[Song Tính] Cận Kề Nguy Hiểm (End)
Tập 18
"Thiếu chủ, bên ngoài đang có tuyết, thiếu chủ, thiếu chủ!"
Quý Nặc chạy theo muốn cản lại Nghiên Du, hắn đang nắm lấy cổ tay Đẳng Quân kéo ra phía ngoài nhà. Đẳng Quân không theo kịp bước chân của hắn, nhưng nếu có ngã ra có khi còn bị lôi đi như giẻ rách hơn. Vứt một kẻ không có giá trị gì lại khiến hắn tức giận đến thế, chỉ có Quý Nặc hiểu rằng thiếu chủ đã thích tiểu tử không tim không phổi này rồi.
Giữa thời tiết lạnh giá ngày đông, Nghiên Du còng tay Đẳng Quân lại bên ngoài hiên nhà. Cáo nhỏ thở ra làn khói trắng, toàn thân đã rùng mình vì cái lạnh đột ngột. Hai người đứng đối diện nhau trước cơn mưa tuyết nhỏ, Đẳng Quân bặm môi, không hề vùng vẫy khỏi còng tay chút nào.
"Một ngày..." - Hắn nghiến răng nói.
"Mẹ nó, cậu ta chịu được thời tiết này một ngày, Phó Nghiên Du này sẵn sàng thả cậu ta cút đi!"
Phó Nghiên Du mang theo phẫn nộ quay lại vào bên trong ấm áp, nơi này có gì không tốt mà năm lần bảy lượt đều muốn bỏ đi như vậy? Một kẻ không tiền, không nơi nương tựa như cậu ta có thể làm gì nếu rời khỏi đây chứ?
Đẳng Quân bình thản ngồi xuống, cậu đã từng bị bố nhốt ngoài nhà khi bão tuyết, thậm chí đôi lần thấy giá lạnh của thời tiết còn ấm hơn tình người, thế này đã là gì nào...
Thiếu niên đưa tay lên đỡ lấy những bông tuyết đang chầm chậm rơi xuống, bàn tay lạnh cóng đã làm nó tan lâu hơn bình thường. Thực ra cậu thấy mình đã hơi bồng bột, nếu mẹ cũng bị đuổi ra ngoài trong thời tiết này sẽ ốm mất. Bố mất rồi, liệu mẹ con cậu có thể trở về căn nhà cũ ấy được không? Không ổn lắm nhỉ, mẹ sẽ nhớ lại những kí ức không tốt. Nhà ngoại, nhà nội, họ hàng,... Rốt cuộc chẳng có ai để nương nhờ cả.
Quý Nặc sốt ruột nhìn cáo nhỏ người sắp phủ đầy tuyết khi mới chỉ qua một tiếng, thiếu chủ chắc sẽ không tàn nhẫn với cậu ấy đến mức đó, anh lại đành đánh liều cầu xin thử xem thế nào.
"Thiếu chủ, nếu cậu ấy nhận sai, cậu có thể nào tha cho cậu ấy một lần không?"
"Quý Nặc, cậu thèm đòn đúng không?"
Nghiên Du đang trong phòng chơi billard giải tỏa, lau đầu gậy rồi nhắm trúng từng quả bóng một. Đã có lần hắn dùng gậy chọc thẳng vào họng đối phương làm gã chết tại chỗ, nếu anh không may mắn, có khi bị dùng gậy đập cũng nên.
"Sao? Thấy xót thương thằng nhãi ấy à? Tôi thấy nó đâu có đòi hỏi được cầu xin đâu, cậu đừng có đem quan tài nhà người khác về khóc, suy cho cùng...chẳng có ai là quan trọng với tôi cả đâu."
Nghiên Du nhếch môi nói ra những điều tàn nhẫn, Quý Nặc rút ra một cây gậy ở góc nhà, lau phía đầu rồi đứng đối diện bồi hắn chơi. Cả hai càng đánh càng hăng, nhưng trong một phút lơ đễnh, Nghiên Du đã đánh trật quả quyết định. Quý Nặc không hề nhân cơ hội ấy hạ gục, chỉ đánh mắt nhìn sang phía cửa sổ, ngoài trời tuyết rơi ngày càng nhiều khi về đêm, không khéo đến mai sẽ nhận lại cái xác cứng ngắc rồi.
