TruyenHHH.com

Song Vu Dien Dai Khach Trong Gio

Cứ tầm dịp tết, các ông chủ lớn đều tụ tập dưới chân hoàng thành. Mấy bữa tiệc xã giao đương nhiên cũng thành thứ không thể thiếu. Việc làm ăn tại Bắc Bình chủ yếu do nhị thiếu gia nhà họ Châu quản lý. Anh hai mong Châu Kha Vũ không phải tiếp xúc với mấy chuyện làm ăn, luôn rêu rao với bên ngoài là em trai mình thuộc dạng mọt sách, chỉ biết đến văn chương, sau này chắc chắn sẽ đưa ra nước ngoài học tập.

Cũng vì vậy mà chỉ đến dịp tết như này, Châu Kha Vũ mới theo các anh ra ngoài xã giao. Nói là xã giao, thực ra cũng chỉ là đến cho có mặt, đến cho đông đủ. Năm nay Châu gia có cậu tư, dù cho người trong nhà đều không muốn Doãn Hạo Vũ bị để mắt tới nhưng tin tức lan truyền nhanh chóng. Ai cũng hỏi Châu Hạo Sam lúc nào mới đưa cậu tư tới, để họ được biết mặt.

Khác với vẻ đoan trang của Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ trông vừa khôi ngô vừa đặc biệt. Hai người theo anh hai bước vào, nhận ra người đến hôm nay có không ít các cô gái, chắc là đều nghe tin cậu ba cậu tư Châu gia sẽ cùng tới. Anh hai quay đầu lại nói "Hay là cho hai đứa đi làm minh tinh màn ảnh đi, còn kiếm được hơn nghề buôn bán bát gốm bình sứ này của anh"

Bữa tiệc hôm nay không chỉ có người nhà của các ông chủ lớn mà còn có không ít những người có tiếng trong xã hội. Doãn Hạo Vũ nhận ra mấy người bạn học lúc trước thường đến Châu gia cũng đều là khuê nữ thiếu gia. Thấy Châu Kha Vũ tới, họ liền tiến tới chào hỏi, trong số đó có cũng có Vương tiểu thư.

Cứ thế vài lần, Châu Kha Vũ liền bị kéo đi. Doãn Hạo Vũ giờ tiếng cũng đã sõi, vốn có thể nói chuyện suốt một đường. Nào ngờ Vương tiểu thư kia ghi thù, bảo Doãn Hạo Vũ giúp mình đi treo áo khoác, đợi đến khi Doãn Hạo Vũ quay lại, cô ta dùng thân hình uyển chuyển của mình chắn lấy, che khuất Doãn Hạo Vũ.

Cũng may Châu Kha Vũ cao, thấy người không còn bên cạnh, lập tức quay đầu đi tìm. Các bạn học thấy cậu tìm người đương nhiên cũng biết là đang tìm ai. Vương tiểu thư có hơi chột dạ nhưng cũng không lên tiếng. Châu Kha Vũ thấy em trai mình bị vị tiểu thư kia sai làm việc của kẻ hầu, trong lòng vốn đã thấy không thoải mái. Cánh tay dài xuyên qua đám người, kéo khuỷu tay em lại, dùng thứ tiếng cổ chọc em, hỏi em đói chăng mệt chăng. Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được cười. Cậu biết anh sợ cậu thấy cô đơn, vô thức dựa vào người anh, gật đầu. Châu Kha Vũ cũng cười, ngón tay thuận theo cánh tay em đi xuống, nắm lấy tay dẫn em đi tìm gì đó ăn tạm lót dạ.

