TruyenHHH.com

Song Gioi Di Tim Em Gai Giua The Gioi Dan Ong


Bài hát của tập: Safe & Sound, Taylor Swift feat. The Civil Wars (OST: The Hunger Games)

Sáng sớm, SinoJ, Grian và Ben dành vài tiếng thử nghiệm với RiScy. Ben vẫn còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nên để hai người kia phụ trách giải thích các phát hiện cho mọi người đang tề tựu ở phòng khách.

"Đầu tiên, RiScy có thể bay, nhưng xuyên không gian thì nó cần một người ra lệnh cho nó."

"Hóa ra vì thế nó không thể tự thoát khỏi Uiliu sau khi bị ai đó trộm về, chỉ có thể ngụy trang để trốn," Elindwyrm nói.

"Và có lẽ cây chổi chọn Ben đơn giản vì đó là thằng con trai đầu tiên đụng vào nó sau mấy trăm năm?"

Ben đáp lại ánh mắt đăm chiêu của Camlynk và El bằng một cái nhìn trống rỗng.

"Thứ hai: Đúng như ta đoán, nó chỉ đến được những nơi người đó từng tới."

"Vậy lấy ví dụ, Ben mới đến sảnh của Cung Điện Mùa Hè thì không thể bỗng nhiên 'xuyên không' vào khuê phòng em gái của Đức Vua Amagog, đúng không?"

Jazz tự nói tự cười. Ben không nghe gì cả. Nó và SinoJ đã phải trở lại bên trong căn nhà cô độc trên núi ấy để tránh bị phát hiện và kiểm tra lại các khớp không gian lần cuối. Căn nhà đó vắng lặng suốt tám năm qua, vì ông nội nó đã biến mất bí hiểm sau khi ép được nó vào con đường trở thành người Eusperia. Không hề báo trước, không một lời để lại, không chút manh mối cho hai đứa con mình lần theo.

"Chính xác. Thứ ba: Trọng tải không ảnh hưởng theo tỷ lệ đến công suất."

"Nói tiếng người đi Grian."

"Thêm một người hao năng lượng thêm tầm dưới mười phần trăm, không phải gấp đôi."

Jazz giơ hai tay lên trời, gật đầu cảm tạ.

"Thứ tư: Giới hạn chính của RiScy là khoảng cách liên hành tinh. Nếu trong nội bộ hành tinh thì dù xa đến mấy nó vẫn 'bay' được khoảng năm chuyến khứ hồi. Còn một nơi xa như Trái Đất thì đi và về là gần cạn kiệt."

"Loại tinh thể bên trong RiScy rất xịn, thời gian phục hồi tầm một tuần. Thật ra như vậy là nhanh so với sức mạnh của nó rồi, nhưng may mà anh kịp đặt làm cái này."

SinoJ chỉ vào cái hộp dài bằng gỗ quý nhưng có vẻ đóng vội nên không kịp đánh bóng hay trạm trổ, rải đầy các viên tinh thể hồng hồng, đỏ đỏ, một mớ viên vàng và lác đác vài viên xanh dương đậm. Để đợi RiScy "sạc nhanh" trong này, SinoJ và Ben đã phải ngồi ở căn nhà đó cả tiếng. Suốt thời gian ở đấy, nó nghe vang trong hộp sọ tiếng "cách" và "đoàng" của chính cây súng nó đã mang theo từ cái nơi quỷ quyệt đó.

Cuối cùng, Ben mệt mỏi lên tiếng, "Chúng ta sẽ vẫn phải rất tiết kiệm RiScy vì dù ở trong hộp, nó sẽ vẫn cần cả đêm để đầy lại năng lượng. Phòng việc khẩn cấp."

Rồi nó liếc nhìn Carina, làm con bé giật thót, thúc cùi chỏ vào Jazz "Anh đó, đừng có mà rủ rê em nữa." Jazz há hốc mồm bất bình. SinoJ và El thì trầm ngâm.

Còn một điều nữa mà cả bọn cũng đoán ra được rồi: RiScy cực kỳ chảnh – cỡ như Jazz đừng có mà mơ điều khiển nó, nhưng được cái không "kén" người theo đuôi cho nó "chở".

"Mọi người ăn nhẹ xíu để uống thuốc thích nghi El chế biến, rồi chuẩn bị lên đường nào."

Bác sĩ Camlynk vui vẻ nói.

