Song Gioi Di Tim Em Gai Giua The Gioi Dan Ong
Bài hát của chương: The Script - Hall Of FameBài hát của tập: Simon & Garfunkel - Scarborough Fair"Hội chợ... ừm... có gì vui không?"Nhập bọn với mọi người trước ki-ốt, Ben lấy tay gãi gãi mũi, hỏi."Hừm, vừa đi chơi vừa tìm mày thì bọn này cũng tranh thủ nhìn ngó khắp nơi." Mặt Jazz sun lại, nói giọng ngây ngô, "Nhưng chắc là không có gì... to đẹp bằng cái ở gian hàng Amagog." Thằng quỷ, bố sẽ giết mày."Ờm... Chưa có manh mối gì à?""Không, chỉ tìm được cái này thôi," Grian đưa lại cầu liên lạc cho Ben. "Lúc nãy theo dấu Ben mà chỉ thấy nó, cả bọn lo lắm."Ben cầm chặt cán chổi, không dám đeo vào lưng nữa. "Xin lỗi nha... tại RiScy giở chứng kéo đi chứ..." Thấy El nhìn mình, Ben nói vội, "...mình ở đây không có gì vui hết." "Hội trưởng..."Ben xoay ngoắt lại thì thấy Thiera đang ngó trân trân về hướng nó. Như giật mình, cô mỉm một nụ cười rất gượng gạo, xua tay miễn lễ với Jazz và SinoJ, gật đầu chào cả bọn rồi đi vội vào trong.Ngoảnh lại, Ben thấy El đã thủng thẳng đi trước rồi, nắm tay cô là Carina đang ngoái nhìn nó ngao ngán. Jazz lại còn vỗ vỗ vai nó ra điều thông cảm rồi nhập bọn phía trước, vừa đi vừa nghêu ngao lạc tông một bài nhạc Địa Cầu."Theo đuổi hai nàng, mất mối tình vàng..."Ben đứng đó, nhăn mặt nhìn xuống cái gói hàng bỏ quên mà Thiera vừa trả, thở dài cáu kỉnh.***Hóa ra, đó không phải một ngọn núi. Sương đã tan bớt, vén màn Kim Tự Tháp Hy-Ma đứng sừng sững giữa trung tâm xoắn ốc của Hội chợ Phù Bông."Chu cha, Hy-Ma-La-Làng nổi tiếng đây sao?" Jazz kêu lên.Cột mốc "rớt nón" này được xếp từ không biết bao nhiêu tầng những khối hộp cạnh to đùng, góc vuông chìa ra. Nhìn kỹ, có thể thấy mỗi khối hộp thể hiện một cảnh tượng chuyển động khác nhau, mỗi cảnh vỡ hạt đến không nhìn rõ được là gì nhưng về tổng thể cùng nhau tạo thành một màn hình khổng lồ trên mỗi mặt của kim tự tháp. Mỗi góc nhìn cho ta một cảnh khác nhau, và những cảnh tượng thay đổi liên tục: Lịch sử cổ đại, văn hóa nghệ thuật, thành tựu khoa học, sinh hoạt đời sống, thiên nhiên hoang dã... mà Ben biết rõ lẫn chưa từng thấy qua. Ở mỗi cạnh kim tự tháp bố trí những chùm đèn chiếu thẳng lên mây, hiện giờ là hình hoa sen hồng tím và lá sen xanh thắm cách điệu vuông vắn."Tiếp nối truyền thống thể thao Olympics..."Tiếng nói bỗng vang lên oang oang từ một thứ gì nhìn giống một cái mỏ két khổng lồ xếp bằng giấy in hoa văn tinh xảo kiểu châu Á treo trên một cái cột trụ uốn lượn gần đó, làm bọn nó giật cả mình."...Vận dụng các hành trình kinh điển trong truyện cổ bốn phương, và giao lưu phối kết hợp văn hóa gameshow đương đại." Vành loa méo mó theo từng tiếng sang sảng. "Chúng tôi hân hạnh mang đến cho mấy đứa ham vui những thử thách cá nhân và tập thể hoành tráng, hào hứng, và lên tăng-xông nhất."Jazz chép miệng. "Nghe nói trong đó là 7749 vòng chơi vận động ma thuật."Cái loa phường đột ngột chĩa về phía tụi nó, nạt to đến mức cả bọn bị sóng âm xung kích quật, "Sao lại 7749? 