Sonkhoa Chuyen Hai Nguoi
Có rất nhiều dấu hiệu để nhận ra thời tiết Hà Nội sắp vào đông.Đầu tiên tất nhiên phải nhắc tới những cơn gió lạnh từ phương Bắc thổi về, dù cho ông trời trêu ngươi, được một hôm lạnh rồi cả tuần lại tràn ngập nắng nóng nhưng mà thế thôi cũng đủ hiểu là sắp được đón cái mùa dở dở ương ương rồi.Tiếp theo là vài cái cây trên đường giờ đã trơ trọi lá, cành cây khẳng khiu nhìn đến là thương. Mới ngày nào đi qua còn than sao mà lá xanh mướt thế không biết, vậy mà giờ đã mất hết cả.Rồi đến dòng người với những chiếc áo khoác, áo phao chống rét cùng khăn quàng cổ. Những khi chạy xe máy phăng phăng trên đường cũng chả thấy mấy chị ninja lead đâu nữa.Và một dấu hiệu nữa mà chỉ riêng Huỳnh Sơn biết, con gấu mèo nhà bên bắt đầu ho khù khụ và ốm tới mức không dậy nổi.Như mọi khi, Sơn sang nhà để kéo Khoa đi chơi bóng rổ nhưng thay vì được chào đón bằng cái giọng tía lia của người nọ thì anh chỉ thấy một cục tròn ủm trên giường.Khoa vùi lấp cả người mình trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì sốt. Huỳnh Sơn để ý đến từng cái nhíu mày khi người kia khó khăn nuốt từng ngụm thở, miếng dán hạ sốt hình như không giúp ích cho lắm. Anh xoa xoa mái đầu nhỏ rồi đi xuống dưới nhà, cái hẹn chơi bóng rổ đợi sau vậy.Mẹ Khoa đưa cho Sơn một cái hộp nhựa, bảo là cam mới được mấy bác ở quê gửi lên, chia cho hàng xóm cùng ăn. Gật gật đầu cảm ơn, anh ở lại trò chuyện với cô thêm vài chục phút nữa mới ra về.Hoá ra con gấu mèo kia sáng hôm qua vẫn còn dư thừa năng lượng giúp cửa tiệm tạp hoá đi giao đồ, thế mà tối về lúc ăn cơm mặt mày lờ đờ vô cùng. Rửa bát xong thì chính thức đổ gục luôn, cặp nhiệt độ hiển thị 38 độ tròn.Sơn ôm hộp cam trong lòng nghĩ thầm, đông sắp về thật rồi.Là chàng trai đất Bắc thư giãn, sinh ra và lớn lên đã quen với cái lạnh buốt giá buốt thịt mỗi khi gió rét tràn về, Sơn đương nhiên biết cách để chống chọi với mùa đông sao cho chuẩn chỉ.Chứ ai như con gấu mèo kia, chân để tang hoang, tay lạnh ngắt chạy tứ phía với bộ đồ mỏng dính.Trần Anh Khoa vốn là con dân xứ Nam, một nơi chỉ hai mùa là nóng và nóng hơn. Ở trong đó thì làm gì có áo len cùng khăn quàng cổ, găng tay để lên đồ vào những lúc thời tiết quyết định chuyển sang mode lạnh lùng.Dù đã sống ở thủ đô được gần mười năm nhưng Khoa cứ quen thói, mỗi lần trái gió trở trời một cái là lăn đùng ra ốm. Huỳnh Sơn hay đùa, cơ thể cậu có khi còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết.Hai đứa quen nhau từ cái hồi ba má Khoa chuyển công tác ra ngoài Bắc, trùng hợp thế nào lại là kế bên nhà Huỳnh Sơn luôn. Đã gần nhà thì chớ, chung luôn cả lớp từ cấp một cho đến tận bây giờ khi sắp sửa lên lớp 12.Sơn nhớ là hồi nhỏ mình lầm lì lắm, suốt ngày ru rú ở trong phòng