"Đủ rồi đấy."
Hắn liếm môi, hút điếu thuốc khi tâm trạng đã khá hơn, dù sao cáo nhỏ cũng không phải người hạ độc, cậu ta là vì bị uy hiếp mới che che giấu giấu, thôi thì cho một cơ hội cũng được.
"Nếu Quân Quân...-"
'Đoàng!'
Tiếng súng bên ngoài đã cắt ngang lời hắn, ngay sau đó là hàng loạt tiếng súng nổ vang trời. Hai người ngó ra cũng bị đạn bắn uy hiếp khắp phòng, việc này cũng không phải chuyện mới mẻ, nhưng bọn chúng hẳn chán sống rồi mới dám động đến hắn thế này.
"Thiếu chủ cẩn thận!"
Hai người rút súng ra tựa vào tường chờ phản kích, khi tiếng đạn dứt cũng không còn ai nữa rồi. Những thủ hạ gác cổng đã bị giết hại, Nghiên Du như có lửa trong lòng, chỉ sợ người bị còng ở đó đang nằm trên vũng máu rồi.
Nơi cậu ấy quỳ nãy giờ đã thành một khoảng trống, có dấu vết do đạn bắn để phá bỏ còng, mục đích của bọn chúng...chính là bắt cóc Đẳng Quân!---Đẳng Quân nằm co ro trên mặt đất, cảm thấy có thứ gì đó phủ lên người rất ấm, cậu lại càng cuộn người lại tự ủ ấm bản thân. Sau đó ngửi thấy mùi gỗ cháy, bập bùng lửa nóng khiến cậu như đang được sống lại vậy.
"Chàng trai nhỏ, thấy thoải mái chứ?"
Cậu lơ mơ tỉnh dậy thấy xung quanh toàn những kẻ xa lạ, có người còn đưa cậu một cốc nước ấm uống hồi sức. Đôi môi tím tái đã dần hồng hào trở lại, tham lam muốn ngồi gần chỗ lửa đốt hơn một chút.
"Ây da, sao thằng chó điên Nghiên Du lại đối xử với một thiếu niên như thế chứ?" - Giọng điệu gã vô cùng bức xúc thay người khác, nhưng chẳng mang theo ý tốt nào - "Nhóc đừng lo, bọn tôi đều có thành ý muốn giúp, với lại...chỉ muốn hỏi cậu một số chuyện."
Đẳng Quân bị đập vào vai mới quay ra nhìn bọn chúng, cậu lúc này đưa tay lên làm kí hiệu, nhưng không phải ai cũng biết ngôn ngữ đó như Nghiên Du nên đành đưa giấy bút. Đẳng Quân nghĩ không quá năm giấy, nắm lấy bút rồi nguệch ngoạc như trẻ lên ba, không còn cách nào khác, chúng chỉ đành tìm ai đó biết sử dụng ngôn ngữ kí hiệu thôi.
Qua một khoảng thời gian lằng nhằng, người được tìm tới đã nói lại cho bọn chúng biết - "Cậu ấy nói mình là người câm điếc, còn không biết chữ."
"Hừm, vậy hỏi cậu ta về lọ thuốc độc, xem cậu ta trả lời sao?"
Đẳng Quân ngồi cạnh đống lửa vẫn rùng mình, ra bọn chúng là đồng bọn với những tên nội gián ấy. Đâm lao phải theo lao, cậu chỉ đành tiếp tục giả điên thôi."Cậu ấy nói đã cho thuốc vào nước, chuyện sau đó không biết gì nữa."
Vừa dứt lời, người truyền tin đã bị súng bắn nát sọ, Đẳng Quân bị tiếng động lớn làm giật mình, bọn chúng rõ ràng chỉ đang thử thái độ, túm lấy tóc cáo nhỏ rồi hung hăng đe dọa.
"Một lần cuối cùng, vẫn muốn giả làm người câm điếc hoặc chết thì tùy cậu."
"Nói cho bọn này biết điểm yếu của Phó Nghiên Du là gì? Thằng đó có quan hệ gì với cảnh sát trưởng và chính phủ? Đừng ngu ngốc che giấu, cậu là tên duy nhất được thằng chó đó công khai ôm ấp đấy."