Trong khi những người khác lục tục sửa soạn, Ben kéo riêng Carina và Jazz ra một góc khuất.

"Sẵn bọn Mầm Địa Cầu chúng mình ở đây, nói này."

Ben quàng vai hai đứa, kéo xuống thì thầm.

"Một thế giới gần tám tỷ người, chỉ sáu năm đã có ba 'lời mời' từ hòn đảo của mình."

"Trên một hòn đảo tám ngàn người, có ít nhất sáu là dân Galyx chìm." Carina đáp lời.

Ben nhoẻn miệng cười, bẹo má con nhỏ. Khá lắm, em gái nó không hào hứng mù quáng với thế giới mới này như nó đã lo.

"Trong số đó, trường Willowy thôi đã có ba." Jazz cau mày.

"Và tình cờ, họ ở sát bên thằng này. Tụi bây thấy bình thường không?"

Jazz và Carina cùng lắc đầu.

"Có gì đó rất đặc biệt về Isolda." Ben hít mạnh. "Và có gì đó họ muốn ở tao, từ lâu rồi."

"Mà là cái gì mới được?" Jazz rít khẽ.

"Chưa biết. Nhưng cẩn thận, đừng tin ai quá."

Carina bồi thêm, "Nên nhớ, chỉ có chúng ta là anh em một nhà thôi đó."

Jazz giật khẽ mình, trơ ra vài giây, rồi mắt cậu đỏ lên, rưng rưng. Mắc mệt: tới giờ Jazz vẫn chưa biết mình là anh em của Ben và Carina.

***

"Đây là xác nhận của con nít," Jazz phụng phịu khi Camlynk khen đểu ảnh của cậu ta. Trên miếng gỗ bám rêu ghi "Tiền công dân", Jazz trông còn búng ra sữa hơn hiện tại, chắc là từ năm ngoái khi mới nhập cư.

Cả đám đứng dưới Alisdair, kiểm tra mọi thứ và làm các thủ tục cuối cùng trước khi xuất hành.

"Xác nhận nhân dạng của người lớn Amagog thì thế nào ạ?" Carina hỏi.

Camlynk và Sino đồng loạt giương tay mình lên và chỉ vào, nhưng cây Spero của SinoJ ở tay trái còn Camlynk tay phải làm Ben liên tưởng tới một cặp mèo cầu tài.

"Hôm qua đã lấy được giấy tờ của em và Carina từ Lãnh sự quán rồi đúng không?" SinoJ hỏi.

Ben gật đầu. Trừ anh và El, tất cả đều ngạc nhiên.

"SinoJ kiểm tra thì biết được chúng mình được tính là người Eusperia qua dòng dõi của ông nội, Gregor Pfeiffer, công dân Eusperia nằm vùng tại Trái Đất. Tụi mình có trong hồ sơ lâu rồi."

"Đã quá! Quả nhiên em được định sẵn cho phép thuật!"

Carina cầm lấy miếng gỗ đen - trắng, hoa văn hình thoi hình tròn vàng của nó, nhảy cẫng lên. Con bé gặp ông Gregor lần cuối lúc nó hai tuổi nên nó không biết gì cả, không biết đằng sau vỏ bọc một người ông hiền từ, ít nói, ông ta máu lạnh thế nào. Tàn nhẫn, tâm thần, và... chỉ trẻ bằng cha của chúng nó thôi. Tại sao vậy, Gregor? Một người thuộc "dòng họ được xem là hoàng tộc về chính trị của Eusperia" lại tình nguyện nằm chết dí ở Trái Đất, trên hòn đảo Isolda bé nhỏ, thưa dân hóa ra là tụ điểm của cả Dải Nhân Hà, xây một căn nhà ngay nơi kết nối với quốc gia cựu thù nay là kình địch, Amagog, và vương quốc biến mất, Uiliu. Tại sao vậy, Anh hùng Nhân dân Gregor Pfeiffer?

Jazz cầm tờ xác nhận trong tay Ben lên xem, bị nó giật phắt lại. "Ơ, sao Ben lại là 'tiền công dân' đệ nhị cấp?"

"Người Eusperia có ba chặng hành trình để được công nhận là công dân. Lần đầu là xong Mùa Hè Danh Dự..."

Cách.

Cách.

