Song Lai Trong The Gioi Game Bi Ruong Bo
Những tia sáng ma pháp bùng lên giữa không trung, xé toạc bóng tối với những cổ tự. Ảo ảnh của Eltharin di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, từng phép thuật được niệm với độ chính xác tuyệt đối, bao trùm chiến trường trong cơn bão năng lượng thuần khiết. Hàng loạt mũi thương ánh sáng lao đến như sao băng, mỗi cú đánh đều đủ sức xuyên thủng phòng ngự của những sinh vật mạnh nhất.Nhưng trước mặt ông—Ignirath chỉ cười.Cô không né tránh. Không cần né tránh.Lớp giáp vảy đỏ rực như dung nham lấp ló dưới làn da con người của cô, mỗi đòn tấn công chạm vào cơ thể cô chỉ khiến không khí xung quanh vặn vẹo trong hơi nóng khủng khiếp. Từng bước cô tiến lên, mỗi cú vung tay đều nghiền nát những lớp phòng thủ mà Eltharin dựng lên với hàng thế kỷ nghiên cứu ma thuật.Một cú đấm.Tấm chắn ma pháp vỡ vụn.Một cú đá xoáy.Ảo ảnh của Eltharin văng ra xa, chệch choạng giữa không trung trước khi đáp xuống nền đá với một tiếng nổ lớn. Ông nhanh chóng nâng cây trượng lên, nhưng đã quá muộn—Ignirath đã đến ngay trước mặt."Ngươi yếu hơn ta tưởng, lão già," cô cười nhạt, đôi mắt vàng rực ánh lên sự khinh thường. "Một ảo ảnh, dù mạnh đến đâu, cũng chỉ là cái bóng mờ nhạt của bản thể mà thôi. Tự bản thân chạy đến đây thì may ra giúp ta giải trí thêm vài phút."Lại một đòn nữa giáng xuống.Lần này, Eltharin không kịp phòng thủ. Nắm đấm bọc trong lửa địa ngục đập thẳng vào ngực ông, phá hủy những lớp ma thuật bảo vệ còn sót lại. Cơ thể ông nứt vỡ như gương, từng mảnh ảo ảnh rơi xuống không trung, tan thành những luồng ánh sáng yếu ớt.Đến giới hạn rồi...Ông không thể trụ thêm được nữa. Nhưng dù vậy, dù chỉ còn vài giây tồn tại, Eltharin vẫn không thể để cái chết của mình trở nên vô nghĩa.Tầm nhìn của ông dừng lại ở Aeryn—người cháu gái đang dần mất nhận thức, hoàn toàn bất lực trước con quái vật này. Một cảm giác cay đắng dâng lên trong lòng ông.Ta sẽ không để hậu duệ của Sylvaeris chết vô ích."Hừ." Ignirath chán chường xoay người bỏ đi, tự tin rằng ảo ảnh của Eltharin đã đến hồi kết. Nhưng cô đã sai.Một vòng tròn ma pháp khổng lồ bất chợt bùng sáng ngay dưới chân cô.Eltharin bật cười khẽ—một nụ cười cuối cùng. "Nếu không thể đánh bại ngươi... thì ít nhất ta sẽ đưa cháu gái ta rời khỏi đây."
Một ánh sáng chói lòa bùng lên.Ảo ảnh của ông tự bạo—một vụ nổ ma thuật mang sức mạnh thuần túy của một bậc thầy pháp thuật cấp độ 100. Đồng thời, ông dồn chút ma lực cuối cùng để niệm phép Dịch Chuyển Vĩ Đại lên Aeryn, định đưa Aeryn ra khỏi chiến trường này.Thế nhưng, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên giữa vụ nổ."Tưởng ta không đề phòng sao?"Từ trên cao, một kết giới khổng lồ hiện ra, bao trùm cả vùng đất hoang tàn. Không gian chấn động dữ dội khi phép dịch chuyển bị chặn lại, ma lực Eltharin lập tức phản hồi về phía ông như một cơn sóng dữ.