TruyenHHH.com

Song Gioi Di Tim Em Gai Giua The Gioi Dan Ong

Bài hát của tập: Linkin' Park - In The End

Carina lấy cổ tay gạt đi những giọt nước mắt to tướng ứa ra liên tục, tiếp tục hối hả bước đi trên mặt đất gồ ghề đầy cành chết và rễ cây. Tại nó. Tất cả là tại nó. Tại nó vô dụng, không cảm nhận được viên Musgravite nên Sư phụ mới phải tập trung vào đó mà lơ là bản thân. Nó được phân công nhìn bầu trời, nhưng nó tệ hại đến mức không thấy con vật to bằng cái máy bay. Sư phụ đã đúng khi ngần ngại nhận nó. Anh Ben đã đúng khi muốn đưa nó về nhà. Cả thế giới đều đúng khi nghĩ nó không nên đi hành trình này. Tại nó ham vui. Tại nó đua đòi.

Mắt mũi nó đã sưng lên và tầm nhìn lúc nào cũng nhòe, còn khu rừng thì vẫn toàn những cây gỗ đỏ to uỳnh, cao hút mắt tối cả bầu trời, cây nào cũng giống cây nào. Đã đi mãi mà cứ như đi vòng vòng một chỗ, càng nhìn càng thấy tuyệt vọng. Chốc chốc, lại có con gì đó không nhìn rõ thình lình từ đâu chạy hoặc bay xẹt qua. Chúng nhỏ thôi, nhưng nó cảm thấy rợn khắp người khi nó đã không hề nhận ra chúng ở ngay phía trước hay tệ hơn là trên đầu mình. Nó biết mình tàng hình trước chúng, nhưng không thể bỏ đi được cảm giác còn rất nhiều thứ tàng hình với nó. Trí tưởng tượng vốn là niềm tự hào giờ phản bội, khiến nó cảm tưởng như từng tán lá, một cái hốc gỗ mục, một thân cây gãy với hình thù kỳ dị... cũng đều là bóng dáng một con thú ăn thịt to lớn, khát m.áu chực chờ vồ lấy nó. Những điều đó không đáng sợ bằng ý nghĩ sẽ không tìm được Sư phụ. Hay tìm được, nhưng không ở cùng một chỗ.

"Kỳ này gã Tu sĩ không xong rồi," Quentin lại lần nữa càu nhàu trên vai chị Elindwyrm.

Nó nhìn lão, muốn quát lão không được nói xui nữa nhưng cứng họng, vì chính nó cũng vừa-

"Già thôi đi."

El nói khẽ, vẫn tiếp tục quét mắt khắp địa bàn.

Carina không cho phép chân mình nghỉ ngơi một phút dù đã thấy mỏi nhừ. Những nhịp chân khi thận trọng, khi hối hả của cả đoàn không át được chút nào những tiếng côn trùng dai dẳng điên đầu, tiếng giậm bước nặng nề văng vẳng, gọi bầy ồm ồm, vang vang khùng khục, hay buồn não ngân dài. Xa xa, vừa có cái gì đó bị kéo đi xềnh xệch trên nền lá khô và đá sỏi.

Zìn zin zơ zờ zìn zin zít zin. Zìn zin zơ zờ zìn zin zít zin...

Nielew lại há hốc mồm. Đó là cách bạn ấy trao đổi với các Clymafer đang dò tìm ở những hướng khác. Mỗi lần như vậy, tiếng nhạc cổ điển lại thình lình cất lên, làm nó giật thót. Nó cay cú điều đó. Nó ước mình có thể bình tĩnh như chị El hay anh Camlynk, nhưng chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy và yếu ớt đẩy tay anh Ben khi anh cố lau nước mắt cho nó. Nãy giờ Ben mím môi, cau mày và nuốt khan liên tục - anh nó cũng đang rối lắm rồi, mà nó thì không thể ngưng ăn hại. Tin tức cuối cùng bọn nó nhận được là tìm được "Sư phụ" rồi - nhưng chỉ là miếng dán du khách bị vứt gần cổng.