với đống truyện tranh và cái đàn piano. Thế mà từ khi Khoa đến, cậu kéo anh đi khắp phố phường, rủ rê thêm cả mấy đứa nhỏ khác ở gần lập thành một hội đi phá làng phá xóm.Cái nết chọi dưa của mấy đứa nó, dù lớn lên rồi vẫn chẳng thay đổi một chút nào, anh Cường nhận định thế và anh bổ sung, nhất là thằng Khoa. Này thì Sơn công nhận, bởi tối hôm sau đã thấy nhóc con chọi dưa đang ngồi xích đu ở chỗ công viên gần nhà."Đã bảo rồi, yếu thì đừng có ra gió"Câu này mang cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, ý Sơn nói bao gồm cả hai. Nghe mắng mỏ đã quen, Khoa cũng chả buồn phản ứng lại. Cậu biết rõ người kia đang nói về cái thói ăn mặc phong phanh mỗi khi trời lạnh của mình. Nhưng mà Khoa muốn biện minh cho bản thân, thời tiết Hà Nội thất thường như vậy, biết đâu được là hôm đấy gió lạnh tràn về đâu.Mắng mỏ là thế, nhưng Sơn vẫn đứng ở bên, phút chốc lại chạm vào dây, đẩy xích đu cho Khoa. Đôi lúc Khoa thấy Sơn không giống bạn mình, giống má thì đúng hơn."Nay bạn không đi học thêm à?"Cậu muốn chuyển chủ đề, hôm qua đã mệt đến mức chỉ có thể nằm lì trên giường, nghe ba má khuyên ngăn đã đủ rồi. Xin xỏ mãi mới được ra ngoài chơi, Khoa không muốn phải nghe thêm một lời nào liên quan đến cái"Thầy bận đi hẹn hò, được nghỉ một hôm""Ủa, phải cái chị hôm nọ mang cơm sang cho không?"Sơn lấy từ trong túi quần ra hai cái kẹo, cho Khoa cái kẹo ngậm ho hôm trước vừa lấy của bà còn mình thì ăn kẹo chanh. Cả hai đứa đúng là điên khi đứng ở ngoài trời này mà tám chuyện, mấy chỗ ấm áp như ở trong nhà thì không chui vào cứ thích ở ngoài đón gió."Không, thấy thằng Kiên bảo là đi với cái chị tặng hoa"Anh Khoa cười cười, hai má đỏ ửng chả biết là do nhiệt hay là do vẫn còn ốm nữa. Trước khi kịp nói thêm lời gì nữa, cậu đã bị Huỳnh Sơn lôi về nhà. Đúng thật là chẳng biết là bạn hay là bố mẹ người ta nữa.Mới khỏi ốm nên má có đề nghị Anh Khoa nghỉ học một ngày cho hết hẳn rồi hẵng tới trường lại nhưng cậu từ chối, ở nhà chán bỏ xừ ra được. Ba má đi làm hết, chẳng có ai chơi với cậu, đến lớp may ra còn có bạn có bè quây cùng. Hơn nữa Khoa không muốn chép bù bài, về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.Nhưng đời không như là mơ, đến lớp cứ mỗi lần muốn nói chuyện là bị tên Sơn Huỳnh Nguyễn kia bịt miệng không cho lên tiếng. Đáp lại cái lườm sắc lẹm của Khoa là ánh mắt nghiêm nghị cũng chẳng vừa của người nọ, cậu khó chịu lảnh đi chỗ khác. Từng ấy năm chơi cùng dạy Anh Khoa một điều, tốt nhất là không nên dây vào cái thể loại như Nguyễn Huỳnh Sơn. Thế quái nào mà cả hai đứa lại bám nhau suốt gần mười năm rồi mới hay chứ.Dù giận dỗi là thật nhưng lúc về lại cứ dính vào nhau mà đi, nhà hai người ngay cạnh, chả lẽ lại đi đường vòng. Khoa biết sức mình sau