Ánh mắt ông tối sầm lại.Kết giới cấm dịch chuyển... đã được dựng sẵn từ trước ư?!Ignirath bước ra từ màn khói, không hề hấn gì."Bất kỳ thứ gì trong phạm vi 100 km này... đều không thể rời đi. Kể cả thần."Eltharin cắn chặt răng, nhưng cơ thể ông đã sụp đổ. Ảo ảnh của ông vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh ánh sáng, tan biến giữa không gian.Trước khi biến mất hoàn toàn, ông chỉ kịp thì thầm một lời hứa cuối cùng."Bản thể của ta sẽ sớm quay lại... và lần này, Sylvaeris sẽ không chiến đấu một mình. Tận hưởng sự tự do cuối cùng của ngươi đi!"Một tiếng rống long trời lở đất, rung chuyển cả không gian xung quanh. Lửa giận trong cô không chỉ vì sự thách thức của Eltharin, mà còn vì sự ngạo mạn của lão già đó khi dám đe dọa một Viêm Long Đế. Cô khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống nền đá nứt vỡ, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh."Dọa ta sao? Lũ tinh linh các ngươi chưa từng biết sợ là gì à?" Cô cười nhạt chế giễu.Tuy nhiên, cơn giận dữ nhanh chóng nhường chỗ cho sự thích thú khi ánh mắt cô chạm đến Aeryn. Kẻ duy nhất còn sống. Đôi mắt của Aeryn tràn đầy tuyệt vọng, một nỗi sợ hãi vô hình ghim chặt cô xuống mặt đất. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Ignirath lại chẳng buồn kết liễu ngay."Chết nhanh quá thì chẳng thú vị chút nào."Thay vào đó, cô quỳ xuống, đặt tay lên cơ thể đầy thương tích của Aeryn. Một dòng năng lượng đỏ sẫm lan tỏa, vết thương dần khép lại, cơn đau dịu xuống.Ignirath thả mình ngồi bệt xuống nền đất, khoanh tay lại, ánh mắt hờ hững."Nào, kể ta nghe đi," cô chậm rãi lên tiếng, giọng điệu nửa ra lệnh, nửa tò mò. "Lúc ta bị phong ấn, thế giới đã thay đổi đến mức nào rồi?"Aeryn sững sờ trước hành động của Ignirath. Cô không thể chấp nhận được việc bản thân đã dốc hết sức—cả sức mạnh lẫn mưu lược, tung ra mọi lá bài tẩy—mà vẫn chẳng thể khiến đối phương nghiêm túc, chứ đừng nói đến việc gây thương tích. Cảm giác bất lực siết chặt lấy cô, và cơn giận dữ cứ thế dâng trào.Không kiềm chế nổi sự nhục nhã khi bị đối thủ xem thường. Đôi mắt Aeryn đỏ hoe, cô khóc.Aeryn quệt mạnh nước mắt, tay nắm chặt đến mức run lên. Cô không thể chịu nổi nữa. Bị đánh như bao cát suốt cả trận chiến đã đủ nhục nhã rồi, giờ kẻ khiến cô ra nông nỗi này còn thản nhiên chữa trị cho cô như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Cơn phẫn nộ bùng lên như lửa gặp gió."Cô đúng là đồ quái vật! Đánh tôi thừa sống thiếu chết xong rồi lại chữa trị? Cô coi tôi là cái gì?! Một con búp bê để chơi đùa à?!"Ignirath thoáng khựng lại, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên. Cô vốn nghĩ mình có lý do chính đáng—cô cần một nhân chứng, một người đã sống sót trong thời gian cô bị phong ấn trong hầm ngục khốn kiếp đó nói cho cô biết về sự thay đổi của thế giới này. Chỉ là một cuộc trao đổi đơn giản, thế nhưng phản ứng dữ dội của Aeryn khiến cô không khỏi bối rối.Ignirath, kẻ từng khiến cả đế chế tinh linh run sợ, chỉ khoanh tay, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh. "Ta mà rảnh vậy