TruyenHHH.com

Sống sai [Hwanyoshi]

Giữa 0.13

Muuuuyyy


Sau cái đêm Yoshi đột ngột chạy đến đòi tổ chức tiệc đánh dấu ngày bản thân bước khỏi Hội Những Người Yêu Đơn Phương Dài Hạn. Cũng đồng thời đã đánh dấu giúp So Junghwan, ngày cậu bước hẳn hoi hai chân vào chính cái hội đó.

Nhưng không ai biết Yoshinori có thật sự đã bước khỏi đó hay chưa, chỉ biết chắc chắn rằng So Junghwan có lẽ sẽ ở lại đó khá lâu.

.

Gần đây rất mừng cho So Junghwan, vì cậu không còn bị nhắc tên trên mấy mục chuyện thị phi showbiz nữa, mà thay vào đó tên cậu lại chuyển sang xuất hiện thường trực ở mảng điện ảnh. So Junghwan sau nhiều năm lăn lộn với phim truyền, cuối cùng cũng có một bộ điện ảnh đầu tay, còn là do một đạo diễn nổi tiếng với nhiều giải thưởng đích thân mời tham gia.

Junghwan tin vào thực lực của chính mình nhưng người có khả năng ngoài kia lại không phải ít ỏi. Cho nên, chuyện vị đạo diễn kia bỗng dưng chỉ mặt đặt tên cho mình vẫn có chút gì đó khiến Junghwan thấy hoài nghi.

Cũng vào độ gần đây, Căn cứ bí mật của So Junghwan đã kết nạp thành viên thứ hai. Yoshinori nói cậu rất thích chỗ này, cảm giác giống nhà hơn cả nơi Yoshi ngày ngày phải đối mặt với cha mình, quan trọng là buổi tối hôm đó là buổi tối hiếm hoi Yoshi thấy mình ngủ được một giấc ngon lành đến mức có thêm cả một cơn mơ rất đẹp. Thế là cậu ấm nhà Kane lập tức ngã giá đòi mua lại tất cả, bao gồm ngôi nhà luôn cả đồ nội thất bên trong, thậm chí quần áo Junghwan để lại khi có dịp dùng cũng bị Yoshi nhất quyết phải thu mua. Đương nhiên So Junghwan không đồng ý vì dù sao đó cũng là quà tặng mà cậu nhận được từ ba mẹ mình trước khi họ đến Anh Quốc. Yoshi thấy thoả thuận bất thành thì chuyển sang xuống nước chèo kéo So Junghwan duyệt cho mình quyền được đến Căn cứ của cậu. Thế nên không lâu sau, chiếc chìa khoá thứ hai của ngôi nhà cuối cùng cũng có chủ sau mấy năm trời bị bỏ nằm dưới đáy hộc tủ.

"Đã nói không phải tôi, cũng không liên quan đến ba tôi, ông ấy không rảnh tới vậy. Là do ông đạo diễn đó chấm cậu thôi. Sao mà cậu cứ nghi ngờ lắm vậy." Yoshi nói trong khi đang nhón chân, cố vươn tay để lấy xuống hộp ngũ cốc được đặt trên đầu tủ treo ở bếp.

So Junghwan nhìn Yoshi cứ nhấp nhô lên xuống mải mà chẳng lấy được gì, cậu thở dài đi tới kéo giúp người kia một cái ghế rồi chỉ vào đó nói:

"Leo lên đi, cậu còn thiếu ba centi."

Yoshi lẩm nhẩm gì đó như đang chửi rủa rồi mới kéo giựt chiếc ghế từ chỗ Junghwan.

"Đáng lẽ cậu phải lấy giúp tôi thì mới đúng khoa học chứ."

Junghwan tựa lưng vào kệ tủ ngay sau mình, hướng mắt nhìn Yoshi chật vật leo lên chiếc ghế cao nhòng bằng đôi chân cứng đơ của cậu.

Junghwan hỏi:

"Khoa học gì lạ vậy?"

Yoshi không trả lời lại câu hỏi mà chỉ bực tức nói:

"Chả trách cậu vẫn ế chổng vó."

