TruyenHHH.com

Song Gioi Di Tim Em Gai Giua The Gioi Dan Ong


Ánh sáng.

Gương mặt Elindwyrm. Đôi mắt cô mở to.

Ịch.

Lưng Ben chạm xuống cái gì đó rất mềm và êm, Elindwyrm nằm trên người Ben, đôi tay cô xếp trước ngực nó.

Hai đứa vừa rơi từ trên cái trần nhà phong cảnh xuống cái nệm rêu ở Viện Lyndaker, trại tâm thần duy nhất và nổi tiếng nhất Amagog, bằng cách nào đó. Hai đứa nhìn vào mắt nhau như bị thôi miên.

"Vậy ra... đó là siêu năng lực của bạn. Bạn có thể dịch chuyển tức thời," Elindwyrm thều thào.

"Tôi..." Ben không biết nói gì khi nó vẫn còn ngẩn ngơ vì cú sốc, vì hai xoáy nước lục lam kia, vì hương thơm hoa cỏ trong trẻo của cô đang phủ lên nó. Trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ duy nhất: cái eo này nhỏ đến mức một cánh tay ôm vẫn dư dả.

"ANGKEYSZART, Ben!"

Hai đứa cùng xoay ngoắt đầu về bên phải, một lúc. Camlynk ào vào phòng, đứng bên giường nói liến thoắng.

"Anh đi theo dấu thiết bị tìm bệnh nhân vô tận sâu trong rừng mà không tìm thấy em, dù nó bảo là em đang ở ngay đó, di chuyển liên tục. Nếu không có lời nhắn em để lại, anh còn tưởng mấy người ở Cacao vào bắt em giữa đêm, "chăm sóc" xong chặt x.ác cho thú rừng ăn rồi. Há há há"

Ben nhìn tờ giấy ghi chú vỏn vẹn ba chữ "Đi kiếm gái" bằng tiếng Anh, nét chữ to đùng, thô è: đó là tất cả những gì lão khọm Quentin có thể làm sao?

Elindwyrm nhìn trừng trừng Camlynk, xong lại ngó dáo dác xung quanh. Thế rồi bất thình lình, cô dùng ngực Ben làm điểm tựa, bạo liệt chống đẩy mà nhảy bật dậy, làm nó suýt ná thở, ngừng tim. Cô lao đến cửa sổ, vụt qua Camlynk và câu chào "Hi, người đẹp!" của anh.

"Đây là... Amagog sao?"

"Vâng, ViriOrk xinh đẹp của chúng tôi đó."

Camlynk nói đầy tự hào, rồi quay ngoắt sang Ben, làm khẩu hình miệng "Người Eusperia?". Ben gật đầu.

"Không thể tin là... tôi có thể đặt chân đến Amagog." Elindwyrm lẩm bẩm, mắt mở thao láo, hít thở hối hả như muốn đổ đầy cả người quang cảnh bầu trời và đường phố. "Thành cổ ViriOrk, với những con đường ngoằn ngoèo vẫn ở đó sau cả ngàn năm, nơi dân Arofojur từng thống trị. Bước chân đầu tiên của nhân loại ra ngoài Trái Đất, là đây..."

"Ồ, thật à? Đó giờ tôi tưởng là Kinh Thành cơ..." Camlynk gãi gãi cằm, rồi như nhớ ra thuần phong mỹ tục xứ mình, anh nói, "Nhân tiện, mông cong đấy."

"Người ta là con gái đó," Ben nhíu mày, rít khẽ.

Camlynk chưa kịp nói "Thật à?" thì đã bị một tiếng khàn khàn, gắt gỏng nạt.

"Dĩ nhiên nó là con gái thật rồi, mi không nhìn thấy ta à?"

Lão vệ nữ trùng chắc đã bám vào Elindwyrm lúc cô bị hút vào tường cùng Ben.

"À... burwer." Camlynk thở dài. "Hồi còn tuổi teen ta ngán nhất là bọn mi."

