Sonic The Hedgehog The Curse Under The Red Moonlight
"Làm tốt lắm, Fetherlos. Không hổ danh là siêu đạo chích khét tiếng của thành phố này, khả năng của ngươi thật sự rất đáng gờm hơn những kẻ trước kia ta từng nhờ vả." "Ông quá khen rồi, tôi chỉ thực hiện theo như những gì chúng ta đã thỏa thuận với nhau thôi. Xong hết phi vụ này ông phải trả làm sao cho đáng với công của tôi đấy." "Đương nhiên rồi, ngươi vội lo để làm gì. Chắc chắn ta sẽ trả cho ngươi, có khi gấp đôi so với số "lương" trong bản thỏa thuận nữa." Tên trộm đắn đo một hồi, trong cái túi nhỏ vắt ngang lưng quần lấy ra một khổ giấy nhỏ được cuộn tròn và một cây bút, hắn mở ra và ghi vào trong đó. "Hmph! Thế thì cũng được, vậy thì tôi sẽ đưa điều ông vừa mới nói vào trong bản thỏa thuận. Nhưng mà nếu như ông làm trái, tôi nghĩ ông sẽ không biết trước được kết quả sẽ như thế nào đâu nhỉ?" Ghi xong hắn cuộn tờ giấy lại rồi cẩn thận bỏ đồng thời cây bút vào trong ngăn túi, hắn đi về phía khung cửa sổ đang mở toang, đi cùng bên cạnh hắn là một tên nữa, có thể là hắn và tên đó định rời khỏi nơi tối om này. Quay qua một chút, hắn nhìn lên trên bàn thì lại là hai viên ngọc nằm trên đó cùng với tên cầm đầu mặc bộ đồ màu đen đeo một chiếc mặt nạ quái gở che hết khuôn mặt của hắn đang đứng kế bên. "Chậc. Còn năm viên nữa sao?...Cũng dễ thôi..." _____________________________________Trời vừa hửng sáng, không khí lúc này vẫn còn khá lạnh, và bên trong một khu rừng lạ lẫm nào đó, Sonic đang nằm bất tỉnh dưới gốc cây. Ánh nắng bắt đầu xuất hiện xuyên qua từng kẽ lá, vô tình rọi xuống ngay chỗ của cậu, cảm giác có cái gì đó rất chói, Sonic mới từ từ mở hai mắt mình ra. Thứ đầu tiên cậu nhím nhìn thấy là một bầu trời trong xanh, điều này thì chả có gì xa lạ với cậu cả. Sau đó cậu mới ngồi dậy và nhìn xung quanh, và mới ngỡ ngàng thay khi mọi thứ chỉ toàn là cây cối. Sonic bắt đầu có hơi choáng váng, thế nên cậu mới đưa tay lên trán mình để xoa, và cũng có cảm giác rất rát ở đầu gối của cậu, nhìn xuống thì mới biết đó là vết trầy xước khá nặng đang bị sưng tấy lên. "Rõ ràng là mình vẫn còn bên trong pháo đài của Eggman mà ta? Sao mà bây giờ xung quanh nhìn đi đâu cũng thấy chỗ nào chỗ nấy là cây cối không vậy này???" Sonic đứng dậy và lặng lẽ đi xung quanh để khám phá cái nơi lạ lẫm này, sau khi kiểm tra thì cậu mới phát hiện ra là mình đang ở trong khu rừng nào đó rồi, nhưng mà điều khiến cậu thấy khó hiểu là làm cách nào mà cậu lại ở đây được cơ chứ? Cậu trầm ngâm suy nghĩ, nhưng cũng chẳng thể tự mình giải đáp được thắc mắc này. Bất chợt cậu lại sực nhớ đến bạn bè mình, cậu tỏ ra có chút lúng túng. Từ lúc cậu tỉnh dậy thì lại không thấy bọn họ ở đâu cả, cho nên cậu mới vác chân chạy xung quanh để tìm họ. "Không khí ở đây lạnh quá..." Sonic vừa đi vừa cọ sát vào hai cánh tay của mình, dù ở đây khá lạnh nhưng cậu vẫn cố gắng tìm hết ngóc ngách trong khu rừng, nhưng tiếc là cậu lại không thấy ai cả. Cậu tiếp tục đi tìm, được một đoạn ngắn thì cậu bất giác nhìn lên phía xa và phát hiện có một ngọn tháo cao chót vót, và trên đỉnh thì lại phát ra một ánh sáng trắng nữa. Vì khá tò mò thử xem trên đó có gì nên cậu liền đi theo hướng đi tới ngọn tháp đó. Vừa đến nơi, Sonic liền núp vào sau hàng bụi cây gần đó vì nhìn thấy trước cửa vào là lính bảo hộ đang trông chừng nơi này khá gắt gao, khoảng cách từ chỗ cậu núp cho tới chân ngọn tháp thì lại xa nên cậu không nhìn rõ ràng được đó là ai. Cậu nhím muốn vào đó xem thử nhưng lại rất bất tiện, lỡ như bị bắt thì có khác gì cậu lại là tên ăn trộm đâu. Sonic liền gạt bỏ ý tưởng vào trong ngọn tháp và định rời đi để tiếp tục tìm kiếm thì cậu không ngờ sau lưng của cậu lại là một lính bảo hộ khác đứng đó từ lúc nào không hay. Nhưng có điều là người này là một cậu tắc kè, màu da của người này có màu tím, khá kì lạ khi mà cậu tắc kè đó lại cao hơn Sonic một chút và trang phục thì như đã nói, là lính bảo hộ của ngọn tháp này "Tên kia? Làm cái gì đó?" "Espio!???" - Sonic không nghĩ nhiều mà la lên vì đó là