TruyenHHH.com

Song Tinh H Vua Dien Vua Phe

9. Bị con chó nuôi tám năm phản bội bú cặc, phê té đái bắn phùn phụt trước mặt tam quân.

[Trường Trạch x Miên Hân]

Warning: Chương này có tình tiết bao luc.

Yên Vương cười thoả mãn dí con cặc nóng hừng hực vào mặt Trường Trạch, bảo cục cưng lè lưỡi ra rồi nện đầu khấc ướt nhẹp lên lưỡi gã liên tục.

Trường Trạch ngoan ngoãn lè lưỡi cho cặc y vỗ bôm bốp, nuốt nước mắt nhịn đau.

Con cặc hư hỏng ấy vẽ loạn trên mặt Trường Trạch, làm khuôn mặt xinh đẹp của chó hoang dính đầy tinh dịch nhớp nháp.

Trường Trạch nghĩ thầm: [Tởm quá.]

Yên Vương hỏi gã: "Thích không em?"

Trường Trạch ngước đôi mắt ngập nước nhìn y, cất giọng nũng nịu: "Thích ạ."

Dục vọng được lấp đầy nên Yên Vương rất thoả mãn, cười hỏi gã: "Thích gì mới được?"

Trường Trạch diễn vai chó ngoan rất đạt, lòng sục sôi muốn xách cặc đụ nát đít Yên Vương nhưng viền mắt lại ửng hồng ầng ậc nước vào vai chó cưng của anh rất tự nhiên. Đôi mắt bé chó long lanh, trả lời bằng giọng mếu máo: "Dạ thích... Thích anh bắn ngập mồm em... Thích uống tinh của anh ạ..."

Nụ cười trên môi Yên Vương vì vậy trông càng tươi hơn: "Bé ngoan ghê, anh thương."

Người còn cảnh nay đã khác. Yên Vương không bao giờ có thể ngờ được con chó ngày ấy được y cho ăn cho mặc, con chó từng ngoan ngoãn quỳ bò dưới đất liếm sạch tinh dịch của y một cách hạ tiện lại là gián điệp do quân địch cài vào. Và điều khiến y càng không thể ngờ được đó là con chó phản bội ấy lại bắt y bú ngược lại cho nó trước mặt tam quân!

Yên Vương nhìn Trường Trạch chằm chằm, cất giọng khàn khàn: "Ta không thích đàn ông."

Trường Trạch bật cười mỉa mai: "Suốt ngày tuột quần vạch cu cho trai bú mà dám bảo không thích đàn ông hả? Thứ đĩ điếm đê tiện sơ hở là hôn môi sờ mó cháu trai, chú yêu cháu thế này thương cháu thế kia cháu cho chú đụ lỗ đít nha. Nghe mà ngứa không chịu nổi! Ban ngày gạ gẫm cháu yêu đêm về tuột quần bắt trai bú cu, vừa đĩ vừa sĩ đéo ai bì kịp! Chó cái thèm cặc gần chết còn sĩ diện. Không thích đàn ông ấy hả? Chỉ thích cặc đàn ông thôi chứ gì?"

Khuôn mặt Yên Vương đỏ bừng, không rõ vì thẹn hay vì vết thương ở bả vai: "C-Câm miệng!"

"Dám tuột quần mà đéo dám nhận à? Sướng cặc cho đã rồi chối không phải bê đê!"

Ngay khi Trường Trạch dứt lời, Miên Hân có thể nghe thấy âm thanh xì xào của các binh sĩ.

Da mặt Miên Hân nóng bừng, trừng mắt cảnh cáo gã không được nói nữa.

Trường Trạch càng nói càng hăng, đợi khi Miên Hân mất cảnh giác liền bóp miệng y nhét buồi vào.

Miên Hân trợn mắt chống cự bị Trường Trạch nhanh hơn một bước bóp má y: "Anh dám cắn tôi sẽ nhổ hết răng chó của anh, cắt gân tay gân chân biến anh thành con đĩ tàn tật không thể cử động chỉ biết há mồm bú cặc. Bú mỏi mồm cũng đéo được dừng, bồn chứa tinh kiêm bồn đái công cộng, bú từng con cặc một đến khi bú hết các anh em ở đây mới thôi!"

Đôi vai Miên Hân run bần bật, dường như đã bị doạ sợ. Y nhìn Trường Trạch đăm đăm, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập hận thù và phẫn nộ.

Trường Trạch không thích ánh mắt căm phẫn của y, rút cặc về rồi vung tay tát y một cú đau điếng.

Yên Vương không sợ chết lại ngẩng đầu nhìn gã.