79 tầng."Liếc nhìn viên tinh thể trên cổ Carina đang tự nhấc bản thân lên lơ lửng cách ức con nhỏ ba phân mà run run chĩa về phía kim tự tháp, Camlynk phì cười, khoanh tay, nhịp nhịp chân. "Cá bao nhiêu tiền mụ Nữ Vương quăng Sinh lực con bé lên tầng 79 nào?"Cả đám nhìn nhau, hẳn đều chia sẻ cảm giác dạ dày rơi tọt xuống với Ben.Camlynk đưa hai tay làm loa, kêu, "Chúng tôi muốn lên Đỉnh Hy-Ma-La-Làng.""Ai cũng muốn lên Đỉnh Hy-Ma-La-Làng cả." Cái loa tiếp tục với giọng lồng tiếng phim tài liệu, "Đó... là nơi thiên nhiên hữu tình, nơi nhìn được toàn cảnh Zeredayne, nơi cao lương mỹ vị phủ phê, nơi chỉ có bước chân những nhà vô địch. Xin chào đón những người chơi với tấm lòng nồng ấm nhấ-""Chúng tôi không cần vui chơi giải trí, chúng tôi cứu-""Đây không phải là vui chơi, đây là thử thách, xếp hàng đi!" Cái loa chua ngoa quát Jazz, có lẽ vì dám cắt lời nó.Rồi cái loa vẫy vẫy cái lưỡi két của nó về phía cái hàng kéo cả cây số bọc quanh chân tháp. Kiểu này chắc đợi tới tối mất. Cả đoàn nhìn nhau bối rối.Carina hỏi, "Có phải ý cái loa là không có cách nào khác để lên được tầng 79 ngoài chiến thắng không?" "Theo thầy biết là thế đấy," SinoJ nói.Jazz nhanh nhảu. "Có thể tìm nhà vô địch những mùa trước, nhờ họ dùng RiScy.""Không, các lớp chống gian lận của Hy Ma là xịn nhất Dải Nhân Hà đó." Grian lắc đầu nguầy nguậy."Vấn đề với các nhà vô địch là một khi đã dập mật thì thử thách đó trở nên thiêng liêng lắm." Camlynk nhún vai. "Đến nhờ chỉ tổ nghe đầy một lỗ tai về tinh thần thể thao chân chính thôi.""Với lại có lên tới tầng 79 thì rất có thể mảnh Sinh lực được đặt đâu đó bị khóa lại, chỉ có nhà vô địch giải đó mới đến được."Trước khi bọn trẻ bị hoảng, SinoJ vội nói thêm."Nhưng mà không nhất thiết ta phải thắng tất cả tầng bên dưới. Thi là theo đội, miễn đội mình có điểm số trung bình đủ cao, sẽ có cơ hội tranh ba giải cao nhất ở tầng 78."Camlynk chép miệng, "Dù sao cũng cứ vào được kim tự tháp đã, rồi tính tiếp.""Nhưng giờ có biết gì đâu mà chơi?" Jazz kêu lên."Vừa xếp hàng, vừa tìm hiểu cũng được. Nếu thấy không ổn thì chúng ta về nghĩ cách khác vậy."Ben nói bằng giọng bình thản nhất có thể, rồi quay người tiến về kim tự tháp trước khi mọi người thấy được sự hoang mang của chính nó. Cả đám gật gù. Carina hào hứng nắm tay chị El kéo đi, ngoảnh lại giục giã SinoJ đang đứng tần ngần.May mà cái hàng trông thì thiên thu nhưng thực ra đó đều là các đội bốn tới mười người nên chờ đến lượt chắc mất có hai tiếng thôi. Ban đầu tụi nó chỉ có những thông tin mà các thành viên Galyx đã biết, đọc tờ rơi, áp-phích hoặc nghe phong thanh các đội khác bàn bạc sôi nổi kế bên."Mỗi vòng, các thành viên được nhập vai vào một 'cảnh' ngẫu nhiên ở cấp độ đó."Chứng nghiện Hy-Ma... Ngáo kim tự tháp...Sau Camlynk mua về thêm mấy cái "Trí mạng cầm tay" - một thiết bị nhỏ để xem mạng lưới các thông tin người Galyx đăng - thì bọn nó có thể biết thêm những gì những người chơi đã và đang trao đổi trên các diễn đàn và quán "tám" cá nhân.Ben cầm Trí mạng được phát, để Grian nhiệt tình hướng dẫn sử dụng. Nó là một khối trụ to bằng lòng bàn tay, hai đầu bịt đồng thau, một mặt bọc gấm đỏ - vàng, một mặt kim loại sơn tím thẫm lì và có các điểm chạm và mạch dẫn xanh lam viền lục. Phần gấm kéo ra thẳng đơ thành một màn hình xanh sáng trong như hồ nước phẳng lặng, còn phần kim loại tiếp nhận mệnh lệnh khi Ben cầm vào. Thoáng chốc, một mạng lưới các điểm sáng li ti nối chằng chịt với nhau qua các đường thẳng đã hiện lên trên màn hình. Điểm nút "cách chơi" liên kết với "chiến thuật", tới "kinh nghiệm", tới "các màn đã biết"... tất cả cùng nối vào từ khóa lớn "Hy-Ma". Điều đầu tiên Ben nắm bắt được đó là không thể nắm bắt được kim tự tháp."Các trò chơi thuộc đủ mọi thể loại, dành cho những năng khiếu, kỹ năng, kiến thức và tâm tính khác nhau. Nam phụ lão ấu, không ai quá chiếm ưu thế, không thể biết trước ai sẽ chơi giỏi, nên đội càng đa dạng càng tốt."Giá trị chơi lại cực cao... Các đội La-Làng thủ chuyên nghiệp..."Từ đầu đã có hàng trăm trò chơi khác nhau. Sau khi ban tổ chức mở cho cộng đồng tham gia phát triển và treo giải mấy cuộc thi "Tìm kiếm tài lanh quản trò" thì giờ có cả mấy ngàn màn."Nếu dùng quen, Ben có thể duyệt qua các thông tin này bằng một tay, màn hình sẽ đổi mặt theo bên nào thuận, nhưng giờ Ben lấy tay trái rà lên các điểm sáng như Grian chỉ. Màn hình "tinh thể lỏng" thực sự bám vào hai đầu ngón tay nó lúc chạm vào như lực căng của nước. Qua khỏi sự choáng ngợp ban đầu, nó nhận ra tâm trí mình có thể "bơi" giữa các nút rất nhanh để tìm được đúng cái nó cần. Nó không "đọc" những thông tin bằng mắt, mà cảm tưởng đang truy cập những ký ức của chính mình: huyền ảo, mơ hồ, cảm nhận được cả cảm xúc, tông giọng của những người đó.Nguồn thu khổng lồ về vé chơi và các dịch vụ đi kèm....Cứ khi nào ai đó đăng nội dung, cách giải và lỗ hổng của một màn, ban tổ chức sẽ tung ra các bản vá hoặc..."Hiện đã có tính năng lai ghép 'cảnh'. Đơn giản là kim tự tháp không có quy luật, không còn gì là không thể xảy ra cả. Thua luôn đấy."Người chơi thật sự vận động bên trong mỗi khối hộp bằng ma thuật và thực tế ảo."Cảm giác trong kim tự tháp rất thật. Bạn mà té bộ đồ sẽ khiến bạn thấy đau. Vậy mới đã."Thình lình, Ben buông tay khỏi Trí mạng. Nó nói dứt khoát với mọi người vẫn còn đang mắt nhìn phía trước, chân tiến theo hàng, tay nghiên cứu, miệng bàn bạc rôm rả."Mình sẽ đưa Carina về."Đang cắm cả mặt vào thiết bị, Carina nghe gọi giật cả mình, ngớ ra. Cái bài "ơ a" liền tuôn tới tấp."Nếu bé mất hồn ngay lúc đang chơi thì sao?" "Đây chỉ là trò chơi thôi, em sẽ không gặp nguy hiểm-"Ben lạnh lùng cắt ngang, "Anh chưa nói tới nguy hiểm, lỡ em làm chúng ta THUA thì sao?"Carina nhìn Ben như thể vừa bị nó tát. Nó đã làm con nhỏ xấu hổ trước bàng dân thiên hạ. Nó đã chạm vào nỗi sợ thầm kín của em nó. Tốt.Con nhỏ rướn cổ cố cãi, "Mọi người vào đó không biết là bao lâu, em sống một mình thế nào?"Còn đỡ hơn là đang chơi bắn súng thì bất động và trở thành một cái bánh dẻo phủ kẹo chì."Vậy anh đưa bé về Trái Đất."Nó lắc đầu nguầy nguậy."Mami... mami mà biết em... em...""Thì sẽ lo lắm... nhưng mẹ hay gọi ngẫu nhiên, em nhắm có giấu hoài được không?"Carina cạn lý lẽ, á khẩu. Con nhỏ nhìn Ben bằng đôi mắt đỏ hoe, uất ức, nhưng mặt thằng anh thì thản nhiên, băng giá. Hôm qua nó đã nghĩ rồi - lần Carina mất hồn tiếp theo sẽ là lúc nó ẵm con nhỏ về. Nó đã thủ sẵn tinh thần hứng chịu tất cả những nanh nọc thịnh nộ từ cha cùng với sự hoảng loạn điên cuồng của mẹ, thì so ra nếu có làm em gái nó khóc lần thứ hai cũng chỉ là nỗi đau muỗi cắn."Mình đi."Nó nắm tay Carina, kéo ra khỏi hàng, hướng tới một góc khuất nơi nó dùng được RiScy - một cây chổi thần xuyên không gian không phải thứ để khoe. Chó bull nhà Pfeiffer như choàng tỉnh."Không, em không đi.""Đừng có hư," Ben gằn giọng, không thèm nhìn lại."RiScy của anh thất thường như vậy, lỡ nó làm mất em dọc đường thì sao?"Bingo*. Chọn đúng từ khóa rồi đấy. Con nhỏ thở phì phò, đấu mắt với Ben.Ben nghiến răng. Rồi nó thở hắt."Vậy mình tới chỗ Thiera, chị ấy sẽ-""Anh định gởi em cho chị ấy giữ hà? Anh với chị Thiera thân thiết quá ha!" Con nhỏ mắt nhìn Ben nhưng gào lên về phía phi hành đoàn.***"Em cảm ơn chị Thiera ạ, em hứa sẽ trả cọng gia truyền này lại ngay khi thi xong."Thiera bật cười với nỗ lực văn vẻ sai lè nhưng cực kỳ nghiêm túc của Carina, dịu dàng nhìn con bé mân mê các hạt đá quý hình trụ màu xanh lá trầm ánh nâu vàng."Em cũng sẽ luôn nhớ phải để nó bên dưới áo, không để ai thấy, và nếu có kẻ muốn lấy nó thì sẽ phải bước qua xác Carina này."Xác Carina.Carina nói liến thoắng trong lúc Thiera đeo vào cổ nó sợi dây chuyền trông thì khiêm tốn nhưng đã hơn 2500 tuổi và mang sức mạnh tâm linh lớn lao của dân tộc mình."Em cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn chị Thiera. Không có cái này trấn hồn chắc anh Ben hổng cho em tới gần cái kim tự tháp luôn quá."Từ trên cái ghế đệm rêu hàng mẫu, Ben liếc xuống với một ánh nhìn lạnh lẽo. Carina rét liền, vội bồi thêm."Em biết đây là một gói ưu đãi cực kỳ vinh quang, chị phải tin tưởng lắm mới-""Thôi thôi, như cho thuê xe máy ở đảo ấy mà. Xung quanh đây chỗ nào có ô-xi đều là của chị, bé nhắm ôm đồ trốn được sao?"Như đã nghe đủ và cũng muốn giải thoát con nhỏ, Thiera nghiêm mặt nhìn Carina, nói xanh rờn. Diễn văn cảm tạ bị xì-tốp đột ngột, Carina ngớ ra. Hai chị em chớp chớp mắt nhìn nhau rồi phì cười rúc rích. Ben không cười theo, vẫn nhìn chăm chú vào bức tường trống của