TruyenHHH.com

Song Tu X Bao Binh Bat Dau Tu Con So 0

Aye~, chap này mình sẽ kể nguyên một vở kịch ra luôn, nên chắc sẽ đánh hơi là dài...

------------------------------------------------------------------

- Bạn có thể đến nhà mình ăn tối hôm nay. Tất nhiên là có cả anh Tử nữa! - Kim Ngưu tươi cười nhìn tôi rồi nhìn qua Phong Song Tử.

- Thôi, cảm ơn nhưng mình không thích làm phiền người khác đâu...

- Ai làm phiền ai? Cậu đang diễn kịch à?? Có phiền ai đâu chứ? Cậu cứ đến.

- Thôi, không đến âu...

- Mình sống một mình, có ba mẹ đâu mà bạn sợ bị làm phiền?

Đi...

Không đi...

Chúng tôi cứ nói qua nói lại mãi. Cuối cùng Phong Song Tử đứng lên và đi về.

Và sau đó... 

Tôi vẫn phải đến.

------------------------------------------------------------------------

Buổi tối ở nhà Kim Ngưu là có người chuẩn bị hết. Một bữa tối bình thường, đơn giản. Kệ, thà ăn ở đây còn hơn là ăn đồ cho bà dì của tôi nấu.

Nhớ đến là thấy ghê. Bởi vậy tôi toàn ăn mì gói hay cơm hộp không à.

--------------------------------------------------------------------------

Hôm sau sẽ là một sự kiện lớn đây.

Vì thành phố kỉ niệm lập hội tình thương từ thiện nên mỗi trường học ở toàn thành phố sẽ có một vài sự kiện.

Lớp nào muốn tham gia thì đăng kí, còn không thì thôi, có quyền đi xem. Nhưng ít nhất phải mở một quầy hàng.

Lớp tôi mở quán coffee vào buổi sáng. Tham gia thể thao vào buổi trưa và diễn một vở kịch vào buổi tối.

Lớp tôi phân vai ra đàng hoàng, tránh một bạn tham gia quá nhiều hoạt động liên tiếp. Nhưng nếu muốn cũng chẳng sao. Tất nhiên là sẽ không ai chịu trách nhiệm giùm.

Sáng, quầy coffee, thành viên gồm có tôi, Phong Song Tử, Nguyên Kim Ngưu, Yurei, Scarlet và Thiên Kim.

Trưa, thể thao, cũng chỉ có 3 chúng tôi.

Chiều là kịch. 

Vì bị Kim Ngưu bắt ép nên Phong Song Tử cũng phải tham gia. Và tôi cũng thế.

Cả lớp quyết định diễn vở...

"Tấm Cám"!!!

Bốc thăm bằng trò leo thang. Có tổng cộng là 7 nhân vật.

Cám: Thiên Kim

Dì ghẻ: Rika

Quan đại thần 1 và 2: Kim Ngưu và Yurei

Ông Bụt: Yamada

Người dẫn chuyện thì Tuyết Thiên Bình xung phong dẫn chuyện hộ lớp tôi.

Hoàng thượng và Tấm...

Thì lại là tôi và Phong Song Tử.

Thế quái nào lại bị đổi giới tính cho nhau thế này???

Trang phục do Yurei, bạn thân của tôi chịu trách nhiệm.

Còn một tuần nữa nên lớp nào cũng lo chuẩn bị cho thật tốt. Bận rộn lắm.

Cuối cùng cũng đến.

Sáng, quầy coffee.

Trang phục được tái hiện lại là những anh chàng cô nàng maid có đôi tai mèo trên đầu và cái đuôi dính liền với bộ trang phục do Yurei thiết kế.

Kawaii lắm kìa!! 

Và chúng tôi là những người được chú ý nhất trong quán. Và được chú ý nhiều nhất là anh ta, Phong Song Tử. Anh ta trông như một con mèo thật sự vậy.

Trưa, thi thể thao chạy 100m.

- Tất cả vào vị trí! - Trọng tài hô lệnh - Chuẩn bị! Sẵn sàng!

Đoàng. Một phát súng nổ lên trời. Chúng tôi xuất phát.

Bước 1: 10m thẳng.

Bước 2: Chui qua lưới (Bước này có rất nhiều bạn bị vướng)

Bước 3: Nhảy vượt rào (Bước này so với tôi thì anh ta cứ thong thả nhảy thôi)

Bước 4: Nhảy ngựa

Bước 5: Về đích

Anh ta nhất, tôi nhì, Kim Ngưu ba.

Đúng là con mèo hoang mà!

Xế, chúng tôi ăn cơm cùng nhau.

Kim Ngưu nói chuyện rất vui vẻ với tôi. Còn anh ta chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.

Chiều. Chúng tôi đi thay trang phục.

Sau 10 phút. Đến lượt chúng tôi rồi.

Khán giả rất đông. Ngồi chật kín cả hội trường nhưng vẫn lịch sự không chen lấn xô đẩy.

