TruyenHHH.com

Son Than Va Ho Ly

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

Hoàng Lê là hồ ly, thị lực đặc biệt tốt, so với ban ngày không mấy khác biệt, cái gì cần xem đều có thể nhìn thấy rành mạch.

Hắn ngừng thở, móng vuốt duỗi về phía trước.

Nhưng mà................

............. Chân trước hơi ngắn.

Hoàng Lê căng những ngón chân ra thật dài, hắn dùng hết sức bình sinh mà vẫn không với tới.

Không phải Mộc Niệm cách quá xa mà do chân hắn thật sự ngắn...

Trừ khi hắn ghé sát người vào nàng thì mới có thể chạm tới.

Hoàng Lê lui về, ngồi xổm ở mép giường trầm tư.

Cơ hội không chỉ đến một lần.

Hắn cũng không phải một con hồ ly không biết cố gắng, Hoàng Lê nghiêm túc suy nghĩ biện pháp.

Hắn ngửa gương mặt, phốc một cái biến thành hình người.

Hoàng Lê hài lòng mà nhìn cánh tay trắng như ánh trăng chỉ hận không thể phát sáng, hoạt động ngón tay một các cơ bản.

Như vậy là đủ dài.

Hoàng Lê ngồi ở mép giường, cánh tay hướng đến lòng ngực Mộc Niệm.

Khoảng cách càng lúc càng gần, đôi mắt không khống chế mà vô thức sáng rỡ, khóe miệng vui vẻ cong lên thật nhiều.

Tay----------

Bị Mộc Niệm bắt lấy.

Thời khắc ngón tay Hoàng Lê sắp chạm vào người nàng, một cánh tay mau lẹ vụt qua nắm lấy cổ tay hắn.

Hoàng Lê không có phòng bị, bởi vì quá chuyên tâm làm chuyện xấu nên lúc bị bắt lấy, đã dọa hắn nhảy dựng hét chối tai!

AAAAAA cái gì túm lấy tay hắn ô ô ô .....

Hoàng Lê giật mình hú hồn hú día không còn nhớ biến thành hồ ly theo bản năng, bàn tay bị Mộc Niệm tóm lấy ra sức vùng vẩy kịch liệt, một tay khác đánh túi bụi vào vật đang chế trụ tay hắn, chính là tay Mộc Niệm!

Mộc Niệm, "...."

Hoàng Lê giống như con mèo bị nắm đuôi, chỉ thiếu cái nhe răng xù lông là y đúc.

Mộc Niệm cảm giác trong tay mềm mại nhẵn nhụi, thấy đau đầu với hắn, thế là nến cũng không buồn bật, chỉ trầm mặc trong bóng đêm chờ hắn dần bình tĩnh.

Hoàng Lê hoảng loạn trong chốc lát cũng dần định thần lại, hắn liền biết được vừa rồi thất thố ra sao.

Hoàng Lê an tĩnh mà ngồi ở mép giường, gục đầu xuống, hai cái lỗ tai bị dọa sợ nhô ra cũng nhấp nhấp, đặc biệt lúng túng liếc trộm Mộc Niệm.

Hắn thật sự bị kinh động, do vừa rồi hết sức chuyên chú, nghiêm túc mà đắm chìm, không hề chú ý đến xung quanh.

Hoàng Lê thở hổn hển mà thật thà nói, "Ta tính sờ thử một chút xíu."

Không hề nói dối, chỉ định sờ một cái liền thôi.

Nhưng mà hắn chưa sờ được miếng nào đã xui xẻo bị bắt ngay tại trận.

Mộc Niệm muốn giáo huấn hắn một trận, nàng cảm thấy Hoàng Lê là hoàng tiểu cẩu, cẩu còn không có tiền đồ bằng hắn!

Cảm nhận hơi thở Mộc Niệm luân chuyển, phi thường nguy hiểm, hắn muốn chạy trốn a!

Hắn quẳn bách, "Nếu không ta sẽ ngủ ở mặt đất?"

Hắn di chuyển lùi xuống cuối giường, "Ta thấy dưới đất rất tốt, lúc trước ta luôn ngủ ở trên mặt đất."

Mộc Niệm không có quá nhiều cảm xúc, "Quay lại đây."

Hoàng Lê liền ngoan ngoãn lùi trở về chổ cũ.

Mộc Niệm vừa tức giận lại buồn cười, "Ngươi-----"

Nàng vừa mở miệng, Hoàng Lê liền nhỏ giọng hét lên a~ a~

"...."

Hoàng Lê há mồn nhìn Mộc Niệm mà lấy sức la làng khe khẽ, lúc lớn lúc nhỏ, a~ a~ không ngừng nghỉ.