Dĩ nhiên, khẩu súng của nó đã bị cảnh sát tịch thu sau khi nó giết người. Dĩ nhiên, cha của Ben đã bị chất vấn bởi cả thế giới tới xanh mặt và câu trả lời duy nhất của Ben khi ông ta đe dọa nó là "Đi mà hỏi Gregor". Dĩ nhiên, chẳng ai có thể truy được súng ấy từ đâu ra, do lực lượng nào sản xuất. Các YouTuber "kỳ án" đã khoái chi tiết này lắm, nhưng cả thằng ngáo đá nhất, chém gió dữ nhất trong số đó cũng không thể ngờ được nó đến từ ngoài Trái Đất.

Đoàng.

Đoàng.

"Lần hai là vào mười sáu tuổi, vượt qua sát hạch thể chất để tham gia nghĩa vụ quân sự bắt buộc, lúc đó là thành tiền công dân đệ nhất cấp. Hoàn thành nghĩa vụ quân sự lúc mười tám tuổi, họ tuyên thệ và chính thức trở thành công dân Eusperia."

Làm thế nào để Ben có thể nói cho Eusperia biết rằng không cần phải câu nệ thế, nó đ* muốn làm công dân của họ. Không biết có phải nó căng thẳng quá nên điên rồi không, nhưng hai tấm xác nhận nó siết chặt tưởng chừng đang xô đẩy nhau như nam châm cùng dấu trong tay. Nó nghiến răng. Bóp nát cả hai ngay bây giờ cũng không thể giải cứu sự tự do đang hưởng án treo của nó mà họ đã yêu sách, xí phần, giành giật tự lúc nào.

"Thế sao của El và Carina ghi 'công dân' rồi nè."

"À con gái nghiễm nhiên vừa ra đời đã là công dân."

Ben kín đáo liếc tấm thẻ đã cũ của El. Một cô bé tầm tám, chín tuổi tóc vàng tới mang tai, ánh mắt ráo hoảnh cũng bừng nét căm hờn như trong tấm hình của nó. Điều gì đã xảy ra với bạn? Hy vọng không kinh hoàng như với mình.

Chợt có tiếng bước chân chạy hộc tốc tiến vào vang khắp gian phòng rộng thênh thang.

"SinoJ!"

Giọng nói chảy nhựa hờn dỗi không ai khác chính là của Laika.

"Em vừa nghe nói anh sẽ đi, đi mấy tháng mới về hả? Em không chịu đâu." Thằng nhóc xinh đẹp bám siết bụng ông anh, mặt quạu đeo.

SinoJ mím môi, gật gật đầu.

"Em không chịu đâu. Hai không được bỏ em lại." Tiếng Laika càng ngày càng gắt gỏng.

"Sao Hai phải đi với họ, nhiệm vụ của chúng ta là phục vụ triều đình còn họ chỉ là thứ dân thôi."

"Ê nè," Jazz kêu lên.

"Bình tĩnh đi em. Anh chính là lí do họ phải đi giúp Carina. Giờ anh sẽ đi với họ."

"Con bé đó còn chẳng hay ho gì lắm."

"Ê nè." Carina há hốc mồm trước sự trở mặt của người bạn đu dây đáng ra sẽ là nguyên mẫu tuyệt tác tiếp theo của nó.

Nghe sự hằn học trong giọng Laika, Ben trân trọng hơn nữa đứa em nó đã được ban tặng, nhưng phải thừa nhận nó hoàn toàn hiểu cảm giác của Laika: sao có thể để người thân của mình lâm vào nguy hiểm vì những kẻ mới quen được?

"Sino à, em đã nói rồi, anh không cần thấy có lỗi đâu. Em và các bạn có thể lo liệu được. Anh ở lại phục v-."

Ánh nhìn SinoJ vừa tóe ra làm Ben, và tất cả mọi người, im bặt. Nó chợt để ý mắt anh là kiểu mắt sâu, thuôn dài chỉ có thể có khi xương chân mày và gò má phát triển rắn rỏi, khiến người đó trông như đang nheo lại, ngắm nghía con mồi, đưa ra phán quyết; nó không nghĩ ra được từ nào khác ngoài thuật ngữ mạng, "mắt thợ săn". Ánh nhìn áp chế đầy ám ảnh ấy vẫn luôn ở đó, chẳng qua được ngụy trang bởi gam màu thanh khiết và độ dài mềm mại của đường mi, nét ngài. Giờ, anh đang cố lùi trở vào hình tượng của mình.

