TruyenHHH.com

Song Gioi Di Tim Em Gai Giua The Gioi Dan Ong

"Lúc nãy... lúc nãy có một người... có một người bế chị ấy vào... từ đường đó," Carina cố nói trong tiếng nấc, chỉ tay về phía một cánh cửa sổ mở toang.

Elindwyrm chạy đến đó ngó nghiêng, "Không có ai cả. Nhưng chúng ta phải đi thôi, to chuyện rồi." Ben cũng nhìn ra, ruột gan đông cứng: những khối cầu xung quanh, và chắc chắn là khối tụi nó đang ở, đang tỏa ra ánh sáng huỳnh quang dịu nhẹ nhưng chớp tắt và đổi màu liên tục.

"Nữ Vương đã biết."

Ben không cần đợi nhắc lại, bế thốc Carina lên, cầm lấy RiScy và nghĩ đến nhà chúng ở Trái Đất, nhưng RiScy bỗng nhiên đơ ra, không giao cảm gì với Ben nữa. Không phải "Không xác định được chỗ", hay "Không đủ sức", mà như là đứt hẳn "sóng". Bọn nó chuyển ngay sang phương án hai. Camlynk nhanh nhảu thả xuống mặt đất một cái gì đó như một quả bóng màu vàng cam. Nó ngay lập tức phồng to thành một "Nệm đỡ người thích nhảy không dây" rồi cả bọn nối nhau nhảy từ các cửa sổ. Ben nhìn Carina, hai anh em gật đầu rất chắc cú với nhau rồi nó ôm em gái, phi xuống. Từ trong tấm nệm, những xúc tu vươn dài ra đỡ từng người một. Bề mặt chạm tới cơ thể Ben mịn mát như chất dẻo và mềm mại như một cái đệm lông ngỗng.

Camlynk tay cầm hộ RiScy, tay thu lại tấm nệm thành quả bóng, còn SinoJ đã lấy từ trong áo khoác một cái cuộn màu xám - trắng kem, trải ra thành một tấm thảm tròn lớn đủ cho cả bọn ngồi vào. SinoJ lẩm nhẩm đọc thần chú, các mép tấm thảm bắt đầu dập dềnh như vây của một con cá đuối và nâng dần cả bọn bay là đà lên cách mặt đất chừng bốn mét. Elindwyrm chỉ đường, còn Camlynk "lái" bằng cách xoay bàn tay phải của anh lên tấm thảm như DJ chà đĩa.

Chiếc thảm tuy bay nhanh hơn chúng có thể chạy, nhưng quá chậm để đưa chúng thoát kịp vào khớp không gian đến Trái Đất. Trong lúc Carina còn há hốc ngạc nhiên, từ phía chuỗi lâu đài nấm sợi đã vang lên inh ỏi những tiếng chiêng như một tín hiệu báo động. Tiếp đến là những tiếng vó ngựa văng vẳng, nhưng nhịp hối hả dồn dập của chúng như đang gửi tới những kẻ trốn chạy một thông điệp chắc chắn: sẽ sớm thôi.

"Có thể nhanh nữa không, Sino?" Ben giục.

"Đang cố!"

Bỗng tấm thảm vùng lên, bay với vận tốc gấp đôi. Ben thoáng thấy Sino mím môi, liếc nhìn hai bên "vây" của thảm với một sự nghi ngờ kín đáo. Tấm thảm giờ lướt vèo vèo qua các tán cây nhanh đến mức cả Camlynk lẫn Elindwyrm cùng phải cau mày đầy tập trung mới điều khiển được.

Từ bên dưới, bỗng đâu có ba phụ nữ bay lên bằng cái gì đó trông như những cánh bướm khổng lồ màu trắng, với những dải đai đen nối với ngực, eo và đùi của họ. Họ hung hãn chĩa những cây giáo dài sắc lẻm, lấp lánh những viên đá màu về phía bọn chúng. Phanh gấp, né vội bọn họ khiến tấm thảm chệch hướng, chao đảo, hai anh em Ben và Carina chỉ có thể níu chặt lấy nhau.

