TruyenHHH.com

Song Huyen Tuy Sinh Mong Tu

Tối đến, khắp chốn đô thị ngời ngời ánh đèn sáng rực, khu chợ náo nhiệt đông vui người người tấp nập theo dòng dài đẵng.

Thanh Huyền nép mình ở một khu ngõ khuất, lẳng lặng nhìn từ xa thấy mọi người đều hân hoan vui vẻ chỉ riêng mình lại có một nỗi ưu sầu khó nói.

Y ngó nhìn qua một gian bán đèn hoa đăng, trong lòng nghĩ ngợi điều gì đó ánh mắt âm trầm như không còn tiêu cự.

Thắp đèn?

Nếu là y của lúc trước, chắc chắn sẽ lén mua một cái đèn để thắp cầu phúc cho chính bản thân mình và ca của y nữa. Mặc dù có chút ấu trĩ nhưng Thanh Huyền chưa bao giờ cảm thấy việc mình làm là khó coi bao giờ.

Như có một lời thôi thúc, Thanh Huyền cố gắng lê mình dựa vào thành tường đứng dậy. Y dùng gậy để cố đỡ lấy thăng bằng cố khập khễnh mà bước tới quầy bán đèn.

Ông chủ nhìn thấy một kẻ ăn mày đến trước gian hàng của mình, sắc mặt bỗng trở nên khó coi liền miệng nói:

"Nếu không mua thì mau cút! Đừng cản trở việc mua bán của ta!"

Thanh Huyền cười gượng gãi gãi đầu dè chừng tiện tay nhìn một cái đèn đơn giản nhất trong số mà nói:

"Lão bản...cái này bao nhiêu văn tiền?"

"Mười văn tiền."

Mười văn tiền? Sư Thanh Huyền nghe xong đưa một tay sờ vào trong túi ngực mình lấy ra chỉ còn đúng năm văn tiền. Số tiền này chỉ đủ để mua một cái màn thầu để cứu đói bản thân. Y lập tức cười khổ.

Sư Thanh Huyền y xưa nay chưa từng phải để ý một món đồ mình cần là bao nhiêu tiền vậy mà bây giờ đến mười văn cũng không có!

"Có thể....bán rẻ cho ta được không?"

Ông chủ nghe thấy như thế liền tức giận mắng: "Nếu đã không có tiền thì đừng mua! Ngươi đến đây chỉ đúng là khiến việc làm ăn của ta xui xẻo. Mau! Mau cút."

Trong một phút thất vọng, Thanh Huyền bỗng lóe lên một ý nghĩ nếu đã vậy thì y phải mặt dày mà làm gã tức điên luôn mới thỏa đáng. Vừa nghĩ ra tuyệt chiêu, y đã nhanh mồm nói:

"Lão bản, đừng nghĩ ta không biết số đèn hoa đăng này của ông đều là hàng chất lượng kém so với mười văn tiền cũng không đáng để mua!"

Ông chủ gian nghe thấy thế liền quát: "Ngươi...."

Sư Thanh Huyền nói tiếp: "Hôm nay ta vô tình đi qua góc khuất thấy ngươi đã lụm những xấp giấy đã cũ vứt đi sau đó cẩn thận gói gém lại đem về nhà. Sao nào? Đừng nói với ta số hoa đăng này đều là từ chúng nó nhé?"

Ông chủ gian hàng nghe vậy lập tức trầm mặc, tức đến sôi máu nói: "Được! Năm văn tiền bán cho ngươi! Mau cút."

Thanh Huyền: "Ô? Thế là bán rẻ cho ta đấy nhá! Ta đi đây cảm ơn tấm lòng tốt của ngươi."

"Tốt nhất ngươi nên đừng trở lại đây nữa!"

Thanh Huyền nhanh nhẹn khom ngươi lấy đèn hoa đăng mà mình đã chọn, sau đó khập khễnh mà bước đi bỏ lại người bán hàng đã tức đến bốc khói sau lưng mình.

Thật ra y chỉ nói nhảm cả thôi nhưng không ngờ lão ta lại sợ người qua đường nghe sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của lão. Thật buồn cười.

Đều là bịp cả đấy!

Thanh Huyền đến một chỗ sông xa khu chợ, sau đó cố gắng tìm cách để thắp sáng ngọn đèn hoa đăng nhưng vẫn không biết phải làm thế nào. Loay hoay mãi vẫn không biết cách làm sao khiến tâm trạng y bỗng trùng xuống nặng nề.

Bỗng nhiên từ phía sau y lại có một cơn gió thoảng qua làm tung bay tóc rối xù, ngọn đèn hoa đăng của y lập tức phát sáng. Thanh Huyền ngây người một chút liền tò mò ngẫm:

"Rốt cuộc là chuyện gì thần kì đến vậy?"

Chẳng lẽ ông trời thương xót cho y nên mới làm sáng ngọn đèn này sao? Thật tạ ơn trời đất.

Thanh Huyền không nghĩ nữa liền mỉm cười vui vẻ nhẹ nhàng thả tay ra, chiếc đèn trống không chẳng có một lời chúc cũng chẳng có một tên thần quan cần thờ phụng từ từ bay lên cao hòa với những ngọn đèn sáng lung linh khác trên bầu trời tối đen.

Thanh Huyền chấp tay miệng lầm bầm gì đó không rõ nhưng y bỗng cảm nhận được phía sau mình có tiếng chân bước đến chầm chậm.

Y mở to mắt quay người lại đằng sau liền trông thấy một người bận huyền y, đội một mũ áo che khuất nửa đầu chỉ nhếch miệng cười như có như không.