Chuyện đến nước này, dù có trả lời không biết cũng đi xuống địa ngục sớm. Đẳng Quân lại làm kí hiệu, chọc điên bọn chúng đến cực hạn.
Phó Nghiên Du ở nhà cũng như sắp phát điên, cầm lấy kìm bẻ răng tên nội gián ấy. Ngay sau khi bị bắt đã phải dùng khóa miệng tránh việc tự sát, hắn không có thời gian rảnh rỗi hỏi chuyện, chi bằng dọa chết gã luôn đi.
Tên nội gián máu me be bét khi bị nhổ đến ba cái răng, thủ hạ đứng nhìn không dám ho he một tiếng, hắn xem CCTV không thu được chút kết quả nào, chỉ thấy cáo nhỏ bị chúng vác vào xe đưa đi mất. Có đám khốn nạn này mới dám manh động như vậy, hắn run giọng, đến nụ cười cũng không khống chế nổi.
"Đ*t mẹ, mày muốn mất cả hàm, hay tao bóp nát trứng dái mày mới chịu khai ra hả?!?"
---"Ộc, ọe, khụ...khụ...!"Đẳng Quân bị chúng nhốt vào một phòng kín, bịt kín mắt, trói lại tay, đeo tai nghe với những tạp âm khiến cậu đau đầu nôn mửa. Âm lượng vượt quá sức chịu đựng làm cậu vùng vẫy muốn tháo bỏ. Đám người có hành hạ thế nào cũng chỉ nghe được tiếng ú ớ của cậu, tuy phát ra thanh âm, nhưng có vấn đề về dây thanh quản nên mới không nói được. Chúng nghĩ rằng cậu vẫn đang diễn vai câm điếc, nhất quyết phải nghe cậu xin tha bằng được.
Cách nửa tiếng một lần sẽ tháo tai nghe để tra khảo, nhưng dù có nói được cũng chỉ nhận lại hai từ "Không biết". Nên chúng đã gia tăng thêm hình phạt, đó là dùng kẹp sắt vào giữa những khe hở ngón tay rồi ra sức nghiến. Đẳng Quân la hét lên đau đớn, còn có ngón không chịu nổi sức ép mà gãy rồi.
"Aaaaaa!" - Đẳng Quân gào khóc thê thảm, nước mắt thấm qua vải che vì không chịu nổi - "A, hơ...ưm..."
Tai và tay đều chịu đả kích cùng lúc khiến cậu đã gần sụp đổ, cậu lảo đảo gục ngã, chúng lại nắm đầu bắt ngồi về về tư thế cũ.
"Lần tới vào là phải mở mồm nói chuyện rồi đấy, bọn này nung sắt nóng sẵn rồi, xem da thịt mỏng manh này có chịu nổi được không?"
Hai ngón tay gãy đau đến nhức nhối, cơn buồn nôn vẫn không ngừng ập đến, thoát khỏi Phó Nghiên Du...cuối cùng không tránh được cái chết.
Cả người cậu nóng bừng lên vì ức chế não bộ, không biết cậu có chịu nổi loại hành vi tra tấn này thêm không nữa. Chúng nói khi nào tay gãy hết sẽ đến chân, rồi tới từng khớp xương một. Tiếng động từ tai nghe liên tục dội vào hành hạ không ngừng, giết cậu đi còn hơn...muốn chết, chết mới hết đau khổ này.
Thời gian một lần nữa trôi qua, chúng mang theo sắt nóng vào như đã nói trước. Đẳng Quân không biết được lúc nào chúng ra vào, dấu hiệu nhận biết là tai nghe được tháo thôi.
'Chúng đến rồi ư? Cứ tưởng đã vài tiếng trôi qua rồi...sắp không chịu nổi mất.'
Tạp âm bên tai được gỡ bỏ, nước bọt dây quanh miệng cũng được lau đi. Dải băng che mắt vướng víu không còn, Đẳng Quân lảo đảo sắp ngã, người phía trước cười khẩy, cho cậu tựa vào bờ vai rắn rỏi của mình.
