TruyenHHH.com

Song Gioi Di Tim Em Gai Giua The Gioi Dan Ong

Bài hát của tập: Katy Perry - E.T. ft. Kanye West

Lưu ý: truyện bắt đầu thể hiện tính chất 16+

Lần đầu tiên tắm bồn kể từ khi bị bắt lên Amagog.

Ben đã cảm thấy thời gian quá xa xỉ để dùng ngâm mình, nhưng hôm nay việc tập dợt mệt mỏi và phong độ làng nhàng của nó làm nó chỉ muốn nghỉ ngơi. Bồn tắm có cả chế độ sục nước nóng. Quá đã. Cái khay kế bên mở ra có vài viên trông như là bom tắm*. Nó lấy một viên, thả vào bồn, bồn tắm ngay lập tức sủi đầy bọt và một mùi mát mẻ, nhiệt đới tràn ngập căn phòng.

Ben thả người vào bồn. Nhắm mắt, nó lim dim tận hưởng những dòng chảy ấm nóng cuồn cuộn nuông chiều, dỗ dành những khối cơ đó giờ chỉ thích bơi lội nay lại bị căng kéo trong các bài tập rèn sức. Nhưng ít ra đây là nó tự nguyện học thêm, và cũng không hà khắc bằng trong Mùa Hè Danh Dự. Cơ mặt và cả người nó lại căng lên, gồng cứng khó chịu. Nó cố nghĩ tới thứ gì khác: à, nước. Mẹ nói lần đầu được thả xuống nước, nó đã ngụp lặn như một con rái cá và cương quyết không trở lại đất liền - vọc nước với nó là tình yêu từ cú cắn đầu tiên. Thứ vật chất này có gì không đáng để mê mẩn chứ: không gì mỏng hơn một màn nước chảy, nhẹ hơn lớp sương từ nồi, vậy mà nó có thể thô rát tưởng rách da khi phóng ra từ một vòi xịt vườn; ở bề mặt, nó linh hoạt, nhu mì, nhưng ở chiều sâu, nó sánh đặc, nặng nề, không lối thoát. Nên nói thêm gì đó về phép màu ban phát sự sống so với sức mạnh hủy diệt của bão lũ. À mà thôi, nước là một chất lỏng Newton*, và tất cả những hành vi của nó đều có phương trình để lý giải, dự báo. Chả có gì siêu nhiên ở đây hết, nhưng yêu thì cứ yêu.

Ngón chân nó bấm tắt chế độ sục nước nóng, những con sóng dư âm mơn trớn, nịnh nọt làn da trong những chuyển động núng nính. Từ nhỏ nó vẫn luôn thích cách cả khối nước sóng sánh chầm chậm nhưng triệt để ve vuốt, nuốt trọn cả thân người, và khi lớn lên, là một nơi đặc biệt. Không biết là sau vài phút hay bao lâu, hình ảnh Elindwyrm hiện lên với hai bím tóc mảnh đung đưa, nằm trên người nó. Đôi mắt đẹp của cô nhìn xoáy vào mắt nó, còn hai bàn tay với các ngón mảnh mảnh, xương xương đang bấu lấy ngực nó – Ben đang nửa tỉnh nửa mơ lại cảnh hôm trước.

Lâng lâng, nó chào đón El đến thay thế thiên thần trong mộng, như nó đã dự đoán. Chợt bàn tay nhẵn mịn và mát lạnh của El tiến dần lên, vừa đi vừa vuốt cổ, mang tai và rồi mặt nó. Nếu là mơ thì ngại gì, nhỉ? Thằng em cho biết. Nó thở hắt ra khi El vuốt lên môi, rồi mũi, rồi mắt. Cùng lúc đó, bàn tay kia bắt đầu chậm rãi đi xuống. Nó không tự chủ được mà hẩy ngực rồi be sườn của nó theo đà vừa rà vừa miết của El. Nó thấy nhột nhạt, rồi thấy "nhót", rồi thấy... giật thót. Nó há hốc mồm. Làm gì kì vậy Eileen? Hôn mình đã chứ! Mở bừng mắt, cảm giác mắc cỡ của nó ngay lập tức nhường chỗ cho nỗi hãi hùng. Đang bám chặt vào cơ thể nó không phải El, mà là một đám gì đó trong trong màu da người.

"Á á á!"