Dù sao cũng tối thui, không ai thấy hắn mất mặc mà giở trò.

Chỉ cần không bị Mộc Niệm mắng đuổi về phòng, hắn có thể la um sùm cả canh giờ.

Mộc Niệm còn chưa kịp nói gì, liền nghe Tô Dương điên cuồng gõ cửa của phòng.

Tô Dương lo lắng hỏi, "Mộc đạo nhân, trong phòng ngươi có nấu nước soi không, ta nghe thấy tiếng ấm trà đang hú thanh."

Nàng sợ Mộc Niệm không hiểu liền nói, "Không thể đóng của nấu nước a, nếu không khí thanh tụ lại sẽ gây khó chịu ngạt thở."

Hoàng ấm trà Lê, "..."

Hoàng Lê quay mặt về cửa dẫu môi khó chịu.

Cơn giận của Mộc Niệm biến mất hoàn toàn.

Nàng một tay che trán, tự hỏi bản thân không biết đã gây nghiệt gì.

Hoàng Lê thấy Mộc Niêm buông hắn ra, cũng không làm rộn nữa.

Tô Dương nghe thấy trong phòng yên tĩnh, càng lo lắng, "Nếu ngươi không lên tiếng, ta sẽ xông vào."

Hoàng Lê thấy Mộc Niệm không có ý định mở lời, hắn thầm nghĩ lấy công chuộc tội thế là vội vàng truyền lời, "Có ta đây, ngươi đừng vào."

Hắn vừa nói, Tô Dương liền biết được âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu.

Nàng trầm mặc mà đứng ở cửa.

Xấu hổ muốn chui xuống lõi trái đất.

Tô Dương cố gắng cười nói, "A, ưm vậy các ngươi tiếp tục đi, ừm, vừa rồi ta chỉ là mộng du, ta thường xuyên bị như vậy, sáng mai sẽ quên hết, ngươi không cần để trong lòng."

Thiên a~! Giết nàng đi!

Tô Dương lấy chân di di xuống mặt gỗ, muốn khoét một lỗ thẳng trên đó.

Mà trong phòng, Mộc Niệm đã từ bỏ.

Nàng nằm về chổ, xoay lưng về phía Hoàng Lê, không hề có chút dục vọng nào khác.

Hoàng Lê hoàn toàn không biết Tô Dương hiểu lầm nghiêm trọng, cũng không biết bản thân phát ra thanh âm ám muội, hắn còn thấy bản thân trả lời thay Mộc Niệm là chuyện tốt.

Hắn lấy tay chọc chọc lưng Mộc Niệm, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi đang tức giận sao?"

Ân không hề tức giận, nàng tức chết!

Hoàng Lê nhỏ giọng nói, "Ta có thể ngủ sao?"

Hắn dè dặt mà bò vào phía trong, bởi vì sợ lát nữa Mộc Niệm đá hắn rơi khỏi giường T,T

Vấn đề hiện tại hắn là hình người, nhưng quần áo đang ở trên bàn.

Mộc Niệm bất lực, "Biến trở về đi."

Hoàng Lê moi chăn, "Hiện tại tay dài hơn."

"Biến về đi!"

"Được."

Hoàng Lê biến về thành bộ dạng hồ ly, ngốc ngốc chít chít, yên phận ngồi xổm bên cạnh Mộc Niệm.

Ủy khuất cái gì.

"..." Mộc Niệm nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn.

Mộc Niêm choàng tay mà ấn hắn vào lòng ngực, hít sâu, chưa ngươi giận, nhưng rốt cuộc không nhịn được duỗi tay xoa đầu hắn lung tung.

Chờ xoa thành cái ổ gà, Mộc Niệm mới thoải mái đôi chút. Tức giận cũng vơi đi, tâm tình bình phục.

Toàn bộ quá trình này Hoàng Lê khờ khạo ở trong ngực Mộc Niệm không nhúc nhích, mặc cho Mộc Niệm xoa tròn bóp dẹp.

Lỗ tai hắn run rẩy nóng bỏng, thân thể có chút cứng đờ, tim đập lại phá lệ tươi sống hữu lực.

Bởi vì hắn đã bị Mộc Niệm ôm vào trong ngực, dán sát vào chổ mà hắn muốn sờ nhất.

Mộc Niệm nhắm mắt lại, thanh âm bất đắc dĩ, thấp thấp thở dài, "Hiện tại có thể ngưng quậy chưa."

Không thể. Hoàng Lê chít chít, bởi vì hắn trái tim càng lúc càng đập nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com