Tuy nói là đi tìm gì đó ăn nhưng thấy không ai phát hiện ra, hai người liền lén chuồn khỏi đó. Kiện Khang đứng ở cửa canh, thấy hai cậu chủ trốn ra cũng nhanh trí, lập tức chạy đến góc tường gọi xe kéo. Một lúc sau có hai xe đi tới. Khi Doãn Hạo Vũ bám lên vai Kiện Khang bước lên xe, Châu thiếu gia vẫn không nhịn được dặn một câu "Em phải bám chắc vào đấy"

Châu Kha Vũ nói, đi tìm Lâm Mặc đã. Ông chủ Lâm mấy ngày trước vừa quay về từ Thượng Hải. Lần trước biết được Doãn Hạo Vũ thích ăn bánh hồ điệp, anh đã nhờ riêng ông chủ Lâm mang một ít về. Lâm Mặc gần đây cũng coi như nghỉ phép. Lần trước hát kịch xong đã được Trương Gia Nguyên mời về Đông Bắc, ở Đông Bắc ăn uống ngủ nghỉ một tháng, trước tết còn về Thượng Hải một chuyến. Lâm gia đương nhiên sẽ hết lòng săn sóc đứa con trai duy nhất này, cậu bị nhồi nhét mấy bữa quay lại đã mập lên không ít. Lâm Mặc vốn rất để ý vẻ ngoài, trong một chốc một lát cũng chẳng thể gầy ngay được, thế là quả quyết nghỉ một đợt, vở kịch lần sau vẫn phải đợi đến tận đầu tháng ba.

Rời khỏi chỗ của ông chủ Lâm, Doãn Hạo Vũ vừa ngồi trên xe vừa gặm bánh hồ điệp cũng không thấy đói. Hai người từ cầu Kim Ngư Ngọc Đông* vòng sang Tây Tư Bài Lầu**, đến một chỗ đông đúc náo nhiệt, Châu Kha Vũ bảo xe dừng.

Châu Kha Vũ nói đây là tiệm phá lấu của con trai dì Lưu. Anh thích ăn phá lấu, bảo món này ăn vào ấm người, mùa đông ăn là hợp nhất. Châu Kha Vũ cũng là khách quen rồi, chủ quán vội dành ra một chiếc bàn sạch sẽ gọi bọn họ ngồi xuống. Thấy Doãn Hạo Vũ bỏ tay vào trong túi áo, Châu Kha Vũ hỏi em lạnh rồi đúng không, Doãn Hạo Vũ gật đầu. "Túi áo của mình sao ủ ấm tay được?" Nói rồi, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Doãn Hạo Vũ, mở rộng vạt áo khoác của mình, đặt tay Doãn Hạo Vũ kẹp vào chỗ nách áo mình "Ấm không?"

"Áo len ấm" Doãn Hạo Vũ nói "Anh cũng ấm"

"Sau này mà thấy lạnh thì cứ nói với anh, ủ một chút sẽ ấm ngay" Châu Kha Vũ nhìn vào mắt của cậu "Em đến đây cũng được gần nửa năm rồi, không cần phải thận trọng quá trước mặt anh. Hôm nay Vương tiểu thư làm khó em, em không cần phải làm theo. Em là em trai của anh, là em trai duy nhất của anh trên cõi đời này, không có ai quan trọng được bằng em cả"

Doãn Hạo Vũ gật đầu, Châu Kha Vũ lại nói "Em trai không cần quá hiểu chuyện, em có phạm lỗi gì anh cũng có thể tha thứ cho em"

Vừa nói xong thì phá lấu đã được bưng lên. Doãn Hạo Vũ không nói gì, cũng không vội ăn. Châu Kha Vũ vừa muốn hỏi cậu sao vậy, bỗng thấy Doãn Hạo Vũ cười "Anh ơi, em muốn đổi tay, không thì không ăn được"

Doãn Hạo Vũ nói rồi đưa tay thò vào trong áo len của Châu Kha Vũ, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt khiến Châu Kha Vũ rùng mình "Em trai thúi, em cũng dám thò vào thật vào đấy à"

"Em muốn xem xem anh ấm hơn hay áo ấm hơn"

"Vậy anh ấm hơn hay áo ấm hơn?"