Cái lắc đầu và nhếch mép cười của anh mang nét gì đó hoài niệm, giống như ta gặp lại kình địch năm xưa và nhận ra họ đã cho mình những ký ức thiệt dễ thương.

Ben liếc nhìn về cửa sổ. Elindwyrm dường như không hề biết đến sự tồn tại của ai hay gì khác nữa. Cô cứ ngồi đó, đôi chân dài buông thõng ngoài cửa sổ, hoàn toàn mê man chìm đắm.

Giờ ăn sáng kiêm họp khẩn:

"Cũng không phải chưa từng có việc cá thể cái đến được Amagog trong lúc lực Apilus được điều chỉnh lại." SinoJ nói.

Camlynk gật gù. "Ừa... nhớ có cái thí nghiệm gì hồi thế kỷ XIX, nhà khoa học nào đó mang được một chị chuột lang sang."

Elindwyrm có vẻ không lạ lẫm gì đồ ăn Amagog, nhai nuốt trong im lặng. Ben thì thiếu điều ăn sống nuốt trọng tất cả mọi thứ, chẳng để ý có mấy món mới trên bàn nữa.

"Ben, Ben!"

"Hử?"

"Tao kêu lần thứ ba rồi đó, mày có sao không dzậy?" Jazz hỏi, rồi cũng cố ăn nhanh hơn như cảm thấy bị áp lực.

"Tao... không sao."

Có chứ. Nó đã tới gần Carina đến thế mà...

"Bọn anh biết em đang rất lo lắng. Bọn anh ở đây để giúp em."

SinoJ trải bản vẽ lâu đài lên bàn.

"Giờ ta đã biết bản vẽ này chỉ để tham khảo thôi, các lối đi bí mật ngày nay chắc đã toàn cạm bẫy. Cũng may Ben có khả năng dịch chuyển tức thời và mang người khác theo." Anh gõ lên một khu vực có ký hiệu vương miện. "Ta chỉ có thể vào thẳng phòng nữ vương và cứu Carina."

"Mình sẽ tận dụng khi lực Apilus chưa điều chỉnh lại để mang Carina về đây ạ?" Jazz hỏi.

"Quá rủi ro. Nhà khoa học nọ mang một chuồng năm mươi con qua khớp không gian, và các chị khác đều... biến mất. Ta phải nhanh lên, chưa chắc Elindwyrm có thể ở đây thêm một giờ nữa đâu."

"Em không chắc về vụ dịch chuyển tức thời..."

Cuối cùng, Ben nói lên sự lấn cấn của mình.

"Vậy mày thử, thử liền đi."

"Làm sao thử?"

"Thử hít thở và cố tập trung vào chỗ này trên bản vẽ xem?" Elindwyrm chống tay lên bàn, đan hai bàn tay vào nhau và đặt trước miệng.

Năm cặp mắt đổ dồn về phía Ben. Nó nhắm mắt, cố nghĩ về phòng ngủ nữ vương, dù nó chả hình dung ra được trông nơi đó như thế nào. Nó hít thở nặng nề, tay siết thành nắm đấm. Sau một quãng thời gian chừng như cả năm phút tập trung tuyệt đối, nó bị lôi trở lại bằng tiếng "cách". Nó mở mắt ra: là anh Camlynk đặt cái ly xuống bàn - tất cả mọi người vẫn còn ở đó, tại phòng ăn.

"Nào Ben, phòng ngủ phụ nữ là một điểm đến quan trọng của mọi đàn ông đấy."

Jazz càu nhàu bông đùa, rồi như nhớ ra gì đó, nó phóng một tia nhìn tội lỗi đến ông bạn quý.

"Em xin lỗi, không phải mọi đàn ông... Phục vụ Đức Vua dĩ nhiên quan trọng hơn ạ."

SinoJ lại có vẻ muốn ụp mặt vào cái ly trà.

Về phía Ben, đáng lẽ ra nó phải cảm thấy mắc cỡ, nhưng nó vừa nhớ ra cách nó đã trở về bệnh viện: nó đang tuyệt vọng tìm một lối thoát, ước rằng mình chưa bao giờ ngu dại theo Quentin rời khỏi cái giường rêu êm ái, và rồi–

"Bác sĩ Lyndaker Jr.!" Một chất giọng đôn hậu nhưng nóng giận vang lên.