"Anh... ở nơi đó anh đã nhận ra... một kẻ... yếu đuối vậy sao... sao có thể là Tu sĩ Hoàng gia được." SinoJ hít mạnh, lấy lại bình tĩnh, anh hạ giọng xuống, "Không ai ngăn được anh đi khắp Galyx một chuyến đến khi hết sợ và cứu được Carina đâu."

Đôi mắt xám và hàng mi cong trắng muốt của Laika bắt đầu rươm rướm. SinoJ nhìn nó vài giây, rồi chậm rãi quỳ gối xuống cạnh nó, gỡ găng tay ra vuốt những giọt nước mắt to tướng.

"Laika, anh sẽ gặp lại em sớm mà. Anh chắc chắn sẽ về với Spiro và Spero của anh."

"Xì-pi-rô, xì-pe-rô là gì?" Carina hỏi khẽ Jazz.

"Spero là hy vọng, cũng ám chỉ gia đình, spiro là hơi thở, cũng là dòng máu," Jazz thì thào đáp. "SinoJ gọi Laika vậy vì họ không phải chỉ cùng một người cha nuôi, họ thật sự là anh em ruột."

"Em biết ngay mà."

Camlynk bổ sung qua kẽ răng, "Ừ, Laika là phôi từ cùng một đợt thụ tinh ống nghiệm."

"Thôi bây giờ Đức Vua đã lệnh rồi thì tôi phải bàn giao thôi, mấy người phắn nhanh hộ, tôi còn về," tiếng Polt càm ràm qua loa vang lên.

Cả đám ai cũng có vẻ mừng khi né được cảnh sướt mướt của Laika, vội vàng lên tàu. Không biết có điều gì xui Ben bất thình lình quay lại nhìn. Laika vẫn đang ôm vai anh trai khóc thút thít. Trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi trước khi Laika úp mặt vào cổ SinoJ, hình như Ben đã thấy đôi mắt thiên thần ném về phía tụi nó một ánh nhìn căm phẫn.

***

Cả bọn túm tụm ở buồng lái có một vòm kính trần thuôn dài, nổi lên như con mắt ở giữa trán của Alisdair. Vẫn cùng triết lý thiết kế tối giản thanh lịch, và các mảng miếng cắt la-ze ba chiều, nơi đây giống không gian giải trí hơn là phân khu kỹ thuật. Đám cây tươi tốt trong những hộp kính lục lăng, bàn bày đồ ăn nhẹ và giải khát, sàn là một màn hình tùy biến với có đi kèm lựa chọn ảo giác xúc giác như thảm lông cừu, đệm cao su, cỏ ngứa... Men theo suốt tường có các bệ liền mạch nhô ra để ngồi hay ngả lưng, chưa đã thì có thể lên các ghế tựa rộng rãi, hai người nằm ngắm tinh tú vẫn vừa. Dĩ nhiên là vẫn có cái ụ phi công được xây lõm xuống, trông thoải mái và ngầu hao hao ghế lái và bảng điều khiển xe BMW. Grian đã vào vị trí, giờ thì đã rõ cậu ta không bị cận, chẳng qua thích dùng kính thông minh giờ đang đồng bộ với các màn hình thông số.

Grian ra hiệu với Polt ở bên dưới, Polt ấn nút và mái vòm của túp lều sân vận động bắt đầu hé mở, ánh nắng tràn ngập trên đầu cả bọn. Hai cánh chuồn của phi thuyền chuyển sang màu trắng, lấp lánh kim tuyến, và chiếc tàu bắt đầu rung chuyển. Ben có thể cảm nhận được dao động khe khẽ từ sàn và thành tàu truyền tới mình, cùng với cảm giác bốn cái chân hạc của Alisdair co lên và con tàu đang lơ lửng. Cái mỏ quặp của nó bắt đầu hướng lên, nhưng căn buồng lái như được đệm trong chất lỏng nên tụi nó không bị xê dịch gì cả. Có tiếng động gì đó vui tai như tiếng chiêm chiếp, và con tàu bay dần lên, cắt đứt ánh nhìn ghét bỏ hai chiều của Ben và Polt. Đám Mầm Địa Cầu trên bệ sát vòm kính nín thở khi nhìn thấy thành phố nhỏ dần, nhỏ dần. Ben nhớ đến lần đầu tiên đi lưu diễn cùng mẹ. Dù đã bay rất nhiều lần, đi rất nhiều nơi trên thế giới - chủ yếu là lúc nó còn chịu ra ngoài - thì cảm giác hẫng bụng khi máy bay cất và hạ cánh vẫn luôn làm nó thích thú mong chờ. Còn giờ, nó lâng lâng với cảm giác đang đi trên một con tàu vũ trụ, điều nó kém trí tượng tượng đến mức chưa từng mơ tới.

