TruyenHHH.com

Song Gioi Di Tim Em Gai Giua The Gioi Dan Ong

Bài hát: Evanescence - Lithium

Còn bao nhiêu phần của anh trong đó hả Sino?

Sáng hôm sau, Ben ngồi trong bồn tắm, suy nghĩ. Xung quanh, cả phi hành đoàn đang chen chúc, chăm chú ngó hết từ nó qua SinoJ mini.

Ben

Carina

Jazz

...

"Đứa bé" đảo đôi mắt xám tròn xoe, trong vắt một vòng quanh phòng, nụ cười không răng nở tươi rói với cặp má phính ửng hồng.

"Anh ấy gọi mọi người kìa."

"Ỏ ỏ..."

Carina thúc cùi chỏ vào Jazz, "Gì mà 'ỏ'? Sư phụ của em đó, không phải cháu của anh đâu."

"Không đọc được gì nhiều," Ben thở dài. "Có những lúc anh ấy như muốn nói gì đó, nhưng chúng mờ và nhỏ như bị chồng lấp, che khuất bởi các...mình nghĩ là tín hiệu giác quan: Ướt, sáng quá, lạnh..."

"Con lạnh hả?"

Mẹ nó ẵm ngay SinoJ lên, lấy cái khăn lau vội vàng nhưng cực kỳ nâng niu.

Ừ, dù sao Ben cũng chẳng thấy được gì thêm nữa. Jazz đưa khăn cho nó. Nó đứng lên, ướt sũng từ đầu tới chân. Elindwyrm bỏ ra ngoài ngay, bọn còn lại cũng tự giác lũ lượt đi ra.

"Mẹ à...," Ben mím môi, nói khẽ.

Đang đu đưa SinoJ trên vai, mẹ nó nhận ra vấn đề, kêu "Ô..." một tiếng.

Khi Ben lau người và mặc áo choàng tắm đi ra thì thấy mẹ vẫn đang trong phòng nó, ẵm SinoJ đã được Camlynk thay đồ ấm cho, nói chuyện với anh như thể một đứa bé thực thụ.

***

Phòng sinh hoạt chung

Mẹ thích nghi nhanh một cách đáng sợ với cuộc sống trên tàu. Là một nghệ sĩ dương cầm đẳng cấp toàn cầu và đã đi lưu diễn hầu hết các quốc gia, mẹ nó hẳn đã quá quen với việc tiếp nhận những nền văn hóa xa lạ. Dù vậy, Ben nhớ lại sự cố với miếng bọt biển quỷ ám, quả bom tắm s.ex quái gở và thấy xấu hổ khi ngay cả lúc luôn ẵm một "đứa bé" trên tay, mẹ nó vẫn không gặp dù chỉ là trở ngại hay cú sốc nhỏ nào trong việc học cách ăn uống, sử dụng những thứ ngoài hành tinh. Hôm nay, với bọn Ben, Carina và Jazz quấn quanh, mẹ kể những câu chuyện hóm hỉnh về tình hình Trái Đất.

"Chị cần em giúp gì không nè?" Camlynk đi ngang, tươi cười.

"À, ở đây mình gửi thư về Trái Đất được không?"

Ben vừa tính lắc đầu thì Camlynk đã nói ngay "Được chứ ạ."

Nó nhìn anh rồi nhìn mẹ nó. Mẹ nháy mắt như nói "Gõ thì cửa sẽ mở, cục cưng."

Mẹ nhanh nhẹn đi lấy một phong bì đỏ - xanh truyền thống. "Nhờ em nhé, Cameron."

Anh liếc như tên bắn qua địa chỉ, cười nói, "Okie, ở trạm tiếp tế tiếp theo em sẽ gửi cho."

"Sao cô Mairin không gửi email cho tiện nhỉ?" Jazz hỏi.

Có dịch vụ chuyển tiếp từ hệ thống thông tin Galyx xuống Trái Đất.