"Sao cậu lại làm thế với tôi, hả?" Chị rô-bốt Salfielle thều thào, nhăn mặt, lắc đầu.

"Sao thế chị 'iu'?" Camlynk nhướn một bên mày.

Salfielle cầm một cái túi to màu hồng hồng, trong mờ, bên ngoài đầy những thứ như mạch và gân máu.

"Tôi đã làm sạch cái nệm xanh rực, xanh rực, cậu hiểu chứ? Và rồi cậu lại vứt cái thứ này lên đó. Rác phải nằm trong bụng rác!"

Hình như có gì đó đang giãy giụa bên trong. Salfielle mở cái túi ra và một thứ gì đó nâu đen phóng ra lao vào đôi tay Ben. SinoJ, Camlynk và Elindwyrm ngay lập tức chĩa cánh tay và hoa phép của mình về phía vật lạ, nhưng Ben vội vàng che chắn cây chổi giờ còn thảm thương hơn lúc mới tìm được.

"Không, không. Nó là thứ đã cứu em và Elindwyrm đó."

"Hả?" Jazz kêu lên.

"Đúng vậy, em nhớ rồi." Ben thận trọng rà tay lên khúc cây xấu xí bẩn thỉu với vài nhánh sợi lưa thưa ở một đầu giờ phủ đầy một lớp chất lỏng nhầy nhầy nồng nặc mùi nôn ói. "Không phải em đưa hai đứa về, mà là cây chổi. Mọi người thấy rồi đó, không có nó em có làm được gì đâu?"

"Để anh xem."

SinoJ lẹ làng làm sạch sơ bộ cây chổi trước khi cả đám phí phạm hết đồ ăn sáng xuống sàn nhà. Anh nhờ chị Salfielle đi lấy một miếng giẻ cũ thật to, rồi dùng nó để đặt cây chổi lên bàn ăn trong sự bất bình của Quentin nãy giờ vẫn tranh thủ nhồm nhoàm, và nỗi hãi hùng của cô rô-bốt.

"Camlynk, bạn có bột phản ngụy trang không?"

"Lập ra một cái viện mà không có cái đó, giang hồ còn coi ra gì? Salfielle, nhờ chị."

"Chi vậy anh?" Jazz nghi ngại hỏi.

"À... em không bao giờ biết lúc nào thì một lão già sẽ tạo hình thành siêu nhân cuồng phong rồi lao vào rừng quấy rối mấy con khỉ nhện túi Amagog mỏ cứng".

"Chuyện đó từng xảy ra rồi à?" Ben cau mày, nhớ lại những sinh vật sặc sỡ nó đã nhìn thấy trong ngày đầu tiên.

"Quá nhiều lần." Camlynk lắc đầu như không muốn nhớ.

"May cho nó đấy, năm phút nữa trong bụng rác thôi là nó sẽ bị tái chế không thể phục hồi nữa."

SinoJ cầm cái túi bột và rải dọc cây chổi một thứ như phấn bắt sáng ánh kim loại bảy màu cầu vồng. Ben chớp chớp mắt. Cây chổi tàn tạ vẫn ở đó, phủ nham nhở ánh kim đa sắc, nhưng chồng lấp lên nó thấp thoáng có một hình dáng trong trong như nước đá của một cái... lưỡi hái tử thần?

Camlynk phì cười. "Phép ngụy trang khá đấy."

"Ủa em nghe nói bột này chỉ cần tạt là được mà."

"Đó là con người, còn tinh thể trong thứ này rất mạnh."

SinoJ xếp tấm giẻ vào che thứ đó lại và rà bàn tay lên trên, lầm rầm gì đó như một câu thần chú. Khói bốc lên, và mùi gỗ thông cháy dần lan ra. SinoJ đặt một tay lên vai Salfielle đang bịt chặt mắt, rên rỉ khe khẽ.