"Nielew à, vẫn không có thông tin gì mới à?" Ben hỏi.

"Hướng Đông Bắc và Đông Nam đã được rà soát, không có dấu hiệu của anh ấy. Bọn tôi cũng đang theo dõi tất cả những con đã bắt gặp rồi."

Với kích thước khổng lồ và khả năng bay lượn, con thằn lằn đó không sợ bố con thằng nào và có thể ở bất kỳ đâu. Trên vách núi, dưới bờ sông, đi lang thang trong rừng. Có thể là với Sư phụ trong "diều". Đã bị xé nhỏ, hoặc dần dần c.hết ngạt. Hoặc cả hai. Carina tự bóp cổ. Các anh chị không cần một đứa khóc nhè tới nấc cục trong giờ phút căng thẳng này.

"Tới nước này mà vẫn không thể cho bọn tôi dùng phép thuật sao? Đây là tình huống khẩn cấp mà," Ben nói.

"Ờ thì...," Nielew lại ậm ừ.

"Ngay khi rời khỏi đây, tôi sẽ cho cả thế giới biết chỗ này quan trọng hình thức hơn tính mạng du khách." Anh Jazz khoanh tay, liếc xuống.

"Và các biện pháp bảo vệ không hề đáng tin cậy," anh Grian nói bức xúc.

"Và cứng nhắc đến mức chuyện gấp thế này mà cưỡi Nhún cũng không cho," Camlynk phụ họa.

"Giờ này quá múi giờ lao động của mấy ẻm r-" Nielew rối rít.

"Có cách nào bảo đảm lan được 'phốt' này khắp Trí mạng không, Grian?" Ben nói.

"Bạn cứ để mình." Grian hào hứng.

"Miền Tự Do sẽ đóng cửa trong ba mươi phút nữa. Đề nghị toàn bộ du khách chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi theo đèn hiệu đến đường ra gần nhất..."

Trái tim Carina như rớt phịch xuống và tay chân nó rụng rời. Cả đoàn nhìn nhau hoang mang sau lời thông báo đang vang vào tai tất cả con người trong khu vực.

"... Sau thời gian này, chúng tôi sẽ buộc phải đến đưa quý khách ra ngoài. Ở lại quá giờ quy định sẽ dẫn đến các hình thức phạt tiền và giới hạn quyền..."

"Có giỏi thì đến đưa ngay SinoJ ra hộ cái!" Jazz ngửa đầu, kêu lên với tán rừng.

...Zìn zít zin, zớ zin zin zìn zìn zìn zít zinnnn...

Nielew chưa kịp nói thông tin vừa nhận được thì Carina đã chụp lấy bàn tay dài ngoằng mà giật. "Đừm... đừm để Sư phụ... ở lại ây... hức... một mình... vào bam đêm."

Nó không cố nín nữa, cứ để nước mắt nước mũi lã chã, vừa nói vừa khóc rưng rức.

"Nielew... xin bạn đấy."

Đôi mắt đèn pha nhìn nó trố ra một vài giây, rồi cậu bạn chợt nói nhỏ, "Các bạn... có giữ được bí mật không?"

Cùng lúc đó, chị El quay lại, bàn tay để trên tai.

"Mọi người, mình nghe thấy tiếng còi rồi."

Nãy giờ, vẫn là chị dẫn đầu đoàn. Nãy giờ, vẫn chỉ có mình chị nghe thấy những tiếng còi rải rác.

***

Chiếc còi hắn đã dùng để vừa ngăn mình kêu lên, vừa tận dụng cơn đau rơi xuống đống xơ khô, vỏ và nhánh cây sau một tiếng xé màng nhĩ. Ánh xanh lá cuối cùng tắt lịm, cả bàn tay hắn run rẩy như vừa bị tạt dầu sôi khi chiếc găng bị nội lực phá hỏng văng ra. Tay hắn có những vết xây xát khắp nơi, cây Hy vọng cũng trầy trụa, đầy vết khứa và cháy sém. Không sao, lát uống chút ma dược kích sinh là sẽ ổn thôi.