So Junghwan nhún vai tỏ vẻ thế thì đành chịu. Vậy nhưng chỉ khi vừa bắt thấy Yoshi đã lấy được thứ cần lấy và đang lục đục bước xuống khỏi chiếc ghế gỗ. So Junghwan lập tức bước sang, không hề có ý định báo trước, cậu vòng tay mình quanh eo người phía trên, nhấc bổng cả người nọ, hờ hững vác lên vai mình rồi nhẹ nhàng thả xuống mặt đất.

Yoshi nấc lên một cái, trừng mắt nhìn Junghwan đăm đăm. So với vẻ hoảng loạn của Yoshi, người gây ra mọi thứ lại bình thản vô cùng. Junghwan chỉ cười cười, vói tay nhận lấy hộp ngũ cốc trong tay Yoshi, nghiêng hộp đổ ra một ít bánh vào bát mình rồi tỉnh lụi nhét nó vào lại tay Yoshi như cũ, cuối cùng còn phớ lớ nói cảm ơn cậu.

Không thể nào chịu thua, Yoshi gạt đi hộp giấy trong tay mình, cậu đi vòng tới sau bếp lấy ra mỗi một chiếc thìa rồi đi tới chỗ đối diện So Junghwan, sau khi ngồi xuống vị trí đối diện người kia, Yoshi ngay lập tức kéo phần ngũ cốc ở phía Junghwan sang phía mình rồi lại vui vẻ vừa ăn vừa ngân nga hát một bài hát kì lạ nào đó.

Junghwan thôi không ăn nữa, để Yoshi muốn làm gì thì làm, cậu tì khuỷu tay xuống mặt bàn lại tựa cằm lên lòng bàn tay, chăm chú nhìn người trước mặt vừa ăn vừa ca hát.

"Sao cậu tới đây hoài vậy?"

Yoshi ngẩng đầu, sẵn tay xúc lên một muỗng đầy ngũ cốc, đưa tới trước miệng Junghwan.

"Cậu giao chìa khoá rồi thì nghĩa là tôi phải tới đây thường xuyên để không phụ lòng cậu chứ."

Junghwan há miệng ăn ngũ cốc từ chiếc muỗng của Yoshi, đẩy lưỡi lướt qua vành môi rồi nói:

"Cậu biết chuyện giao chìa khóa nhà của mình cho người ta toàn quyền sử dụng có ý nghĩa thế nào không?"

Yoshi gật đầu ngay, cậu nói:

"Nghĩa là những người bạn vô cùng thân thiết."

Môi Junghwan mấp mé giật nhưng cậu nói không thành câu, cuối cùng chỉ đành rời khỏi bàn ăn đi về hướng phòng khách rồi chán nản ngã người xuống ghế sofa, sau đó cứ nằm bất động như thế.

Yoshi vẫn còn đang bận ăn ngũ cốc, vừa ăn vừa nhìn vào tin nhắn mới được gửi đến không lâu, số người gửi hiển thị là Haruto Watanabe.

"Cuối tuần Doyoung rủ đi uống, cậu đi không?"

Yoshi vừa nhắn lại hai chữ 'Cũng được' không lâu sau đã thấy tin nhắn được Haruto phản hồi.

"Có rủ cả So Junghwan với Park Jeongwoo, như vậy được không?"

Yoshi lại lọc cọc gõ một chữ 'được'.

Tới đó thì bỗng như thấy So Junghwan đứng bật dậy từ chỗ ghế sofa, cậu quay ngoắt nhìn tới chỗ Yoshi đang ngồi, thấy người kia cũng đang nhìn mình, mắt cả hai chạm nhau chỉ trong một thoáng thì Junghwan đã vội bước tới trước mặt Yoshinori, ngắc ngứ một lúc lâu sau mới dám nói:

"Ờ cậu, có tính đi không?"

Yoshi gật đầu. Junghwan lại tiếp tục hỏi:

"Nhưng mà có..."

Không đợi Junghwan nói hết câu, Yoshi đã chen vào:

"Biết rồi, thì làm sao?"

Junghwan lắc đầu, ho lên mấy tiếng rồi nói:

"Không sao, lâu quá rồi mới gặp lại nên tôi thấy hơi hồi hộp chút thôi."

Yoshi xì cười, không dưng lại vói tay khều khều mà như đang gãi dưới cằm So Junghwan.

