TruyenHHH.com

Son Khoa Sookay Co Khong Giu Mat Dung Tim

https://www.youtube.com/watch?v=OJ8asY58nOE

Vấn Duyên Tình - Kaiz ft SDR

"Nhớ ngày thuở xưa,
Ta bỗng gặp được nàng
Người con gái ngây ngô thành nỗi nhớ
Tương tư nét dịu dàng
Mưa thanh xuân bỡ ngỡ
Mắt ngọc ngại ngùng đem hương tình khẽ gió bay"

-

Tân hôn vừa qua, thầy đã sai người cho gọi Huỳnh Sơn vào thư phòng có việc.

Huỳnh Sơn cũng đã biết trước là việc gì nên không dám chậm trễ, anh cẩn thận đắp lại chăn cho Anh Khoa rồi vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

Bước vào thư phòng của phú ông, anh đã thấy thầy đen mặt ngồi trên trường kỷ, bên cạnh là một cây roi mây. Huỳnh Sơn có thể cảm nhận tâm trạng của thầy đang cực kỳ tệ, tệ đến mức ngay cả khi có anh Cường ở đây cũng không thể cứu nổi anh.

Huỳnh Sơn đúng là gây ra tội tày đình, dù lỗi không hoàn toàn là ở phía anh, và anh biết thầy anh cũng hiểu điều đó.

Nhưng dù lỗi của ai đi chăng nữa thì hậu quả của sự việc ngày hôm qua cũng không thể cứu vãn, anh đã bôi tro trát trấu lên mặt thầy và cả dòng họ Nguyễn. Với một gia tộc danh giá nhất vùng như thế, thầy anh lại còn là con trưởng, đâu có thể sống mà không cần danh dự được.

Nhưng Huỳnh Sơn dám làm dám chịu, anh đứng thẳng người, mắt nhìn xuống sàn, không biện minh, không giải thích.

"Nguyễn Huỳnh Sơn," giọng của phú ông Tự Long vang lên trầm khàn. "Con biết mình đã làm sai cái gì không?"

Huỳnh Sơn khẽ gật đầu. "Con biết rõ, thưa thầy."

Phú ông Tự Long thở dài, nắm chặt cây roi mây trên tay. "Con có biết việc con làm gây nên hậu quả gì không?"

"Con xin lỗi, thầy," Huỳnh Sơn nói, giọng nghẹn ngào. "Con không cố ý. Con xin hứa sẽ cố gắng sửa chữa và không lặp lại sai lầm này nữa, thưa thầy."

Phú ông Tự Long nhìn con trai một lúc lâu, ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp. "Là do thầy nuông chiều con quá nên mới để đến nông nỗi này, thầy chỉ muốn con được hạnh phúc nhưng chính tay con đã tự phá hủy mọi tín nhiệm của thầy. Nói, tội này đáng phạt bao roi?"

"Thưa thầy, ba-ba mươi roi ạ."

Phú ông Tự Long gật đầu, "Ba mươi roi," ông lặp lại. "Con phải nhớ rằng danh dự và tự trọng của cái nhà này không phải là thứ để đùa giỡn. Con phải trả giá cho sai lầm của mình để làm gương cho những người khác, rõ chưa?"

"Rõ ạ," Huỳnh Sơn nói, giọng chắc nịch nhưng đôi vai vẫn run lên vì lo sợ hình phạt sắp đến.

Phú ông Tự Long ra hiệu cho thằng Sửu đang đứng phía sau tiến đến đến cầm lấy roi mây để bắt đầu thực hiện hình phạt. Thằng Sửu đúng như cái tên, nó to như con trâu, ăn khỏe làm khỏe nhất đám gia đinh, vai u thịt bắp, nó mà đã vụt thì...

Thực ra nó thương cậu út nó lắm, nhưng trước mặt phú ông đang bừng bừng lửa giận, hai cậu tớ nhà nó nào có dám ho he gì. Huỳnh Sơn thở mạnh một hơi, cố gắng chuẩn bị tinh thần.

"Phạt!" Phú ông Tự Long ra lệnh, giọng đanh thép. "Một"

Roi mây quật xuống chân anh, từng tiếng vụt vang lên sau mỗi một lượt đếm của phú ông. Huỳnh Sơn cố gắng không kêu lên, hai bàn tay bấu chặt vào nhau, mặc dù mỗi roi là một nhát đau đớn xuyên qua cơ thể. Mới chỉ đến roi thứ ba mà chân anh đã rách da, tét thịt, còn đến roi thứ bảy thì bật máu.

Mồ hôi đã lấm tấm trên trán Huỳnh Sơn, thân thể anh căng cứng, hai mắt quay đi chỗ khác, cố gắng không để bất kỳ biểu hiện yếu đuối nào lộ ra.

Phú ông Tự Long giữ nguyên sự nghiêm khắc của mình, giọng đều đều như ra lệnh tiếp tục đếm từng nhát roi, mặc kệ chân con trai đã huyết nhục mơ hồ cũng không để cảm xúc cá nhân chen vào quyết định trừng phạt.