ki-ốt, tay cắm vào Trí mạng. Thiera vén mớ tóc đen bồng như mây của Carina khỏi chuỗi hạt, nhét nó vào dưới áo, phồng má."Ra gọi taxi đi."Rồi cô nắm vai xoay ngoắt Carina về phía cửa, vỗ đít con bé như thúc ngựa."Ben à..."Cô lại gần nó, nói nhanh."Mình đã nhắc ban tổ chức phải có hỗ trợ về sức khỏe, đặc cách cho Carina né những trò cảm giác quá mạnh. Nếu có rủi mà... thì phải cho trò chơi dừng lại và một chuyên viên y tế đến kiểm tra rồi..."Để giữ uy tín của sân chơi quốc tế, Thiera không thể can thiệp cho đội Ben lên đỉnh kim tự tháp, nhưng quý công chúa cũng có số má. Ben thều thào một lời cảm ơn nặng trĩu.Trên chiếc Reid lao vun vút, Carina không có vẻ gì vênh váo và cũng cố gắng không quá vui mừng."Anh Ben... bé biết anh lo cho bé..."Con nhỏ rờ rờ quà tặng của Thiera dưới lớp vải."Bé cũng hiểu bé là gánh nặng của anh."Không, em chả hiểu cái đ* gì cả. Đầu óc con nhỏ chắc giờ đang rất bối rối chẳng biết vì sao anh nó điếng người, lặng đi thay vì vui mừng khi Thiera đề xuất vụ báu vật ngàn năm. Cỡ đó mới thay Sinh lực giữ được linh hồn nằm yên đấy. Nếu hành trình này thất bại, nó kiếm chỗ @#$ nào được cái vòng khác như thế.Giờ nó đã có thể nhìn thấy mọi người vẫn đang trong hàng, nhưng cũng đã rất gần tới bàn đăng ký và phòng thay đồ rồi. Ben hạ cánh cách đó một khoảng, nhảy phắt xuống, rảo bước đi trước."Em biết vì sao các trang truyện đọc của em bị ố nước chứ."Carina kêu lên.Ben ngoảnh lại. Em gái nó lật đật chạy đến, mặt mếu xệch, níu tay nó như van nài. Đột ngột, Ben khuỵu chân xuống, ôm Carina thật chặt. Nếu tất cả lý lẽ đanh thép và hiện thực lạnh lùng chưa khiến Carina "thủng", thì hãy để sự run rẩy này nói thay những lời Ben không bao giờ có thể thừa nhận, nhưng con nhỏ cần phải hiểu. Rằng anh nó không phải anh hùng, không phải siêu nhân, chỉ là một thằng nhóc - một thằng nhóc yếu xìu yếu xợt, đến cả đứa trẻ mười tuổi cũng đấu không lại. Rằng anh nó không biết trước được gì, kiểm soát được gì, không thể tự bảo vệ cả bản thân chứ đừng nói là em gái mình giữa thế giới kỳ quái, vô chừng này. Và do đó, anh nó sợ, sợ những gì sắp tới đến rúm ró, co quắp.Sụt sùi. Hưn hức.Con nhỏ khóc thật rồi, khóc nấc. Nhỏ nói nghèn nghẹn, "Bé chin lõi..."Thở hắt, Ben mò vào túi trong lấy ra chiếc khăn mùi xoa chỉ những nhà có bé nhỏ ngày xưa mới dùng, lau mắt em gái với tác phong dịu dàng chỉ một anh lớn mới có. Lau xong, nó cất lời với vẻ mặt thản nhiên."Lần sau... anh chắc chắn sẽ thành công."Carina đơ ra, rồi phì cười, mếu máo."Cứ chờ xem."Tay nắm tay, hai anh em dắt nhau tới chỗ đồng đội.