TruyenHHH.com

Song Tu Cu Giai Lac Nguyet

Ngày xửa ngày xưa, ở đất nước nọ có hai bộ tộc là Thiên giới và Địa giới. Thiên giới ở trên mặt trăng, Địa giới ở dưới mặt đất, mỗi bộ tộc cai quản một nơi, cùng chung sống hòa bình. Địa giới và Thiên giới giao nhau bằng một con đường xuất hiện duy nhất chỉ khi trăng lên cao, đến bình minh thì con đường tự khắc biến mất. Con đường bơ vơ mỗi khi trăng lên, lâu lắm rồi chẳng ai đi qua, đến tận giờ vẫn không một bóng người bước sang bờ bên kia.

Bỗng một ngày kia, hoàng đế Địa giới đem về một thiếu nữ Thiên giới sau chuyến đi săn. Kyokai-tei say đắm vẻ đẹp nữ nhân Thiên giới từ ánh nhìn đầu tiên, tổ chức hôn lễ linh đình và lập nàng làm hoàng hậu. Ngài si mê, sủng ái nàng hết mực, mọi lời thề thốt dành tặng nàng cả trong những giấc mơ, nhưng nàng ít nói quá, nên ngài sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm tư nàng.

Gia nhân trong cung có người bối rối, có người lẳng lặng lắc đầu. Họ không hiểu Souji-hime nên không làm nàng hài lòng được, nhưng nàng cũng không phàn nàn điều gì, thỉnh thoảng lặng lẽ cười. Môi thắm đỏ tươi như đóa trà nở, mắt ngọc phủ đầy bụi trần ưu tư.

Mùa hoa tàn tiếp tục nối gót tháng ngày rực rỡ, lớp lớp trăng phủ như choàng áo lên hồn phai. Nàng đứng trên thành cao, ngắm nhìn trăng lặng thinh, một mảng tim trống hoác. Trăng càng tròn, bóng đổ càng sâu, hòn ngọc từ mắt báu đầm đìa vãi vương trên thềm. Đêm nào ngắm trăng cũng làm nàng thổn thức.

"Souji, hãy ở lại với ta." 

Kyokai ghé môi sát vành tai nàng thầm thì, lời phủ chân tình và đầy thành ý. Hơi ấm ngài đem từ đằng sau, vòng hai tay lên trước ôm trọn tấm lưng đơn độc ngoài hiên.

Gỡ tay ngài, nàng đan tay mình giữa các khe hở của tay ngài, khuôn mặt ngước lên nhìn vầng trăng cao và sương rũ trên mi mắt, hạt trong lăn xuống gò má hao mòn. Lời nghẹn thỏ thẻ điều âu sầu bao lâu luôn nghĩ hoài nghĩ mãi trong lòng, nàng chỉ muốn nói về tâm tư cho một mình ngài chứ chẳng phải bất cứ ai.

"Ta sẽ ở lại,... làm cách nào để ở lại đây?"

Xoay người nàng, ngài giấu gương mặt kiêu sa vào lòng mình, ngài muốn giấu nàng khỏi mặt trăng để tai mắt Thiên giới không tìm thấy. Không đành lòng nhìn nàng rơi lệ, càng không đành lòng trả nàng về Thiên giới, trái tim vị kỷ của ngài chỉ muốn mộng dài vĩnh hằng không tỉnh.

Lầu thành cao, gió ngút ngàn xẻ cảnh trăm thương ngàn xác, đất hoang máu đổ thành dòng, cỏ cây mọc dại tốt tươi. Rót tràn chén trăng cạn và nước sóng ra ngoài vỡ tan trước bình minh ửng hồng.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com