TruyenHHH.com

Song Huyen Tuy Sinh Mong Tu

Năm đó ta chỉ là một đứa trẻ, số mệnh sinh ra không được như ý muốn. Lại còn bị một quỷ hồn đeo bám lấy ta. Một khi ta còn sống chỉ có thể ẩn nấp mình dưới trang phục nữ nhi để tránh khỏi nó.

Ta lúc trước rất thích đùa nghịch, thích nhất là đồ ngọt cũng rất thích bánh hoa quế do mẫu thân làm.

Phụ thân và mẫu thân của ta là một thương nhân rất khá giả. Sinh ra có thể đã nằm ở điểm đích rồi nhưng ta cảm thấy không bao giờ là tự do cả. Bởi vì ta luôn sống trong vỏ bọc của nữ nhi, ta không thể là chính mình.

Nhưng không sao, vậy cũng tốt. Cũng nay ta vẫn còn có một ca ca. Y rất tốt với ta lúc nào cũng luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ ta mỗi khi ta gặp rắc rối. Y có một tên tự rất hay là Sư Vô Độ.  Ta rất thích ăn những lúc khi ăn hết phần của mình, ca ca đều sẽ đưa phần còn lại cho ta. Mặc dù ngoài miệng răn dạy những câu vô nghĩa nhưng ta biết.

Ca ca thật sự rất thương ta...

Thanh Huyền ta từ lúc nhỏ cơ thể bẩm sinh đã yếu ớt, không thể thoát khỏi sự giám sát của người thân. Ta chưa bao giờ có thể vui đùa cũng những lũ trẻ trong thôn.

Mỗi ngày của ta chỉ có thể ngồi bên những áng văn chương cùng bút mực. Ta không giống như ca ca, y là một người có kiến thức uyên bác còn ta chỉ là một tên đệ đệ ngốc luôn cần sự bao bọc của một huynh trưởng...

Lúc ta còn nhỏ, chỉ có thể nép mình bên cửa sổ nhìn ra phía xa xa có một cậu nhóc vui đùa nhảy múa thả diều cũng những lũ trẻ khác. Lúc hắn nhìn thấy ta, ta chỉ có thể giật mình quay đi chỗ khác.

Đứa trẻ nam nhi ấy rất năng động, đầu nhỏ cột tóc đuôi ngựa cao cao, da có chút sậm màu do bị rám nắng, hắn là người năng động và hoạt bát nhất ta từng biết...

Nói sao nhỉ? Ta rất ngưỡng mộ hắn..

Bởi vì hắn không bị sự ràng buộc và giám sát giống như ta, hắn có thể chạy nhảy vui đùa thích thú mà không bị cấm cản. Có thể làm những điều mà ta chưa bao giờ làm cả.

Đến khi lũ trẻ ấy đi xa, ta vẫn nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn hình bóng con con ấy đang chạy nhảy cũng cánh diều trên bầu trời xanh thẳm. Ta cũng ước có thể giống như hắn là một con chim có thể thoát ra khỏi lồng và bay nhảy cao tắp.

Giống như một cánh diều cứ thuận theo gió mà trôi trên bầu trời xanh thẳm.

Đó là lần đầu tiên ta ngưỡng mộ một người tới như vậy.

Ta còn nhớ có một lần ta cùng ca ca lẻn trốn ra khỏi nhà. Đó là đêm Thất Tịch, hội chợ trong thôn của ta rất vui hơn nữa còn bán rất nhiều món ngon mà ta rất thích. Ca ca của ta còn mua cho ta một chén chè đậu đỏ rất ngon.

Nhưng lúc ấy ta biết rằng trong người huynh ấy không mang theo tiền. Huynh ấy chỉ mua đúng một chén cho ta.

"Ca, huynh mau nếm thử đi."

Ca ca của ta vào lúc đó  có hơi chần chừ lắc đầu nói:

"Đệ ăn đi, ta kị ngọt."

Tuy ca ca của ta nói vậy nhưng ta biết rằng huynh ấy thích đồ ngọt nhất hơn cả những thứ khác. Có một lần ta vô tình nhìn thấy huynh ấy còn lấy trộm bánh hoa quế của phụ thân để ăn nữa cơ !

Thanh Huyền ta làm gì mà tin tưởng lời nói của một đứa trẻ ngốc như y chứ, thế là ta nhanh chóng đút thẳng vào miệng y.

"Thế nào có ngon không?"

"Suốt ngày làm trò ấu trĩ như thế này, còn ra thể thống gì nữa!!!"

Lúc đó ta chỉ cười hì hì, cứ mỗi người một muỗng tới lúc cạn sạch.

Đó là chén đậu đỏ có hương vị ấm áp nhất ta từng ăn.

Mặc dù nó biểu tượng cho nhân duyên của đạo lữ nhưng đối với ta dù chén đậu đỏ đó có ý nghĩa sâu xa cỡ nào chỉ có thể cùng thưởng thức bên cạnh người mình yêu thương đều hoàn toàn giống nhau!

Sau khi ta cùng ca ca ăn xong, cả hai đều quyết định trở về. Không nên ở ngoài quá lâu vì mẫu thân sẽ lo lắng.