trận sốt kia chưa phục hồi được nửa phần, hơn nữa cậu có muốn trốn cũng bị Sơn kéo đi về cùng đường mà thôi. Bị chặn họng mãi ở trên lớp, Khoa cũng chẳng muốn mở miệng ra nói chuyện với người nọ nữa, Huỳnh Sơn thì hay rồi, cả ngày im lặng cũng không hề hấn gì.Quãng đường từ trường về nhà vốn ngập tiếng con gấu mèo nào đó kể đủ chuyện nay yên ắng lạ thường, Sơn đôi lúc ngoái lại xem cậu còn có đi theo mình không hay lại trốn đi chỗ khác rồi. Họng của thằng nhóc kia rất yếu, mấy lần sốt hầu hết đều là từ đau họng mà phát triển thành.Mùa xuân nằm ngủ mở cửa sổ, ho sù sụ được vài ngày hóa sốt cao.Mùa hè uống nước đá, đau họng xong ốm một tuần.Mùa thu đi hát karaoke suốt 3 tiếng, hôm sau không khản tiếng thì nước mũi cũng chảy liên tục.Mùa đông thì chỉ cần gió lạnh thổi qua một giây thôi là đã gục ngã rồi.Nuốt nước bọt thì đau mà còn muốn mở mồm đi bà tám, anh vẫn nhớ đợt mấy năm trước Khoa mất luôn cả giọng vì cái thói này. Hôm nay Sơn không ngăn cậu lại thì có khi mai lại lăn ra ốm thêm trận nữa không biết chừng.Anh Khoa sụt sịt, thật ra họng cậu đã trở lại bình thường rồi, ai đó cứ lo quá. Ngắm đường phố một hồi nhận ra tấm biển chỗ cửa hàng tiệm tạp hóa ngay đầu ngõ nhà mình, đề trên cái tủ kem mua 1 tặng 1. Chỉ cần nhìn thấy đồ ăn là mắt Khoa sáng rực cả lên, hơn nữa sao cậu có thể từ chối món hời như vậy chứ. Nhanh chóng với tay vào trong cặp tìm kiếm ví tiền để rồi nhận ra rằng hình như hôm qua mới lấy ra để đi chợ, lỡ để trong cái giỏ màu tím trên bàn bếp mất tiêu.Trên mạng nói rồi, lấy độc trị độc, mùa đông mà được ăn kem thì còn gì bằng. Khoa nhíu con mắt cận 4 độ của mình lại, tá hỏa khi nhìn thấy hạn ưu đãi này chỉ đến hôm nay mà thôi. Cậu liếc qua tấm lưng thẳng tắp, áo trắng bay phấp phới kia, có chút không muốn. Nhưng thôi vì miếng ăn, cuối cùng vẫn xuống nước năn nỉ người ta."Sơn ơi""Sơn à""Sơnnnn""Huỳnh Sơn"Người kia không trả lời, Khoa cố gắng níu lại góc áo trắng, đi thêm vài trăm bước chân nữa thôi thì về đến nhà mất rồi."Không"Đã cố gắng để bơ đi rồi mà cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước cái giọng nũng nịu kia, Huỳnh Sơn quay lại, thấy một con gấu mèo phồng má bĩu môi.Lại bĩu môi, đã làm gì đâu mà bĩu môi suốt ngày."Đi mà"Đôi mắt long lanh, nhìn như mấy con cún mà nhà bác Long đầu ngõ nuôi. Huỳnh Sơn thở dài rồi tỏ vẻ nghĩ ngợi."