"Chắc cú là gửi cho người bạn qua thư của mẹ, có lẽ lớn tuổi rồi ổng không dùng email." Carina liến thoắng, "Mỗi lần nhận được thư mẹ như được quà ấy, có lẽ cầm thư trên tay vẫn thích hơn. Mami nói mấy chục năm nay tuần nào mẹ cũng gửi và nhận thư tay, bưu thiếp, ảnh iếc đi Phần Lan."

Ben nói, "Không phải đâu, là Cộng Hòa Liên Bang Xức-lác gì đó ở châu Phi."

"Có thể ổng người Phần Lan nhưng sống ở châu Phi?" Jazz nói.

"Ừ. Mẹ cũng từng đòi ghé thăm ổng lúc đi lưu diễn, nhưng lúc nào ổng cũng từ chối."

Đang nội chiến, đang thiên tai, đang đi quản lý bò sát, đang khủng hoảng, đang bận, đanh bệnh.

"Dù sao thư nào mẹ cũng nắn nót từng từ một, lâu lâu còn bắt tao với Carina thêm vô vài dòng."

"Mẹ cũng không biết mặt ổng luôn, vì nghe nói ổng 'tàn đời' trong chiến tranh nên ngại. Mà chữ ông ấy đẹp kinh dị. Lạ là mẹ em gửi bao nhiêu là hình gia đình của em mà ổng thì toàn gửi bưu thiếp thôi." Carina nhún vai.

Ben nhíu mày. Lúc nãy, hình như khi Camlynk bước đi với lá thư, nó thấy ánh mắt anh thoáng có sự phân vân.

Những ngày sau đó, cũng vẫn là mẹ chăm sóc chính cho SinoJ. Mẹ làm SinoJ cười nhiều nhất, ăn giỏi nhất, ngủ mau nhất. Ngày nào nó cũng phải nhắc mẹ đây là một người đàn ông hai mươi tám tuổi, nhưng ngay cả bản thân nó nhiều lúc ngồi đút bình cho anh còn nhất thời quên điều đó cơ mà. Ben lúc đầu thấy kỳ lắm, nhưng chuyện đã lỡ rồi, mẹ lại là người có kinh nghiệm nhất – đúng hơn là người duy nhất có kinh nghiệm – trong cái phi hành đoàn đã mạnh mồm bảo sẽ lo được cho một đứa bé. Jazz và Grian tranh nhau chăm SinoJ được đâu một ngày rưỡi, rồi cái bọn chưa từng làm anh chị này lại chạy tét. El ngoài lao tâm khổ tứ bào chế thuốc giải còn đêm đêm kể chuyện cổ tích cho anh và con burwer bất động của mình nghe. Riêng Carina cương quyết vẫn đối xử với SinoJ như trước. Nhỏ mang sách ma thuật đến học kế bên anh, đọc các đoạn cho anh nghe, rồi hỏi Grian hay El khi bí nhưng vẫn về kiểm tra lại với anh. Carina khoe đã phát triển một hệ thống tín hiệu "yes, tay trái – no, tay phải" đơn giản, chỉ có một vấn đề là anh lắc cả hai tay nhiều quá. Ngồi nhìn Carina nỗ lực như thế, có những khoảnh khắc nó cũng không nhớ mình và đồng đội đang phải thay phiên canh chừng con bé.

Nhìn chung, SinoJ mini nhanh chóng vào guồng giờ giấc và sinh hoạt của cơ thể mới, có những hành vi đúng lứa tuổi như gặm ngón tay và tất cả mọi thứ, thích đồ màu sắc, thích nghe truyện và nhạc ru. Dấu hiệu duy nhất, hay rõ nhất, của ý thức SinoJ lớn vẫn còn tồn tại đâu đó là vấn đề vệ sinh. Đã có lần mẹ quen tay định thay tã cho anh, nhưng chỉ có một người không làm SinoJ hét nổ phổi là Camlynk – ông anh bình thường cà rỡn và hay chọc người bạn quý hóa bao nhiêu thì trong vụ này thái độ anh chuyên nghiệp và tôn trọng bấy nhiêu.

Trong cái rủi có cái may, có "bé" Sino cũng giúp mẹ nó bớt đau đáu vì những hiểm nguy chúng gặp phải. Và nó, cũng tạm quên đi đêm tỏ tình.

***

Phòng của Mairin

"Mami xem nè."

Carina biểu diễn bùa pháo bông nó đã luyện đạt trình độ hai màu: xanh đom đóm như thường lệ và - nếu nhìn kỹ - vàng chanh. Ben và mẹ khẽ khàng vỗ tay.

"Không có giới hạn nào cả, ngoài trí tưởng tượng," Carina cao giọng, đọc văn mẫu.

Và một đống quy tắc em chưa biết.

Nhỏ vẩy đũa. Mặt hai khán giả thoáng phân vân. Không có gì xảy ra, kể cả chút ánh sáng phép thuật.

"Có hôm đũa cứ như bị 'nghẹt', bé vẩy dữ quá nó văng lên đèn trần." Nhỏ nheo một mắt, đặt một ngón tay trên đôi môi chúm chím, rồi như nảy ra sáng kiến, "Thế là bé nghĩ: Sao không thử làm phép thuật dạng lựu đạn nhỉ?"

Sột soạt. Mẹ con Ben quay phắt ra sau - có một chùm "pháo bông" đang nổ tí tách dưới sàn. Hai người phì cười, vỗ tay.

Nhỏ giơ một ngón tay lên ra hiệu "bà con chú ý", rồi lấy một mớ tinh thể, đổi đũa sang tay trái để ếm dính chúng vào tay phải.

Ben nhướng mày. "Quen quen ta. Chôm từ hộp chứa RiScy hả?"

"Sao lại gọi là chôm?" Carina kêu lên, "Bé học mà, xong trả liềnnn."

Con bé phụng phịu đính nốt một viên citrine vào ngón cái, xong rít lên thích thú, hạ giọng nguy hiểm.

"Trân trọng giới thiệu với quý bà và quý ông, pulinmedanchi."

Tay trái giữ tóc, Carina dùng các ngón tay điều khiển một chiếc vớ để nó cuộn vào. Trò này khó đến mức nhỏ phải căng mắt nhìn lên, lè lưỡi. Ben liếc sang SinoJ mini đang ngủ trong cũi, thầm nhận định trò của "phái" này còn lâu nó mới làm được. Elindwyrm thì họa may. Eileen...

"Á!"

Mùi tóc cháy bốc lên - Nguyên một lọn tóc Carina vừa bị bắn lìa. Mẹ lao tới săm soi đầu con bé. Khi nhỏ cười khì khì tẽn tò, mẹ khoanh tay, nheo mắt nhìn nhỏ.

"Chỉ là sự cố hoi." Carina làm dấu "nhỏ xíu hà".

Mẹ cong môi, nghiêng đầu. "Thời trang một mắt là của cướp biển, không phải phù thủy, nha."

Nhỏ gật lia gật lịa. Mẹ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống đất bên chân ghế Carina.

"Tập làm tóc bằng tay cho vững đã. Nào, cho bé thử trên tóc mami đấy."

Không chuẩn bị thun, kẹp tăm, hay cài gì cả, Carina hí hửng lựa lựa kiểu trên Trí mạng rồi hí hoáy vào việc - trông giống vọc hơn là tạo kiểu. Mẹ ngó trông SinoJ, rồi chợt quay sang.

"Hôm giờ chưa nghe bé Bennie kể vụ học thông linh, nhỉ?"

Nó hơi giật mình, lúng túng. "Tuần nay con hơi... mệt nên không có học."

Sự thật là nó chả có tinh thần mà học gì cả. Và nó cũng không thể để Thiera thấy bộ dạng này.

"Ừ, Bennie của mẹ đừng cố quá sức. Không học gì nữa cũng không sao hết. Về nhà, mẹ nuôi."

