Song Vu Dien Dai Yeu Em La Mong Tuong Ban Dau Cua Anh
"mùa xuân năm em mười bảy tuổi, liệu còn có thể quay trở về thêm một lần nữa hay không?"--những nhớ nhung góp nhặt suốt mấy năm qua, dần tích tụ lại rồi hóa thành hình hài của người đàn ông đang đứng trước mặt Doãn Hạo Vũ lúc này đây.em nghe mọi người xung quanh gọi anh là Châu ảnh đế, chợt nhận ra hóa ra thời gian cũng đã trôi qua lâu đến vậy rồi.nhớ năm đó tuổi mười bảy còn biết bao ngây ngô, say mê một ánh mắt mà ngỡ có thể bên nhau hết tháng ngày về sau.nhưng hóa ra tất cả chỉ là một tưởng của riêng một mình Doãn Hạo Vũ, của một bản thân em cố chấp mãi giữ lấy đoạn hồi ức mười bảy tuổi.có một thiếu niên mười tám tuổi cùng em đồng hành.Châu Kha Vũ giờ đây đã không còn là thiếu niên năm xưa nữa. dáng điệu ngại ngùng có chút ngốc nghếch cũng chẳng còn có thể tìm thấy được ở bất cứ nơi đâu trên người anh.năm tháng đều mài giũa chúng ta trở thành những con người rất khác, trưởng thành hơn, cứng cáp hơn. vậy hà cớ gì em lại cứ mãi chẳng thể buông bỏ dáng hình người xưa.mùa xuân ở đảo Hải Hoa giờ đây như tìm về trong tâm trí, người ấy đứng trên bãi cát, để những hạt cát lấp đầy bàn chân, rồi từng đợt sóng vỗ nhẹ vào bờ sẽ làm cát trôi đi.trong một đêm trăng rất sáng, ánh trăng tựa như cũng đang ôm lấy hình bóng của anh, rồi biến nó thành một tia sáng nhỏ nhoi, lẻn vào nơi sâu nhất trong trái tim Doãn Hạo Vũ.tên của người em yêu năm đó cũng có một chữ "Vũ", là mảnh vũ trụ em lẻn giấu đi vào đêm trăng kia.Châu Kha Vũ đã sớm nhận ra Doãn Hạo Vũ đang đứng trước mặt mình, nhưng em chẳng nói điều gì cả.em chỉ đứng lặng im ở đó, nhìn những người xung quanh anh dần tụ tập đông lại, rồi lại dần tản ra.em đứng đó với đôi mắt đã mất đi một phần ánh sao, cũng khiến trái tim Châu Kha Vũ như bị khoét đi một mảng.anh biết lễ trao giải hôm nay Doãn Hạo Vũ nhất định sẽ tham dự, nên đã sớm dặn dò phòng làm việc chừa lịch trống, chỉ để có thể lại một lần nữa cùng em đứng chung ở một nơi.mà sâu đâu đó trong lòng anh, lại là chút mộng tưởng mơ hồ, anh muốn thử xem, liệu trái tim hai người có còn chung một nhịp đập nữa hay không.tuổi mười tám có quá nhiều kí ức khó quên, mà một trong số đó, chính là người đang đứng trước mặt anh đây.là những nhớ thương đã sớm kết thành một vì sao sáng, được anh cẩn thận cất giữ lại thành một mặt dây chuyền nhỏ, rồi lén đeo lên cổ chẳng phút nào dám gỡ ra.chẳng ai biết mặt dây chuyền ấy có ý nghĩa gì, duy chỉ một mình anh biết, nó chứa đựng cả tuổi mười tám của anh.tuổi mười tám có gió biển quyện vào bầu không khí, có đêm trăng sáng với đôi bàn tay đan chặt lấy nhau.cũng có cả rất nhiều yêu thương chẳng thể cất nên thành lời.Châu Kha Vũ chậm rãi tiến về phía Doãn Hạo Vũ, bàn tay vừa giơ ra trên không trung trong chớp mắt đã hạ xuống, rồi lén đút vào túi quần, nơi có mặt dây chuyền ngôi sao mà anh vẫn luôn đem theo bên người."đã lâu không gặp."cuối cùng thì, mối quan hệ của hai người, sau từng ấy năm xa cách, cũng chỉ còn là bốn chữ đầy xa cách kia.Doãn Hạo Vũ không dám oán thán thời gian vội vã. Châu Kha Vũ cũng chẳng dám than thở cuộc sống cứ mãi trôi đi.suy cho cùng thì, năm đó, cả hai người còn quá nhỏ.nhỏ bé về tuổi tác, cũng là nhỏ bé trong cái thế giới đầy hỗn loạn kia.không ai dám đi sai, bởi vì chỉ cần sai một bước, vĩnh viễn cũng không thể quay đầu.mà cả hai người họ, đều trân trọng đoạn tình cảm ngây ngô và đẹp đẽ ấy quá đỗi. chỉ sợ sai lầm sẽ là vỡ nát tình duyên."anh, vẫn khỏe chứ?"cuộc sống của anh, công việc của anh, mọi thứ, có thể nào kể cho em nghe được hay không?Doãn Hạo Vũ nhận ra, dù có trải qua bao lâu đi chăng nữa, trái tim em khi đứng trước người đàn ông ấy, đều sẽ không ngăn được mà loạn nhịp.cũng chẳng ngăn được mà bồi hồi."anh vẫn khỏe, còn em?"cuộc sống của em thế nào? sự nghiệp vẫn ổn định chứ? liệu, đã có ai khác bước vào cuộc đời của em chưa?ngàn câu hỏi bủa vây trong đầu, vậy mà cũng chẳng dám hỏi ra.chỉ có thể lén đem hình bóng người yêu thương cất vào nơi trí óc, lén đem tất cả nhung nhớ giấu đi giữa tầng tầng lớp lớp nỗi lòng."em khỏe.""