Ben gỡ phăng nhứ dẻo dai như rong biển nhưng ấm nóng đó ra, ném xuống đất. Có lẽ, nên gọi là chúng. Bên trong khối nhầy là mấy chục những đốt nhỏ với hình dáng giống y những mẩu xương ngón tay kích cỡ khác nhau, màu trắng như sụn. Cảm giác kinh tởm và kinh hãi chen lấn nhau trong đầu Ben khi nó ngó trừng trừng cách thứ đó... vận động: từng bộ ba những đốt "sụn" thoăn thoắt xếp với nhau từ bé đến lớn, vươn ra bên ngoài, co kéo lớp da của mảng rau câu sống thành những xúc tu trông hệt như những ngón tay người. Điều đáng sợ nhất, ngoài những "dòng" đốt đốt "sụn" liên tục "chảy" rào rạt để tạo ra hàng mấy chục "ngón tay" vươn ra khắp nơi, là chúng cử động đồng bộ với nhau như thể thuộc về những bàn tay của cùng một... bộ não?

Những "ngón tay" mò mẫm trên mặt sàn ẩm ướt, rồi cuối cùng như tìm lại được đường, chúng mọc ra thêm mấy chục "ngón" nữa, bò lại lên thành bồn tắm. Ben nhảy ngay ra khỏi bồn trước khi thứ đó vào lại được, chạy tồng ngồng ra khỏi phòng tắm, khóa cửa lại. Nó đẩy lưng vào đó như thể ngăn một bầy zombie đang xông tới, lấy cầu liên lạc gọi Camlynk. Thứ trong đó có cả ngón cái và, về lý thuyết, có thể xoay nắm đấm cửa. Nếu chúng có trí khôn để làm điều đó, nó sẽ ẵm Carina "đăng xuất" khỏi con tàu này ngay lập tức, kêu cha mẹ mua súng trường, dọn đến một nông trại biệt lập ở Texas và gài mìn quanh đó, cố thủ.

***

Camlynk lấy cái kẹp rác kéo đám vô định hình trĩu nặng lên, chúng ngay lập tức hình thành những ngón tay, nửa vói xuống mặt nước, nửa cuốn lấy cây kẹp và vươn về phía Camlynk. Ben bắn một bùa đẩy cho nó văng xuống đất, rồi liên tục bắn mặc kệ nó giãy đành đạch, vươn muôn trùng ngón tay ra khắp nơi vô cùng rùng rợn. Cuối cùng, nó xụi lơ, nhưng Ben vẫn bắn cho nó hẩy qua hẩy lại.

"Đừng đập nữa, ra khỏi nước mấy chục giây là chết ngắc rồi," Camlynk chép miệng.

"Nó là cái quỷ gì vậy?"

"Một nhánh rong da người, đặc sản Louponidad."

"Thứ quái vật này là đặc sản?" Ben trợn trừng ngó hết đám rong đến ông anh.

"Ừa, xuất khắp Galyx, chiếm tỷ trọng bao nhiêu cái tương đương với GDP em biết không?"

"Người ta dùng nó làm cái gì?" Nó lại rít lên.

"Bom tắm."

Trời mẹ, nó trong viên lúc nãy á?

"Bom tắm chiều chuộng, người Amagog nào cũng xài. Anh đặc biệt mua cho lũ con trai tụi bây đó."

Chính ông thần này để nó vào đây, mà không nói.

"Hành tinh đâu có phụ nữ đâu, phải linh hoạt chứ. Một bên thèm chất đạm, một bên cần... Hề hề, thằng nào khỏe khỏe có thể giữ nó sống được cả tuần luôn ấy chứ, như nuôi cá bống."

"Làm sao mà... có thể... với cái thứ gớm òm này?" Ben bấn loạn đến líu lưỡi. Cơ thể t.rinh nguyên, mỹ miều của mình...

"Nè, nè, công bằng mà nói trước khi em biết nó là gì thì cũng... không tệ đúng không?"

Ben trùm đầu vô cái khăn, tiếng gào mắc ở trong họng.

"Loại này được thuần hóa rồi, em phải thấy độ 'khát' của bọn hoang dại ấy." Camlynk nhăn mặt, rồi chuyển sang trầm tư, "Cơ mà đúng là không hiểu cái trò này bắt đầu thế nào. Một lão nào đó thoát chết xong nghĩ lại cũng cảm thấy phê phê rồi nảy ra ý tưởng kinh doanh hả ta?"

Rồi anh cười hề hề, lẩm bẩm, "Đàn ông và những ý tưởng khởi nghiệp..."

"Nữa làm ơn anh có bỏ cái quái dị gì vô phòng em thì báo em một tiếng."