Mẹ nói xanh rờn, còn nó phì cười. Vì mẹ vững tin như thế, nên nó vẫn âm thầm học các tín chỉ lớp nâng cao để vào đại học sớm. Hãy học cho số phận bạn muốn, không phải số phận người ta định ép bạn vào*.

"Quan trọng là các con khỏe mạnh và hạnh phúc." Nhấn nhẹ vào "hạnh phúc", mẹ cười dịu dàng.

Từ ảnh thời thiếu nữ, ánh nhìn của mẹ vốn đã buồn man mác. Ben tự hỏi liệu đã có lúc nào chúng trong sáng như của phiên bản nhí ngồi trên? Nó chỉ biết rằng mình không thể giấu gì được trước đôi mắt tròn, long lanh mê hoặc như trời sao đêm ấy. Có thể mẹ không hình dung nổi những gì nó đã trải qua, nhưng luôn cảm nhận được điều nó đang cảm thấy. Và, khi có thể, mẹ tôn trọng những nỗi đau của nó.

"Con... có chuyện cần nói."

"Mami, tối rồi, để con ẵm Sino đi ngủ nha." Đứa bé gái - từ lúc nào đã đứng dậy đi đến kế cũi của SinoJ - cất lời khi thấy mẹ đã để ý.

Dạ dày Ben rơi tọt xuống. Ngay lập tức, nó vung hoa phép.

"Gì vậ-"

"Anh Ben?"

Con nhỏ há hốc bên trong kết giới.

"Camlynk!" Ben kêu lên. "Jazz! Grian!" @#$%, có khi họ túm tụm chơi boardgame, hoặc tệ hơn là ở phòng chiếu xem phim quên đời rồi.

"Mami, anh Ben bị điên-" Nhỏ lấy đũa phép cố phá vỡ kết giới.

"Bennie!"

"Đó không phải Carina!" Tay vẫn chĩa hoa và đầu cố tập trung duy trì phép thuật, nó la lên, quýnh quáng tìm cầu liên lạc trong khi vẫn gào gọi mọi người. Rồi nó nhớ ra đây là phòng mới, chưa có, còn của nó ở bên phòng mình.

"Mami ơi... con không thở được."

Đứa bé gái quỵ xuống, tay trượt theo kết giới, tay bóp cổ. Mẹ vừa cố đập vào kết giới vừa rít hỏi nó đây là chuyện gì.

"Cứu con!"

Tiểu xảo. Mày chỉ không đủ mạnh để phá kết giới, vì...

"Đó là một con quỷ!" Ben gào lên khi mẹ chạy đến định chụp tay nó. "Carina không bao giờ gọi thẳng tên Sư phụ nó." Nó quay sang. "Mày ám con nhỏ dai thế mà không biết sao-"

"Mami, cứu con."

Hai mẹ con cùng điếng người. Chất giọng ấy là của một chàng trai. Một thằng cô hồn đang thấy chuyện này hài hước. Trong hình hài Carina, y đứng thả lỏng, chĩa đũa vào cổ.

"Bỏ hoa phép xuống," Y nhỏ nhẹ. "Nói chuyện đàng hoàng, được không?"

Mẹ nhìn qua lại giữa y và Ben, hoảng loạn.

"Mày...," Nó thều thào.

Không thể ngờ lần này y liều lĩnh thế.

Đầu đũa xẹt ra những tia phép nổ lách tách. "Đừng có mà làm gì ẩu."

Ben siết chặt hoa phép.

Giọng Carina trở lại, tươi tắn, ngọt ngào, "Nghe em nói đã nào..."

"Nó... nó là cái gì vậy?" Mẹ nói, run run.

"Một vong hồn không biết từ lúc nào đã lợi dụng Sinh lực con bé không ổn định mà đeo bám." Ben nghiến răng. "Thỉnh thoảng nó mới xuất hiện, và đó giờ chỉ có ăn vụng, sống lén..."

Đúng rồi! Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm. Ben nhìn sang "bé" SinoJ đã thức ngọ nguậy vì sự lộn xộn.

"Đó giờ Sino chế ngự nó." Nó quác mắt với y. "Lúc nãy có khi nó định đem anh đi vặn cổ cũng nên."

Y làu bàu, "Ê, đây chưa quyết định à nghen."

"CAM-"

Tia phép xẹt ngay trên cổ Carina. "Ây da, đau nha." Gương mặt em gái nó nhăn lại. "Mấy người muốn tiệt đường sống thì đây cũng không ngại dắt Carina theo, con bé dễ thương thế mà... Bỏ. Hoa. Xuống."

Kết giới biến mất. Ben hạ chầm chậm nhành huệ vũ lai hương xuống. Y hít lấy hít để không khí, rồi tươi cười.

"Cô Mairin nghe rồi đấy, con vốn cũng là con người chứ nào phải quỷ. Nói mang tiếng hà. Hãy xem con như thiên thần hộ mệnh cho Carina đi."

"Mày hộ mệnh kiểu q* q* thế này à?"

"Trước hết, đâu có gì đảm bảo anh sẽ tìm được hai mảnh kia đâu, đúng không ạ?" Y nhướng đôi mày dáng cây đao của Carina.

"Bọn tao đã tìm được hai mảnh rất nhanh còn g-"

"Nhưng lỡ không thì sao ạ?" Y ré át tiếng nó, rồi quay sang. "Cô ơi, con nói này, mỗi cơ thể có cách điều tiết Sinh lực khác nhau đấy ạ. Thiếu hai mảnh, nếu Carina được sống bình thường rồi chết năm bốn mươi tuổi thì đúng là phúc phần của em nó..."

Y phì cười.

"...Nhưng đó là sách vở. Còn có khi cơ thể này sẽ cố kéo dài sự sống bằng cách... buông linh hồn thường xuyên hơn."

"Buông... linh hồn?"

"Con nhỏ biến thành một cái x.ác ấm biết đi hoặc c.hết đứng như tượng sống. Chúng nó giấu cô gần ba tháng nay đấy." Y nhún vai, nhìn thẳng vào đôi mắt trắng dã của mẹ. "Thôi nào, chi bằng hợp thức hóa mọi thứ đi: để con ở lại, và những lúc như thế, cho con bảo đảm an toàn của Carina."

"Tao sẽ lo cho em tao, không phiền tới mày đâu Vong ạ," Ben gằn giọng.

"Nếu Carina mất hồn ngay khi đang thi, lái xe, qua đường? Nếu sau này nó đi hẹn hò? Chà, thằng nào mà chả thích một mỹ nhân bất-tỉnh-vài-tiếng. Nếu nó đang tắm cho con và để đứa bé chết đuối? Anh sẽ có ở đó sao, Ben?"

Nó lạnh sống lưng, cứng họng.

"Và Ben à, nói chi xa, có chắc gì mấy tháng nữa ANH còn được tự do đi đâu thì đi đâu?"

Nó ráng đứng vững trên đôi chân muốn khuỵu. Dường như m.áu vừa đồng loạt chảy hết khỏi cơ thể nó. Y rướn tới trước, trợn mắt, nói chậm rãi.

"Ben, nhìn thẳng vào mắt mẹ anh và thú nhận anh khóc đến khi thiếp đi, rằng cứ nghĩ tới những gì có thể xảy ra, anh sợ VÃI cả đái đi."

Mẹ đang rưng rưng nhìn nó, còn mắt nó mở thao láo mà dán xuống một điểm trên sàn nhà. Nó cố giữ mình không run bần bật.

"Belle à..."

Cả ba cùng quay sang. Chưa ai kịp phản ứng, một tia phép tím hoa cà đã đánh văng đũa trên tay Carina bị ám, một tia quẳng con bé lên nệm rêu, một tia khác quấn con bé sơ bộ bằng cái mền. Tên vong cố giãy giụa, nhưng nó chỉ có sức của một đứa trẻ.

Ben tỉnh người, ào tới cùng lúc với Elindwyrm. Nó giữ thân thể em gái để cô bóp miệng con nhỏ mà đổ một chất lỏng như vàng ròng vào. Nó trừng trừng ngó hết con bé đến El đang khóa hàm nhỏ lại. Tập trung cao độ, động tác dứt khoát, tác phong vũ bão. Đây không phải lần đầu bạn ép ai đó uống ma dược. SinoJ chọn El làm trợ giảng lớp tự vệ ma thuật vì cô đã được đào tạo để tấn công.

Carina mềm ra trong vòng tay Ben. Mẹ nó hớt hải chạy đến khi con nhỏ cục cựa trở lại. Đôi mắt tròn long lanh màu trời nắng sáng mở ra.

"Có phải... phải Carina của mami đó không?"

Con bé mắt trống rỗng, gạt tay mẹ ra rồi lồm cồm đứng dậy.

Ben nhắm nghiền mắt, hít sâu. Nó nhẹ nhàng ôm Carina lại, còn El chạy ào khỏi phòng. Không nói không rằng, như một con rô-bốt được lập trình cho một mục đích duy nhất, đứa trẻ cố giằng ra, bước đi, rướn người về trước mặc kệ việc bị đôi tay thằng anh giữ lại.

"Con bé đang cố đi đâu vậy?"

Không còn gì để giấu giếm nữa, Ben để lời nói tuôn trào đều đều, lạnh nhạt như vòi nước hỏng, "Sinh lực của Carina có tính 'ngựa hoang nhớ đàn' cao. Giờ với hai mảnh đã tìm được, khi mất hồn, nó tự động đi tìm phần Sinh lực còn lại. Như nam châm càng lớn càng có lực hút mạnh."

"Nó có thể tìm được gì ở đây chứ?" Một tay che miệng, mẹ thều thào.

Carina vô hồn vẫn kiên trì cố thoát một cách chậm chạp, vụng về.

"Có chứ. Trên buồng lái có một mảnh Sinh lực mồi," Nó nói, gần như trào phúng.

Lấy xong, nó sẽ chuyển sang đập và cào thành tàu. Cái lần SinoJ phát hiện ra chuyện đó, mười đầu ngón tay em nó đã đỏ bầm, phỏng xát hết cả.

Đúng vậy, một tình huống kép xứng đáng để khóc đến thiếp đi và vãi cả đái, kiểu ác mộng mà người ta cần một điều ước để có thể tỉnh dậy.

El trở lại, lập tức ụp lên mũi Carina một cái khăn xô. Con bé lịm đi. Ben nghe m.áu mình cuộn trào trở về hệ tuần hoàn, dồn vào tứ chi tê cóng. Nó đã có thể thở lại, bình thường.

"Con vừa làm gì vậy Elindwyrm?"

"Con bé sẽ ngủ sâu và mất gần hết ký ức lúc nãy." El vuốt tóc Carina, gương mặt không biểu cảm rõ ràng. "Sáng mai, nó sẽ tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ."

Cùng lúc, Ben và El nhìn nhau. Nó đã không nhìn vào đôi mắt ấy gần cả tuần rồi. Những câu hỏi mới khiến vòng vây thêm siết chặt, những mâu thuẫn trong nó quặn lên, đè nghiến.

Tại sao?

Tại sao... ?

Tại sao không...?

El cụp mắt xuống, liếm môi, "Con đi báo với anh Camlynk và mọi người vụ này."

Nói xong, El bỏ đi ngay.

Và giờ, chỉ còn lại Carina đang mê man, sự thinh lặng nặng trịch, mẹ, và nó.

Dĩ nhiên nó đã biết việc này sẽ xảy ra ngay khi phát hiện mẹ đã đi theo. Nhưng nó không thể chuẩn bị tinh thần để thấy lại ánh mắt ấy, không bao giờ có thể.