à mà, em đã xem bộ phim mới nhất của anh rồi. rất hay.""cảm ơn em."bầu không khí ngượng ngùng lại theo đó bao trùm lấy cả hai. im lặng một lúc, Châu Kha Vũ lại đột nhiên lên tiếng."Pa... Hạo Vũ, em sẽ ở lại đến cuối buổi lễ chứ?""có lẽ là có. sao vậy ạ?"Doãn Hạo Vũ hỏi, em không biết anh hỏi câu đó là có ý gì."à, không có gì đâu. chỉ là, anh hy vọng em có thể ở lại đến lúc buổi lễ kết thúc, sau khi trao xong giải thưởng cuối cùng.""em... em sẽ xem xét, dù sao ngày mai cũng không có lịch trình gì.""vậy anh đi trước đây?""Dani... Châu Kha Vũ.""anh đây."hai chữ quen thuộc lại vang lên, bất giác như mũi dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim Doãn Hạo Vũ. em cố nén lại tiếng thổn thức, rồi mới nhẹ giọng nói."cũng không có gì, chỉ là, chúc mừng anh."công danh rực rỡ, tiền đồ sáng lạng."cảm ơn em."Châu Kha Vũ chậm rãi đáp lại, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.đến tận khi bóng anh khuất sau dãy hàng lang dài, Doãn Hạo Vũ mới thả lỏng cả người, thở hắt ra một hơi.--không ngoài dự đoán, Châu Kha Vũ được xướng tên ở vị trí Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho bộ phim điện ảnh vừa được công chiếu trong thời gian gần đây.Doãn Hạo Vũ chăm chú nhìn theo từng bước đj của anh, từ vị trí ghế đứng dậy, tiến về cầu thang, rồi lên sân khấu, đến gần vị trí trung tâm nhận lấy giải thưởng, rồi sau đó là phát biểu cảm nghĩ."cảm ơn tất cả mọi người vì đã luôn theo dõi và ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. nếu không có tình cảm của mọi người, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội đứng ở đây nhận lấy giải thưởng danh giá này."ngừng một lát, anh lại nói tiếp."thật ra, trong quá trình tham gia bộ phim này, nó đã gợi cho tôi nhớ đến rất nhiều kỉ niệm. nhân vật nam chính trong phim gặp được người trong lòng vào năm mười sáu tuổi, vậy mà đi hơn nửa đời người, trải qua vô vàn biến cố, ngày một trưởng thành và mạnh mẽ hơn, lại nhận ra anh ấy đã vô tình đánh rơi một điều quan trọng trên suốt con đường ấy.""là đánh rơi ánh mắt trong veo của người anh yêu nhất, đánh rơi rất nhiều ngây ngô của thuở ban đầu. nhưng thật may, khi anh ấy tỉnh ngộ, vẫn còn kịp quay đầu lại, tìm lại được trái tim của người anh yêu vẫn còn vẹn nguyên."Châu Kha Vũ nhìn thẳng vào mắt Doãn Hạo Vũ đang ngồi bên dưới sân khấu. trong mắt em giờ đây tràn đầy vẻ kinh ngạc. anh nhoẻn miệng cười, cũng không dời đi tầm mắt, bình tĩnh tiếp tục."năm tôi mười tám tuổi, ở thời điểm trái tim tôi vẫn còn yếu ớt và mờ mịt về tương lai, tôi cũng đã gặp được một người.""người ấy dùng sự chân thành đầy ngây ngô của tuổi mười bảy, từng giờ từng phút đều ở bên tôi, đồng hành cùng tôi trên con đường tìm kiếm bản thân. dạy cho tôi thế nào là dũng cảm, là mạnh mẽ.""cũng dạy cho trái tim một bài học, làm thế nào để yêu một người."anh hít vào một hơi thật sâu, rồi lại nhìn vào mắt Doãn Hạo Vũ."vậy nên hôm nay, tôi muốn đứng ở đây, nói với người ấy câu nói mà tôi vẫn luôn cất giữ sâu trong lòng.""Pai Pai, liệu anh còn cơ hội để có thể ở bên em thêm một lần nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com