Song Ao
Kể từ lúc ở Anh, chiếc khẩu trang và tôi luôn bám chắt lấy nhau. Mỗi khi đêm về, tôi lại suy nghĩ, rồi quyết định selfie, sử dụng các app thịnh hành để chỉnh sửa lại rồi mới post lên facebook. Mỗi bức ảnh đều rất đẹp, các hạt mụn xấu xí trên khuôn mặt tôi đều đươc loại bỏ. Tấm nào tấm nấy đăng lên đều được rất nhiều like, cmt, share, follow cũng tăng lên theo.
Tôi cứ tiếp tục như vậy, hôm nào cũng chụp ảnh, rồi lại mở app ra, chỉnh sửa vãi lần rồi post lên facebook. Hôm nào cũng có tin nhắn gửi tới, trả lời không kịp.
Có một lần, một anh chàng cmt rồi ib tôi, hỏi tôi về cuốn sách mà anh ấy tự viết, viết về sự tồn tại của mặt trăng trong vũ trụ. Tôi chấp nhận xem hộ anh ta. Không biết từ bao giờ tôi và anh ấy lại trở nên thân thiết hơn bao giờ hết, rất hay facetime với nhau, trong nhà và ra đường có thể nói là 20/24. Nhưng anh ấy luôn hỏi tôi về chiếc khẩu trang trên mặt, tại sao tôi lại cứ phải đeo nó, tôi luôn từ chối trả lời bằng cách bịa đặt lí do là bị dị ứng.
Rồi một ngày anh ấy nhắn tin cho tôi, nói muốn gặp mặt và nói chuyện, tiện đưa tác phẩm truyện của anh cho tôi xem qua. Tôi cũng không ngờ rằng anh ấy có thể từ Hàn bay sang Anh là chỉ để muốn nói trực tiếp với tôi. Ở một góc xa, tôi đã thấy anh ấy đang ngồi trong quán coffee và rep tin nhắn của tôi. Nghĩ đến khi anh thấy khuôn mặt xấu xí này, tôi lại khiếp sợ và không dám đi tiếp, liền nhắn tin từ chối gặp mặt.
Níu kéo hồi lâu cũng không được, anh đặt quyển sách trên bàn rồi chạy đi. Đợi anh đi 1 quãng, tôi mới đi đến bên bàn, dở quyển sách ra đọc....."Một gã đàn ông trong bộ đồ vũ trụ cồng kềnh, trôi lơ lửng giữa xác vì sao trong nhiều năm trời. Và một ngày, trọng lực đã đưa hắn gần đến với mặt trăng, kể từ đó, tất cả mọi chuyện thay đổi...Nhưng, những bụi sao và tiểu thiên thạch xung quanh có vẻ làm Mặt Trăng thấy cô đơn quá. Kể từ khi đó, hắn ta quyết định làm gì đó. Gã ta nín thở, lột từng phần của bộ đồ vũ trụ, bơi ngược lại trọng lực đến Mặt Trăng 1 cách khó khăn. Mặc kệ những tiểu vũ trụ va đập vào người. Gần rồi, lại gần hơn nữa. Từ đó thân hình cồng kềnh với bộ đồ vũ trụ giờ được nhẹ nhàng và thanh thoát. Gã nghĩ rằng:'mình hi sinh vì cái gì?' Vì bản than hay người đó. Câu trả lời là để đến gần Mặt Trăng hơn, thì thầm vào tai nàng : 'kệ xác chúng nó, bởi vì sau đó, chúng sẽ tự lao vào quỹ đạo của nhau'
Tặng WISEONG, cô gái đã thay đổi quỹ đạo của tôi mãi mãi"
Đọc đến đây, tôi mới nhận ra , anh chàng đó chính là cậu bạn béo mập ngày nào, đã từng bị mọi người xa lánh như tôi. Cậu ấy đã thây đổi rồi, hoàn toàn thay đổi, từ 1 thân hình béo tròn đã thành một thân hình nhỏ gọn, thanh thoát.
......
Cậu ấy là hi sinh vì tôi... cậu đã đối mặt sự thật để thay đổi nó. Không như tôi, chỉ dựa dẫm vào công nghệ để chỉnh sửa khuôn mặt, tao ra những bức ảnh ảo, không có thực, khác xa với khuôn mặt của tôi. Bỗng dưng 1 giọt nước mắt chảy xuống, tôi đã khóc, cảm nhận được sai lầm của mình.Từ từ rút điện thoại trong túi, gỡ chiếc khẩu trang trên mặt xuống, tôi chụp vài kiểu ảnh rồi đăng lên trang cá nhân của tôi....
Vài phút sau có nhiều phản hồi " - thật là kinh tởm, khuôn mặt thật sự của cô đây ư?
- ôi, trông thật khủng khiếp!
- cô là người hay ma quỷ vậy!?
....... "Lượt like, cmt giảm dần, follow về con số 0..
Đã đến lúc mọi thứ quay trở về quỹ của nó rồi...
Tôi vội chạy khắp thành phố, tìm người người con trai ấy, người đã giúp tôi nhận ra sai lầm của bản thân, tôi thực sự muốn gặp cậu... Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy, tôi tuyệt vọng rồi bỗng chợt nghĩ :" đến lúc phải đối mặt với sự thực rồi." "Cám ơn cậu, anh chàng béo mập ngày nào ❤"
Hoàn
- chuyện này là do mình chuyển thể từ đoạn phim ngắn của Thái Lan, cô gái Lalin, thành truyện bằng câu từ của mình, nên có thể vài chỗ không được hợp lí lắm . Cảm ơn mọi người đã đọc và góp ý.