"Cáo nhỏ, đến báo cho cậu một tin, cậu thua cược rồi. Không chịu nổi một ngày nên anh đây đành đem cậu về vậy ~"
Quý Nặc chạy theo muốn cản lại Nghiên Du, hắn đang nắm lấy cổ tay Đẳng Quân kéo ra phía ngoài nhà. Đẳng Quân không theo kịp bước chân của hắn, nhưng nếu có ngã ra có khi còn bị lôi đi như giẻ rách hơn. Vứt một kẻ không có giá trị gì lại khiến hắn tức giận đến thế, chỉ có Quý Nặc hiểu rằng thiếu chủ đã thích tiểu tử không tim không phổi này rồi.
Giữa thời tiết lạnh giá ngày đông, Nghiên Du còng tay Đẳng Quân lại bên ngoài hiên nhà. Cáo nhỏ thở ra làn khói trắng, toàn thân đã rùng mình vì cái lạnh đột ngột. Hai người đứng đối diện nhau trước cơn mưa tuyết nhỏ, Đẳng Quân bặm môi, không hề vùng vẫy khỏi còng tay chút nào.
"Một ngày..." - Hắn nghiến răng nói.
"Mẹ nó, cậu ta chịu được thời tiết này một ngày, Phó Nghiên Du này sẵn sàng thả cậu ta cút đi!"
Phó Nghiên Du mang theo phẫn nộ quay lại vào bên trong ấm áp, nơi này có gì không tốt mà năm lần bảy lượt đều muốn bỏ đi như vậy? Một kẻ không tiền, không nơi nương tựa như cậu ta có thể làm gì nếu rời khỏi đây chứ?
Đẳng Quân bình thản ngồi xuống, cậu đã từng bị bố nhốt ngoài nhà khi bão tuyết, thậm chí đôi lần thấy giá lạnh của thời tiết còn ấm hơn tình người, thế này đã là gì nào...
Thiếu niên đưa tay lên đỡ lấy những bông tuyết đang chầm chậm rơi xuống, bàn tay lạnh cóng đã làm nó tan lâu hơn bình thường. Thực ra cậu thấy mình đã hơi bồng bột, nếu mẹ cũng bị đuổi ra ngoài trong thời tiết này sẽ ốm mất. Bố mất rồi, liệu mẹ con cậu có thể trở về căn nhà cũ ấy được không? Không ổn lắm nhỉ, mẹ sẽ nhớ lại những kí ức không tốt. Nhà ngoại, nhà nội, họ hàng,... Rốt cuộc chẳng có ai để nương nhờ cả.
Quý Nặc sốt ruột nhìn cáo nhỏ người sắp phủ đầy tuyết khi mới chỉ qua một tiếng, thiếu chủ chắc sẽ không tàn nhẫn với cậu ấy đến mức đó, anh lại đành đánh liều cầu xin thử xem thế nào.
"Thiếu chủ, nếu cậu ấy nhận sai, cậu có thể nào tha cho cậu ấy một lần không?"
"Quý Nặc, cậu thèm đòn đúng không?"
Nghiên Du đang trong phòng chơi billard giải tỏa, lau đầu gậy rồi nhắm trúng từng quả bóng một. Đã có lần hắn dùng gậy chọc thẳng vào họng đối phương làm gã chết tại chỗ, nếu anh không may mắn, có khi bị dùng gậy đập cũng nên.
"Sao? Thấy xót thương thằng nhãi ấy à? Tôi thấy nó đâu có đòi hỏi được cầu xin đâu, cậu đừng có đem quan tài nhà người khác về khóc, suy cho cùng...chẳng có ai là quan trọng với tôi cả đâu."
Nghiên Du nhếch môi nói ra những điều tàn nhẫn, Quý Nặc rút ra một cây gậy ở góc nhà, lau phía đầu rồi đứng đối diện bồi hắn chơi. Cả hai càng đánh càng hăng, nhưng trong một phút lơ đễnh, Nghiên Du đã đánh trật quả quyết định. Quý Nặc không hề nhân cơ hội ấy hạ gục, chỉ đánh mắt nhìn sang phía cửa sổ, ngoài trời tuyết rơi ngày càng nhiều khi về đêm, không khéo đến mai sẽ nhận lại cái xác cứng ngắc rồi.