Camlynk lấy cái kẹp gắp nhánh rong đã héo queo ra, trước khi ra khỏi cửa còn nháy mắt, nói, "Này, nó được ếm bùa để 'bắt nhịp' với người dùng mà. Nó mạnh tay tức là em cũng..."

Ben đóng sầm cửa trước mặt Camlynk.

***

Khi Ben đã đỡ tủi thân, uất ức.

Ben và Jazz vừa nói chuyện với Fernando, điều Ben vừa mong chờ vừa sợ hãi suốt mấy ngày qua. Fernando từ lúc đi mẫu giáo chung đã to con nhất bộ ba, nhưng Ben không ngờ cậu lại có thể nhìn trưởng thành và phong độ đến vậy trong bộ đồ Tu sĩ tập sự. Nằm dài trên bộ đi-văng bằng rêu mềm, Ben tủm tỉm cười.

Lại có chuông báo tin nhắn từ cầu liên lạc đang cài vào màn hình nhỏ trong phòng. Yêu cầu giao tiếp truyền hình từ "Thiera". Ben chọn gọi thoại lại, rồi tựa vào tường. Giọng nói trầm trầm, nhỏ nhẹ. Nó nhìn nơi âm thanh phát ra: một cây hoa loa kèn đang rung lắc hai lá đáng nghi ngại.

"Hội trưởng, mình tìm cách liên lạc bạn mấy ngày nay mà không được. Có nhiều chuyện xảy ra lắm đúng không? Bạn có sao không?"

Ben bình thản kể nhanh chuyện của Carina, việc được Vua Namrhius giúp lên đường, nhưng có vẻ Thiera biết hết rồi - không hổ danh Hội phó Hiệp hội Sinh học Willowy, quả là thánh tìm thông tin.

"Bạn không sao là mình mừng rồi. Ben, bạn... biết rồi đúng không?"

Biết bạn cũng "có" những gì mình "có". Rất ngạc nhiên. Rất thốn.

"Biết bạn là một thằng đự-... một người Amagog trà trộn ở Trái Đất?"

"Ừm... bạn còn biết gì nữa không, Ben?"

Tiếng "Ben" của Thiera trước giờ luôn ngọt lịm và ngân nga. Ben ước có thể kêu thằng Thiera đừng bao giờ gọi tên nó nữa.

"Không, bạn kể đi."

"Cũng như Grian, mình là học trò của Đại sứ Volsalf, tìm hiểu các công tác ngoại giao. Một phần để tránh hàng xóm soi mói, nhưng cái chính là cả hai đứa đều thích khoa học của Trái Đất nên đến trường cùng bạn."

Ben nhớ lại một Thiera mười hai tuổi, trời đang nóng mà mặc một cái áo khoác dày cui và nón len kéo quá tai lạc quẻ thế mà vẫn không dìm được khuôn mặt xinh như búp bê. Trong tiếng rít của cả lớp, học sinh mới chọn ngay cái bàn kế bên nó mà ba năm qua không ai dám đi ngang chứ đừng nói ngồi cùng, và nở nụ cười tươi với cái răng hơi khểnh. Biết Thiera là đực rồi mà nhớ lại Ben vẫn thấy hơi hơi rung rinh.

"À... thật ra... thật ra mình còn là..."

"Còn là gì hả 'cu', nói lẹ lên." Gọi 'cu' và cộc lên là bước đầu tiên của Ben đến chấp nhận 'bình thường mới' giữa hai đứa.

"Mình còn là... ừm... đệ tử của Huyền Cơ Sư. Sư phụ có nhắc về bạn đó."

Lão già quái ác, phải lão chịu nói Carina ở đâu sớm thì đã không lắm chuyện.

"Ổng có nói rốt cuộc mình 'không thể tránh khỏi' cái gì chưa?"

Thiera hấp tấp nói, "Không, 'huyền cơ chỉ được tiết lộ với người tạo nên huyền cơ'."

Ben để đôi mắt tự do trợn ngược lên, cầu mong việc đeo đuổi những cái mê tín dị đoan này đừng cướp đi của thế giới một nhân tài khoa học như Hội phó của nó.

"Nhưng sư phụ nói bạn có lực thông linh mạnh."

"Thông gì cơ?"

"Thông linh, ngoại cảm ra những thông tin mà những giác quan bình thường không cảm nhận được."

"Hài, người ta cũng nói mình là G0 mợ gì đó, mình có thấy gì đâu."

"Gx là dị năng xuất hiện do có can thiệp gì đó thì mình không rành, nhưng năng lực thông linh toàn bộ con người đều có cả, ở nhiều mức độ khác nhau..."