sao? Ta chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi, nhưng cô yếu đến mức mới đập có vài cú nhẹ nhàng đã sắp chết rồi. Chẳng lẽ ta phải ngồi chờ cô về với tổ tiên hả?"Aeryn giật bắn người vì tức, môi run run. "Mới đập có vài cú nhẹ nhàng? CÔ GỌI ĐÓ LÀ VÀI CÚ?! Cô đấm tôi xuyên ba bức tường đá, đập tôi suýt lún luôn vào nền đất, rồi còn ném tôi vào cột trụ như một hòn đá lăn! Tôi có thể ngửi thấy mùi đất luôn rồi đây này!"Ignirath nhướn mày, rõ ràng không cảm thấy chút tội lỗi nào. "Chậc, cũng đâu đến nỗi tệ lắm nhỉ? Cô còn nguyên vẹn đấy thôi.""NGUYÊN VẸN?! Tôi đã dùng hết bài tẩy, dốc hết sức mạnh lẫn mưu kế mà cô còn chẳng thèm thở gấp! Chứ đừng nói là bị thương! Tôi đánh cô như đánh vào không khí còn cô thì...!"Aeryn nghẹn họng. Khoan đã, đây không phải là lúc để tự làm nhục mình hơn nữa!Aeryn vẫn tiếp tục trút giận, nước mắt giàn giụa vì tức. "Cô nghĩ cô là ai mà có quyền đùa giỡn với tôi như vậy hả?! Có giỏi thì giết tôi ngay lúc này đi, đừng ra vẻ rộng lượng!"Ignirath tựa cằm lên đầu gối, điềm nhiên nhìn cô gái trước mặt đang bùng nổ như một quả bom. Cô nhếch môi cười khẽ, vẻ thích thú hiện rõ trong mắt."Hừm, cô công chúa nhỏ nóng nảy quá đấy," Ignirath thở dài, giọng điệu như đang dỗ một đứa trẻ giận dỗi. "Đánh một trận công bằng thì cô khóc lóc tức giận, mà chữa trị cho cô thì cô cũng gào lên. Thật khó chiều mà."Aeryn nghiến răng, mắt giật giật. "CÔ- CÔ VỪA GỌI TÔI LÀ GÌ?!""Cô công chúa nhỏ." Ignirath nhướng mày, nụ cười đầy trêu chọc. "Thì đúng thế còn gì? Cô không phải công chúa sao?"Aeryn nghiến chặt răng, tay siết thành nắm đấm. "Tôi cấm cô gọi tôi như vậy! Nghe như thể tôi là đồ chơi của cô ấy!"Ignirath nhún vai, chẳng hề có vẻ gì là sẽ dừng lại. "Thế thì sao nào? Dù sao cô cũng chẳng làm gì được ta, phải không... cô công chúa nhỏ?""CÔ CÓ MUỐN CHẾT KHÔNG HẢ?!" Aeryn gào lên, lao đến như thể muốn cắn Ignirath đến chết.Aaron và đội quân tinh linh vừa đến kịp để chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này. Một công chúa Aeryn thảm thương, rách rưới, đang gào thét và đòi ăn thua đủ với một Viêm Long Đế Vương—mà lẽ ra phải là hiện thân của nỗi kinh hoàng—thì lại đang ngồi thoải mái, cười cợt đầy thích thú.Vaelin trưởng lão đứng hình. "...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"Aaron nhẹ nhàng lắc đầu cười.Elyndra cùng mọi người cũng không khá hơn, khóe miệng giật giật. Một vài elf thậm chí còn xoa mắt kiểm tra xem họ có nhìn nhầm không.Trong khi đó, Ignirath chỉ thở dài, giọng điệu đầy lười biếng nhưng vẫn không quên châm chọc:"Cô công chúa nhỏ đúng là ồn ào thật mà."