"Anh Ben ơi... em, em đã trở thành một phi hành gia! Ú hú!" Carina nhìn nó đầy sung sướng, rồi giương tay lên kêu lớn.

Ben xém nữa đã cướp trải nghiệm này khỏi em gái nó sao?

"Thế là gạch thêm được một việc khỏi danh sách phải làm trước khi chết," Con bé nói phấn khích, vô tư, nhưng được cái giúp Ben lại vững chí với âm mưu của mình.

Đám Mầm Địa Cầu lặng ngắm cảnh, bên dưới là hòn đảo trời chìm trong mây, bên trên là cả không gian rộng lớn bao la. Mười lăm phút sau, Alisdair đã bay đủ cao để nhìn thấy hành tinh Amagog ở gần đó. Giữa các khoảng hở của các đám khí lam tím, Ben có thể nhìn thấy những mảng lục địa hình xoắn ốc mang màu xanh bạt ngàn của những cánh rừng.

"Bay lại gần hơn nữa được không anh Grian?"

Grian lắc đầu ngay. "Phải giữ khoảng cách an toàn."

"Amagog có các lớp bảo vệ ma thuật và công nghệ vô cùng lợi hại. Em thấy vầng hào quang màu vàng kia không? Sớ rớ vào là..." Jazz lấy hai tay minh họa, miệng tạo hiệu ứng âm thanh, "cà bùmmmmm... ngay lập tức."

Grian bổ sung, "Nếu em chưa tiêu tùng sau lớp kết giới ngoài cùng thì vẫn còn không quân, lực lượng mạnh nhất của Amagog, thường trú ở ngay bên dưới."

Jazz nói đầy hãnh diện, "Từ sáu trăm năm qua, chưa một phi thuyền nào vượt qua được hai lớp đó mà không có sự cho phép và kiểm duyệt gắt gao của chính phủ."

Rồi những đứa trẻ lại say sưa ngắm như bị thôi miên, cho đến khi chúng nó lần lượt cảm thấy có gì đó sai sai. Jazz là đứa đầu tiên lên tiếng rằng thay vì cảnh lao ào vào không gian với tốc độ ánh sáng như tụi nó mong đợi, đã hai mươi phút con tàu có vẻ không hề di chuyển. Ben thì để ý ba người Galyx kia nãy giờ không hề để tâm đến việc du hành vũ trụ. Camlynk tíu tít trong cuộc gọi chào tạm biệt Salfielle, nhăn mặt nhưng cười láu cá khi chị dặn dò anh ăn chơi phải cẩn thận, SinoJ say sưa nhìn vào bản đồ địa hình trên cái bàn ở giữa phòng, còn Elindwyrm mân mê Đại Úy Noobin. Nhìn El chu mỏ gọi yêu và tung tung con iggle như chơi với một em bé, Ben không thể ngăn mình cười toe toét. Lúc này, ánh mắt El không hề mang nét buồn mang mác thường thấy, gương mặt thì không còn trầm tư mà tỏa ra thứ năng lượng ngây thơ, thậm chí là ham vui.

"Chỉ có con nít mới khoái du hành thôi. Vừa lâu, vừa đắt tiền, cảnh thì chán òm, cơ thể thì khó chịu." Quentin chép miệng, "Người lớn có công ăn việc làm toàn đi khớp không gian, vừa nhanh, vừa có dịp ăn sập Galyx và mua đặc sản. Ôi... khô bò Eusperia của ta..."

"À, và chúng ta đang thả trôi mà."

"Hả?" Jazz và Ben đồng thanh.

"Trong các nhiệm vụ dò tìm thế này, phi thuyền trôi dạt trong không gian hoặc trên bầu trời về hướng đó trong vài tháng."

Cậu phi công hạng "kích cỡ dùng thử" nhún vai.

"Thứ nhất là để tiết kiệm nhiên liệu, thứ hai là vì có đi nhanh cũng phải đợi - đã biết cụ thể mảnh Sinh lực ở góc đường nào ở Zeredayne đâu."