Hắn vừa nghĩ gì thế này? Thứ thuốc quỷ quái, có thể can thiệp đến chu kỳ tế bào. Một sự báng bổ Bí Ẩn Vĩ Đại dưới dạng chất lỏng. Và hắn đã biết mùi vị của nó lúc chuẩn bị xuống Zeredayne, cái hôm hắn tiều tụy sau tuần đầu tiên làm những điều chính hắn cũng không thể tưởng tượng. Nếu là lúc trước, Camlynk sẽ không đời nào tỉnh bơ dụ hắn phá giới luật. Dù đến tận bây giờ hắn vẫn còn đủ đạo hạnh thể xác, có lẽ thằng bạn đã sớm nhìn thấu được là về tâm ý, hắn đã sa ngã đến sắp không thể cứu rỗi nữa rồi.

Thôi nào. Ừ thì lòng hắn không trong sạch, nhưng hắn biết ngay cả trong hàng ngũ Tu sĩ Hoàng gia thì quá nửa có điều khuất tất. Nhìn xuống cánh tay mình, hắn mân mê hình xăm những con chim sải cánh, rồi dòng chữ La-tinh khắc nét bay bướm cùng hình con chim đang đậu trên cây Hy vọng màu trắng bạc - những chỗ cây bị thương cũng màu trắng bạc. Rồi hắn khẽ đưa tay lên má và cổ mình. Hắn biết là Carina đã chạm vào mình rồi. Hắn cũng đã có lo sợ, nhưng nếu thể hiện ra thì con bé khóc mất. May mà không có chuyện gì. Có lẽ vì nó chỉ là một đứa nhóc, và hắn thương Carina như con gái. Hắn thở hắt. Miễn là còn phép thuật, hắn còn hữu dụng, còn có giá trị để cống hiến mà.

Nhìn xuống từ cột đá vôi xám xịt cheo leo, hắn cố vươn tầm mắt tìm kiếm. Đúng là giữa cả một bãi săn địa hình hiểm trở và toàn cây là cây, mọi người rất khó tìm thấy hắn. Đang giơ tay lên định bắn tia tín hiệu thì hắn nghe có tiếng vỗ cánh. Tay chân hắn lạnh toát, trống ngực dập dồn. Hắn xoay ngoắt lại, lập tức hướng tay trái về con thằn lằn đã tha mình lên đây. Đầu dài ngoằng với cái mào xanh thiên thanh, cái mõm nhọn hoắc có một mảng vàng gần mắt, cái cổ lông bờm xờm rũ rượi như những kẻ du thủ du thực. Và sải cánh - sự vĩ đại ấy chỉ có thể cảm nhận trọn vẹn ở cận cảnh, ngay bên thềm một cái c.hết đẫm m.áu. Diễm phúc cho loài người là thứ quái vật này đã tuyệt diệt trên Trái Đất - trừ những kẻ tự dâng mình như hắn.

Dù chưa từng giao chiến với thứ gì lớn như vậy, nhưng hắn tự tin có thể hạ được nó. Một kết giới, rồi một đòn ngay ngực trước khi nó kịp đậu... Rồi hắn hạ tay buông thõng xuống.

Con vật hạ cánh mượt mà. Nó nhìn xuống hắn, từ độ cao bằng căn nhà một tầng. Nhưng sự hoảng sợ run rẩy đã nhường chỗ cho một cảm giác khác, một suy nghĩ không cần đôi mắt bò sát vô cảm kia đáp lại: Bọn mi cũng như ta, những con vật vui mắt đằng sau khung kính, bị người ta trưng ra trục lợi...

Sự trừng phạt từ trời cao, âu cũng là một cách ra đi xứng đáng cho một Tu sĩ đã lầm đường. Ít ra hắn cũng sẽ là một bữa no. Vậy thì cũng coi như có ích. Còn những nỗi giằng xé này sẽ chấm dứt. Hắn sẽ được chết như những gì phụ thân, em trai, và đồng đội nghĩ về hắn: ngoan ngoãn, mẫu mực, trong trắng và anh hùng. Không phải một kẻ phát điên với mộng tưởng cướp lấy một người không thuộc về mình. Bất chấp khoảng cách tuổi tác. Bất chấp việc hai người vốn là dành cho hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Ở cõi bên kia, hắn có được ở bên cô ấy không?

