https://www.youtube.com/watch?v=13q1ppFrQ00
Thằng Cuội - Ngọc Hiển
"Bóng trăng trắng ngà
Có cây đa to
Có thằng Cuội già
Ôm một mối mơ"
-Hai người về đến nhà cũng đã là giờ Hợi.Như thường lệ, Anh Khoa vào buồng đi ngủ trước, còn Huỳnh Sơn trốn vào thư phòng. Anh ngồi xuống chiếc bàn bằng gỗ lim, mở sách ra nhưng tâm trí lại không thể nào tập trung, lật qua vài trang rồi lại đặt xuống. Cứ nghĩ đến cảnh mấy thằng chết dẫm kia dám chạm vào vợ mình là anh lại thấy trong lòng như lửa đốt, nhẽ ra phải đánh chúng nó thêm mấy cái cho hả giận. Mà trách ai bây giờ ngoài anh đây, cậu xinh như thế mà để cậu đứng một mình, có khác gì là mỡ treo miệng mèo đâu cơ chứ.Nhưng nghĩ đến đây Huỳnh Sơn lại giật mình, anh lại không thể lý giải nổi tại sao mình lại nghĩ nhiều đến thế về một người mà trước kia bản thân chưa bao giờ quan tâm đến như vậy."Mình sao thế này?" Huỳnh Sơn tự hỏi. Anh cắn chặt môi, mỗi lần nghĩ về Khoa, tim anh lại đập nhanh hơn, lạ lùng và khó chịu.“Anh Khoa, mợ làm gì mà cứ khiến tôi rối bời như thế này?" Anh thầm nghĩ, rồi lại quay lại ngồi xuống bàn, nhưng lần này tay anh không còn đủ sức để lật sách nữa. Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tự nhắc mình phải bình tĩnh.Chưa đầy một khắc sau, anh đứng dậy lần nữa, quyết định quay về buồng.Khi anh khẽ mở cửa buồng, ánh đèn sáng mờ, Anh Khoa đã ngủ say, thân thể cuộn tròn trong chăn. Nhìn thấy khuôn mặt cậu, những lo âu trong lòng anh như được dịu bớt phần nào. Thật kỳ lạ, khi đứng trước người này, anh lại không còn cảm thấy lửa giận hay bất kỳ sự khó chịu nào nữa. Thay vào đó, trong lòng anh chỉ có một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng đến lạ.Huỳnh Sơn nhẹ nhàng bước đến gần, ngồi xuống giường, chăm chú nhìn Anh Khoa. Anh không nói gì, chỉ nhìn người vợ mà mình bây giờ không thể ngừng nghĩ đến."Tại sao lúc ở hội không thấy mợ, tôi lại lo lắng cho mợ như vậy?" Anh tự hỏi một lần nữa, rồi nhẹ nhàng vuốt lại vài sợi tóc rơi trên trán Khoa.Nhưng ngay lúc ấy, Anh Khoa cựa mình, đôi mắt khẽ mở ra, vừa kịp lúc để anh rụt tay lại. Khi nhìn thấy Huỳnh Sơn bên cạnh, mợ út mỉm cười, khẽ nói: "Cậu... không ngủ à?"Anh gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình thản. "Hôm nay tôi hơi mệt, tôi… quay về buồng nghỉ một chút rồi quay lại đọc sách tiếp." Nói đoạn anh ngồi lên trên ghế gỗ.Khoa không hỏi thêm, chỉ đơn giản là đưa tay về phía Huỳnh Sơn, chỉ vào chăn. "Cậu vào đây với em kẻo lạnh, đừng ngồi một mình trong thư phòng nữa."Huỳnh Sơn không nói gì, không bước về giường cũng không rời đi, anh khