TruyenHHH.com

[Song tính/ Thô tục] Ông xã chịch em

Chương 1: Tôi mới không thích anh, người xấu

markgun95

Chu Mặc về ký túc xá nhìn thấy Lý Anh Ninh, còn tưởng là mình nhìn lầm thời khoá biểu.
"Anh Anh, hôm nay không phải có tiết của Giang Ngộ Nhiên à, cậu không đi chiếm chỗ á? Thế nào, cuối cùng cũng ngộ ra, không chấp nhất với Giang tài tử nữa rồi à?" Chu Mặc đi đến mép giường của Lý Anh Ninh, bởi vì Lý Anh Ninh ngủ ở giường trên, còn đưa lưng về phía bên trong, cho nên cậu ta chỉ có thể thò tay kéo áo ngủ của cậu.
Lý Anh Ninh giật mình, mệt mỏi nói: "Đừng nói nữa, dạ dày tớ lại đau. Tiết học buổi sáng tớ cũng không đi, bảo anh Minh đi điểm danh cho."

"Dạ dày cậu tháng nào cũng đau một lần thế, giống kì sinh lý." Chu Mặc dẫm lên thang, thăm dò nhìn vào trong, "Muốn tớ lấy nước cho không...... Cậu uống thuốc chưa?"

Lý Anh Ninh lên tiếng, nhưng cũng không nghe rõ là gì.

Chu Mặc hết cách, đành phải đi rót một chén nước cho cậu, bình giữ nhiệt của cậu ta như bị hỏng, tối hôm qua đổ hôm nay đã nguội, hiện tại cho Lý Anh Ninh uống cũng coi như thích hợp.
Chu Mặc vỗ vỗ đệm giường của Lý Anh Ninh, "Cầm uống đi, cậu như vậy tiết buổi chiều cũng không đi được, xin nghỉ đi, gửi tin nhắn cho Vương Thư Dã."

Lý Anh Ninh lắc đầu, "Để hắn ta nhắn cho Trương Phong, lần sau đi học thì ông ta trù mình muốn điên lên luôn."
Trương Phong là thầy quản lí của họ, ông chú trung niên, đi học thích lấy xu hướng tính dục làm ví dụ. Có một lần nhắc tới đồng tính luyến ái, hoàn toàn bại lộ chuyện mình là thẳng nam, bị Lý Anh Ninh không phục châm chọc mỉa mai, giống như tát vào mặt ông ta, từ đây hai người nhìn nhau ngứa mắt.
Lý Anh Ninh ở học viện cũng là người có tiếng, lúc Trương Phong đi học nói lời không dễ nghe, không khỏi vài phần cố ý là dọa người, nhưng Lý Anh Ninh cũng không phải người để mình chịu thiệt, khắp người bao quanh dao nhỏ như con nhóm, cũng coi như là lại một lần nổi như cồn.

Chu Mặc cũng sầu, "Cậu nói cho ông ta đi, chờ cuối kỳ còn phải làm bài thi, ông ta đánh cậu trượt thì làm thế nào?"

Lý Anh Ninh nghĩ đến bộ dáng Trương Phong, trợn trắng mắt. "A Mặc, nước toàn là vị kiềm."
Trường học của Lý Anh Ninh nổi danh nhất chính là nước, tuyệt đối được sông Hoàng Hà chiếu cố, quần áo sáng màu tuyệt đối không thể thoát khỏi móng vuốt, Lý Anh Ninh có không ít quần áo màu trắng giặt qua vài lần đã bị dính màu vàng. Vốn dĩ Lý Anh Ninh thích bộ dáng tiên khí phiêu phiêu của mình, áo sơmi trắng quần jean, sạch sẽ thoải mái thanh tân còn văn nhã, kết quả màu trắng không thể mặc, cậu chỉ có thể nhịn đau thay đổi đường khác. Cho dù nước đun sôi cũng vô dụng, mặt trên nổi kiềm bên dưới lại càng nhiều kiềm.