người cậu từng quen biết. Cậu tắc kè đó chợt nghiên đầu tỏ vẻ khó hiểu. - "Espio nào?? Ngươi đang nói đến ai đó? Đừng nói với ta là ngươi dẫn theo đồng bọn tới đây nữa nha!" Sonic mới đơ người ra vì câu nói kì lạ của cậu tắc kè lại cao hơn cậu, cậu nhím bắt đầu hoang mang lên và không hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Đó chẳng phải là cậu tắc kè màu tím với thân phận là một Ninja tài giỏi và là một trong những thành viên của cơ quan thám tử đội Chaotix hay sao, để rồi lúc này đây cách ăn nói và thái độ của cậu ấy lại khác hẳn hoàn toàn với những gì mà Sonic đã tiếp xúc và giao tiếp với cậu tắc kè màu tím đó? "Cậu đang nói giỡn với tôi à? Còn cái trang phục này nữa, cậu tính đổi qua nghề bảo vệ luôn đó hả?" - Sonic chợt phì cười vì tưởng rằng là cậu ấy chỉ đang đùa với mình thôi. "Ta đã bảo rồi, ta không phải là Espio gì đó của ngươi có nghe rõ chưa!?" Cậu tắc kè đó hét lớn xong thì mới chú ý đến vẻ ngoài của Sonic từ trên xuống dưới. "Khoan đã, ta thấy ngoại hình của ngươi thật sự rất giống với anh chàng màu xanh lè xanh lét đó, nhưng tiếc là ngươi lại lùn hơn cậu ta rất nhiều nên ta nghĩ ngươi không phải là cậu ta rồi. Hình như tên cậu ta là Sherwin thì phải, không biết ngươi có họ hàng gì với cậu ta không nữa." Sonic nghe vậy thì ngạc nhiên. - "Hể??? Tôi làm gì có họ hàng nào? Với lại tôi giống ai cơ chứ???" "Nếu nói như thế..." - Cậu ta liền móc ra khẩu súng ngắn rồi kề lên trán của Sonic. - "Ta cá là ngươi chắc chắn phải là kẻ mạo danh cậu ta và đến đây để ăn trộm viên ngọc rồi. Khôn hồn thì hãy ngoan ngoãn về đồn cảnh sát đi thì hơn." Cậu tắc kè định lấy chiếc còng tay thì cậu nhím lại nhanh chân chạy đi mất. Cậu ta tặc lưỡi một cái rồi sau đó mới đuổi theo cậu nhím. "Tên mạo danh kia, đứng lại đó cho ta!" Tiếng gào liên tục cất lên từ cậu tắc kè đó làm vang vọng cả khu rừng và vô tình lọt vào tai của ai đó đang một mình đứng chóng chân ở một gốc cây nào đó và trông thấy hai người họ. Người đó vừa đưa mắt nhìn qua Sonic thì lại vô cùng ngạc nhiên. Còn Sonic, cậu đang bị một cậu tắc kè thân là lính bảo hộ rượt cho bán sống bán chết, bởi vì vết thương trên đầu gối nên lúc này tốc độ chạy của cậu nhím rất chậm. Sắp bắt kịp được Sonic, cậu tắc kè đó mới dùng đến súng ngắn và bắn một phát sượt ngang qua chân cậu nhím. Viên đạn bay qua chân cậu tạo nên vết thương và bắt đầu chảy máu, vì đột ngột nhói lên nên cậu mới chệch chân và vô tình bá vào rễ của gốc cây bất kì nào đó, cậu ngã xuống nhưng cái thân thì lại cuộn tròn như trái bóng lăn lông lốc loạng choạng rẽ về hướng khác. Còn cậu tắc kè đang rượt đuổi ở đằng sau thì bất cẩn vấp phải viên đá nằm dưới chân, thành ra là cậu ta đã vô tình để mất dấu nhím xanh rồi. Đường mòn bên trong khu rừng bắt đầu trở nên dốc hơn, Sonic lăn xuống theo lối đó mà không thể kiểm soát được bản thân. Cho tới khi băng qua những hàng bụi cây, điểm cuối cùng lại là một vách đá cao và ở dưới là con sông rất rộng và sâu, thế là cậu nhím không còn tiếp xúc với mặt đất mà lại rơi xuống đó. Khi cậu vừa rớt xuống nước thì mới nhận thức rằng bản thân mình đang mắc phải "hội chứng sợ nước", hay nói cách khác là cậu hoàn toàn không thề biết bơi. Cậu hốt hoảng vùng vẫy kêu cứu nhưng trong khu rừng này thì làm gì có ai đến để mà cứu cậu được. Cậu bị chìm ngủm ở dưới nước và bắt đầu cảm thấy ngột ngạt khó thở, một người nào đó lặn xuống và nhanh chóng kéo cậu lên, ánh sáng của mặt trời rất chói phản chiếu trong nước làm cậu không nhìn rõ được khuôn mặt của người đó. Người đó vớt cậu lên khỏi mặt nước và đem cậu lên bờ, ngay lúc này cậu nhím mới có dấu hiệu ngạt nước và đang bất tỉnh. Người đó liền ấn tay vào lồng ngực cậu liên tục, miệng cậu bắt đầu trào nước ra và ho sặc sụa. Sonic khẽ quay qua nhìn người đó đang sơ cứu cho mình, mặc dù nhìn thoáng qua là hình dạng của một con nhím nhưng lại chẳng thể thấy rõ được khuôn mặt của người đó. Hai mắt cậu chợt híp lại và dần chìm vào trong cơn hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com