Trường Trạch nói: "Không được nhìn tôi kiểu đó."

Yên Vương hỏi: "Tại sao? Bổn vương nuôi chó tám năm, từng nhìn nó liếm chân ta, cũng từng nhìn nó lè lưỡi liếm sạch tinh bổn vương làm rơi dưới sàn. Thứ súc sinh không có lòng tự trọng chỉ biết ưỡn cặc mua vui cho chủ nhân, ngày xưa học thói xấu ra ngoài sủa bậy cắn bậy làm mất mặt ta, ngày nay lại học thói ăn cháo đá bát phản bội chủ nhân. Thứ súc sinh như vậy ai cũng thấy bẩn mắt đéo muốn nhìn, bổn vương chịu nhìn ngươi là may mắn lắm rồi!"

Trường Trạch duỗi chân đá Miên Hân một cái, dí mũi giày lên ngực y ngoáy vào miệng vết thương: "Thằng đĩ, lặp lại lần nữa coi?"

Miên Hân nằm dưới mặt đất đầy cát, mặt trắng bệch vì đau nhưng quyết tâm không rên tiếng nào. Y càng nghĩ càng ức, bèn trút hết oán giận vào mặt Trường Trạch: "Súc sinh mất dạy! Ăn cháo đá bát!"

Trường Trạch giận sôi gào lớn: "Câm miệng!"

Miên Hân không chịu khuất phục lại hét lớn hơn: "Súc sinh mất dạy! Tao ghét mày!"

Lồng ngực Yên Vương phập phồng kịch liệt, từng đoá hoa máu nở rộ nhuộm đỏ băng vải quấn ngực.

Trường Trạch tức điên, cúi người ôm Miên Hân đang quằn quại dưới đất lên rồi hét lớn với các binh sĩ: "Đây là kết cục của kẻ dám chống lại Đại Hằng! Tất cả mở to mắt nhìn kĩ cho ta!"

Miệng vết thương đau nhức buộc Miên Hân phải hé miệng hít thêm không khí, vừa sơ hở liền bị Trường Trạch nắc hông đút vào lút cán.

Trường Trạch siết cằm Miên Hân ép y thả lỏng cuống họng, trông thấy khuôn mặt đẹp trai khổ sở quằn quại trong tủi nhục ấy, dương vật của Trường Trạch hưng phấn đến mức sắp nổ tung.

Trường Trạch rút cặc ra rồi ôm Yên Vương vào lòng để y nằm ngang trên đùi gã, tét bôm bốp vào cặp đào săn chắc nảy nở, liếm tai y gầm gừ: "Đồ đĩ này dâm thế? Bị đánh mông mà cũng cứng được."

Yên Vương mím môi giả điếc, da đầu bị kéo căng đau không thở nổi, băng gạc trắng quấn vai đã rỉ máu ướt nhẹp. Bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm làm da mặt Miên Hân nóng hừng hực vì xấu hổ.

Đến bước đường cùng, rốt cuộc y cũng tức nước vỡ bờ há miệng cắn cổ tay Trường Trạch.

Trường Trạch nhíu mày cố rút tay về. Chiến thần Đông Lăng có khác, miệng vết thương đã thành ra thế kia mà vẫn lì lợm cắn gã không chịu nhả.

Kẻ bại trận hệt như con chó điên, khi Trường Trạch gỡ được miệng y ra thì bàn tay đã máu thịt lẫn lộn.

"Sao ngài cắn em?"

Yên Vương phun đống máu trong miệng ra, gân cổ gầm vào mặt gã: "Chó tạp chủng! Lẽ ra ngày hôm đó ta không nên cứu ngươi!"

"Rồi sao? Ngài hối hận à?" Gỡ lớp mặt nạ hiền lành giả tạo xuống, khuôn mặt Trường Trạch lập tức trở nên hung ác nham hiểm.

Yên Vương vung chân đá gã. Đáng tiếc gã đã nhanh hơn một bước bắt được cổ chân y.

Mắt cá nhân nằm gọn trong lòng bàn tay Trường Trạch, cổ chân mới bị gã vặn nhẹ cảnh cáo một cái mà y tưởng nó đã gãy làm đôi.

Trường Trạch đè Yên Vương lại, đôi tay quen việc lột sạch quần áo của y trong nháy mắt.