Lý Anh Ninh cảm thấy mình gần đây sắc mặt kém như vậy, tám chín phần mười chính là nước này làm hại, nước căn bản không dưỡng được người mà. Nghĩ đến điểm này, Lý Anh Ninh càng thêm thở ngắn than dài. "A Mặc, có phải bây giờ tớ rất xấu không?"
Chu Mặc làm bộ làm tịch mà nhìn vài lần.

Lý Anh Ninh khẩn trương nói: "Thế nào, thật sự xấu à?"

"Anh Anh, cậu nguy hiểm rồi." Chu Mặc chỉ chỉ cái trán của mình, "Chỗ này của cậu mọc cái mụn."

Lý Anh Ninh tạch một cái ngồi dậy, tìm được gương của mình ngó trái ngó phải, khi phát hiện trán của mình thật sự mọc cái mụn đỏ đỏ, hoàn toàn điên mất. "Xong rồi xong rồi, tớ đã nói nước chỗ này không ổn, trước kia chỗ này chưa từng mọc mụn!" Một câu cuối cùng là nhỏ giọng nói thầm, Chu Mặc không nghe rõ.
Chu Mặc cười đến đau bụng, một bàn tay cậu ta còn cầm ly nước, một tay vịn cầu thang, nhanh chân nhảy xuống đất. "Yên tâm, cậu vẫn xinh đẹp nhất, hơn nữa cái này không phải ở trên trán à, đi ra ngoài che một chút không phải được rồi."

"Nói thì dễ lắm, có lần một thì sẽ có lần hai, lần sau nếu mọc trên mặt thì làm thế nào?" Lý Anh Ninh chụp chăn một chút, nhưng bụng cậu còn đau thật sự, eo uốn éo khó chịu, chỉ có thể rên rỉ nằm xuống.

Chu Mặc không biết nghĩ tới cái gì, cười đến giọng cũng thay đổi, vội vàng nắm thành giường, "Anh Anh, cậu lần sau nên mọc ở mông, khẳng định đặc biệt sung sướng!”
"Chu Mặc!" đầu Lý Anh Ninh thò ra khỏi giường, âm trầm nhìn chằm chằm Chu Mặc.

Chu Mặc biết Lý Anh Ninh nóng nảy thật, vội nhấc tay xin tha. "Tớ sai rồi tớ sai rồi, Anh Anh là hoàn mỹ nhất, viện thảo tuyệt đối danh bất hư truyền! Chúng tớ còn chờ Anh Anh đưa Giang tài tử về nhà mẹ đẻ đây nha."

Lý Anh Ninh bị cảnh tượng Chu Mặc nói làm cho cười rộ lên, "Tớ còn không biết các cậu à, chỉ biết nghĩ linh tinh."

Lý Anh Ninh lớn lên đẹp, mặt tinh xảo xinh đẹp, so với con gái còn biết dưỡng da hơn, mắt thẩm mỹ cũng tốt. Lúc trước đã có người hỏi cậu có phải gay hay không, Lý Anh Ninh cũng không phủ nhận, chuyện này trở thành trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Sau đó cậu theo đuổi Giang Ngộ Nhiên, đã có không ít người lấy cậu nói giỡn, viện thảo cũng là một trong số đó. Lý Anh Ninh luôn luôn không để ý tới những người khác nói thế nào, được cái danh hiệu này còn oán giận nói sao không phải hoa hậu giảng đường.
Chu Mặc lắc đầu, lấy máy tính của mình từ ngăn tủ đối diện, cái bàn của cậu ta đối diện với giường của Lý Anh Ninh, mặt Lý Anh Ninh thò ra bên ngoài là có thể nhìn đến cậu ta. "A Mặc, hôm nay tớ không đi học, cậu nói nam thần có thể phát hiện không?"

Chu Mặc chờ máy tính khởi động, không chút để ý gật đầu, "Có khi đấy, cậu đã đi theo anh ta hơn một tháng, anh ta khẳng định nhớ rõ cậu."

"Trước kia tớ nói cho anh ấy tên của tớ, cũng không biết anh ấy nhớ kỹ không." Lý Anh Ninh nhìn trần nhà lẩm bẩm nói: "Nhưng khi đó còn đang học, anh ấy khả năng cũng chưa nghe rõ."