Một ánh sáng chói lòa bùng lên.Ảo ảnh của ông tự bạo—một vụ nổ ma thuật mang sức mạnh thuần túy của một bậc thầy pháp thuật cấp độ 100. Đồng thời, ông dồn chút ma lực cuối cùng để niệm phép Dịch Chuyển Vĩ Đại lên Aeryn, định đưa Aeryn ra khỏi chiến trường này.Thế nhưng, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên giữa vụ nổ."Tưởng ta không đề phòng sao?"Từ trên cao, một kết giới khổng lồ hiện ra, bao trùm cả vùng đất hoang tàn. Không gian chấn động dữ dội khi phép dịch chuyển bị chặn lại, ma lực Eltharin lập tức phản hồi về phía ông như một cơn sóng dữ.Ánh mắt ông tối sầm lại.Kết giới cấm dịch chuyển... đã được dựng sẵn từ trước ư?!Ignirath bước ra từ màn khói, không hề hấn gì."Bất kỳ thứ gì trong phạm vi 100 km này... đều không thể rời đi. Kể cả thần."Eltharin cắn chặt răng, nhưng cơ thể ông đã sụp đổ. Ảo ảnh của ông vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh ánh sáng, tan biến giữa không gian.Trước khi biến mất hoàn toàn, ông chỉ kịp thì thầm một lời hứa cuối cùng."Bản thể của ta sẽ sớm quay lại... và lần này, Sylvaeris sẽ không chiến đấu một mình. Tận hưởng sự tự do cuối cùng của ngươi đi!"Một tiếng rống long trời lở đất, rung chuyển cả không gian xung quanh. Lửa giận trong cô không chỉ vì sự thách thức của Eltharin, mà còn vì sự ngạo mạn của lão già đó khi dám đe dọa một Viêm Long Đế. Cô khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống nền đá nứt vỡ, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh."Dọa ta sao? Lũ tinh linh các ngươi chưa từng biết sợ là gì à?" Cô cười nhạt chế giễu.Tuy nhiên, cơn giận dữ nhanh chóng nhường chỗ cho sự thích thú khi ánh mắt cô chạm đến Aeryn. Kẻ duy nhất còn sống. Đôi mắt của Aeryn tràn đầy tuyệt vọng, một nỗi sợ hãi vô hình ghim chặt cô xuống mặt đất. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Ignirath lại chẳng buồn kết liễu ngay."Chết nhanh quá thì chẳng thú vị chút nào."Thay vào đó, cô quỳ xuống, đặt tay lên cơ thể đầy thương tích của Aeryn. Một dòng năng lượng đỏ sẫm lan tỏa, vết thương dần khép lại, cơn đau dịu xuống.Ignirath thả mình ngồi bệt xuống nền đất, khoanh tay lại, ánh mắt hờ hững."Nào, kể ta nghe đi," cô chậm rãi lên tiếng, giọng điệu nửa ra lệnh, nửa tò mò. "Lúc ta bị phong ấn, thế giới đã thay đổi đến mức nào rồi?"Aeryn sững sờ trước hành động của Ignirath. Cô không thể chấp nhận được việc bản thân đã dốc hết sức—cả sức mạnh lẫn mưu lược, tung ra mọi lá bài tẩy—mà vẫn chẳng thể khiến đối phương nghiêm túc, chứ đừng nói đến việc gây thương tích. Cảm giác bất lực siết chặt lấy cô, và cơn giận dữ cứ thế dâng trào.Không kiềm chế nổi sự nhục nhã khi bị đối thủ xem thường. Đôi mắt Aeryn đỏ hoe, cô khóc.Aeryn quệt mạnh nước mắt, tay nắm chặt đến mức run lên. Cô không thể chịu nổi nữa. Bị đánh như bao cát suốt cả trận chiến đã đủ nhục nhã rồi, giờ kẻ khiến cô ra nông nỗi này còn thản nhiên chữa trị cho cô như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Cơn phẫn nộ bùng lên như lửa gặp gió."Cô đúng là đồ quái vật! Đánh tôi thừa sống thiếu chết xong rồi lại chữa trị? Cô coi tôi là cái gì?! Một con búp bê để chơi đùa à?!"Ignirath thoáng khựng lại, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên. Cô vốn nghĩ mình có lý do chính đáng—cô cần một nhân chứng, một người đã sống sót trong thời gian cô bị phong ấn trong hầm