Ừ nhỉ, chúng nó biết mò tìm một sinh linh nhỏ bé như thế từ đâu đây? Như nhìn thấu sự hoảng loạn Ben cố kìm nén, SinoJ nhẹ nhàng kêu nó lại và chỉ vào bản đồ. Nó là một khoảng hình bầu dục dẹp, phía trên có chín biểu tượng. Vì một hình rất dễ nhận ra là biểu tượng Trái Đất của Liên Hợp Quốc, Ben đoán đây là danh sách các quốc gia trong Galyx. Ben chỉ đoán được hình thoi bọc hình tròn, chia ra hai nửa trắng - đen xen kẽ là Eusperia, hình lục giác đang sáng lên là Amagog, và sa bàn này là Zeredayne. Đảo trời hiện lên qua một mô hình thu nhỏ xinh xắn, có vẻ cùng mô-típ thiết kế giống Feiraling: những lối đi mini trắng lấp lánh tựa rải đường, các mạng lưới ống trượt "viên đạn" ngoằn ngoèo lướt vun vút giữa các trạm, từng dãy quỷ hầu cầu đung đưa và những chiếc Reid bé xíu bay vo ve trên bầu trời bên trên các công trình nhìn như những con chim én đang sắp thành đàn tỏa ra khắp nơi, vừa quy củ, đẹp mắt lại có gì đó rất ngẫu hứng.

SinoJ chỉ vào cái khe anh đã đặt viên tinh thể có "mồi" Sinh lực Carina hôm qua, rồi chỉ vào bốn góc sa bàn. Nhìn kỹ mới thấy ở mỗi góc là một con chim bông xù, tí hon cỡ hạt đậu xanh đang đập cánh cật lực, hình như là giống tiu liu New Zealand. Nó di chuyển liên tục trái, phải, trên, xuống như đang săn sâu trên từng mi-li-mét của mô hình.

"Chúng... đang tìm Sinh lực Carina ạ?"

SinoJ gật đầu, "Một khi biết chính xác tọa độ, chúng ta sẽ tăng tốc đến đó."

Chưa đợi Ben hỏi, anh đã nói luôn "Dùng một bộ dò đi từ bốn góc một lúc vầy ở một đảo trời nhỏ cũng mất cả mấy tuần, còn trên lãnh thổ rộng lớn cỡ hành tinh thì..."

"Hàng tháng," Camlynk chốt lời khó nói giùm ông bạn quý.

"Hàng... hàng tháng? Carina không có nhiều thời gian như thế đâu," Jazz kêu lên. "Không có cách nào tăng tốc sao?"

"Đây là cái tốt nhất ở Amagog rồi, Đức Vua vừa gửi tặng sáng nay."

Ben đờ đẫn quay đi, và thấy El đang khẽ khàng đặt Đại Úy Noobin xuống cạnh Carina đã gục mặt bên bệ kính. Nó vội tới xem thử thì thấy chỉ là con nhỏ đã thiếp đi tự lúc nào trước quang cảnh vũ trụ hùng vĩ giờ thành ra đều đều, xêm xêm từ mọi hướng. Carina bất giác cựa quậy, với tay quàng qua con sâu khổng lồ, cọ cọ mặt vào tấm thân ú nu mát mịn rồi lại thở đều đều. Ben nhẹ vuốt tóc em gái.

"Có anh ở đây, bé sẽ luôn an toàn."

Anh dám làm tất cả, Carina à, và làm tất cả lại một lần nữa.

Cách. Lí do duy nhất nó đã chịu bắn phát súng ấy vào đầu mình lúc chỉ vừa bảy tuổi, là vì Gregor bảo nếu nó không vượt qua được Mùa Hè Danh Dự, sẽ tới lượt đứa em bé bỏng mang bệnh tim bẩm sinh của nó.

Đoàng. Lí do duy nhất nó mang theo khẩu súng quỷ quyệt ấy trong người suốt hai năm, là vì sợ ông ta nuốt lời.

Đoàng. Nhưng ông ta đã biến mất, còn viên đạn đó đã thay đổi cuộc đời nó mãi mãi, vào ngày 18 tháng 9 sáu năm về trước.

Ben xoay sang nhìn El, và thấy El cũng đang nhìn mình. Nó thở mạnh, trông ra không gian mênh mông vô định, tự hỏi có bao nhiêu điều ngoài kia là không thể tránh khỏi.

Hết Phần 1. Đi Tìm Em Gái Giữa Thế Giới Đàn Ông 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com