"Anh hai, tớ thật phục cậu, học tiết của Tam Điên còn dám trốn học, không bị lão tóm được à?" Tam Điên là chỉ ba thầy trong học viện của họ, trong đó một người là Trương Phong. Tam Điên này có tiếng độc ác lại còn gà mẹ.

Lý Anh Ninh nghe không lọt tai. Cậu đi học tiết của Tam Điên là có mục đích, nếu không một sinh viên khoa Văn như cậu sao lại chạy tới nghe tiết của hệ Tài chính, bài vở của mình còn chưa xong chứ nói gì đến mấy cái tiết biến thái của khoa đó. Muốn nói làm việc kia thì chỉ có thể đến giảng đường, chỉ là đang suy nghĩ chuyện khác.

Lý Anh Ninh đừng nhìn thân thể nhỏ, nhưng là công phu làm người nghẹn lời tuyệt đối lợi hại, khuôn mặt nhỏ luôn luôn treo nụ cười, bị người khác nói là gay, hay nương pháo cũng chưa từng để ý qua. Học kỳ trước theo đuổi Giang tài tử nổi tiếng của học viện. Trước kia số tiết của khoa cậu tương đối nhiều, học kỳ này rảnh rỗi một chút thì đi theo người ta đi học, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, lúc khô héo duy nhất đại khái chính là lúc này.
Nằm trên giường nửa ngày, buổi chiều Lý Anh Ninh vẫn kiên trì đi học. Không nghỉ là bởi vì có tiết của Trương Phong, còn bởi vì môn học tự chọn thứ hai, cậu chọn môn Phật giáo văn hóa giống với Trương Ngộ Nhiên.

Bởi vì cơ thể không thoải mái, Lý Anh Ninh ở môn Quản lí mơ màng sắp ngủ, ngay cả Trương Phong cố tình gọi tên cậu thì cậu cũng không có sức lực gì đi cãi lại. Rốt cuộc cũng xong hai tiết, thấy cậu còn muốn đi học tiết Tiếng Anh, những người trong kí túc đều khuyên cậu đừng nên đi qua.

"Anh Anh, sắc mặt cậu giờ khó coi như vậy, cậu cũng không muốn Giang tài tử nhìn đến một mặt không hoàn mỹ của mình chứ?"

"Không sao hết, tớ đã uống thuốc, qua một lúc là tốt rồi." Lý Anh Ninh quơ quơ thuốc giảm đau trên tay, vẫn ngồi trên xe bus của trường, đi đến khu Tây. Cậu không thoải mái, nhưng cũng không thể ôm bụng ở bên ngoài, chỉ có thể cúi đầu nghỉ ngơi, tới khu Tây bị tài xế đánh thức.

Lúc Lý Anh Ninh đến, kinh hỉ phát hiện vị trí bên cạnh Giang Ngộ Nhiên còn trống. Giang Ngộ Nhiên ngồi ở bên phải, hơn nữa hôm nay anh ta không ngồi ở phía trước, mà là ở vị trí thiên về sau một chút, cho nên Lý Anh Ninh chuồn êm đi vào cũng tương đối tiện.

"Ngại quá......" Lý Anh Ninh thấp giọng nói, chờ cậu ngồi xong, mới nhẹ nhàng thở ra.

Lý Anh Ninh mở notebook ra, trộm ngắm Giang Ngộ Nhiên vài lần, Giang Ngộ Nhiên nhận thấy được tầm mắt của cậu, nghiêng đầu cười cười với cậu. Lý Anh Ninh cũng cười đáp, chẳng qua cười có chút miễn cưỡng.

Bụng cậu quá đau, trước kia tuy rằng cũng có đau, nhưng cũng không đến mức giống hôm nay, từng đợt đau, chỉ cần hơi động một chút đã lên men, tư thế gì cũng khó chịu, bụng dưới cũng vô cùng trướng.

Lý Anh Ninh hít một hơi thật sâu, tận lực thẳng eo nhìn phía trước, như vậy giống như còn hơi tốt một chút.

Lý Anh Ninh cho rằng tiết học này cũng giống như tiết Quản lí, nhưng chờ đến lúc cậu có ý thức, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào ghé vào trên bàn ngủ quên.