ngục khốn kiếp đó nói cho cô biết về sự thay đổi của thế giới này. Chỉ là một cuộc trao đổi đơn giản, thế nhưng phản ứng dữ dội của Aeryn khiến cô không khỏi bối rối.Ignirath, kẻ từng khiến cả đế chế tinh linh run sợ, chỉ khoanh tay, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh. "Ta mà rảnh vậy sao? Ta chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi, nhưng cô yếu đến mức mới đập có vài cú nhẹ nhàng đã sắp chết rồi. Chẳng lẽ ta phải ngồi chờ cô về với tổ tiên hả?"Aeryn giật bắn người vì tức, môi run run. "Mới đập có vài cú nhẹ nhàng? CÔ GỌI ĐÓ LÀ VÀI CÚ?! Cô đấm tôi xuyên ba bức tường đá, đập tôi suýt lún luôn vào nền đất, rồi còn ném tôi vào cột trụ như một hòn đá lăn! Tôi có thể ngửi thấy mùi đất luôn rồi đây này!"Ignirath nhướn mày, rõ ràng không cảm thấy chút tội lỗi nào. "Chậc, cũng đâu đến nỗi tệ lắm nhỉ? Cô còn nguyên vẹn đấy thôi.""NGUYÊN VẸN?! Tôi đã dùng hết bài tẩy, dốc hết sức mạnh lẫn mưu kế mà cô còn chẳng thèm thở gấp! Chứ đừng nói là bị thương! Tôi đánh cô như đánh vào không khí còn cô thì...!"Aeryn nghẹn họng. Khoan đã, đây không phải là lúc để tự làm nhục mình hơn nữa!Aeryn vẫn tiếp tục trút giận, nước mắt giàn giụa vì tức. "Cô nghĩ cô là ai mà có quyền đùa giỡn với tôi như vậy hả?! Có giỏi thì giết tôi ngay lúc này đi, đừng ra vẻ rộng lượng!"Ignirath tựa cằm lên đầu gối, điềm nhiên nhìn cô gái trước mặt đang bùng nổ như một quả bom. Cô nhếch môi cười khẽ, vẻ thích thú hiện rõ trong mắt."Hừm, cô công chúa nhỏ nóng nảy quá đấy," Ignirath thở dài, giọng điệu như đang dỗ một đứa trẻ giận dỗi. "Đánh một trận công bằng thì cô khóc lóc tức giận, mà chữa trị cho cô thì cô cũng gào lên. Thật khó chiều mà."Aeryn nghiến răng, mắt giật giật. "CÔ- CÔ VỪA GỌI TÔI LÀ GÌ?!""Cô công chúa nhỏ." Ignirath nhướng mày, nụ cười đầy trêu chọc. "Thì đúng thế còn gì? Cô không phải công chúa sao?"Aeryn nghiến chặt răng, tay siết thành nắm đấm. "Tôi cấm cô gọi tôi như vậy! Nghe như thể tôi là đồ chơi của cô ấy!"Ignirath nhún vai, chẳng hề có vẻ gì là sẽ dừng lại. "Thế thì sao nào? Dù sao cô cũng chẳng làm gì được ta, phải không... cô công chúa nhỏ?""CÔ CÓ MUỐN CHẾT KHÔNG HẢ?!" Aeryn gào lên, lao đến như thể muốn cắn Ignirath đến chết.Aaron và đội quân tinh linh vừa đến kịp để chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này. Một công chúa Aeryn thảm thương, rách rưới, đang gào thét và đòi ăn thua đủ với một Viêm Long Đế Vương—mà lẽ ra phải là hiện thân của nỗi kinh hoàng—thì lại đang ngồi thoải mái, cười cợt đầy thích thú.Vaelin trưởng lão đứng hình. "...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"Aaron nhẹ nhàng lắc đầu cười.Elyndra cùng mọi người cũng không khá hơn, khóe miệng giật giật. Một vài elf thậm chí còn xoa mắt kiểm tra xem họ có nhìn nhầm không.Trong khi đó, Ignirath chỉ thở dài, giọng điệu đầy lười biếng nhưng vẫn không quên châm chọc:"Cô công chúa nhỏ đúng là ồn ào thật mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com