưa chịu xuống nữa.

“Tiểu thư ơi!!! Sao cô lâu quá vậy?” - tôi chẳng thấy tiếng đáp trả , một lát sau thì cô ta từ trên lầu bước xuống

“làm gì mà nhìn tôi mà nhăn nhó hả? tên nông dân kia”


“tiểu thư thay đồ gì mà lâu quá vậy?”

“tôi phải làm đẹp nửa chứ, xấu làm sao tui đi ra đường được”

“Ờ .. ờ …” - tôi cũng chảng biết nói sao khi cô ta trả lời như vậy.

Tôi đi chung với cô ta đi bộ cũng một khoảng đường thì tới một quán thức ăn nhanh
“KFC xin kính chào quý khách, quý khách dùng gì ah”

“Ah lấy cho em một phần gà truyền thống một ly pepsi lớn, nông dân ăn gì thì gọi luôn cho người ta làm” - cô ta đánh vào vai tôi

“Lấy cho tôi giống cô ta nha chị”

“Rồi, của quy khach la 195 won k, xin quý khách đợi 20p sẽ có ngay”

“Trời! đến 195 won lận sao?” - tôi nói nhỏ với tiểu thư

“Thì sao? chuyện bình thường mà”

“Cô giàu thật đấy, tôi chỉ dám ăn ổ bánh mì 10 won thôi, cũng đã thấy xót tiền rồi”

“Nói nhiều quá, kiếm chỗ ngồi đi”

Tôi nhìn ngó xung quanh thế là cũng kiếm được chỗ như ý. Cô ấy ngồi vào bàn mắt nhìn ra cửa kính và nói

“Thấy anh làm việc nhiều nên tôi dẫn anh di ăn coi như bồi dưỡng để có sức mà làm tiếp, chứ tôi không tốt lành gì khi dẫn anh đi ăn đâu”

“Hì hì … vậy ah! Cám ơn cô nha! Nếu vậy tôi cũng muốn mỗi ngày tôi đều có phần ăn như thế này, bởi vì cô bắt tôi làm việc quá nhiều mà”

“Anh đừng nghĩ tôi ngốc, tôi giao việc cho anh như thế nào tôi biết, lúc đó tôi sẽ cho anh ăn như thế đấy”

“Ủa? vậy nếu hôm đó tôi không có gì để làm cô cho tôi nhịn đói ah”

“Không ác vậy đâu, cho ăn mì gói”

“Ít ra cô cũng còn có lương tâm đấy chứ”

“Dạ của quý khách đây ah! Chúc quý khách ăn ngon miệng” - người phục vụ đem thức ăn lên cho chúng tôi

“Tôi ăn đây” - tôi cầm cái đùi gà lên cắn nó xé nó chấm với tương ớt, nó thật là ngon, chưa bao giờ tôi được ăn một phần gà như thế này, cũng có thể do tôi quá mệt vì làm việc nhà, đói và mệt tao cho tôi có một bữa ăn khá ngon miệng, tôi cũng chẳng để ý gì tới cô ta cả. Nhưng khi tôi ngốc đầu lên thì thấy cô ta đang nhìn tôi cười khúc khích, tôi nhìn cô ta ngơ ngác cô ta ngưng cười, cô ta cười cũng khá dể thương. Nhưng sau đó quay về cái mặt hống hách, lạnh lùng, và vẻ mặt sẽ tiếp tục hành hạ tôi.

“Ăn xong rồi” - tôi nói và lau miệng -”nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

“Ở đằng kia, đi tới quẹo phải”

“Uhm, cám ơn Tiểu Thư”

Khi tôi bước từ nhà vệ sinh ra thì thấy ánh mắt của cô ta đang hướng qua bàn kế bên, tôi đưa mắt nhìn sang thì nhận ra chàng trai đi cùng một cô gái lạ kia, chính là bồ cũ của cô ta. Tôi đi về chỗ ngồi nhưng cô ta lo nhìn sang bên kia nên cũng không để gì đến tôi cả.

“Anh chàng người yêu của tiểu thư đi chung với một cô gái khác kìa”

“Anh ra hồi nào vậy? làm tôi giật cả mình”

“Ra nảy giờ mà”

“Haiz… “ - vẻ mặt của cô ta xụ xuống

“Cô sao vậy?”

“Buồn thôi”

“Sao buồn”

“Ko còn người yêu nữa”

“Tôi thấy người đó có tốt với cô đâu, hai người cãi nhau giữa đường như thế mà”

“Anh không hiểu đâu, yêu là cái gì đó dù người ta xấu thì anh vẫn cứ yêu người ta thôi”


“Ờ …” - tôi không hỏi nửa cầm ly nước ngot uống và suy nghi lời cô ta vừa nói

Bỗng dưng tôi thấy cô gái lạ đi chung với anh chàng người yêu cũ của tiểu thư bước lại.

