Sonkhoa Cigarette
1.
đôi lúc nó tự hỏi, bao lâu rồi nó chưa nhận được hạnh phúc. nhưng nó vẫn sẽ tự tin khoe rằng, nó có một tuổi thơ cực kỳ hạnh phúc. và cũng cực kỳ đau thương. rồi nó cũng mặc kệ, không quan tâm đến câu hỏi đó nữa. vì nó biết, hạnh phúc không giúp nó kiếm ra được tiền giữa dòng thành xô bồ và vội vã này.
đối với nó, hạnh phúc là thứ của quý mà nó sẽ chẳng bao giờ có được, hạnh phúc với nó xa vời quá.
và thứ xa xỉ nhất cuộc đời trần anh khoa là hạnh phúc.
2.
anh khoa gục mặt xuống bàn làm việc. trời bên ngoài đã nhá nhem tối và đồng hồ trên tường đã điểm sáu giờ tối rồi. cuối cùng nó cũng đã hoàn thành xong kpi cuối năm rồi. đống giấy tờ, công văn lộn xộn khắp bàn làm nó chẳng phân biệt được vụ nào ra vụ nào. tàn thuốc lá bị vứt khắp ghế ngồi làm cậu trợ lí bên cạnh không khỏi nhăn mặt.
màn hình máy tính nó hiện lên tin nhắn của một người nhưng nó chẳng để ý. người kia hết nhắn rồi lại gửi hình, tiếng chuông reo liên tục làm trợ lí bên cạnh phải nhắc nhở
' sếp ơi? '
' gì? '
nếu không có câu hỏi của cậu trợ lí kia, chắc nó đã ngủ được mấy giấc rồi ấy chứ. anh khoa ngồi thẳng dậy, nó vươn tay lấy mắt kính rồi nhìn vào đống ánh mà người kia mới gửi. tưởng gì, hóa ra cũng chỉ là đống chứng cứ của bà vợ gửi cho nó để khởi tố vụ ngoại tình mới đây. nó lưu ảnh về máy rồi nhìn lướt qua lời khai của thân chủ.
' à sếp ơi, chiều nay có một đơn khởi kiện mà lúc đó sếp bạn nên không để ý ạ. '
' khởi kiện về vấn đề gì? '
' ngoại tình ạ. '
' gì? ngoại tình?
' vâng. sếp không nghe nhầm đâu ạ. '
nó đến chết mất. tháng này nó đã giải quyết bao nhiêu vụ ngoại tình rồi nhỉ? nó giải quyết nhiều đến mức bây giờ nó còn chẳng nhớ mình đã xử lí bao nhiêu nữa. chẳng lẽ kpi kiện tụng cuối năm là ngoại tình hả? không thể cho nó xử lí một vụ đàng hoàng được à?
' mà người khởi tố vụ này là vợ hay chồng? thân chủ hẹn bao giờ gặp mặt? '
' dạ là vợ. thân chủ hẹn sáu giờ chiều ngày mai gặp mặt để trao đổi về bằng chứng và lấy lời khai về vụ việc ạ. '
' hẹn họ hôm khác đi. năm giờ chiều ngày mai tôi bạn đi ăn với chánh án tòa sơn thạch rồi. không có thời gian để tiếp khách đâu. '
' vâng. '
anh khoa ngước lên nhìn đồng hồ. chà đã muộn như thế này rồi à? nó nhìn sang bên cậu trợ lí kia.
' này cậu kia. '
' sếp gọi tôi. '
' cậu tên gì nhỉ? ' anh khoa không phải là người giỏi nhớ tên. hơn nữa, trợ lí luôn đi theo mình là do trường sơn tuyển hộ nó. vốn dĩ nó chẳng quan tâm quá đến người này.
' dạ hoàng long ạ. '
' à, xin lỗi nhé long. tôi không giỏi nhớ tên của người khác cho lắm. '
' không sao ạ. '
nó nhìn người kia cũng đang chăm chỉ làm việc. thì ra trợ lí đi bên cạnh nó luôn chăm chỉ như vậy. anh khoa mỉm cười, nó mò mẫn trong túi áo khoác một bao thuốc nhăn nhúm và có phần ẩm ướt.
' cậu hút không? '
' dạ thôi. '
nó nhún vai, không hút thì thôi. anh khoa có phần thắc mắc về con người này. về thực lực thì không nói, cậu ta quá ổn rồi. còn về gia thế hay thứ gì đó tương tự, nó chẳng biết gì cả. hay là nó hỏi trường sơn nhỉ? mà chắc gì tên kia đã trả lời. thế nên, nó mặc kệ. trừ khi tên này có ý định đầu độc anh khoa, nó mới truy tìm danh tính thật của người này.
anhkaydeptrai
anh
đến đón em
cao_thach
bận đón bé sơn òi
anhkaydeptrai
ừ
đón bé sơn xong qua đón em
(cao_thach đã xem)
--
thỏ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com