Ánh đèn tắt. Giọng của Tuyết Thiên Bình vang lên trong trẻo:

- Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái tên là Tấm, cô sống cùng với cha. Mẹ mất sớm, nên cô phải ở với dì ghẻ và đứa con của bà ta tên là Cám. Sau đó, cha cũng theo mẹ mà đi, Tấm lẻ loi sống một cuộc sống cực khổ với mụ dì ghẻ và em gái. Hắng ngày, cô phải làm lụng vất vả, còn 2 mẹ con Cám thì ở không sung sướng. Dần dần, Tấm trở thành người hầu trong chính ngôi nhà của mình.

Lúc này Phong Song Tử và Thiên Kim ra sàn với bộ trang phục xưa của Việt Nam. Họ đang ở chỗ mà chúng tôi dựng là một cái ao.

Khán giả không ngạc nhiên lắm vì ở Nhật không kém những vở kịch bị đổi giới tính thế này.

- Một hôm, mẹ Cám nói: "Các con ra ao, bắt cho đầy rổ tôm tép cá. Khi về, ai nhiều hơn mẹ sẽ thưởng cho cái yếm đỏ." Tấm và Cám ra bắt cá tôm tép. Nhưng do Cám mãi chơi với bướm nên chiều vẫn chưa bắt được con nào cả. Còn của Tấm thì đầy giỏ rồi. Đến khi Tấm gọi Cám về thì Cám lại nói.

- Chị Tấm ơi!

   Đầu chị lấm

   Chị hụp cho sâu 

   Kẻo về mẹ mắng!

 - Tấm tin thật nên buốn ao gội đầu. Cám thừa cơ hội lấy giỏ của Tấm và trút hết qua bên giỏ của mình rồi chạy về nhà. Đến khi Tấm lên, lấy giỏ của mình không còn gì nữa và cũng không thấy Cám đâu, Tấm ngồi thụp xuống rồi khóc.

Và anh ta ngồi xuống nức giả bộ. Không hổ danh là diễn viên, diễn y như thật.

- Lúc bấy giờ Bụt hiện ra và hỏi.

- Kìa Tấm Con, tại sao con khóc? - Là Yamada hỏi.

- Tấm ngước mặt mày rũ rượi lên nói Bụt.

- Bụt ơi... - Tấm (Anh ta) nức nở - Giỏ tép của con bị người ta lấy mất rồi.

- Bụt bảo:

- Con hãy xem trong giỏ xem còn con nào không? 

- Tấm nhìn vào giỏ và nói:

- Dạ, chỉ còn một con cá Bống.

- Bụt lại bảo:   

- Con hãy đem con cá Bống về, thả vào giếng mà nuôi. Hằng ngày cho ăn 3 bữa, hãy gọi cá rằng:

Bống bống bang bang

Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta

Chớ ăn cơm hẳm

Cháo hoa nhà người

 - Dặn dò xong, Bụt biến mất. Tấm về nhà thả con cá Bống vào giếng rồi nuôi cẩn thận. Không quên cho cá ăn 3 bữa hằng ngày. Và vẫn không quên câu nói. Không đọc câu mà Bụt nói, cá Bống không lên ăn. Cho đến một ngày, mẹ con Cám phát hiện có chuyện mờ ám kì lạ nên Cám đi rình xem. Cuối cùng mới biết được sự việc. Cám học thuộc câu thơ rồi gọi cá Bống lên và bắt nó đem làm thịt và chôn xương xuống đất. Tấm cho cá ăn, không thấy cá Bống đâu nữa nên lại ngồi khóc. Bụt hiện ra và nói rằng cá Bống bị người ta làm thịt rồi. Sau đó Bụt nói rằng hãy đào xương cá Bống lên rồi chôn dưới bốn góc chân giường. Tấm không biết kiếm xương cá Bống ở đâu nên ngồi mặt mày rũ rượi. Lúc này có một con gà trống, nó cất tiếng rằng "Cục ta cục tác! Cho ta nắm thóc! Ta bới xương cho!" Tấm cho gà trống một nắm thóc, gà liền bới xương cá Bống lên cho Tấm. Tấm nghe lời Bụt dặn, chôn xương cá ở 4 góc giường.

Câu chuyện diễn biến thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi, hoàng thượng vào nhà bà lão. Cầm miếng trầu lên và thốt "Sao quen quá". Còn Tấm thì đang hái cau ở ngoài. Hoàng thượng chạy ra.

- Tấm ơi, nàng ở đây đúng không? - Là tôi trong bộ dạng hoàng thượng.

Sau đó xin phép bà lão được rước Tấm và bà về hoàng cung, 2 mẹ con Cám bị chê cười và bị đuổi ra nước mãi mãi.

--------------------------------------------------------------

Só rì, chap này hơi nhảm và nhàn.

Chap sau mình bù choa :3

Sau cùng là "Thanh kiu con miu" những mem đã đọc chap này :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com