“Chào cô bạn của tôi” - cô ta có gì đó khiêu khích nhỉ

“Chào!” - Tiểu thư nhìn cô ta xong quay mặt ra cửa trả lời

“Tôi nhìn cô lich sự mà, cô chẳng biết hai chữ này là sao ah”

“Kệ tôi, không cần cô quan tâm”

“Ai đây?” - cô ta nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường

“Ah tôi là …” - tôi trả lời thì bị chen vào

“Ai thì liên quan gì đến cô”

“Chỉ là thấy cô đi cùng voi một chàng trai lạ mặt thôi, quan tâm nên hỏi”

“Đi về” - cô ta đứng dậy và kéo lấy tay của tôi ra khỏi ghế

“Khoang đã, tuần sau là sinh nhật của tôi, tôi muốn  mời cô tham dự, mà nói trước hôm đó ai cũng có đôi có cặp đấy, đi một mình sẽ thấy cô đơn lắm đó. Haha…”

Tiểu thư giật thật mạnh và kéo tôi đi thật nhanh.

Trên đường đi bộ về nhà cô ta chẳng nói gì cả, mặt đằng đằng sát khí, trông thật đáng sợ. Về tới nhà cô ta không sai bảo gì tôi cả, đi thẳng một mạch lên lầu. Tôi nhìn vào có thể hiểu được chút ít là cô ta buồn vì bị người yêu bỏ nên như vậy, tôi chỉ biết đứng nhìn lên lầu sau đó đi lại đằng ghế sofa ngồi bật TV lên xem. Khoảng 30p trôi qua, tôi chẳng thấy cô ta đi xuống, tôi đi lên phòng của cô ta và nghe tiếng khóc phát ra từ phòng của cô ấy.

“Tiểu Thư cô có sao không?” - tôi gõ cửa và nói to để cho cô ta nghe

“Đừng quan tâm đến tôi” - cô ấy la lên

“Cô chắc không? Tôi thấy cô không ổn lắm” - tôi khá lo lắng cho cô ta

“KHÔNG SAO MÀ”

Rồi tôi đứng ngoài im lặng và nghe cô ta khóc khúc khích bên trong, tâm trạng của cô ta có vẻ khá tệ. Tôi đứng ở bên ngoài mỏi hết cả chân, nên ngồi bệt xuống dưới gạch tựa vào tường, một lúc sau cô ta mở cửa phòng ra, dùng chân đá tôi.

“Anh vào đây”

“Có chuyện gì sao?”

“Đi vào đi, tôi có chuyện muốn nói”

“Uhm..”

Tôi đi vào phòng của cô ấy đúng là cảm nhận khác biệt, phòng của con gái thơm thật đấy, đã vậy nhiều màu sắc, sạch sẽ gọn gàng.

“Ngồi ở đó đi” - cô ta nói , cô ta lấy một cái ghế ngồi đối diện với tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi, lúc đó tôi cũng hơi gượng và mặt hơi đỏ, vì chưa có người con gái nào nhìn tôi như thế cả.

“Tuần sau, anh làm bạn trai tôi được không?”

“Hả?” - tôi tró mắt

“làm cái gì mà ngạc nhiên dữ vậy? anh cũng thấy đó, nếu tôi đi một mình chúng nó sẽ cười vào mặt tôi”

“ nhưng mà… tôi đâu biết làm bạn trai là làm như thế nào? tôi chưa bao giờ có bạn gái.”

“Ê… nói thiệt hay nói xạo vậy? Anh nhìn cũng đẹp không đến nổi xấu, mà không có bạn gái ha”

“Uh, thật mà”

“Ờ.. quên,,, anh là nông dân mà, sao có bạn gái được”

Đôi lúc tôi hay quê khi cô ta nói tôi là nông dân, nên tôi làm giá một chút, vì bây giờ cô ta đang cần tôi mà.

“Này! Tiểu thư mà nói như vậy thì tôi sẽ không nhận lời đâu đấy”

“Anh dám không nhận lời ah”

“uhm! không nhận”

“Tôi sẽ tăng ngày ở đợ của anh lên”

“Cứ tự nhiên” - tôi nhún vai

“Anh …” -cô ta tức lên… nhưng sau đó cô ta thay đổi thái độ tức khắc “Tôi xin anh đấy! Nếu anh giúp tôi làn này, tôi sẽ không hành hạ anh nữa, không bắt anh làm nhiều việc nửa, không ép anh làm hết sức nửa, tôi sẽ dẫn anh đi ăn, đi chơi… được không?”

Tôi suy nghi khi cô ta nói ra điều đó, tôi thì chẳng thèm kem đâu, nhưng không ép tôi làm việc cật lực thì cái đó có lý đấy. Hì hì … coi bộ hôm nay giá trị của mình được tăng lên thì phải.

“Thôi được rồi, tôi đồng ý, nhưng cô phải chỉ cho tôi cách làm bạn trai của cô như thế nào cho phù hợp”

“UHm, cái đó  anh không cần phải lo đâu, tuần sau chúng ta sẽ tập là người yêu của nhau, lát nửa sẽ có xe đưa anh về tiệm trà sữa, khi nào cần sẽ có người đến đón anh”

“Uhm… “

Thế là chiếc xe cũng đưa tôi về với tiệm trà sữa, tôi vẫn tiếp tục đi học và làm việc học hỏi cách phê chế trà sữa ngon ở tiệm. Nhưng tôi luôn nghĩ về Soojin (tiểu thư), không biết nếu tôi là bạn trai của cô ấy sẽ ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com