Ánh mắt ngấn nước, đỏ ngầu, dại đi vì tất cả những nỗi sợ hãi đã thành sự thật.

...Lần trước, nó còn chưa tròn năm tuổi. Nó không nhớ vì sao bọn nó lại bỏ đi, hay làm sao thoát được ba bà mẹ, hay đứa nào đã bày đầu. Chỉ nhớ là đang ở gian hàng đồ em bé, rồi vui chơi được tí, rồi Fernando cúi gằm mặt và nước mắt lã chã, Jazz thì khóc nấc, còn mẹ nó nổi điên. Thật sự là điên...

"Đây là điều con đã luôn phải gánh chịu một mình sao?" Mẹ nhìn nó, rưng rưng. "Ôi Bennie bé bỏng..."

"Mẹ... con...," Nó thở ra, run rẩy.

Gật gật đầu, mẹ tiến lại phía nó. "Mẹ hiểu tại sao con giấu mẹ."

Đôi tay mẹ đặt lên vai, khiến nó bất giác rùng mình, giằng ra. Nó ôm chặt Carina hơn như đứa trẻ níu lấy con gấu bông. Mẹ ngượng nghịu chuyển sang vuốt ve gương mặt trái xoan trắng bệch. Giọng nghèn nghẹn não nề, mẹ nói líu ríu.

"Bennie... Miễn là mẹ còn được ở bên các con, mẹ có thể bình tĩnh, có thể tỉnh táo mà..."

...Năm đó, mẹ mắt long sòng sọc, nắm vai nó mà lắc, liên tục hỏi nó tại sao lại làm thế, tại sao lại bỏ mẹ. Khi mẹ Jazz can ngăn, mẹ nạt luôn cả cô ấy. Rồi mẹ gục xuống, ôm cái bụng bầu bảy tháng. Tất cả bị người ta chụp ảnh và quay phim lại được. Mẹ vướng phải một xì-căng-đan khủng khiếp, quá khứ từng ra ra vào vào viện tâm thần bị bới lại. Dĩ nhiên, mẹ luôn mong nó đừng nhớ chuyện đó nữa, còn cha nó thì không cho phép nó quên: xém nữa, nó đã hại c.hết cả mẹ lẫn Carina...

"Mẹ xin lỗi, xin lỗi các con." Mẹ choàng tay ôm lấy cả hai đứa trẻ. "Đừng sợ, có mẹ đây rồi, đừng sợ..."

Mắt Ben vẫn hướng phía trước, ráo hoảnh, vô hồn.

Không phải nó tuổi teen ẩm ương thích giấu hết chuyện vào lòng, chỉ là những lần phiền đến cha mẹ nó thì chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.

***

Ngày hôm sau

"Thư viện", phòng tự học của phi hành đoàn.

Ben cúi xuống sách. "Hợp thể khảm có thể hình thành khi hai hợp tử riêng biệt hợp nhất..." Nhưng tiếng Anh giờ như chữ nòng nọc, nó không vào được từ nào cả, từ khi Elindwyrm ngồi xuống đầu kia của cái bàn dài. Chuyện đêm tỏ tình đã là cách đây một tuần rồi mà mỗi lần nhìn cô, cảm xúc của Ben vẫn bùng nổ, hỗn loạn.

Tới lượt El phải đeo kính đọc chữ khi mày mò sách giáo khoa Trái Đất. Hôm nay El tết hai bím cao, đuôi tóc dài hơn mọi ngày cọ vào vai áo sơ mi form rộng trắng tinh. El nhìn như một cô thủ thư khó tính. Còn nó có thể là chàng mọt sách may mắn. Nó vừa nghĩ cái gì vậy?

Grian đang ngồi kế bên nó bỗng ngẩng phắt lên, nhìn qua nhìn lại hai đứa. Cậu vội đưa tay vào Trí mạng, nhíu mày rồi tròn mắt, chu mỏ, diễn biến nét mặt từ khó hiểu đến vỡ lẽ đến đưa ra quyết định cứ như chục giây hoạt hình. Cậu đứng dậy, lúi húi xếp sách vở.