***Từ bàn đăng ký nhìn lên tầng một của kim tự tháp, có thể thấy những đội chuẩn bị nhập cuộc nam nữ, già trẻ đều mặc cùng kiểu đồng phục. Chúng gợi Ben nhớ tới đồ các diễn viên mặc để máy tính "bắt" các chuyển động của họ mà ghép đồ họa vào, nhưng đẹp và ngầu hơn nhiều: bộ siêu anh hùng đen tuyền với các đường kẻ xanh phóng xạ từ cổ áo cao xuống bụng, dọc theo vai và hông; giữa ngực và ở các khớp lớn, có những vòng tròn chia bốn xen kẽ trắng - đen; kèm theo là găng kéo tới khuỷu tay và bốt cao tới đầu gối với đường viền cắt tinh tế vừa mềm mại, vừa mạnh mẽ."Một nhóm La-làng thủ!"Những người sắp tiến vào thu hút sự chú ý đặc biệt: nâu cam, cam nâu, quýt đường cực đoan, màu vảy cá vàng, cà-rốt khủng bố, Anh tóc đỏ dưới chái nhà xanh, và đi đầu là cả một mùa Giáng Sinh an lành - nguyên một đàn dừa lửa. Tuy nhiên, phản ứng của mọi người với họ không phải là cười cợt như thường thấy ở Trái Đất, mà là phấn khích, kiêng nể và dè chừng. Đội xếp hàng sau tụi nó đang lừ đừ, buồn ngủ bỗng rôm rả."Nghe nói họ toàn là các công tử đã cày kim tự tháp mấy năm liền đấy.""Ừ, họ đều từng ở trong các đội cúp Bạc, cúp Đồng. Giờ Thủ lĩnh của họ đứng ra tập hợp những người xuất sắc nhất, lập một đội Tóc đỏ Quốc tế, quyết tâm lên tầng 79.""Họ ở đây ba tháng rồi đó, chia ba tốp chơi, mỗi tối đều họp tổng kết kinh nghiệm, thuê người cố vấn, mua bí kíp... Không gì là họ không dám làm." "Vậy tiền bỏ ra còn nhiều hơn tiền thưởng. Chơi thôi mà, làm gì ghê vậy?""Xời, bọn nó mà cần tiền sao? Chinh phục đỉnh cao. Thử thách. Nghiền nát đối thủ.""Có nghe nói con trai tụm lại với nhau thì ác liệt hơn từng thằng riêng lẻ chưa? Một khi đã máu thì đừng..."Ben dõi theo tập đoàn tóc đỏ, bụng nó chợt hẫng. Trong vô thức, nó cau mày và cắn môi. Với chiều cao lổn nhổn và sắc đầu nóng rực, bọn họ bước đi hừng hực tựa hồ một đám cháy.***Phi hành đoàn Alisdair đứng trước cửa phòng thay đồ, đợi các đồng đội lần lượt bước ra. Ben đã cay cú khi người ta phát cho Elindwyrm và nó đúng cùng một cỡ, nhưng cũng hài lòng khi bộ đồ cho thấy điều bình thường nhìn không rõ: tuy số đo chẳng chênh lệch mấy, dù sao là con trai vai nó vẫn vuông, eo nó vẫn cứng hơn. Này, cười cái đi mà.Người xong sau cùng hóa ra không phải Carina, mà là SinoJ. Trừ ông bạn Bác sĩ và El khí trơ, cả đám há hốc. SinoJ, người tới lúc sắp đáp xuống Zeredayne mới ngẩn ngơ nhận ra mình không hề có đồ "thế tục", cố gượng một nụ cười nhưng không nổi, chậm chạp bước ra, lúng túng đi về phía tụi nó để rồi vượt cả Camlynk vốn đã cao to mà đứng áp đảo như một tòa tháp với tầm vóc một mét tám sáu. Sở dĩ trước giờ điều đó không quá rõ ràng là vì SinoJ luôn mặc cây Tu sĩ Hoàng gia với áo choàng dài, làm hình bóng anh nhìn chung là một cái tam giác trắng toát đi nhẹ, nói khẽ. Khi tới Zeredayne, anh lại thành một cậu bé lớn xác ngượng nghịu trong bộ đồ mượn của Camlynk, hụt chân và hở hang quá khiến anh đâm thẹn mà trùm thêm quả áo khoác to cộ.Nhưng cái sốc nhất là những gì giờ đã hiện mười mươi bên dưới bộ đồ bó sát. Ben đã nghĩ cái áo form rộng rãi, tay dài cổ cao cài nút xéo thường ngày bọc lấy một dáng dấp thư sinh. Không hề. Nền ngực rộng rắn rỏi, tỷ lệ vai:hông 