Cơ thể chủ nhân vẫn đẹp như lần cuối gã bú cặc y. Núm vú múp rụp thẹn thùng thụt vào trong, thân hình săn chắc nảy nở và bờ mông vểnh cao siêu hút hồn. Tất cả những gì thuộc về y đều đạt đến ngưỡng hoàn hảo trong tiêu chuẩn của gã. Người đẹp cặc cũng đẹp, ngay cả dương vật là thứ thô thiển nhất cũng không gây cảm giác phản cảm, mà xinh đẹp đến mức đàn ông nào trên đời nhìn thấy cũng muốn vấy bẩn biến y thành bao ủ cặc của riêng mình.

Yên Vương bị lột sạch trước mặt tam quân, sắc mặt trắng bệch không hung dữ nổi nữa.

Khuôn mặt y đỏ bừng, bối rối không biết phải nói gì để níu kéo tôn nghiêm của đấng nam nhi, đôi mắt đỏ hoe đầy phẫn uất.

Trường Trạch không quan tâm, tiếp tục banh đùi Yên Vương cúi xuống chôn mặt vào háng y.

Dương vật hồng hào được Yên Vương chăm sóc cẩn thận lần đầu lộ diện trước mặt nhiều người. Bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm khiến cặc y xấu hổ chuyển màu đỏ rực, đầu ti thường bị chó hoang bú vú cũng dấy lên cảm giác ngứa ngáy tê dại.

Hơi thở của Trường Trạch ngày càng nặng nề, nhìn chăm chú cặc Yên Vương thật lâu. Gã biết lúc này phải bắt y bú cặc cho mình mới đúng, nhưng cứ thấy con cu xinh đẹp của chủ nhân là gã lại thấy thèm một cách kỳ lạ. Thế rồi khi Trường Trạch chưa kịp nhận ra vấn đề, gã đã mê tít mắt lè lưỡi liếm nhẹ một cái.

Miên Hân giật bắn mình hoảng hốt kẹp đùi lại, cố đẩy gã ra nhưng vô ích. Y càng giãy vai lại càng đau, chỉ có thể ưỡn ngực gác chân lên cổ Trường Trạch.

"Nh... Nhả ra..."

"Đừng... Đừng liếm nữa..."

Trường Trạch cười híp mắt nhìn Miên Hân, càng nghe y rên ư ử càng đá lưỡi nhiệt tình, thả lỏng cổ họng hết cỡ để đầu cặc cắm vào sâu hơn.

"Aaaaa... Anh... Anh thương cục cưng nhất mà... Ư... Aa... Không... Không giận em nữa đâu..." Yên Vương phê cặc ướt mi, mắt nhoè nước.

Trường Trạch liếm đầu khấc đẫm tinh của y, ngẩng mặt lên nói: "Lúc nãy ngài khinh em lắm mà?"

Vừa nói gã vừa đá lưỡi khẩy khẩy lỗ tiểu nhạy cảm của Yên Vương, siết cổ họng bú cu chùn chụt làm y phê tê da đầu, cặc rỉ tinh háng giật đùng đùng.

Yên Vương khóc nức nở bảo cặc y nhạy cảm lắm rồi nhả ra đi. Nhưng Trường Trạch vẫn không tha ghì y cứng ngắc bú cu hết mình làm Yên Vương sướng cặc không chịu nổi.

Chó hoang bú cặc điêu luyện thả lỏng cuống họng nuốt cặc siêu sâu, úp mặt vào háng Yên Vương bú cu say sưa, hít lấy hít để mùi thơm cơ thể y.

"A a... Chỗ... Chỗ đó... Sâu quá... Ra... Sắp ra..." Yên Vương sướng ứa nước mắt, hối hận hồi xưa đã bắt Trường Trạch tập bú cu theo kiểu địa ngục bú không sướng không được ăn cơm, để giờ bị gã bú phê khủng khiếp muốn thoát mà thoát không nổi.

Trường Trạch nắm hết điểm nhạy cảm của Miên Hân trong lòng bàn tay. Mười bảy bẻ gãy sừng trâu còn Trường Trạch mười bảy bú cu bằng cả tuổi trẻ. Trước kĩ thuật liếm cặc đỉnh miễn bàn được đào tạo nhiều năm của Trường Trạch, dù Yên Vương cứng đầu đến mấy cũng chẳng thể cầm cự nổi nữa.

"Aaaaaa... Ra rồi... Ra... A... A... Anh bắn... Anh bắn..." Yên Vương vừa rên la nức nở vừa bắn phùn phụt, bắn xong Trường Trạch lại cắm đầu bú tiếp khiến y phê mờ mắt đái xè xè vào miệng gã luôn.

******

Món phụ thực khách order đến ròi đâyy

Bếp nấu nước l0z khó tính nêm gia vị hơi lâu, cặp này còn 1 phần nữa nheee 😋

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com