Giờ phút này, khi con quái vật ngửa đầu ra sau như chuẩn bị cho cú mổ chí mạng, hắn quỳ xuống, giang cả hai tay chào đón. Hắn chỉ hối hận lần cuối cùng nói chuyện đã quát Laika. Dù thằng bé có suy nghĩ lệch lạc thế nào, nó vẫn là người thân m.áu mủ duy nhất của hắn. Bên bờ này vũ trụ. À, còn Ayriene và Verreluna. Hai mẹ con sẽ không bao giờ còn gặp lại L-.

Thằn lằn bay khổng lồ gục đầu xuống ngực, xếp cánh. Bất động. Cả nhịp thở cũng không còn. Hắn khựng lại, sững sờ trong cả phút, rồi chậm rãi tiến đến. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã có tiếng lục tục ở phía sau. Mái đầu vàng sẫm màu rơm trồi lên, kéo theo làn da rám nắng và gương mặt tinh ranh từ trong trứng. Vừa thấy hắn, Camlynk đã vẫy tay chào.

"Sino hả? Khỏe hông? Bọn tao ở gần đây. Thấy ánh chớp ma thuật vừa nãy và nghe tiếng còi là chạy tới liền."

Rồi anh ta thoăn thoắt trèo lên bằng dây leo cứu hộ, một trong số ít các thứ được miễn trừ khỏi quy định chống ma thuật. Camlynk đứng chống nạnh, nhìn xuống, cười toe.

"Biết thế nào mày cũng tự thoát được mà. Nhìn mày vậy chứ cũng có máu điên. À, tao biết, bọn nhỏ thì không."

"Anh Sino!"

Gương mặt mang đường nét thanh tú như con gái mà lại có cặp chân mày nghiêm khắc và đôi mắt phượng sắc lạnh xuất hiện, reo lên. Sau đó, đôi mắt thằng bé chợt sáng lấp lánh, như thể nó đang sắp khóc. Từ hồi kim tự tháp, hắn đã không thể nhìn thẳng vào mắt thằng bé rồi. Nếu nhóc biết dã tâm của anh, có lẽ nhóc sẽ ước gì đã tìm thấy ở đây một cái xác.

Camlynk đập hai tay vào nhau phủi bụi, nói, "Để báo tụi nhỏ nó mừng." Rồi ngó xuống, réo, "Hàng còn nguyên đai nguyên kiện!"

Ben lúc này đã chuyển sang săm soi con thằn lằn bay, nửa hoảng sợ, nửa bối rối. Camlynk đưa tay kéo thằng nhóc lên, rồi lại quay sang liếc nhìn hắn.

"Ben, ràng dây leo xuống cho chắc vô nha. Rồi kêu Nielew lên đây."

"Dạ anh."

Ben gật gật, lật đật cúi xuống lo dây và hét qua hét lại trả lời câu hỏi của đám bên dưới, lâu lâu vẫn quay lại liếc quái vật. Camlynk quỳ một chân xuống gần hắn như cố tình chắn tầm nhìn.

"Có giả thuyết cho rằng con người tiến hóa giao tiếp là để phối hợp đi săn, hèn chi mấy ẻm ăn ý quá trời: Một đứa hướng mày nhìn phía trái, một đứa huých vào vai phải để tranh thủ gỡ miếng dán bảo vệ, đồng thời nói kháy để mày mất tập trung, cũng vừa tạo cơ hội cho đứa còn lại ném bột phản ngụy trang lên bùa trên lưng."

"Bột... bột...," Hắn lắp bắp, hớt hải với tay ra sau đầu.

"Đừng lo, chỉ trong trong thôi. Tụi nhỏ chưa thấy đâu." Camlynk thì thào, đưa hắn cái khăn, rồi nháy mắt. "Phép thuật của ông già xịn hen? Tự tin đưa 'tác phẩm' vào ngay dưới mũi các Tu sĩ Hoàng gia."