#Yei
Tôi cứ tiếp tục như vậy, hôm nào cũng chụp ảnh, rồi lại mở app ra, chỉnh sửa vãi lần rồi post lên facebook. Hôm nào cũng có tin nhắn gửi tới, trả lời không kịp.
Có một lần, một anh chàng cmt rồi ib tôi, hỏi tôi về cuốn sách mà anh ấy tự viết, viết về sự tồn tại của mặt trăng trong vũ trụ. Tôi chấp nhận xem hộ anh ta. Không biết từ bao giờ tôi và anh ấy lại trở nên thân thiết hơn bao giờ hết, rất hay facetime với nhau, trong nhà và ra đường có thể nói là 20/24. Nhưng anh ấy luôn hỏi tôi về chiếc khẩu trang trên mặt, tại sao tôi lại cứ phải đeo nó, tôi luôn từ chối trả lời bằng cách bịa đặt lí do là bị dị ứng.
Rồi một ngày anh ấy nhắn tin cho tôi, nói muốn gặp mặt và nói chuyện, tiện đưa tác phẩm truyện của anh cho tôi xem qua. Tôi cũng không ngờ rằng anh ấy có thể từ Hàn bay sang Anh là chỉ để muốn nói trực tiếp với tôi. Ở một góc xa, tôi đã thấy anh ấy đang ngồi trong quán coffee và rep tin nhắn của tôi. Nghĩ đến khi anh thấy khuôn mặt xấu xí này, tôi lại khiếp sợ và không dám đi tiếp, liền nhắn tin từ chối gặp mặt.
Níu kéo hồi lâu cũng không được, anh đặt quyển sách trên bàn rồi chạy đi. Đợi anh đi 1 quãng, tôi mới đi đến bên bàn, dở quyển sách ra đọc....."Một gã đàn ông trong bộ đồ vũ trụ cồng kềnh, trôi lơ lửng giữa xác vì sao trong nhiều năm trời. Và một ngày, trọng lực đã đưa hắn gần đến với mặt trăng, kể từ đó, tất cả mọi chuyện thay đổi...Nhưng, những bụi sao và tiểu thiên thạch xung quanh có vẻ làm Mặt Trăng thấy cô đơn quá. Kể từ khi đó, hắn ta quyết định làm gì đó. Gã ta nín thở, lột từng phần của bộ đồ vũ trụ, bơi ngược lại trọng lực đến Mặt Trăng 1 cách khó khăn. Mặc kệ những tiểu vũ trụ va đập vào người. Gần rồi, lại gần hơn nữa. Từ đó thân hình cồng kềnh với bộ đồ vũ trụ giờ được nhẹ nhàng và thanh thoát. Gã nghĩ rằng:'mình hi sinh vì cái gì?' Vì bản than hay người đó. Câu trả lời là để đến gần Mặt Trăng hơn, thì thầm vào tai nàng : 'kệ xác chúng nó, bởi vì sau đó, chúng sẽ tự lao vào quỹ đạo của nhau'
Tặng WISEONG, cô gái đã thay đổi quỹ đạo của tôi mãi mãi"
Đọc đến đây, tôi mới nhận ra , anh chàng đó chính là cậu bạn béo mập ngày nào, đã từng bị mọi người xa lánh như tôi. Cậu ấy đã thây đổi rồi, hoàn toàn thay đổi, từ 1 thân hình béo tròn đã thành một thân hình nhỏ gọn, thanh thoát.
......
Cậu ấy là hi sinh vì tôi... cậu đã đối mặt sự thật để thay đổi nó. Không như tôi, chỉ dựa dẫm vào công nghệ để chỉnh sửa khuôn mặt, tao ra những bức ảnh ảo, không có thực, khác xa với khuôn mặt của tôi. Bỗng dưng 1 giọt nước mắt chảy xuống, tôi đã khóc, cảm nhận được sai lầm của mình.Từ từ rút điện thoại trong túi, gỡ chiếc khẩu trang trên mặt xuống, tôi chụp vài kiểu ảnh rồi đăng lên trang cá nhân của tôi....
Vài phút sau có nhiều phản hồi " - thật là kinh tởm, khuôn mặt thật sự của cô đây ư?
- ôi, trông thật khủng khiếp!
- cô là người hay ma quỷ vậy!?
....... "Lượt like, cmt giảm dần, follow về con số 0..
Đã đến lúc mọi thứ quay trở về quỹ của nó rồi...
Tôi vội chạy khắp thành phố, tìm người người con trai ấy, người đã giúp tôi nhận ra sai lầm của bản thân, tôi thực sự muốn gặp cậu... Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy, tôi tuyệt vọng rồi bỗng chợt nghĩ :" đến lúc phải đối mặt với sự thực rồi." "Cám ơn cậu, anh chàng béo mập ngày nào ❤"
Hoàn
- chuyện này là do mình chuyển thể từ đoạn phim ngắn của Thái Lan, cô gái Lalin, thành truyện bằng câu từ của mình, nên có thể vài chỗ không được hợp lí lắm . Cảm ơn mọi người đã đọc và góp ý.
#Yei
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com