"Em xin lỗi, không ngờ phản ứng dữ dội vậy, em đã thí cái giẻ rồi mà vẫn..."

Tấm vải bỗng chốc cháy phần phật rồi cũng nhanh chóng tàn lụi. Không ai nói một lời, chỉ chăm chú nhìn tác phẩm nghệ thuật đang ngự giữa một vòng khăn trải bàn cháy sém.

"Wow." Camlynk và Jazz kêu lên cùng lúc.

Nó dài tầm một mét, cán cong nhẹ chữ "S", màu nhũ xanh dương đậm. "Lông chổi" được làm từ những sợi cứng màu ngà tẽ các nhánh chồng lớp như hoa văn, xếp lại, cong vào nhau tạo thành một hình dáng như nanh thú. Hoa văn uốn lượn màu xám báng súng chạy dọc thân chổi tụ lại nơi gờ lên như tay cầm, ở ngay chính giữa có khung hình thoi nạm một viên ngọc to rực sắc xanh phóng xạ.

Camlynk thốt lên, "Má ơi, một cây chổi thần..."

"Đó giờ em tưởng 'chổi bay' chỉ là để mấy bà già thoa chất kích thích vào cái hú-ha rồi thấy mình bay bay..."

Jazz vừa nói xong thì cây chổi chợt vùng lên, đầu lưỡi hái dí sát vào trán khiến cậu tái mặt.

"Dừng lại."

Ben giơ tay ra, và cây chổi lại lao về phía nó, nhưng là để nằm gọn trong hai bàn tay. Ben bần thần nhìn xuống thứ đã van xin mình, và giờ đang truyền đến nó một thông điệp tuy không rõ thành lời nhưng có thể cảm nhận mơ hồ: lòng biết ơn.

SinoJ ngẩng lên từ trích lục ma thuật, một quyển sổ có số trang vô hạn mà Ben từng thấy anh dùng để sưu tầm tài liệu, lẩm bẩm, "Đây rất có thể là RiScy, chổi thần xuyên không..."

Quentin chép miệng, "Từng thuộc về pháp sư hùng mạnh nhất Diabarrah. Ngày tàn của lão cũng đến khi nó bị đánh cắp hai trăm năm trước. Thê thảm lắm..."

Elindwyrm thều thào, mắt nhìn mông lung. "Đáng đời kẻ tay sai cho bọn Roj."

***

Vì Ben không thể hình dung ra phòng ngủ nữ vương, Elindwyrm là người dùng RiScy đưa nó và hai ông anh lớn tới gian ngoài. Dù đã thủ sẵn tinh thần chiến rồi chạy, may thay, Nữ Vương chưa trở lại.

Đập vào mắt nó là một cảnh xa hoa ngồn ngộn có phần hổ lốn: tranh của các danh họa Phục Hưng như Botticelli, bàn ghế phong cách Thổ Nhĩ Kỳ thời Đế chế Ottoman, tủ trang trí khảm xà cừ tinh xảo đậm chất Á Đông, đàn piano Bösendorfer mới cứng trị giá bằng căn nhà, xịn ngang ngửa hoặc hơn chiếc cha nó mới tặng mẹ... Kiểu xa xỉ tạp nham liên lục địa, xuyên thời gian này cho Ben biết chắc chắn một điều: Nữ Vương và các tổ tiên của bà chưa từng bị cô lập, thậm chí có cách liên tục ra vào thế giới bên ngoài - có lẽ là qua các khớp không gian chỉ mình hoàng tộc biết. Điểm đặc trưng duy nhất của nơi này là trên tường và rèm cửa có kiểu hoa văn như các vòng tròn ren trắng, điểm xuyết những bông hoa tí hon cánh hồng hồng, lá xanh xanh mà Ben đã thấy nhiều lần lúc ở làng.