Hắn sững sờ nhìn người bạn nối khố. Camlynk, mày đã biết từ lúc nào rồi? Có khi nào là... trước cả tao?

Anh phì cười, khuyến khích hắn ngó xuống trong tiếng hò reo. Carina mắt sưng húp, cố mỉm một nụ cười với hắn, nhưng rồi òa khóc mếu máo trong lòng Jazz. Đệ tử bé bỏng đáng thương.

Hắn để bàn tay phải ngang ngực, rồi ấp bàn tay trái lên, thay vì ngửa lên trời thì hướng xuống đất. Hắn khóa ánh nhìn với người bên dưới đang nhìn lên, rưng rưng, rạng rỡ, tâm niệm một lời nguyện cầu khẩn khoản, chân thành nhất suốt gần ba tháng qua.

Anh mong sao sẽ không ai bị tổn thương quá nhiều khi biết những bí mật của chúng mình, Rồng Con à.

***

"Con này là rô-bốt," Camlynk nói xanh rờn.

"Thật ạ? Nó... ấm nè."

Ben thận trọng bước tới, sờ sờ vào thân thể con thằn lằn khổng lồ.

"Làm mát mới khó chứ một cái máy chạy hùng hục nóng là tất nhiên."

Vị Bác sĩ đưa cho ông bạn còn đang bị sốc cái bình nhỏ chứa thứ nước "trợn mắt", hẳn là để cánh tay kia mau lành. SinoJ nhìn xuống vài giây, rồi dốc cổ uống.

"Anh... anh biết ngay từ đầu rồi ạ?"

Camlynk nhếch mép cười với cái mặt ngáo ra của nó.

"Đó đâu phải cách săn mồi của thằn lằn bay, phải không?"

Ben nhìn Camlynk. Đôi khi nó quên cũng đã phải ngốn một lượng Sinh học khổng lồ anh mới có thể trở thành Bác sĩ. Nó gật gật đầu. Nó đã rất bất ngờ là con Quetzalcoatlus có thể chụp được chứ đừng nói là tha một người đàn ông xấp xỉ tám mươi kí. Chân của chúng là bàn chân đi bộ chứ không phải bàn chân có ngón cái đối diện và móng sắc lẻm để quặp như chim săn mồi. Nó đọc quá trời đọc về hệ sinh vật ở Clymaferon, chỗ nào cũng ghi là chúng kiếm ăn như những con bồ nông khổng lồ chứ không phải đại bàng. Dù vậy, vì các tài liệu toàn viết theo trường phái Bí Ẩn Vĩ Đại nên mọi thứ với nó vẫn rất mơ hồ, còn trên đường đi tìm SinoJ thì sức mạnh khó lường của sáu mươi lăm triệu năm tiến hóa và nỗi kinh hãi bản năng với đại bàng khổng lồ của bầy người nguyên thủy đã áp đảo - nó vẫn sợ teo hết cả vì lo cho anh Tu sĩ.

"Dạ, feedback từ khách hàng cho biết kiểu lồm cồm trên mặt đất hay mặt nước để tranh thủ xỉa từng con vật nhỏ của Sải Nách Muôn Trùng rất 'dị' và 'kém sang' nên lâu lâu cho nó chụp vài bé vảy lông cho kịch tính," Nielew giả lả.

"Bé vảy lông cầm nhầm" giờ vẫn đang ngó xuống cột đá bốn mươi mét trong tiếng nói cười hân hoan của bọn bên dưới.

"À... không chỉ có em đây, khu săn bắn này đầy vảy lông rô-bốt." Anh nhướng mắt. "Tôi nói đúng chứ, Nielew?"

Cậu cu li khỉ gió quay đầu đi chỗ khác, lầm bầm, "Tôi xin không bình luận, thưa quý khách." Vì nhãn cầu quá to, Clymafer không thể đảo mắt như người mà phải quay luôn đầu.

"Em vẫn thấy..."

Ben chỉ con nọ con kia đang đi lững thững.

"Những con đi bộ phải quay về hang mới tắt nguồn." Camlynk nhún vai. "Còn con này đã ở trạm sạc của nó, nơi khách khứa ở lì ở lầy không nhìn thấy rồi."