Lý Anh Ninh ngồi phắt dậy.

"Tỉnh rồi à?"

Lý Anh Ninh ngơ ngác quay đầu, đối diện với ánh mắt của Giang Ngộ Nhiên.

"Đã tan học năm phút rồi."

Lý Anh Ninh gật gật đầu, lúc này mới phát hiện mình chắn đường ra ngoài của Giang Ngộ Nhiên, cậu vội vàng lui ra ngoài. Giang Ngộ Nhiên cầm lấy cặp sách của mình đi ra chỗ ngồi, sau đó lại nói với Lý Anh Ninh: "Nếu không thoải mái, vẫn là xin nghỉ thì tốt hơn." Nói xong Giang Ngộ Nhiên liền đi.

Lý Anh Ninh sửng sốt vài giây, sau khi lấy lại tinh thần phản ứng đầu tiên là lấy ra di động của mình.

[Anh Anh?]

“A Mặc, tớ vừa nói chuyện với thần tượng!”

Chu Mặc: “???”

Lý Anh Ninh nói việc vừa rồi một lần, cuối cùng ngọt ngào cười nói: “Giang tài tử thật sự siêu cấp dịu dàng, tớ ngủ rồi anh ấy cũng không đánh thức tớ, mà chờ tớ tự mình tỉnh.” Nói đến đây Lý Anh Ninh lại vội sờ sờ miệng mình, "Vừa rồi bộ dáng ngủ của tớ nhất định xấu, may mắn không chảy nước miếng."

Chu Mặc: "Dù thế nào cũng là cậu đẹp nhất, cho viện thảo của chúng ta một cái moaz moaz."

Lý Anh Ninh dựa vào ghế, một bàn tay ôm bụng, cảm thán nói: "Những người khác trong kí túc xá thì tớ không thể tin tưởng, A Mặc cậu để tớ make up phối đồ một lần, khẳng định là đại mỹ nhân."

"Cảm ơn cậu, tớ còn muốn đi hẹn hò với đàn chị."

"Thế không phải là càng tốt à, tâm sự mỹ phẩm dưỡng da với đàn chị, lúc này mới có đề tài chung chứ."

Đây không phải đề tài chung, đây là muốn phát triển theo hướng khuê mật í. Chu Mặc dở khóc dở cười, đành phải vội vàng tìm cái cớ, sau đó cúp điện thoại.

Lý Anh Ninh ghé vào trên bàn, thật dài mà thở phào nhẹ nhõm. Đồ đạc của cậu đã thu xong rồi, đứng lên quay người lại đâm vào một người.

Người đứng ở phía sau Lý Anh Ninh thoạt nhìn không giống học sinh, vóc dáng rất cao, nhìn ra so với Lý Anh Ninh cao hơn một cái đầu lại còn nhiều hơn một chút. Bộ dạng không phải quá anh tuấn, nhưng rất có hương vị nam nhân. Người này Lý Anh Ninh biết, đàn anh năm hai viện Thể thao.

Trên mặt Lý Anh Ninh xấu hổ một trận, nếu những người khác ở phía sau, cậu cũng không care, cố tình lại là người này.

"Tiểu nương pháo, em lại tới học ké à?"

Bụng Lý Anh Ninh không đau, xách theo cặp cọ cọ đi đến trước mặt người này, ngửa đầu khí thế một chút cũng không thua người, "Ai nói là học ké? Tôi đây tự mình chọn tiết học, tôi tới đi học liên quan cục cứt tới anh !Ngược lại là anh, không đi huấn luyện tới chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn học tinh lọc tâm linh một chút à?"

Cao Lễ Hành cúi đầu nhìn Lý Anh Ninh, "Anh đi ngang qua." Nói xong Cao Lễ Hành cười một chút, nâng lên tay vén tóc mái của Lý Anh Ninh lên, "Tiểu nương pháo còn mọc mụn à?"