Cắt ngang mấy giây suy tư phí phạm của nó, Elindwyrm chỉ lên tường nơi đường bệ treo bốn bức tranh to hơn cả người thật, một tấm bị nhiễu điều phủ kín. Ba bức còn lại vẽ ba thiếu nữ, dù mặc váy vóc sang trọng và điểm trang kỹ lưỡng nhưng hẳn cũng đều không quá mười bốn, mười lăm tuổi. Cô tóc vàng chơi piano trong phòng, tóc đỏ gảy đàn lia trên ngựa, tóc nâu chơi mandoline trên một chiếc xích đu trắng đặt trên các cột trụ mong manh giữa bờ hồ xanh biếc. Điểm kỳ lạ là cả ba có gương mặt giống y như nhau, và giống một phiên bản lớn hơn của Carina. Đó là... ba cô gái đi ngang lúc nãy mà Ben chỉ liếc mắt chứ không dám nhìn kỹ.

Elindwyrm nhìn Ben, rồi phẩy tay để tấm nhung lật sang một bên, để lộ bức tranh thứ tư. Ben hít mạnh. Làn da rám nắng, đôi má bầu bĩnh ửng hồng, mái tóc đen tuyền bồng bềnh như một đám mây. Cô bé nhỏ hơn hẳn những người còn lại, mặc một bộ đầm suông màu trắng ngồi bên khung cửa sổ, mắt hướng ra bên ngoài đầy khao khát, trên tay là một chiếc kèn hình mỏ chim bằng đất sét mười hai lỗ."Carina...," Ben thì thầm.

"Không, đó là công chúa Mémoira* đã mất tích bốn năm trước của nữ vương, khi cô bé tầm tuổi Carina bây giờ. Giờ bạn biết tại sao bà ta nhất quyết giữ con bé lại rồi đó."

"Nhưng bà ta thừa biết công chúa thực sự phải cỡ tụi mình chứ."

Ben nói vậy, nhưng nó hiểu rằng nếu nó đánh mất một ai đó cực kỳ quan trọng với mình, và vài năm sau nhìn thấy lại họ, nó sẽ giữ chặt lấy người đó, dù chỉ còn là hình bóng, dù chỉ là trong vài tiếng.

"Á!"

Một tiếng kêu the thé của trẻ em vang lên sau cánh cửa bên trái căn phòng. Camlynk xông lên bật tung cửa bằng một cú phẩy tay, và Ben chạy như bay vào phòng trước mọi người. Ben lướt qua cảnh tượng lộn xộn của những váy vóc và đồ chơi vương vãi. Trong một góc phòng, một chiếc đầm trắng rúm ró đang run lẩy bẩy.

"Carina."

Ánh mắt hai anh em chạm nhau, và chúng ào đến ôm nhau muốn ná thở.

"Ben," đứa em gái thều thào, nhăn nhó như dùng hết sức mình sinh để không kêu quá lớn cái tên thân thương.

"Anh đây, anh đây, Carina." Ben vuốt ve mặt đứa em, nhìn lên xuống khắp toàn thân nó, "Bé có làm sao không?"

Carina lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt nó trào ra, và nó đưa một tay lên cổ như đang nghẹn. Nó run rẩy đưa cánh tay còn lại chỉ về phía khuất của căn phòng. Ba người còn lại cũng đang nhìn về hướng đó, và Ben đã hiểu vì sao mặt họ biến sắc. Trên chiếc giường cỡ đại phủ bộ gối và tấm trải màu tím viền vàng là một thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám, mắt nhắm nghiền, mặc bộ đầm đen cùng màu với mái tóc bồng bềnh như một đám mây. Trên đôi tay trắng ởn xếp trước ngực, một chiếc kèn đất sét ocarina mười hai lỗ sáng bóng trong ánh mặt trời. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là công chúa Mémoira đã mất tích năm nào, chỉ khác là cả màu nắng và nét hồng của đôi má đã nhường chỗ cho một làn da tỏa ra sắc trắng lạnh lẽo và...

"Cô bé... chết rồi," Camlynk thều thào nói sau khi kiểm tra mạch.

Thuộc Chương 4. GIẢI CỨU CARINA, TOÀN BỘ CARINA - Tập 4.2. Vị công chúa thứ tư*Mémoira: ˈmɛ-mwɑː-rə - Mê-moa-ra

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com