SinoJ tay Hy vọng vẫn để trên đôi môi đang mấp máy không ngừng như để giữ thảm trên không trung, tay kia hấp tấp lấy từ cổ ra một sợi dây chuyền có viên đá hình mũi mác màu tím thẫm, làm động tác vòng tay qua đầu. Bán cầu ánh sáng xung quanh cả bọn được tạo ra vừa kịp che chắn chúng trước những đòn tấn công bắn ra từ những viên đá màu cạnh lưỡi giáo của cả một đội nữ binh bay giờ đang truy đuổi chúng. Mỗi tia bắn vào bị dội ra với một tiếng "khíu" khẽ nhưng rít đáng sợ, giống như một phiên bản âm ỉ, quỷ quyệt hơn của tiếng bắn pháo hoa.

Phép thuật là ở "tinh thể". Ben hiểu rồi. Lực Apilus tích tụ được trong cấu trúc mạng lưới rất đều đặn và trật tự của đá quý, ngọc, khoáng thạch... Những viên đá đó không phải để trang trí mà là tăng cường sức mạnh cho vũ khí, cũng như SinoJ có thể cầm thẳng một tinh thể để làm phép.

Từ khóe mắt, Ben chợt nhìn thấy có hai người lính vừa hạ thấp hẳn xuống. Ôi không, phần dưới tấm thảm không được bảo vệ. Nó chưa nói hết được lời cảnh báo thì trời đất đã quay cuồng. Ben và Carina trong lòng nó bị hất tung cùng với đồng đội, mỗi người một hướng. Nó cảm thấy bị bắn lên cao, cao nữa, rồi có một khoảnh khắc chơi vơi trong không trung trước khi nó nhận ra chúng nó thật sự đang rơi. Nhưng thay vì mặt đất chết chóc, đón lấy chúng là thứ gì đó cam lè, êm ái. Những xúc tu ấy ân cần hạ cả đội xuống mặt đất.

"Sino, có sao không?"

Camlynk hỏi chàng Tu Sĩ bạch tạng có vẻ đang bị choáng đến tái hẳn đi so với ngày thường.

"Nó bị bứt đột ngột khỏi phép thuật thì lại chẳng thế."

Quentin vừa dùng thân mình xoa xoa đầu cho Elindwyrm vừa nói. Carina lạnh run, im bặt trong tay Ben, còn bản thân nó cũng nghệch ra vì bàng hoàng: Nếu không nhờ tấm đệm của Camlynk thì cả đám hẳn đã đi đời vì gãy cổ và đổ vỡ ở những nơi tương đối cần thiết khác. Vẫn còn đang mất phương hướng, Ben chợt nhìn thấy nó: Cách đó chỉ tầm hai trăm mét, đứng cô đơn và lạc lõng giữa khu vườn gọn gàng, xinh xắn là một cây sồi cổ thụ to như cái bốt điện thoại. Cây sồi số 1, nơi có căn nhà khớp không gian chạc ba, nối Uiliu này với Amagog và Trái Đất. Lối về đã ở trước mắt, chỉ có một vấn đề: tụi nó đang bị bao vây hai chọi một.

Đội nữ binh bay là những người không quá cao lớn, với nhiều dáng người và có vẻ là độ tuổi khác nhau, nhưng chắc chắn đều rất khỏe và nhanh nhẹn. Họ mang mũ bảo hộ với một tinh thể rủ xuống trán, quàng khăn trắng kín tóc và cổ. Một tấm thép vươn ra thành vòng cung gấp khúc để che chắn ngực, cùng với các mảnh giáp khác được xếp chiến lược trên đồng phục xanh lá đậm điểm xuyết một sắc hồng nóng bỏng, mạnh mẽ.

Dù khuôn mặt được che bởi những tấm kim loại chạm khắc li ti, có thể cảm nhận rõ họ không hề hung hăng hay nanh ác, mà chỉ có một sự tập trung và quyết đoán đến ớn lạnh. Những mũi lao lăm lăm nhọn hoắc, các tinh thể nhiều màu nạm hai mặt lao và dọc theo thân trắng của chúng là những miếng đá mỏng ghép vào nhau như các khung kính màu ở nhà thờ. Trong một phút dài như cả thế kỷ, không có bất kỳ cử động nào từ cả những kẻ không mời lẫn chủ nhà hơi thiếu hiếu khách, chỉ trừ lác đác những cú đập khe khẽ của thứ gì đó sau lưng đã giúp những người lính bắn hạ bọn Ben. Nó nuốt nước bọt.