"Đủ rồi đấy."
Hắn liếm môi, hút điếu thuốc khi tâm trạng đã khá hơn, dù sao cáo nhỏ cũng không phải người hạ độc, cậu ta là vì bị uy hiếp mới che che giấu giấu, thôi thì cho một cơ hội cũng được.
"Nếu Quân Quân...-"
'Đoàng!'
Tiếng súng bên ngoài đã cắt ngang lời hắn, ngay sau đó là hàng loạt tiếng súng nổ vang trời. Hai người ngó ra cũng bị đạn bắn uy hiếp khắp phòng, việc này cũng không phải chuyện mới mẻ, nhưng bọn chúng hẳn chán sống rồi mới dám động đến hắn thế này.
"Thiếu chủ cẩn thận!"
Hai người rút súng ra tựa vào tường chờ phản kích, khi tiếng đạn dứt cũng không còn ai nữa rồi. Những thủ hạ gác cổng đã bị giết hại, Nghiên Du như có lửa trong lòng, chỉ sợ người bị còng ở đó đang nằm trên vũng máu rồi.
Nơi cậu ấy quỳ nãy giờ đã thành một khoảng trống, có dấu vết do đạn bắn để phá bỏ còng, mục đích của bọn chúng...chính là bắt cóc Đẳng Quân!---Đẳng Quân nằm co ro trên mặt đất, cảm thấy có thứ gì đó phủ lên người rất ấm, cậu lại càng cuộn người lại tự ủ ấm bản thân. Sau đó ngửi thấy mùi gỗ cháy, bập bùng lửa nóng khiến cậu như đang được sống lại vậy.
"Chàng trai nhỏ, thấy thoải mái chứ?"
Cậu lơ mơ tỉnh dậy thấy xung quanh toàn những kẻ xa lạ, có người còn đưa cậu một cốc nước ấm uống hồi sức. Đôi môi tím tái đã dần hồng hào trở lại, tham lam muốn ngồi gần chỗ lửa đốt hơn một chút.
"Ây da, sao thằng chó điên Nghiên Du lại đối xử với một thiếu niên như thế chứ?" - Giọng điệu gã vô cùng bức xúc thay người khác, nhưng chẳng mang theo ý tốt nào - "Nhóc đừng lo, bọn tôi đều có thành ý muốn giúp, với lại...chỉ muốn hỏi cậu một số chuyện."
Đẳng Quân bị đập vào vai mới quay ra nhìn bọn chúng, cậu lúc này đưa tay lên làm kí hiệu, nhưng không phải ai cũng biết ngôn ngữ đó như Nghiên Du nên đành đưa giấy bút. Đẳng Quân nghĩ không quá năm giấy, nắm lấy bút rồi nguệch ngoạc như trẻ lên ba, không còn cách nào khác, chúng chỉ đành tìm ai đó biết sử dụng ngôn ngữ kí hiệu thôi.
Qua một khoảng thời gian lằng nhằng, người được tìm tới đã nói lại cho bọn chúng biết - "Cậu ấy nói mình là người câm điếc, còn không biết chữ."
"Hừm, vậy hỏi cậu ta về lọ thuốc độc, xem cậu ta trả lời sao?"
Đẳng Quân ngồi cạnh đống lửa vẫn rùng mình, ra bọn chúng là đồng bọn với những tên nội gián ấy. Đâm lao phải theo lao, cậu chỉ đành tiếp tục giả điên thôi."Cậu ấy nói đã cho thuốc vào nước, chuyện sau đó không biết gì nữa."
Vừa dứt lời, người truyền tin đã bị súng bắn nát sọ, Đẳng Quân bị tiếng động lớn làm giật mình, bọn chúng rõ ràng chỉ đang thử thái độ, túm lấy tóc cáo nhỏ rồi hung hăng đe dọa.
"Một lần cuối cùng, vẫn muốn giả làm người câm điếc hoặc chết thì tùy cậu."
"Nói cho bọn này biết điểm yếu của Phó Nghiên Du là gì? Thằng đó có quan hệ gì với cảnh sát trưởng và chính phủ? Đừng ngu ngốc che giấu, cậu là tên duy nhất được thằng chó đó công khai ôm ấp đấy."