Là cha mà không nói được con, thì ông còn nói được ai nữa cơ chứ.

Khi ba mươi roi kết thúc, Huỳnh Sơn thở dốc, đôi vai rũ xuống như muốn ngất lịm đi. Phú ông Tự Long đứng dậy, ánh mắt lúc này mới pha chút xót xa. Thằng Sửu buông vội cái roi mây xuống đất mà nhao lên đỡ lấy cậu út, miệng mếu máo như sắp khóc.

"Thằng Sửu đưa cậu về phòng vệ sinh vết thương rồi mang cháo lên cho cậu." Phú ông Tự Long nhìn hai cẳng chân tím bầm máu me của Huỳnh Sơn thì quay đi chỗ khác, trong tim như có hàng nghìn vết dao cứa vào.

Máu mủ ruột già, ông lại thương thằng út, sao mà không xót cho được?
-

Khi Khoa tỉnh dậy thì chẳng thấy chồng đâu.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu qua khe cửa làm sáng bừng cả căn buồng tân hôn. Cậu đưa tay che mắt, từ từ ngồi dậy, cảm giác cơ thể hơi đau ê ẩm khiến cậu bất giác đỏ mặt. Nghĩ lại chuyện đêm qua, tim cậu đập rộn ràng. Cậu đã chính thức là người của Huỳnh Sơn rồi.

"Cái gì cũng làm rồi mà còn ngại chi nữa," cậu lẩm bẩm mắng bản thân, đôi môi chúm chím khẽ cong lên, vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc. Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc giường lộn xộn, chăn gối còn vương mùi hương của cả hai. Nhưng khi nhìn quanh phòng, cậu mới nhận ra rằng Huỳnh Sơn cũng không ở đây. "Anh ấy đâu rồi nhỉ?" cậu tự hỏi, có chút bối rối.

Đang mải mê hồi tưởng và thầm trách sao Huỳnh Sơn lại đi mà không báo cho cậu một tiếng, cửa buồng đột nhiên bị đẩy mạnh, phát ra tiếng "rầm". Anh Khoa giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài.

Thằng Sửu bước vào, thở phì phò, trên vai là thân hình nặng trĩu của Huỳnh Sơn. "Cậu út! Cậu út làm sao thế này?" Anh Khoa hét lên, vội vàng chạy đến.

"Bẩm mợ, cậu út bị phú ông phạt roi ạ," thằng Sửu nói, giọng có chút run run. Nó cẩn thận đặt Huỳnh Sơn nằm sấp xuống giường. Cả người Huỳnh Sơn ướt đẫm mồ hôi, những vết roi đỏ rực chằng chịt trên hai cẳng chân hiện rõ mồn một qua lớp vải mỏng.

"Phạt roi?" Anh Khoa hoảng hốt, tay run rẩy kéo ống quần của chồng lên. "Tại sao? Phạt vì cái gì?"

Thằng Sửu cúi đầu, không dám nhìn Khoa. "Phú ông... phú ông phạt cậu út vì chuyện hôm qua... Cậu.. Cậu bị phạt đau lắm!"

Nước mắt Anh Khoa như trực trào ra khi nhìn những vết thương trên người Huỳnh Sơn. Cậu ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, giọng nghẹn ngào. "Huỳnh Sơn... sao anh lại chịu đựng một mình thế này? Đau đến ngất cả đi rồi... Anh ngốc lắm..."

Thằng Sửu lén lau mồ hôi, khẽ nói, "Con đi lấy khăn với nước sạch. Mợ Khoa ở đây trông cậu út giúp nhé."

"Nhà có cây ngải cứu với dứa dại không?"

"Dạ?"

"Tôi hỏi, nhà có ngải cứu với dứa dại không?"

"Bẩm mợ, nhà có nhưng ở ngoài vườn cơ ạ, phải đi hái ạ."

"Thế cũng được, trước tiên cậu cứ hái ít ngải cứu về đây để tôi cầm máu trước đã. Còn dứa dại thì tìm cây nào già, lâu năm đã chết, lấy lõi gỗ đã chuyển màu đỏ nâu, bỏ tất cả phần vỏ ngoài, gỗ mục và giác trắng, sau đấy đem về thái lát và phơi khô cho tôi. Xong thì mang về đây cho tôi với ít rượu trắng."

"Dạ vâng, con đi ngay đây ạ."

Anh Khoa gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Huỳnh Sơn. Cậu cẩn thận cởi quần Huỳnh Sơn ra để tránh đụng vào vết thương, nhìn những vết roi chồng chéo trên làn da trắng mịn mà lòng đau nhói. Thằng Sửu sau khi bưng chậu với khăn lên rồi lại vụt đi mất.

Với tất cả sự dịu dàng, cậu lấy khăn thấm nước ấm, lau nhẹ nhàng cho anh.

"Huỳnh Sơn, sao cậu lại để bản thân mình ra nông nỗi này chứ?" Anh Khoa khẽ thì thầm, vừa xót xa vừa trách yêu. Nhưng khi nghĩ đến việc anh trong lúc chịu phạt đã đau đến mức nào, nước mắt cậu lại không kiềm được, rơi xuống má anh, nóng hổi.