Nó lúc lắc đầu, vẫn không thể tin nổi máy móc lại có thể trông tự nhiên như thế.

"Hèn chi anh bình tĩnh vậy."

"À không, đầu tiên là vì anh biết giờ thằng này có muốn cũng không thể chết được đâu, vì nó chưa từng sống."

SinoJ đang chuẩn bị leo xuống thì ngẩng lên nhìn Camlynk. Hai ông bạn trao đổi một ánh mắt phức tạp, rồi SinoJ mỉm cười, gật đầu, từ từ đi tiếp.

"Còn lại thì anh sẽ chỉ nói rằng anh đã tìm hiểu đủ nhiều về cách hoạt động của rô-bốt để biết những người đã làm ra bọn này rất có tầm và có tâm."

Camlynk ngồi chồm hổm ở rìa tổ, tay chống cằm nhìn về bầy khủng long cổ dài đang ì ạch bước đi phía chân trời, tủm tỉm.

***

Giữa khe đá có nước suối đổ xuống liên tục, Ben lúc lắc cái cần điều chỉnh rổ chứa những viên tinh thể sinh nhiệt màu xanh dương ở đầu dòng chảy, làm nước vừa đủ ấm. Nó thư thái để tất cả những bụi bẩn của Đại Trung sinh trôi khỏi người theo lớp bọt thơm lừng của loại xà phòng từ dầu thông và mỡ khủng long cùng tro. Vì không đặt trước, phải "quý lắm" thì Nielew mới sắp xếp được chỗ nghỉ hang động ngay trong lòng cao nguyên chính giữa Guglu Ha này. Sức chứa thì chỉ vừa đủ cho đoàn, dịch vụ cập rập, nhưng nó muốn tránh xa các du khách khác còn đồng đội muốn trải nghiệm "khách sạn hạng hang", vậy là đẹp.

Có tiếng huýt sáo. Trong trẻo, ngân nga, và hơi tốt thế. Bên kia vách là phòng ai nhỉ? Jazz chỉ dai sức khi nó lươn lẹo hay chửi nhau. Bảo là Camlynk thì không giống. Grian? Thằng cu mà thử huýt sáo là Ben sẽ che mặt, lùi xa ngay lập tức. Để xem lát vào nó sẽ khen ai nào. Ben áp người vào "tường", nheo mắt nhìn qua một khe hẹp. Trong ánh sáng xanh, bóng lưng trắng mịn như bừng lên huyền ảo. Rồi đến một nửa phần không to, nhưng tròn, căng, và cong. Bàn tay tiên nữ xoa những lớp bọt tinh tế như thể mặc dần lên người một bộ nội y ren. Cảm giác nhót dưới bụng đường đột và dữ dội đến nó phải giật mình. Dừng lại! Ben ép mình dứt mắt ra và thấy choáng váng. Lúc nó hiểu mình đang làm gì thì đã quá muộn. Vì tiếng nước chảy bên này nên nó không nhận ra bên kia cũng là một "buồng tắm" - dòng suối tẽ ra hai hướng nên khoét vào lòng đá hai gian nhỏ kề nhau. Và bên đó đủ cho hai người đứng. Ben bặm môi cáu tiết. Im. Ngay!

Nhưng nó không phải chỉ thấy được thiên đường. Ben nuốt nước bọt, tự hứa chỉ xác nhận lại một điểm rất sai thôi, rồi nó sẽ biến ngay khỏi đó và cúi đầu xin lỗi ngay khi cô bước ra. Lúc này, Elindwyrm bước lại vào dòng nước, ngửa cổ cho nó đổ từ mặt xuống chảy theo làn tóc xõa, mơn trớn thoát y cho cô khỏi lớp bọt ren. Và đúng là chúng ở đó: cẳng tay, khuỷu tay, bắp chân... có rất nhiều vết sẹo cũ, đa số là nhỏ và mờ, nhưng cũng có những cái sâu, đậm. Sao lại thế? Nó chưa biết gì nhiều nhưng nó biết cả Galyx nói chung chứ đừng nói Eusperia, để con gái mang sẹo là rất xấu hổ vì thảo dược lành da rẻ bèo, vô cùng hiệu quả mà không hề phạm luật Bí Ẩn Vĩ Đại. Chuyện gì đã xảy ra với-

El mở bừng mắt, nhanh như chớp vừa lấy tay che những phần trước vừa với lấy khăn, rồi cô ào tới khe đá. Ben bất giác lùi lại. Cô rít khẽ.