Tiếng vó ngựa giờ đã sát gần. Từng tốp quân, không mang cái tạm gọi là diều bay mà mặc tấm viền cổ kim loại sáng bóng dập chìm những vòng tròn hoa văn tinh xảo, tiến tới từ phía chân trời trên những cỗ xe ngựa đứng La Mã. Họ tháp tùng thứ Ben nhận ra là một Quỷ Hầu Cầu đặc biệt to lớn đang di chuyển thoăn thoắt gần mặt đất như một dạng dơi hay bò sát. Những cành nhánh phía trên của nó được đan kết thành một cái lều uyên ương bằng cây hay thấy trong các khu vườn nghỉ mát, và chính giữa là một cái xích đu dạng trứng, tất cả đều được sơn trắng.

Ngự ở trên đó là bóng hình trông giống như một cái bánh kem đám cưới hơn là con người. Bà ta mặc một cái áo choàng cánh dơi vàng chóe, làm bằng loại vải cứng dáng cực kỳ cao cấp, nặng nề bề thế, trang trí những vòng tròn ít nhất mười màu khác nhau, thêu nổi tỉ mỉ, đính cườm tầy huầy. Đầu bà đội thứ mũ ni rũ xuống kiểu thánh Jeanne xứ Arc, nhưng thay xích sắt bằng các hạt pha lê với tua rua tưng bừng đá quý. Khi Quỷ Hầu Cầu dừng lại và hạ mình, cẩn trọng thu vào hết các rễ, một chiến binh dìu bà bước xuống. Dù sự thanh thoát của cái cổ cao và đôi tay đầy vòng vàng gợi ý rằng bà ta có dáng người cân đối, nhưng độ hoành tráng của bộ trang phục vẫn khiến mỗi bước đi khệ nệ, lề mề. Khi họ đến đủ gần, Ben có thể chắc chắn đó là Nữ Vương: vẫn là những nét tú lệ Ben đã thấy ở các công chúa, nhưng có gì đó cằn cỗi, đoản hậu - không phải chỉ vì tuổi tác mà còn vì nét sắc lẻm trong đôi mày, đường mi tô vẽ lố lăng.

Bà lướt mắt qua đám tụi nó, và để ý tới Carina. Con bé vội ôm chặt cái bụng gầy gò của Ben. Rồi bà nhìn sang Elindwyrm đang gượng đứng dậy.

"Mi dám mang đàn ông vào xứ sở của ta..."

Sắc mặt lạnh như tiền, khẽ nhướng mày, bà nói nhẹ hều trước khi xoay đi.

"Giết."

Những tia phép lại trút rào rạt lên bọn nó, và đều dội ra. SinoJ dù mới hết choáng nhưng quả thật rất nhanh và mạnh. Như thể vừa thoát vai, Nữ Vương quay ngoắt lại, vẻ mặt hào hứng lồ lộ.

"Khá đó. Ta biết ngươi là gì. Lăng Kính, đại diện cho tinh túy của Amagog, kẻ chưa bao giờ tiếp xúc với phụ nữ." Bà ta nhoẻn một nụ cười hiểm ác, "Điều đó chỉ có nghĩa là..."

Dùng một ngón tay quấn một ống gì to cỡ ống mực bút kim, bên trong nhìn như có bụi trăng trắng lấp lánh kim tuyến vàng lơ lửng trong một lớp dầu màu hổ phách, Nữ Vương ngoắt nhẹ. Tấm giáp của người chiến binh cạnh bà bị giật phắt, để lộ một khuôn ngực trần tuyệt mỹ.

"... Phụ nữ cũng là tử huyệt của ngươi."

Chiến binh vẫn đứng nghiêm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng SinoJ thì không. Anh như vừa trúng gió, hai mắt trợn trắng, mặt còn nhợt nhạt hơn lúc nãy, và vòng bảo vệ đổ ập. Khi Camlynk đến lay tỉnh SinoJ đang lấy cả hai tay che mặt, thì Elindwyrm nhảy phắt đến đứng chắn trước Ben và Carina, bông hoa cúc giương ra cứng cỏi. Điều này khiến Ben tìm lại được sức mạnh, nó cũng bước về phía trước, giang tay che Carina sau lưng và nói lớn nhưng cố giữ thiện chí.

"Thưa Nữ Vương, đây là Carina Pfeiffer em gái tôi, không phải con của bà."