"Cũng như nhau"

"Em nói lại xem nào?"

"Anh ấm"

"Vậy còn được, mau ăn đi, ăn xong anh đưa em đến trường ngó xem"

Trường tư thục Doãn Hạo Vũ học cách nhà cũng không quá xa. Châu Kha Vũ cũng mới tốt nghiệp từ trường này chưa được mấy năm, nói cho Doãn Hạo Vũ biết trường có nhiều quy định, các thầy cũng quản rất nghiêm. Thực ra đây tính ra là chuyện tốt, mấy anh em nhà họ Châu cũng đều trưởng thành như vậy. Anh cả cũng nghĩ rằng môi trường ảnh hưởng đến con người nên mới quyết tâm đưa cậu đến trường tư thục học tập, tiện quen biết thêm được nhiều bạn.

Kể ra, từ khi Châu Kha Vũ được đưa đến Yên Kinh*** học đại học, việc học tập đương nhiên là rất bận rộn, nhưng cậu cũng dành ra nhiều thời gian để nghiên cứu những thứ mình thấy hứng thú. Thanh niên thời đại này đa số đều ôm ấp hoài bão lớn lao, thế hệ mới như hào quang tươi sáng rực rỡ, nhất là tầng lớp thanh niên trí thức như bọn họ. Không đắm chìm trong học tập thì là hết mình cho sự nghiệp cách mạng. Một bộ phận người trong số họ muốn tự lập, muốn rời khỏi nhà để gây dựng sự nghiệp. Cũng từng có bạn học mời Châu Kha Vũ gia nhập cùng, nhưng Châu Kha Vũ nghĩ tới việc anh cả không ở trong nước, một đại gia đình lớn như này không ai lo liệu, nhất là khi vẫn còn một cậu em trai nói còn chưa sõi tiếng, sao cậu có thể yên tâm?

Cứ nghĩ Doãn Hạo Vũ đến trường học sẽ trở thành một bước ngoặt lớn trong lòng Châu Kha Vũ. Nhưng thật sự đến khi tiễn Doãn Hạo Vũ đến trường học, trong lòng cậu lại có chút không nỡ. Cậu nóng lòng mong muốn dẫn theo Doãn Hạo Vũ cùng sống tự lập, nhưng cũng chính vì quyết tâm muốn dẫn theo Doãn Hạo Vũ, cậu mới nghĩ nhiều hơn, đặt nhiều giả thiết hơn. Hồi Châu Kha Vũ mới vào đại học, xử lý công việc đều làm cẩn thận ổn thỏa, song lại thiếu đi chút chí khí thiếu niên. Nhưng từ sau việc này, cậu đặt bút viết ra mấy bài viết với lời lẽ và luận điểm sắc bén để tự hỏi lại mình, vậy mà lại hỏi ra được nhiều lỗ hổng, từ đó thay đổi thái độ của chính mình.

Không thể không nói, Doãn Hạo Vũ ảnh hưởng rất lớn đến cậu. Ngày trước cậu thường nghĩ là một thanh niên ở thời đại này thì phải làm gì, bởi trên vai cậu gánh lấy thứ trách nhiệm xã hội vô hình, mà giờ đây cậu lại mong muốn những điều khách quan thực tế. Thực tế như ở chốn Bắc Bình lạnh giá này, em trai của cậu có được ba bữa ấm no, có thể vui vẻ hạnh phúc, còn nữa là, có thể bình an qua ngày, về lại quê hương.

.

.

.

_Chú thích_

*Cầu Kim Ngư Ngọc Đông: cây cầu cổ lớn nhất của Bắc Kinh

**Tây Tư Bài Lầu: cùng với Đông Tư Bài Lầu là hai tuyến đường quan trọng cũng như khu phố tài chính phồn hoa bậc nhất Bắc Kinh cũ

***Đại học Yên Kinh: nguyên là một viện đại học ở Bắc Kinh

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com