Chuyện đến nước này, dù có trả lời không biết cũng đi xuống địa ngục sớm. Đẳng Quân lại làm kí hiệu, chọc điên bọn chúng đến cực hạn.
Phó Nghiên Du ở nhà cũng như sắp phát điên, cầm lấy kìm bẻ răng tên nội gián ấy. Ngay sau khi bị bắt đã phải dùng khóa miệng tránh việc tự sát, hắn không có thời gian rảnh rỗi hỏi chuyện, chi bằng dọa chết gã luôn đi.
Tên nội gián máu me be bét khi bị nhổ đến ba cái răng, thủ hạ đứng nhìn không dám ho he một tiếng, hắn xem CCTV không thu được chút kết quả nào, chỉ thấy cáo nhỏ bị chúng vác vào xe đưa đi mất. Có đám khốn nạn này mới dám manh động như vậy, hắn run giọng, đến nụ cười cũng không khống chế nổi.
"Đ*t mẹ, mày muốn mất cả hàm, hay tao bóp nát trứng dái mày mới chịu khai ra hả?!?"
---"Ộc, ọe, khụ...khụ...!"Đẳng Quân bị chúng nhốt vào một phòng kín, bịt kín mắt, trói lại tay, đeo tai nghe với những tạp âm khiến cậu đau đầu nôn mửa. Âm lượng vượt quá sức chịu đựng làm cậu vùng vẫy muốn tháo bỏ. Đám người có hành hạ thế nào cũng chỉ nghe được tiếng ú ớ của cậu, tuy phát ra thanh âm, nhưng có vấn đề về dây thanh quản nên mới không nói được. Chúng nghĩ rằng cậu vẫn đang diễn vai câm điếc, nhất quyết phải nghe cậu xin tha bằng được.
Cách nửa tiếng một lần sẽ tháo tai nghe để tra khảo, nhưng dù có nói được cũng chỉ nhận lại hai từ "Không biết". Nên chúng đã gia tăng thêm hình phạt, đó là dùng kẹp sắt vào giữa những khe hở ngón tay rồi ra sức nghiến. Đẳng Quân la hét lên đau đớn, còn có ngón không chịu nổi sức ép mà gãy rồi.
"Aaaaaa!" - Đẳng Quân gào khóc thê thảm, nước mắt thấm qua vải che vì không chịu nổi - "A, hơ...ưm..."
Tai và tay đều chịu đả kích cùng lúc khiến cậu đã gần sụp đổ, cậu lảo đảo gục ngã, chúng lại nắm đầu bắt ngồi về về tư thế cũ.
"Lần tới vào là phải mở mồm nói chuyện rồi đấy, bọn này nung sắt nóng sẵn rồi, xem da thịt mỏng manh này có chịu nổi được không?"
Hai ngón tay gãy đau đến nhức nhối, cơn buồn nôn vẫn không ngừng ập đến, thoát khỏi Phó Nghiên Du...cuối cùng không tránh được cái chết.
Cả người cậu nóng bừng lên vì ức chế não bộ, không biết cậu có chịu nổi loại hành vi tra tấn này thêm không nữa. Chúng nói khi nào tay gãy hết sẽ đến chân, rồi tới từng khớp xương một. Tiếng động từ tai nghe liên tục dội vào hành hạ không ngừng, giết cậu đi còn hơn...muốn chết, chết mới hết đau khổ này.
Thời gian một lần nữa trôi qua, chúng mang theo sắt nóng vào như đã nói trước. Đẳng Quân không biết được lúc nào chúng ra vào, dấu hiệu nhận biết là tai nghe được tháo thôi.
'Chúng đến rồi ư? Cứ tưởng đã vài tiếng trôi qua rồi...sắp không chịu nổi mất.'
Tạp âm bên tai được gỡ bỏ, nước bọt dây quanh miệng cũng được lau đi. Dải băng che mắt vướng víu không còn, Đẳng Quân lảo đảo sắp ngã, người phía trước cười khẩy, cho cậu tựa vào bờ vai rắn rỏi của mình.
"Cáo nhỏ, đến báo cho cậu một tin, cậu thua cược rồi. Không chịu nổi một ngày nên anh đây đành đem cậu về vậy ~"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com