Thủng thẳng quay trở lại đi-văng, nó ngả phịch người xuống, vừa nghe vừa nghịch hoa phép.

"...Ví dụ nhìn vào một quả cầu ma thuật chính hãng đi, người yếu thì chả thấy gì, người trên trung bình chỉ thấy một mảng màu thôi, còn bạn thấy hình ảnh rõ ràng thì tức là rất có tiềm năng, như sư phụ đã đánh giá. Bạn mà chịu khó rèn luyện thế nào cũng có ích cho hành trình sắp tới."

"Thế giờ bạn kêu mình đi học ngoại cảm với ông Clark à? Đi suốt thì học thế nào, online à?"

Ben mường tượng cảnh nó đỏ mặt tía tai cố dùng ánh mắt để bẻ cong một cây muỗng đang trơ trơ ra. Trên màn hình, ông Clark lại nở nụ cười của một người ông hiền hậu, từ bên kia vũ trụ bắn 'póc' cây muỗng vào trán nó vì nó quá phế.

"Chưa đâu. Tất cả trẻ em Galyx đều rèn thông linh từ lúc còn đi học. Giờ bạn phải học lại căn bản với mình đã mới có thể theo Sư phụ."

"Học tâm linh mà online nó cứ kì cục sao ấy!"

"Mình ở Trái Đất suốt nên cũng phải học online nè. Không thì bạn lấy RiScy đến thăm mình đi, mình... cầm tay chỉ việc luôn cho," câu này Thiera nói nhỏ dần đến tịt ngóm.

"Mình phải để dành RiScy cho việc khẩn cấp," Ben trầm ngâm nói. "Nhưng bạn nói đúng, mình nên tranh thủ học thông linh với bạn để phát triển năng lực..."

Ben đợi Thiera "ừ" nhiệt tình, xong thêm vào, "...Biết đâu một ngày nằm dài có thể tự đút bản thân ăn bằng mắt."

"Hội trưởng!"

Thiera gắt, nhưng nghe Ben cười khùng khục, đầu dây bên kia cũng bật cười theo.

"Thông linh không phải chỉ là bẻ muỗng và gọi hồn người chết đâu, còn nhiều mảng tạm gọi là 'chuyên môn' lắm: thấu thị, tiên tri, tâm vận v.v"

"Gì? Nói lại đi."

"Ý là tùy người sẽ có năng khiếu tâm linh riêng biệt. Thấy trước tương lai, cảm nhận được điềm lành dữ, biết những thông tin không ai biết, di chuyển đồ vật..."

Thiera càng nói Ben càng lè lưỡi dài ra, mắt nó thì sắp trợn ngược vào hộp sọ.

"À, còn dịch chuyển tức thời nữa, cái này mình có quen một ông tự thân làm được y như dùng RiScy của bạn luôn!"

"Nói chuyện không lời được với cá heo và nhân ngư dỏm thì là gì?" Ben lè nhè.

"Mình đoán là thần giao cách cảm rồi."

Ben giơ hai tay lên trời, giọng mừng rỡ kệch cỡm, "Hóa ra mình là siêu nhân, có điều tới lúc cần dùng thì ngoài vùng phủ sóng."

"Theo mình hiểu năng lực Gx là cộng hưởng với một nguyên tố nào đó trong Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Có khi bạn cần một môi trường khuếch đại-"

"Nước!" Ben đột nhiên la lớn.

"Ben, Ben à! Alo, Hội trưởng?"

***

Trước mặt phi hành đoàn đã tề tựu đông đủ ở phòng khách, Grian hào hứng nói.

"Mình với Ben đã tiến hành thí nghiệm."

"Sơ bộ," Ben nhắc.

Các thí nghiệm của chúng nó chưa đúng quy trình khoa học thực sự, Ben không thích tùy tiện.

"Thí nghiệm sơ bộ cho thấy Ben có thể đọc được suy nghĩ của người khác khi một trong hai đang được nối trực tiếp với nước. Không có rào cản ngôn ngữ, tớ nhẩm bằng tiếng Galyx cậu ấy vẫn hiểu. Còn bọn cá heo nữa."

Grian đang mặc áo choàng tắm cùng một cái khăn vắt ngang đầu, cả hai với cậu đều là quá khổ, cộng với sự phấn khích trong giọng nói khiến Ben liên tưởng tới một nhà truyền giáo Ả Rập đang đi rao giảng tin mừng. Ben vừa hì hụi lau tóc vừa tiếp lời.