Ben bất giác hoảng.

Grian, đừng... đừng bỏ mình lại một mình.

Chàng phi công học việc nhìn vào đôi mắt nó, săm soi hoang mang. Rồi cậu nhe răng cười, giơ ngón tay cái, kêu lên.

"Mình hiểu mà, hai bạn đừng ngại, mình không biết gì hết."

Ben thẫn thờ nhìn theo bóng lưng nhỏ thó. Trước khi ra hẳn khỏi cửa, Grian còn chĩa hai ngón trỏ, nháy mắt với nó đến lệch cả nửa bên mặt.

"Cần tôi đi ra không?"

Tiếng El kéo giật Ben lại. Nó nhìn cô trân trối. Cô thở hắt, có vẻ mệt mỏi, cũng lục tục dọn đồ.

Có làm lố và cố chấp lắm không khi nó còn trách người ta làm hỏng kỷ niệm đáng ra phải đẹp của hai đứa? Tại sao nó không thể xem việc đó nhẹ nhàng hơn? Tại sao nó không thể cho qua một điều có lẽ chẳng thằng con trai nào khác thèm để bụng?

Nó ép mình quay lại sách. "Hợp thể khảm có thể hình thành khi hai hợp tử riêng biệt hợp nhất..." Sao nó lại cứ... nhất là sau những gì El đã làm. "Do đó, cơ thể khảm có các quần thể tế bào mang hai bộ gen khác nh-" Nhưng dù sao El cũng đã hôn...

Không, không, không!

Nó bỏ cuộc và ngẩng lên. Ben giật mình khi nhìn thấy El đang nằm trên bàn, đầu tóc rũ rượi, áo và chiếc chân váy đỏ ca-rô xộc xệch, nhìn sang nó qua cặp kính lệch đi với ánh mắt trống rỗng. Trí tưởng tượng của Ben đã đi đến một nơi khủng khiếp, và nó đã đi đến cùng. Nó gục xuống, ôm đầu.

"Belle, bạn sao vậy?"

El - trang phục hoàn toàn chỉnh tề - một tay giữ cuốn sách khoa học lớp Năm, tay kia đang vẫy qua lại trước mắt nó.

Không thể sống thế này nữa.

Nó hé môi, lắp bắp.

"Cảm ơn vì vụ của Carina."

"Tụi mình nói rõ chuyện hôm trước đi!"

"Mình nhớ bạn."

Nhưng không câu nào thành lời cả. Ngay cả tiếng gọi "Eileen" cũng kẹt trong họng như một cái xương cá quái ác. Nó nuốt nước bọt khi thấy El cúi xuống, ghé sát mặt nó xem xét, rồi đưa tay lên sờ trán nó.

Gương mặt cô lương thiện.

Hai xoáy nước lục lam rõ vẻ lo lắng.

Cả đôi môi yêu nghiệt kia trông cũng thật hồng hào, thuần khiết.

Dùng hết tự chủ, Ben bẽn lẽn cầm bàn tay xương xương của El. Việc đó dường như làm cả hai chấn động. Vẫn ấm và ẩm mềm như nó nhớ. Cơ thể nó nhớ. Nó hít mạnh, kéo bàn tay ấy xuống má. El chớp chớp mắt, ngón cái cô khẽ vuốt ve mặt nó, và có vẻ một sự căng thẳng âm ỉ trong El đã tan biến. Dịu dàng nâng cằm Ben lên, El chậm rãi đưa môi mình xuống môi nó, cọ nhẹ. Thình thịch. Ben thấy mình xốn xang, tan chảy, và nhận ra nó không cần gì hơn một nụ hôn trong sáng như vậy từ bạn gái.

Có thể, nó sẽ có thể tha thứ cho Elindwyrm.

HẾT QUYỂN 1 - WILD

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com