"Đã thấy gì rồi?"

"Chưa, chưa thấy gì cả."

Con mắt lục lam hoảng loạn áp vào khe đá nhìn lên xuống như dò xét. Luống cuống, nó cũng ráng khép nép.

Nó lí nhí, "Mình thề..."

... là không thấy phần trước. Phần trước mới nghiêm trọng, đúng không?

Người bên kia rời khỏi khe hẹp. Ben vội kêu lên.

"Mình không cố ý, nhưng mình sai rồi. Mình xin lỗi đã nhìn lén Eileen."

Nhưng tiếng thở dốc kia cũng đã không còn.

Ben ngượng nghịu mặc quần áo. Nó hy vọng El đã không phải thấy Ben Jr. Mà nếu thấy, hy vọng cô ghi nhận rằng nó đã có một góc "nòng" rất phải chăng: không hề "yếu" và chứng tỏ với nó cô rất hấp dẫn, nhưng nó cũng không nhìn trộm mà "điểm" mười hai giờ như quân biến thái - ít nhất là sau phát hiện về những vết sẹo. Ben thở dài. Đây chẳng phải chính là kiểu suy nghĩ của bọn biến thái sao?

Mọi người - dĩ nhiên là trừ El - ngồi xếp bằng quanh đống lửa của cái hang động sa thạch, một không gian cam đỏ ấm cúng với mái vòm chỉ tầm bốn mét và những hốc nhỏ cho từng người lát đá nóng và lót nệm lông vũ. Phục vụ cũng vừa chuyển đến các món "nướng tại chỗ", đồ ăn kèm và dụng cụ ăn uống dùng một lần làm từ vỏ cây và lá đan lại hoặc ép khô tạo hình.

"Bé làm Rapunzel..."

Carina vừa thấy nó đã nũng nịu. Lửa hang thì leo lét, lòng nó thì rối bời vì nhiều thứ, nhưng anh Ben vẫn sẽ luôn là bảo bối biến hình khi Carina cần. Dĩ nhiên không có người phàm nào đủ "lông sọ" để làm được cả cái đuôi sam dày như một con trăn Nam Mỹ, nhưng bọn trẻ con thật ra cũng chỉ cần giống đại khái là được, trí tưởng tượng của chúng sẽ làm phần còn lại. Quen tay, Ben thoăn thoắt chia tóc, đánh phồng, cuốn, thắt các bím nhỏ rồi tết chúng lại công phu, hoành tráng. Cùng lúc, Carina lấy đũa phép trổ tài ám màu mớ hoa mộc lan trắng và mao lương - loài hoa cổ đại năm cánh - màu vàng thành hồng và tím cho đúng tông Rapunzel rồi dùng bùa đẩy nâng chúng lên cho Ben cài đầy vào đầu. Ai nấy nghiêng mình trước Công Chúa Tóc Mây, rồi nhập tiệc ngay khi nàng cho phép.

"Ai mà ngờ một nơi còn không có xe cộ lại toàn là rô-bốt chứ," Con bé chép miệng, cắn rụp miếng bánh phồng làm từ hạt gắm, một loại cây hạt trần mà lại nhìn hao hao cây cà phê.

"Ấy, họ chính là muốn chúng ta nghĩ vậy đấy." Camlynk mỉm cười, cầm que cá nước cạn quay trui lên cạp. "Cái gì không ngờ tới, em sẽ không nhìn thấy."

"Em nghĩ chỉ những con bọn thợ săn chiến phẩm muốn bắn mới là rô-bốt thôi. Không thì quá nhiều để quản lý," Grian nói.

Cả bọn gật gù.