"Làm như đi ra mắt ai mà bày đặt."

Junghwan hơi cau mày, bắt lấy cổ tay Yoshi rồi cứ thế giữ lấy trong tay mình. Yoshi cũng không giống như có ý định rút tay về, cậu chỉ yên lặng ngẩng đầu nhìn Junghwan lom lom. So Junghwan luôn luôn là người bỏ cuộc trước, mấy trò đưa đẩy thế này Yoshi lúc nào cũng chơi giỏi hơn, Junghwan đoán là do bản thân để cảm xúc chi phối nhiều quá còn người kia thì ngược lại.

.

Haruto hẹn cả bọn đến nhà cậu ăn uống vì biết rõ với tình hình hiện tại của So Junghwan, chắc chắn sẽ không thoải mái gì để cả đám dắt díu nhau đi ăn bên ngoài. Không ai có ý kiến gì khác, thế là Doyoung cùng Junghwan xung phong vào bếp. Haruto là chủ nhà nên sẽ phụ trách chuyện đi chợ, Park Jeongwoo gần đây rất bám bạn người yêu, Haruto đi đâu cũng bị dính cùng với một tập tin đính kèm. Yoshi thì không có gì ngoài tiền nên chỉ biết rút ví.

Hai giờ sáng trước ngày hẹn, Yoshi nhắn hỏi Junghwan:

"Biết nấu ăn thật không?"

"Còn nấu ngon nữa."

"Cái gì cũng biết thật hả?"

"Đương nhiên vẫn có vài thứ không biết, khó quá nên không hiểu được..."

Yoshi chìm vào giấc trước cả khi tin nhắn của Junghwan được gửi đến vì chờ mải mà phải một lúc rất lâu sau mới thấy cậu chịu phản hồi. Thế cho nên Junghwan không nhận lại được câu trả lời nào từ Yoshi, mà thật ra Junghwan có vẻ đã quen với những tin nhắn bị bỏ ngỏ giữa cả hai. Có khi là do quá bận rộn, cũng có lắm khi là do không biết nên đáp lại gì.

.

Buổi chiều ngày hẹn, Yoshi ngồi xe tài xế đến chỗ Junghwan rồi lại để Junghwan chở cả hai đến nhà Haruto bằng xe cậu. Gần đây lịch trình của hai người lúc nào cũng là như thế, Junghwan bảo không thích những lúc phải ngồi ghế sau xe nhà Kane vì chuyện đó mang lại cho cậu cảm giác như mấy lúc trên đường đến nơi làm việc và dù cho đi với Yoshi thì cũng được gọi là công việc.

Xe của Junghwan chỉ vừa mới đi được gần phân nửa đoạn đường, Yoshi lại đột ngột nói rất muốn ăn bánh kem dâu.

Ở cạnh Yoshi một khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn, chỉ vừa đủ để Junghwan kịp nhận ra bánh kem dâu hình như luôn đi đôi với điều gì đó nặng nề trong lòng Yoshinori.

Junghwan không đáp lại gì, cậu chậm rãi đảo tay lái, quay xe về hướng khác đường tới nhà Ruto, để đưa Yoshi đi mua thứ bánh mà cậu ấy nói muốn ăn nhưng lần nào cũng chỉ ăn không quá ba thìa đã bảo chán.

Tiệm bánh kem được Junghwan lên mạng tìm được cách đây lâu, một nơi bán tất cả mọi thứ có mùi dâu tây, vị trí của căn tiệm lại còn nằm ngoài rìa trung tâm nên vô cùng rất vắng vẻ người lui tới. Như thế Junghwan mới không phải lo chuyện đang ăn dở thì bị người ta nhìn thấy rồi hôm sau lại xuất hiện trên mấy trang tin. 

"Ăn cùng đi, cậu không ăn cùng thì tôi không muốn ăn."

Gần đây Yoshi có một thói quen rất kì lạ và So Junghwan cho rằng đó là một thói hư.

Lần nào cũng đòi Junghwan mua bánh cho ăn, nhưng lại không bao giờ chịu ăn cho trọn vẹn mà luôn nằng nặc rằng cả hai phải chia nhau một góc bánh bé tí chẳng nhiều nhặn gì.

"Tôi đang siết cân."