Chẳng hiểu sao, Thanh Huyền lại cảm thấy khí tức này rất quen thuộc y mở to mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia miệng run rẩy không cất lên lời:

"Ngươi...ngươi..."

Vị y nhân kia liền lên tiếng: "Đã lâu không gặp Sư, Thanh, Huyền."

Giọng nói trầm thấp lại rất quen thuộc Thanh Huyền nghe thấy có chút rét run, nhíu mày nói:

"Không biết Hạ Huyền huynh đến đây tìm ta có việc gì?"

Người kia cũng không bất ngờ nói: "Ngươi nhận ra ta?"

Thanh Huyền: "Khí tức của ngươi không giống phàm nhân."

Người kia cũng mỉm cười, đưa tay cởi mũ áo xuống lộ ra ngũ quan sáng sủa, tóc đen mướt cột cao như đuôi ngựa. Gương mặt lạnh tanh như không hề có cảm xúc. Người này thật sự chính là Hạ Huyền!

Thanh Huyền lui người về phía sau gần mép sông, trầm mặc lại có chút đề phòng nói:

"Ngươi đến đây làm gì? Không phải từ sau khi ngươi và ta đôi đường đôi ngã chẳng phải ngươi đã nói từ nay không liên can gì tới nhau?"

Hạ Huyền nhướng mày liền nói: "Ngần ấy năm không gặp trông ngươi có vẻ cứng cáp hơn rồi nhỉ?"

Đã nhiều năm trôi qua không ai biết được Sư Thanh Huyền y đã trải qua những gì mà tôi luyện thành một con người như vậy. Đến cả y cũng không thể ngờ rằng mình vậy mà lại có ngày nói chuyện với chính bằng hữu mình xem là thân nhất bằng giọng điệu này.

Thanh Huyền giật run hầu kết một lúc rồi nói: "Đừng lãng tránh câu hỏi của ta!"

Hạ Huyền mỉm cười một nụ cười tà mị liền trầm giọng nói: "Lúc trước suy nghĩ tha cho ngươi một mạng sống thả ngươi ra thật quá hời cho ngươi rồi nên ta mới cân nhắc suy nghĩ một chút đến đây tìm ngươi."

Thanh Huyền trong lòng run rẩy nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm nghị nói: "Cho nên hôm nay ngươi đến đây để đòi mạng ta?"

Hạ Huyền im lặng không nói gì. Thanh Huyền bỗng nhiên cúi đầu run run:

"Ha... ha ha ha! Cũng tốt! Tốt lắm! Vậy đến đây mau giết ta đi! Ta sống cũng đủ khổ rồi! Ngươi giết ta cũng tốt, ta cũng có thể đoàn tụ cùng ca của ta."

Hạ Huyền nghe thấy câu đó, ánh mắt liền tỏa một luồng sát khí ngút trời. Hắn bước chân chầm chậm đến chỗ y đưa một tay tóm lấy cổ y nâng nhấc bổng y lên trời nói:

"Được, nếu ngươi đã như vậy..."

Thanh Huyền bỗng nhiên cảm thấy khó thở, xung quanh như quay cuồng cổ họng bị siết chặt đến đau thương. Y nhắm mắt lại, từ khóe mắt rơi xuống một giọt lệ tinh khiết.

Đây chắc hẳn là nước mắt trong sạch nhất của cuộc đời y.

Kết thúc rồi.

Cả đời này của y chính là trò cười cho thiên hạ này xem! Thật đáng phỉ nhổ, cũng thật bi thương.

Bỗng nhiên y cảm nhận cả thân thể mình bị thả rơi xuống đất, hai mông của Thanh Huyền ê ẩm, y ho khan sặc sụa hít lấy một ngụm khí lạnh ngước nhìn thân ảnh kia.

Tại sao hắn lại không giết y? Không phải khi nãy hắn đã khiến y một chút nữa là toi mạng hay sao?

Hạ Huyền cúi đầu nhìn người đang ho sặc sụa kia khom người ngồi xuống nói:

"Giết ngươi cũng thật sự quá dễ dàng! Chi bằng đem ngươi trở về U Minh Thủy Phủ từ từ giày vò thể xác của ngươi chẳng phải vừa ý ta?

Thanh Huyền trợn to mắt cảm thấy tương lai mù mịt không rõ, chỉ cảm thấy Hạ Huyền bây giờ thật đáng sợ! Y muốn chạy thoát khỏi nơi này muốn chạy trốn khỏi con người kia nhưng y cũng biết một khi còn sống vẫn không thể thoát khỏi người này chỉ có thể gục đầu xuống bất lực.

Hạ Huyền nhìn thấy dáng vẻ bi thương đó trong lòng lại nổi lên một sự chua chát khó nói, hắn cũng không biết bản thân của mình nhìn thấy y thành ra thế này có tư vị gì.

Xưa nay hắn chỉ thấy y ở trên cao cũng chưa từng nghĩ rằng Thanh Huyền y vậy mà lại có ngày phải nếm trải đau khổ dưới bàn tay hắn.

Đây chẳng phải là điều hắn muốn hay sao? Nhưng tại sao thấy y của hiện tại, hắn vừa câm thù, vừa lại chua xót?

Hạ Huyền im bặt, đưa tay trên nền cát vẽ một loại ẩn chú. Thanh Huyền nhìn thấy liền biết hắn đang làm gì.

Thuật rút ngàn dặm đất!

Hắn thật sự muốn đưa y về U Minh Thủy Phủ để tra tấn y sao?

------------- CÒN TIẾP -------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com