"Thêm xiên que." Quentin lệnh.

Khi không có mặt El, cả đoàn đều thấy hiển nhiên Ben là người phải lấy đồ ăn cho Quentin - chính lão khọm cũng làm như nó ở rể. Nó gắp cho lão xong, thấy vẻ mặt lão hài lòng thì cũng dùng thử nấm ngâm chua. Dai giòn sần sật, rất hợp với đồ nướng và lá gắm tẩm bột chiên.

"Thế nên bé mà lại gần con cóc tiền sử kia là... thật đấy..." Jazz thình lình chụp lấy Carina làm con nhỏ la ré, đánh ông anh bồm bộp.

"Mà thật giả lẫn lộn lại càng có vẻ 'uy tín'." Ben đăm chiêu. "Thêm vào vẻ miễn cưỡng, rồi trò ký giấy miễn trừ... Cuối cùng tịch thu ma thuật và công nghệ là không có sơ hở."

"Có chứ, các 'Thiên Sứ' vẫn tuồn được bột phản ngụy trang vào đấy thôi."

El đã trở ra, tỉnh rụi ngồi xuống đối diện nó, gỡ một xiên que thịt kỳ giông và nấm thông vào đĩa. Ben nhìn cô thò lõ. Mái tóc lại khô ráo, làn da lại chỉ có các đốm tàn nhang. Và nó lại phải - bồi hồi - nhớ lại những hình ảnh y như tiểu tiên nữ của danh họa Gaston Bussière. Kiệt tác sống.

"Thế sao đã là rô-bốt mà bọn Clymafer không chiều khách tới cùng luôn nhỉ?" Quentin hỏi. "Đám vảy lông có chết thật đâu."

"Họ đang làm cái gọi là 'nói thách', vì các hiệp hội người tiêu dùng Galyx sẽ luôn đòi được khai thác nhiều hơn."

SinoJ nãy giờ mới lên tiếng. Anh chưa hề động tới món nào.

Grian vỗ đùi, kêu lên, "Vì biết đằng nào cũng sẽ phải nhượng bộ, họ cố tình ban đầu làm thật gắt, đáp ứng thật nhỏ giọt để mà..."

"... trì hoãn hết mức cái ngày họ phải cho Hoomanz mổ thịt khủng long tại chỗ?" SinoJ nhìn vào ngọn lửa.

"Rốt cuộc để chi?" Jazz khịt mũi, "Em có thể nghĩ ra nhiều cách làm tiền hay hơn."

"Mình nghĩ dân Clymafer đang che giấu gì đó... sâu hơn nhiều," El nói khẽ.

"Đi chơi đêm nào."

Camlynk đứng dậy, hô hào bọn nó đi cái "chợ" lưu niệm ẩm thực hồi sáng chưa kịp xem, nhà ma T-Rex, khu trò chơi hội chợ, văn nghệ và hài kịch khủng long - Clymafer, chuyến thăm vườn bách thảo của những loài hoạt động về đêm v.v

Chỉ còn lại Ben bên đống lửa và SinoJ đã lùi về nghỉ ngơi.

"Từ đây về sau, những nơi bạn tới... tìm Sinh lực sẽ không còn là một trò chơi nữa đâu."

Giọng nói trầm trầm, nhỏ nhẹ mà âm sắc đa dạng đầy biểu cảm tựa chim hót ấy vang trong đầu Ben. Nó đưa hai tay xoa xoa mặt và mắt. Dập mật vậy mà mới khảo sát được một nửa khu vực. Tụi kia đi hú hí có vẻ sẽ thêm được một mẩu. Nhưng điều gì chờ đợi ở phần còn lại? Buông tay, nó nhìn thấy hốc của mình ở vị trí đắc địa view hốc của El. Hay là nó nên đi ngủ trước, nhỉ? Nhưng cứ nhắm mắt là lại thấy thấp thoáng thân thể thuôn dài trắng mềm như làn khói trong đêm.

Nó thở hắt, cầm cầu liên lạc, bắt đầu kể lể tất cả những thông điệp nó sẽ không bao giờ gửi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com