Lý Anh Ninh che cái trán của mình lại, trừng mắt nhìn Cao Lễ Hành một cái, nổi giận đùng đùng đi ngay. Cậu tính tình không nhỏ, nhưng cũng nhẫn được, không biết thế nào lại không hợp với Cao Lễ Hành, một câu tiểu nương pháo cậu liền xù lông, ai thèm để ý hắn có phải đàn anh hay không, dỗi một lúc lại nói sau, tuy rằng xong việc thường thường hối hận.

Cao Lễ Hành ở phía sau, nhìn tư thế hơi kì cục của Lý Anh Ninh, nhướng mày.

Lý Anh Ninh nghẹn tức đi đến dưới khu dạy học liền nhịn không được, ôm bụng ngồi xổm một bên, trong miệng không ngừng mắng Cao Lễ Hành.

Cậu ngồi xổm một hồi cảm thấy tốt một chút, muốn đứng lên lần nữa, kết quả khóe mắt vừa liếc, lập tức tránh ở sau cột.

—— là Giang Ngộ Nhiên.

Cùng Giang Ngộ Nhiên là một nam sinh, người nọ đi một chiếc xe máy điện, nói với Giang Ngộ Nhiên mấy câu. Giang Ngộ Nhiên cười một hồi, đột nhiên đỏ mặt. Nam sinh không đứng đắn sờ sờ mặt Giang Ngộ Nhiên, sau đó vỗ vỗ đằng sau, Giang Ngộ Nhiên đẩy nam sinh một chút, nhấc chân ngồi lên.

Hai người ngồi xe máy điện đi rồi.

Lý Anh Ninh vẫn luôn tránh ở sau, thấy toàn bộ quá trình, mặt chôn ở cánh tay vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi đầu bị người vỗ một cái.

"Thế nào, tiểu nương pháo?"

Lý Anh Ninh không quan tâm người phía sau, nhưng bả vai bắt đầu động.

Cao Lễ Hành nhìn nhìn chung quanh, không có người, ngồi xổm xuống. "Khóc cái gì?"

Lý Anh Ninh không để ý đến hắn, tự mình một người khóc đến rất lợi hại, cũng không biết có phải bởi vì hôm nay thời kì đặc thù hay không, nước mắt dừng không được, còn càng khóc càng hung, cuối cùng còn nấc lên. Đang lúc Lý Anh Ninh khóc đến thở hổn hển, cơ thể đã bị người lôi lên, sau đó cậu đã bị người khiêng lên.

"Anh...... Anh làm gì thế!" Lý Anh Ninh nức nở gào.

Cao Lễ Hành điều chỉnh tư thế, ôm Lý Anh Ninh lên, "Được rồi, em không phải khó chịu sao, đừng khóc."

Lý Anh Ninh lau nước mắt, Cao Lễ Hành cũng giúp cậu lau một chút, kết quả sức dùng quá lớn, làm khóe mắt Lý Anh Ninh cũng đỏ lên.

"Mịe," Cao Lễ Hành thu tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lý Anh Ninh, "Sao vẫn còn nhẹ như vậy, cũng không thấy em ăn ít, mỗi ngày ăn thịt đều đi đâu rồi?"

Lý Anh Ninh tức giận đến điên rồi, muốn đi xuống, nhưng Cao Lễ Hành ấn cậu, cậu căn bản tránh thoát không được. "Tên biến thái, buông tôi ra! Tôi muốn kêu người aaa!"

"Kêu đi, làm mọi người đến nhìn bộ dáng này của em." Cao Lễ Hành mặt không đổi sắc, ôm Lý Anh Ninh đi vào khu dạy học, lên lầu hai tùy tiện tìm phòng học không người đi vào, sau đó đặt Lý Anh Ninh ngồi trên bàn.

Lý Anh Ninh nắm thật chặt hai đầu gối, cậu lại khó chịu.

"Cũng không phải anh bắt nạt em, em nổi nóng cái gì." Cao Lễ Hành tìm khăn giấy từ balo của mình, cẩn thận giúp Lý Anh Ninh lau mặt. "Sao em không đi đến trước mặt Giang Ngộ Nhiên khóc."

Cao Lễ Hành nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Lý Anh Ninh, rốt cuộc vẫn là thở dài, "Bé ngốc."

"Tôi mới không thích anh, người xấu." Lý Anh Ninh thầm thì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com