TruyenHHH.com

[ Song bích Trừng ] Heart Locker

11.

AnnLin4

Gió đêm thổi qua, chuông gió treo trên cửa quán bar lung lay, phát ra âm thanh "leng kenh" nho nhỏ, nhưng ngay sau đó quay về im lặng bình tĩnh, nhưng trong quán bar không khí ồn ào náo nhiệt vẫn sôi sục không hề có một chút nào yếu bớt.

"Ngụy Vô Tiện, ta đi thay đổi quần áo." Giang Trừng vỗ vỗ bả vai Ngụy Vô Tiện, tay vừa mới mở cửa phòng đột nhiên ngừng lại: "Ngươi giúp ta trông chừng quầy rượu một chút, trên đó là ta chuẩn bị cho Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ."

"Đã biết, đã biết." Ngụy Vô Tiện tay trái chống cằm, nhìn thoáng qua hai ly rượu đặt trên bàn, thú thật, hắn cùng Giang Trừng qua lại nhiều năm như vậy, trước đây cũng chưa từng thấy qua Giang Trừng nghiêm túc điều chế rượu như vậy, ngay cả lá bạc hà trên mặt đều là Giang Trừng tự mình chọn lựa.

"Bất quá rượu này số độ... giống như không cao lắm?" Ngụy Vô Tiện phát hiện mỗi lần Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ hai người bọn hắn tới nơi đây, cũng chưa từng uống quá say, cái này làm hắn không khỏi nghĩ đến một chuyện: "Chẳng lẽ hai người bọn họ tựu lượng đều không tốt?"

Mà Giang Trừng trong phòng, đối diện với tủ quần áo mà phát sầu:" Nhiều quần áo như vậy.... chọn cái nào??"

"Cái này?? Không được, quá lộ liễu, ...... còn không bằng khỏa thân đi ra ngoài....."

"Cái này? Không được, quá dài..... vạn nhất té ngã đến bán thân bất toại thì làm sao bây giờ..."

"Cái này? Cũng không được, quá dày rồi.... nhìn như thế nào cũng giống như mặc trong nhà."

*Bán thân bất toại: tê liệt nữa người.

Cuối cùng Giang Trừng thật sự không thể chọn được cái nào, hướng tới cánh cửa hô to một tiếng:" Ngụy Vô Tiện! Ngươi vào đây giúp ta nhìn xem, ta còn bộ nào chưa từng mặc qua?"

"Sư muội, ta tới liền a~"

"Liền chọn cái này đi!!" Ngụy Vô Tiện một bên nói, một bên từ tủ cao nhất lấy ra một bộ hầu gái đen cùng tai mèo.

".... Ngươi muốn thì tự đi mà mặc, nhìn thế nào cũng thấy không ổn?" Nhìn đến quần áo kia trong nháy mắt nội tâm Giang Trừng liền tuyệt cự.

"Ai nha~ dù sao là buổi tối, mọi người đều không nhìn thấy, huống chi ngươi còn đeo mặt nạ, ai nhận ra ngươi?"

Bị Ngụy Vô Tiện lì lợm thuyết phục, Giang Trừng:" Ta phục."

Nhưng mà, một giây đồng hồ sau, Ngụy Vô Tiện bị nhốt ngoài cửa vẻ mặt đến phát ngốc:" Ta như thế nào lại bị đuổi ra ngoài?"

"Ta thay quần áo mà ngươi còn muốn xem??! Đi ra ngoài! Chờ Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ tới thì báo cho ta một tiếng." Giang Trừng từ trong phòng đầy giận dữ hét ra truyền đến bên ngoài.

Lúc này, vừa đúng lúc Song bích đẩy cửa mà đi vào, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, cùng hai người liếc nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện thấy Lam Hi Thần khóe miệng tươi cười rõ ràng có chút run rẩy.

"Sư muội của ta còn đang thay quần áo, trên bàn là rượu của hai người hôm nay."

Sao lại thế này?? Ta vừa rồi hình như thấy Lam Vong Cơ băng sơn vạn năm kia cười??
Ngụy Vô Tiện phảng phất thấy Lam Vong Cơ một khắc lúc bước vào cửa kia, khóe miệng giơ lên, chỉ là nhìn thấy hắn trong nháy mắt, lại biến thành mặt than quanh năm??

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ cũng không có suy nghĩ nhiều, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, uống xong liền cảm thấy không đúng:" Như thế nào rượu lại cay như vậy?"

Ngụy Vô Tiện đứng một bên cười thầm: May mắn vừa rồi đem rượu thay đổi, đem hai người các ngươi chuốc say rồi tống vô phòng, trang phục hầu gái của của sư muội cũng chỉ có ta mới có thể ngắm ha ha ha....

Lúc này, chỉ nghe một tiếng ' đông', Ngụy Vô Tiện xoay người về sau, khóe miệng tươi cười không ngặm lại được:" Ngọa tào?? Mới một ngụm liền say?!!"

"Được rồi, được rồi, chạy nhanh đem hai người bọn họ đem vào phòng cách vách liền ổn." Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng thì thầm, đem cánh tay Lam Hi Thần quàng lên vai.

"Ngụy ca, Ngụy ca." Bên ngoài cửa truyền đến một cái giọng nữ thanh thúy ngọt ngào:" La tỷ nói đêm nay có khách nhân rất quan trọng, chuyên môn vì ngươi mà đến a, mau chạy nhanh đến ca hát."

"Hảo hảo! Ta đây liền tới!" Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau đầu nhìn Song bích say đến lảo đảo:" chậc, vậy cho hai người nằm ở đây trước, dù sao sư muội ta cũng không ra tới đây."

Vì thế, Ngụy Vô Tiện đem Lam Hi Thần vất lại trên sofa, làm Lam Vong Cơ ngồi dựa trên ghế, sau đó vội vàng mở cửa chạy đi.

"Hai người bọn họ còn không có tới sao?" Giang Trừng cuối cùng nhận mệnh đeo tai mèo lên, lại phát hiện không có người trả lời:" Ngụy Vô Tiện?? Ngươi đi đâu rồi? Ngụy Vô Tiện??"

Không có ai đáp lại, Giang Trừng liền mở cửa ra, thấy Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là:" Hai người bọn họ bị đánh lén?"

Nhưng tới khi Giang Trừng đến gần mới phát hiện:" Nguyên lai là uống say, không đúng a, ta điều chế rượu độ số không có cao như vậy a, chẳng lẽ ta làm sai rồi?"

Giang Trừng rối rắm một hồi, cho rằng vẫn là nên đỡ hai người lên giường trước, may mắn mà có chuẩn bị phòng.

Thật không nghĩ tới người Lam gia này, ngày thường nhìn yếu đuối mong manh, không nghĩ đến lại nặng như vậy, Giang Trừng thật vất vả mới đem hai người đỡ đến trên giường, chính mình ngồi ở mép giường xoa tầng mồ hôi mỏng trên trán.

"Xem ra hôm nay có khách nhân khác." Giang Trừng nghĩ vậy, liền tính toán đi ra cửa, ai biết lại đột nhiên bị một cổ mạnh mẽ túm chặt lấy cổ tay, còn có một tiếng kêu lên:

"Vãn Ngâm!!"

-----------
Vậy là đến chương 11 rồi nè, như thông báo chương trước thì Đào xin tạm drop lại bộ này nha (*_ _)人 hi vọng nhanh chóng tìm được link truyện để tiếp tục edit nè.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com