1.68, những nét cơ cứng, thẳng, khỏe khoắn liền lạc từ hàm - cổ - vai - tay... Nó từng thấy thể trạng này trong ảnh minh họa phòng gym, khi người đàn ông chỉ còn 10% mỡ và từng nhóm bắp thịt nổi rõ như điêu khắc. Không như kiểu mẫu Tu sĩ béo khỏe béo tốt Trung Cổ hoặc gầy gò khắc khổ do trừ tà quá nhiều, Tu sĩ Galyx - đặc biệt là ở Amagog - rất chú trọng phát triển và duy trì thể hình đỉnh cao. Đoán xem, là để tôn vinh Bí Ẩn Vĩ Đại. Thế nên họ không dùng tạ hay máy mà chính trọng lượng cơ thể để rèn cơ bắp. Camlynk cũng đang dạy Ben tập như thế, nhưng nghe Fernando kể về cường độ và yêu cầu với cậu mà nó hãi."Mời đội tiếp theo tiếp nhận thử thách."Hết giờ tự ti rồi. Ben cùng cả đội lật đật chạy lên các bậc thang. Một tiếng vỗ tay đóng hộp chào đón cả bọn. Chúng nó được nhắc nhở và nghe thêm một số điểm lưu ý, lời khuyên."...Tôn trọng kết quả...""...Giữ tinh thần cởi mở...""...Cách tính điểm...""...Bảng giá phạt nếu làm hỏng đồ...""...Các hậu quả hiếm ban tổ chức không chịu trách nhiệm... nghiện tháp... yêu nhầm ảo ảnh... phim quay lại cảnh chơi ngu bị phát tán... chứng hoang tưởng mắc phải... đột quỵ... trụy tim...""...Không có gì là nguy hiểm nên không có cách nào liên hệ ban tổ chức."Người ta hướng dẫn chúng dàn ra, mỗi người đứng trước một khối hộp.Bên trái Ben, Elindwyrm, SinoJ, Grian. Bên phải Ben, Carina, Jazz, Camlynk. Mỗi người một biểu cảm.Camlynk hoàn toàn bình thản. Đây mới là sự nghiệp thật sự của ông Bác sĩ: một nhà quan sát trung lập tuyệt đối.Grian đang khổ sở rối bời vì "mắc" học. Cậu cần cặp kính, hay cái Trí mạng, hay bất kỳ cái gì để bộ não có chuyện làm, vì mọi người xung quanh là những cuốn sách dán keo 502 với cậu.Jazz đăm chiêu như hồ nghi những gì chờ đợi bên trong.SinoJ đăm chiêu như hồ nghi những gì chờ đợi bên trong.Carina là gương mặt đã nhìn thấy phép màu.Elindwyrm đang mỉm cười. Thật sự mỉm cười, đôi mắt lục lam bừng sáng.Ben, trống rỗng. Nó không tìm thấy một nỗi hào hứng, một niềm hy vọng hay cả những cảm giác xấu thường trực. Không một suy nghĩ trong đầu, không một dự cảm trong tim. Nó chỉ nhìn thấy bán cầu có núm nhỏ ở đỉnh như cái hạt trong gương sen trước mặt.Tụi nó đội lên những chiếc mũ lai giữa mũ chiến võ sĩ giác đấu và tay đua tốc độ, nhọn về phía sau, ôm gọn đầu, mỗi bên tai một cánh diệc Amagog cứng cáp. Một màn ánh sáng xanh lục đổ xuống giữa các cạnh che sống mũi và dọc theo hàm thành một kính chắn. Qua đó, Ben nhìn thấy bán cầu sáng bừng lên với những tia điện xẹt ra từ đỉnh.Hít một hơi thật sâu, Ben vươn tay tới, tiến vào kim tự tháp.Thuộc Chương 7. ĐƯỜNG LÊN ĐỈNH HY-MA-LA-LÀNGTập 7.1. Và trò chơi sẽ bắt đầu*Bingo: Trong trò lô-tô kiểu Mỹ, khi thắng người chơi kêu lên 'Bingo'. Từ đó người ta 'Bingo' khi ai đó nói trúng phóc, tương đương với câu 'Và đó là đáp án... chính xáccccc!'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com