"Và được cái là rất là nhanh, mình nghe Grian đọc cả một đoạn văn dài trong vài giây thôi."

Grian nói thêm, "Điều kiện là cần một khối lượng nước tương đối lớn, ít nhất một cái bồn tắm."

"Đúng ha, nếu chỉ một ly nước mà đủ thì Ben đã phải phát hiện lâu rồi." Camlynk gật gù.

"Đó chắc là lí do em không thích tắm ở hồ bơi, quá nhiễu."

Jazz cau mày, cong mỏ. "Ủa mà siêu năng lực G0 của mày đó hả? Sao tụt cảm xúc vậy?"

"Sao?"

"Rồi mày làm được gì cho Eusperia? 'Tôi nói chuyện được với những gì có não ở dưới nước'," Jazz nhại giọng Ben, làm ra điệu một con rối trên tay, "Tuyệt vời, mày sẽ là Đại sứ Eusperia ở Louponidad, chỉ có điều người cá biết nói bằng mồm, không cần điện não."

Carina lườm Jazz. SinoJ chống cằm, nói.

"Ben có thể làm giám đốc công viên nước và thủy cung Galyx."

"Ồ, nghe ngon vậy."

Ben cân nhắc. Đây là đường công danh đầu tiên có vẻ triển vọng nếu nó buộc phải ở lại đây. Jazz dài giọng.

"Người ta cần là cần sức mạnh 'bem' nhau được như Xmen kìa!"

"Eusperia không thèm tao thì tao còn mừng nữa."

Ben có muốn có siêu năng lực gì đâu, ai muốn làm G0 chứ? Ben chợt quay qua El, sợ cô bé sẽ không vui vì nó lại chê Eusperia, nhưng cô đang cười tươi như thương hại cả đám. Nếu đổi cương vị G0 để được bình yên bên Carina và El, nó đổi ngay. Đó, nó lại nghĩ lung tung rồi.

"Không nhìn thấy được tiềm năng to lớn của siêu năng lực này là tại trí tưởng tượng của anh tầm thường thôi, Jazz à..."

Carina cất tiếng từ tốn những quả quyết, khiến Jazz há hốc mồm. Cậu chưa kịp phản pháo đã bị con bé bắn liên thanh, chứng minh mình hoàn toàn đúng.

"Anh Ben có thể giúp những người hấp hối hoặc sống thực vật giao tiếp với người thân."

"Anh ấy có thể giúp cảnh sát lấy lời khai từ vật nuôi, trẻ rất nhỏ, người già lẩn thẩn... không thể tự miêu tả lại tội phạm hay vụ án."

"Anh Ben sẽ trở thành nhà khoa học đầu tiên và duy nhất hiểu về động vật từ bên trong."

Cả đám đều không khỏi "ù òa" thích thú sau mỗi câu nói của Carina, riêng Ben thì sướng rơn lên với lựa chọn ba. Đó giờ nó chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho người ngoài biết về những cuộc trò chuyện với Đàn Giao Hưởng chứ đừng nói biến điều đó thành sự nghiệp - phần vì nó coi lũ bạn như gia đình, phần vì nó không hiểu được chuyện đó xảy ra thế nào, nhưng phần lớn là vì nó đã đủ đáng sợ với cả thế giới từ sau vụ nổ súng rồi, không cần thêm tai tiếng quái gở nào nữa.

Nhờ Carina "khai thị", tất cả mọi người đều vượt được ra khỏi cái hộp tư duy Xmen, tranh nhau đóng góp những gợi ý rất hay ho. Giờ nó đã hiểu cái mình được ban tặng khả năng vượt qua rào cản chủng loài, có thể thực sự trò chuyện với những anh em họ của loài người - các vượn lớn, báo tin và tư vấn cho những đàn voi gặp nạn săn trộm, phỏng vấn và truyền đạt lại tâm tư, nguyện vọng của những con vật bị bỏ rơi, lạm dụng, bóc lột v.v Ben thở mạnh, chớp chớp mắt, vừa cười toe toét vừa lắc đầu không thể tin nổi trước cả một chân trời mở ra, những cơ hội vô tận đầy cảm hứng. Grian nãy giờ mới rặn ra được một ý, hào hứng kêu lên.

"À, Ben còn có thể được tuyển dụng để tra khảo và ép cung trong công tác tình báo, gián điệp, và cảnh sát chìm nữa."

Trên miệng Ben, nụ cười vừa hé rạng đã chết lịm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com