Sự đắc thắng của Nữ Vương bỗng méo xệch thành một biểu cảm cay đắng.

"Giờ... thì ta biết rồi."

"Vậy xin hãy để chúng tôi đi," Elindwyrm nói khẩn khoản.

Đôi mắt nâu sáng dưới những đường kẻ và lớp phấn nặng trịch hơi nheo lại. Bà ta hất cằm, gằn giọng, "Ai đã hại con gái ta, nói mau."

"Không phải chúng tôi."

"Dĩ nhiên rồi," Nữ Vương nạt. "Làm sao một đám trẻ ranh có thể hút sạch Sinh Lực của một hoa tiên chứ? Ta hỏi các ngươi, là ai?"

"Đó... đó là một anh thiếu niên, anh ấy mặc áo choàng màu tím đen, và anh ấy...," Carina chợt nhìn lên Ben, rồi quay lại Nữ Vương, cuống quýt nói, "Anh ấy đặt chị ấy lên giường và... và... hình như anh ấy đã khóc. Cháu... cháu... chỉ nhìn thấy có vậy thôi."

Nữ Vương giương ngón tay ma thuật về phía Carina. Elindwyrm liền tạo một vòng bảo vệ khác, còn Ben tự động ôm chặt lấy đứa em đang run rẩy như chú chim non, đưa lưng ra đỡ bất kể cái gì sắp đến. Có gì đó mềm yếu đi trong ánh mắt người đàn bà trung niên.

"Cút đi, cút ngay."

Cả đám trố mắt nhìn sau lời thều thào tan vỡ đó. Vẫn là Elindwyrm tỉnh nhất, cô hô hào cả bọn cùng chạy về phía gốc cây với cô, Ben cõng Carina, Camlynk lôi SinoJ.

Quá dễ dàng. Không đúng. Ben ngoảnh lại.

"Mémoira, Mémoira bé bỏng của ta... nó là... nó là... bản chính."

Nữ Vương đang khóc rống lên. Ben cố hết sức bình sinh chạy tiếp, cây sồi ở ngay phía trước kia rồi.

"Không được... Nếu con ta mất đi Sinh lực... lũ nhà ngươi cũng phải biết cảm giác đó."

Những ngày sau đó, Ben sẽ không ngừng ước rằng mình đã bế Carina, địu nó đằng trước, hay giao hẳn Carina cho Camlynk để mình có thể làm một nhiệm vụ duy nhất là lao vào chắn chùm sáng đó... làm gì đó, làm gì đó để người nhận lãnh đòn thù nguyền rủa đó không phải là Carina. Nhưng không, Carina trên lưng nó chỉ có thể ới lên một tiếng, rồi xụi lơ. Ben ngoái nhìn, vừa kịp thấy một quầng sáng trắng bay vút về phía tay Nữ Vương. Ben liền dừng lại mà đỡ lấy Carina, nhìn hết từ đứa bé mười tuổi bé bỏng đang mê man, nhợt nhạt chưa từng thấy, sang Nữ Vương đang vừa mắt đỏ hoe, vừa tỏ vẻ khoái trá. Bằng một cử động ngón cái kiểu xòe bài, quầng sáng trong tay bà xẻ làm bốn mảnh như tế bào phân chia. Trước khi Elindwyrm hay SinoJ kịp bắn phép, thì với sự bảo vệ của quân lính, Nữ Vương vung tay quăng phụt những thứ đó bay về bốn hướng khác nhau.

"Bà vừa làm gì vậy?" Elindwyrm quát.

"Ta gửi Sinh lực của nó đi đến những nơi vui nhất Dải Nhân Hà." Nữ Vương nhếch mép cười, ngoắc ngoắc tay chào. "Chúc du hành may mắn, kịp thời nhé."

Rồi không đợi đôi co, Nữ Vương mím chặt môi, phẩy tay, chúng nó bị đẩy ập vào cây sồi. Mùi mộc và cay nhẹ của gỗ đỏ cùng mùi khói của chúng ập vào mũi Ben, quang cảnh căn nhà của ông nội hiện lên.

Uiliu Nữ Quốc đã bị đóng lại.

Thuộc Chương 4. GIẢI CỨU CARINA, TOÀN BỘ CARINA - Tập 4.3. Tử huyệt

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com