Để tôi nghĩ""Không"Nghĩ gì mà hẳn một giây, hay quá cơ. Anh Khoa nghệt mặt ra, còn đang chưa định thần thì Sơn đã quay người lại chuẩn bị đi tiếp. Cậu hoảng hốt, nhanh chóng ôm cánh tay anh vào lòng."Nhưng mà mua 1 tặng 1 kìa"Anh Khoa chỉ vào tấm biển, Sơn đương nhiên là hiểu ý cậu muốn nói là gì. Đi trước con gấu mèo này gần 10 bước, anh đã để ý cái biển đó từ trước rồi, còn đang định bụng sẽ rải rộng bước ra để về nhà thì ai ngờ nhóc con đã thấy. Huỳnh Sơn tặc lưỡi, biết thế hôm nay về đường khác."Thì? Tôi không có thích ăn kem"Nói dối, tuần trước Sơn vừa xin bố hai mươi ngàn đi mua kem cá đậu đỏ xong."Xạo vừa vừa, tuần trước bạn đi siêu thị mua kem hộp với tui mà"Chậc, đôi lúc Sơn nguyền rủa sự thân thiết giữa mình và Khoa. Thân quá làm gì để rồi giờ nói cái gì cũng bị bắt bài."Bạn vừa mới ốm dậy lại còn muốn ăn kem?""Ăn một cái thôi mà, không làm sao đâu""Không là không"Sao tự dưng nay cứng rắn quá không biết, Anh Khoa còn bị búng một cái vào trán rõ đau. Nếu là mấy cái nước ngọt hay đồ uống lạnh thì cậu đã biết mình phải bỏ cuộc từ đầu rồi nhưng Huỳnh Sơn cũng thích kem, có khi còn thích hơn Anh Khoa nữa. Siết chặt cánh tay trong lồng ngực, Khoa đành giở cái giọng èo uột điệu chảy nước mỗi khi cậu năn nỉ má ra."Sơn ơi, đi mà""Ăn xong tôi tặng bạn một món quà nha"Thực ra chả cần phải nói đến món quà nào đó mà Anh Khoa hứa, ngay từ lúc cậu ôm lấy cánh tay mình lắc lắc làm nũng thì Huỳnh Sơn đã chính thức bị đổ gục rồi. Anh thầm trách bản thân quá đỗi dễ dãi với bạn thuở nhỏ, để mặc bị cậu kéo vào trong cửa tiệm tạp hoá chọn kem."Bạn ăn cái nào?"Nhìn bạn nhỏ hai mắt sáng bừng lục cái tủ kem của người ta, Sơn cũng bất giác bật cười."Bạn chọn cho tôi đi, nào cũng được"Tất nhiên là không thể nào cũng được rồi, Khoa lấy cho Sơn cái ốc quế socola mà anh thường hay ăn mỗi khi hai đứa đi với nhau còn mình chọn kem hạt dẻ cười yêu thích.Ba má ghét nhất cái thói ốm xong còn ăn kem của cậu nên cả hai một lần nữa trốn qua công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá ăn hết thì mới về. Chiều chiều mấy ông bà đã tập thể dục xong xuôi về nhà ăn cơm, mặt trời ngả sớm, chỉ còn hai thằng ở ngoài ngồi ăn kem. Sơn đang dở nửa cái ốc quế, người bên cạnh đã ăn xong, đứng dậy đi vứt rác."Quà đâu?"Trẻ con, Anh Khoa chỉ nghỉ được mỗi thế khi Sơn nuốt nốt phần còn lại, cậu đưa tay ra đề nghị vứt vỏ kem hộ anh. Quay về đã nghe được câu hỏi, mà thì đúng là còn nhỏ nhỉ, lớn hơn được ai đâu."Đây, quà"Sơn chỉ thấy Khoa cười cười, trước khi hương hạt dẻ cười nhàn nhạt đến gần hơn chút, vương vấn trên chóp mũi và đôi gò má đón nhận một sự ấm áp kì lạ. Anh Khoa hôn cái chóc vào má anh, xong rồi còn rất thích thú nhìn người trước mặt đơ ra không biết nên phản ứng thế nào."À quên mất này mua 1 tặng 1 nhỉ""Sơn ơi, bạn thích hôn má hay hôn môi hơn?"Cái đồ gấu mèo xính lao này.___________________Shot này cho xmasbakeryweek nên tui đăng lên sàn đỏ trước nhưng thực ra ban đầu nó thuộc đây cơ =))) tôi để riêng đăng lên kia cho tuần lễ bánh rồi sẽ định đăng lên đây sau. Còn phần sau thì chắc là ừm, có thể sẽ có nha =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com