Anh Khoa nghẹn ngào, áp má vào lòng bàn tay của anh. "Sau này, cậu đừng có như vậy nữa, em xót lắm. Em là người của cậu, nhưng cậu cũng là người của em nữa mà, cậu có biết không?"

Thế nhưng những lời nói đó chẳng thể đến tai cậu út bởi anh đã mê man từ lâu.

-

Cảm giác vừa lạnh vừa xót trên bắp chân đánh thức Huỳnh Sơn dậy.

Huỳnh Sơn khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt, cảm giác hai chân như không còn thuộc về mình nữa. Bị đặt nằm sấp khiến tầm nhìn của anh bị hạn chế, nhưng khi quay sang bên phải anh đã thấy cái mái tóc quen thuộc của Anh Khoa. Cậu ta đang lúi húi lấy miếng vải tẩm cái thứ nước gì đó mà đắp lên chân anh.

"Này mợ, mợ đang làm gì thế?"

Cái giọng khàn khàn của Huỳnh Sơn vang lên khiến Anh Khoa giật mình. Cậu ngẩng đầu, khuôn mặt vừa mừng vừa lo. "Cậu dậy rồi à?"

Huỳnh Sơn cố gắng nhổm người dậy nhưng bị cơn đau nhói từ chân làm cho khựng lại. Anh rên khẽ, cau mày. "Cái gì trên chân tôi thế này?"

Anh Khoa vội vàng đỡ anh nằm xuống. "Cậu đừng cố cử động! Em đang đắp thuốc cho cậu. Chân cậu sưng lên cả rồi, vết thương sâu lắm, không đắp thuốc ngay thì nó nhiễm trùng mất."

Huỳnh Sơn nhăn mặt. "Chuyện nhỏ ấy mà, có gì mà làm lớn lên thế. Hồi bé tôi cũng ăn đòn suốt đấy thôi." Anh thở dài, quay mặt nhìn cậu. "Mà mợ lấy đâu ra thuốc đắp vậy? Nhà tôi thì làm gì có sẵn mấy cái thứ này?"

Anh Khoa đặt tay lên eo anh, nhẹ nhàng đẩy anh nằm im xuống giường. "Thì em nhờ thằng Sửu đi tìm nguyên liệu, còn thuốc thì sau đấy em tự ngâm để làm rượu đắp với xoa bóp cho cậu."

Huỳnh Sơn nhăn mặt khó hiểu. "Mợ giỏi nhỉ. Không ngờ còn biết làm cả rượu thuốc. Hay là... mợ vốn là thầy lang đấy à?"

Anh Khoa ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu. "Không phải đâu. Là vì hồi đó em muốn giúp má kiếm thêm tiền, mà má không cho em ra đồng vì sợ em chịu khổ. Thế nên em mới nghĩ hay là ở nhà trồng cây thuốc Bắc, chăm dược liệu rồi đem bán cho các quầy thuốc với mấy thầy lang trong vùng. Em bán nguyên liệu cho họ cũng đã lâu, mà bọn họ thì quý em lắm nên cũng chỉ dạy cho vài bài thuốc hữu dụng."

Huỳnh Sơn nhướng mày, vẻ ngạc nhiên không che giấu. "Thế mà giờ tôi mới biết. Mợ làm tôi tò mò đấy. Không ngờ cái dáng vẻ thư sinh yếu ớt của mợ lại biết làm nhiều việc đến vậy."

Anh Khoa khẽ liếc anh, môi hơi cong lên. "Em làm gì nhiều đâu. Chẳng qua lúc đó không có lựa chọn khác, phải làm thôi. Với lại má em nói, con người không biết cái gì thì học cái đó. Cứ chăm chỉ là được."

Huỳnh Sơn bật cười, thấy cái bộ dáng nghiêm túc của Khoa thì chợt muốn trêu cậu một chút. "Má mợ nói đúng thật. Nhưng tôi không nghĩ mợ lại chăm chỉ như vậy đấy. Có phải giờ chăm tôi cũng là nhờ má mợ dạy không?"

Anh Khoa đỏ mặt, cúi xuống chỉnh lại miếng vải trên chân anh để giấu đi hai má đang đỏ bừng. "Cậu đừng nói lung tung nữa. Để em làm cho xong, cậu mà cứ động đậy thế này thì thuốc không thấm được đâu."

Huỳnh Sơn nhìn cậu chăm chú, chợt nhớ về lần đầu gặp Anh Khoa, về cái mùi hương thoang thoảng dễ chịu cứ quẩn quanh bên người cậu. Ban đầu, anh nghĩ đó là thứ nước hoa hay tinh dầu nào đắt tiền, nhưng giờ thì rõ rồi. Một người nếu cả ngày chỉ quanh quẩn trong vườn dược liệu ắt hẳn lúc nào cũng có mùi thơm như vậy.

-

Tôi viết chương này xong tôi còn thấy xót cho cậu út, thì không biết mợ Khoa còn xót đến mức nào...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com