Nhưng hôm đó hội chợ đông ơi là đông! Giữa dòng người tấp nập, cho dù đã nắm lấy tay áo của ca ca nhưng vô tình bị một người qua đường tách ra sau đó ta liền lạc mất.

Cũng không hẳn, nói đúng hơn là ca ca ta bị lạc mới phải!

Lúc đó ta rất sợ, sợ rằng ca ca sẽ không tìm thấy ta, còn hơn nữa ta không thể trở về nhà.

Ta đã khóc rất to nhưng lúc đó trước mặt ta là một gian hàng kẹo chỉ rất vui mắt. Ta lấy trong túi mình ra còn năm văn tiền, ta nghĩ rằng ca ca sẽ tìm thấy ta ở đây nên ta đã mua một phần kẹo chỉ đừng chờ y.

Nhưng không may ta lại bị một đám trẻ khác va phải sau đó phần kẹo chỉ đã rớt mất...

Cũng may mắn, ta đã gặp được một đứa trẻ, hắn không những tặng lại ta một phần còn biết ta là nam nhi. Hắn còn nói với ta khi ta cười lên rất đẹp.

Tới lúc hắn quay người bỏ đi, ca ca cũng tìm được ta.  Sau đó ta chỉ nhìn về hướng người con trai có chút quen mắt ấy, hình bóng nhỏ sánh vai cùng phụ thân của hắn.

Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy kết bạn thật dễ dàng. Có người nói chuyện thật vui.

Nhưng đáng tiếc đó là lần cuối cùng ta gặp đứa trẻ kia.

Và chỉ biết hắn họ Hạ...

-------------

Năm đó ta chỉ là một đứa trẻ, cuộc sống từ lúc sinh ra đã khó khăn nhưng ta cảm thấy rất hạnh phúc. Ta lúc nào cũng vui vẻ và lạc quan cảm thấy cuộc sống này thật đẹp.

Ta từ lúc nhỏ rất thích đi câu cá và thả diều cũng lũ trẻ ở trong thôn. Mỗi chiều chiều ta sẽ luôn cùng chúng vui đùa chạy giỡn. Tiếng cười sau một ngày vất vả thật bình yên biết bao.

Một ngày kia ta vẫn như thường lệ cũng lũ trẻ đi thả diều, ta cảm nhận từ phía xa xa có ánh mắt dõi theo nhìn. Lúc ta ngoảnh mặt lại chỉ thấy một nữ nhi ở một cửa sổ hướng ra đang nhìn ta.

Nhưng vô tình bị bắt gặp, y liền quay đầu nhìn ra hướng khác. Lúc đó ta thật sự thấy đứa trẻ này rất lạ lùng nhưng khi ta quan sát một chút mới phát hiện y không phải là nữ.

Kể từ ngày hôm đó, hình ảnh của y ngồi phía cửa sổ từ xa xa nhìn ta cứ liên tưởng mãi trong đầu.

Thời gian qua thật lâu, đã đến ngày Thất Tịch. Hôm đó ta cùng phụ thân đi phụ gánh vác công việc cho thương nhân trong hội chợ. Tới lúc xong việc, phụ thân của ta vẫn còn rất bận.

Thế nên ta đã đứng đó chờ nhưng một lần nữa ta nhìn thấy đứa trẻ hôm ấy đang đứng trước quầy kẹo chỉ.

Y đứng khóc rất đáng thương đến khi ta để ý mới thấy phần kẹo chỉ đã rơi xuống đất. Lúc ấy ta lấy trong túi áo ra chỉ còn mười văn tiền.

Đó là số tiền ngày hôm nay ta kiếm được nhưng cuối cùng ta lại chạy đến gian hàng kẹo chỉ đó mua hai phần tặng y.

Lúc đó y rất ngơ ngác nhìn ta khiến ta cũng có chút xấu hổ.

Nhưng lúc y cười thật sự rất đẹp.

Đó là lần đầu ta biết, trên đời này lại có một người rất đáng yêu.

Cả hai chúng ta không thể nói chuyện được bao lâu liền phải tạm biệt. Phụ thân ta liền hỏi:

"Con quen đứa trẻ kia sao?"

Ta chỉ đáp: "Tình cờ thấy y khóc thôi ạ."

Cha ta mỉm cười xoa đầu ta nói: "Đứa trẻ ấy cùng tên với con là thứ tử trong Sư gia đó."

Khi ấy cha ta nói xong, ta mới biết tên của y.

Tên của y là Sư Thanh Huyền.

Đó là lần cuối cùng ta gặp y, cho đến sau này ta vô tình gặp lại một thân ảnh hào quang vô hạn, y tới bắt chuyện với ta mỉm cười nói:

"Ta là Phong Sư, tên Sư Thanh Huyền. Còn huynh?"

Lúc đó ta biết rằng vị tiên nhân này cùng đứa trẻ năm xưa kia lại là người mà ta bị tráo mệnh.

Có lẽ giữa ta và y không bao giờ cùng chung một đường.

-------------- CÒN TIẾP--------------

Đây là lời độc thoại của hai bé nha, viết theo ngôi thứ nhất nên có thể hơi lạ nhưng mà sắp hoàn rồi đó :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com