"Thì tập thêm một chút, bắt quá tôi tập với cậu."

Junghwan hơi cau mày.

"Ai mượn tập cùng, người đã gầy lắm rồi."

Đương nhiên vài lời của So Junghwan chẳng bao giờ là đủ uy quyền để thiếu gia nhà Kane phải ngoan ngoãn nghe theo. Yoshi nói miệng không được thì chuyển sang thành động. Cậu nhích chân ghế của mình đến gần hơn chỗ Junghwan, khiến cho khoảng cách của hai người cũng dần sát lại, hai ống tay áo khẽ chạm lấy nhau.

"Ăn một miếng không lên cân nổi đâu. Ăn cùng đi mà, năn nỉ đó."

Cái này không được tính là thói hư mới chớm của Yoshinori, nó được Junghwan xếp vào hàng điểm yếu chí mạng của So Junghwan. Chưa có lần nào cậu vượt qua được dù cách này dường như đã cũ mèm. Junghwan thở xì một hơi, mặt mày bất lực khôn xiết. Sau một hồi mới chậm rãi hé môi ngậm vào thìa bánh toàn kem với mứt dâu mà Yoshi đã múc sẵn.

Thấy Junghwan chịu nghe lời như thế, Yoshi bật cười khúc khích rồi cũng vui vẻ nhấm nháp bánh kem, hai người cùng nhau luân phiên chia đôi một góc bánh, sau đó lại cùng uống chung một ly trà hoa đến khi bánh hết trà cạn mới chịu dắt díu nhau đến nhà Haruto.

"Ruto không gọi hỏi sao tới muộn hả?" Yoshi hỏi trong khi đang lục đục thắt lại đai an toàn.

Junghwan gật đầu, vừa khỏi động xe vừa đáp:

"Báo với nó từ lúc cậu đòi ăn bánh kem dâu rồi."

Yoshi đảo mắt vài vòng, hết nhìn dãy cây cối trồng dọc đường cao tốc, lại quay sang nhìn mấy món đồ chơi nho nhỏ được Junghwan xếp đầy xe. Cuối cùng là nghiêng đầu tựa vào khung cửa kính, nhìn So Junghwan.

"Hay là tụi mình hẹn hò đi."

Mấy đầu ngón tay đặt trên vô lăng của Junghwan thoáng khựng lại nhưng rất mau đã trở về trạng thái thư thả như cũ, Junghwan hơi cười lên trước khi lè nhè giọng đùa giỡn nói:

"Ờ thì bây giờ ai cũng biết tụi mình hẹn hò mà?"

Yoshi thôi tựa lưng vào cửa kính, cậu đột nhiên rướn người về phía trước, bây giờ tầm mắt đã chuyển tới đôi mắt nâu mơ màng của Junghwan.

"Tôi không nói về kiểu hẹn hò như mấy người đó được biết."

Tiếng bánh xe phanh gấp trên mặt đường nhựa kéo dài tạo ra một thứ âm thanh rất chói. Junghwan biết mình đang hoảng loạn, bên trong cậu cứ nhộn nhào như có hàng trăm cánh bướm đang dập dìu. Nhưng ngay khi cơ thể của cả hai cùng lúc đổ dồn về phía trước, Yoshi cũng đồng thời cảm nhận được cánh tay của người bên cạnh đang vòng sang để đỡ lấy mình. Cậu chọt khẽ vào đốt ngón tay của người kia, hắng giọng nói:

"Sao mà hoảng dữ vậy."

Junghwan vội vã rút tay về, vừa chỉnh lại ống tay áo vừa đè giọng nghiêm túc nói:

"Đừng có nói năng lung tung thiếu suy nghĩ như vậy được không?"

Yoshi đáp ngay:

"Ai thiếu suy nghĩ, nghĩ kĩ rồi mới nói đấy."

Junghwan không đáp lại, cả đoạn đường hướng tới nhà Haruto cũng không nói thêm bất cứ điều gì, đến nơi thì chỉ tự mình rời khỏi xe, đến cuối vẫn không nhìn Yoshinori một lần nào.

Yoshi đoán mình đã lỡ đụng trúng vẩy ngược của người kia nhưng lại cứ cảm thấy chuyện vừa rồi đâu có gì khủng khiếp đến mức đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com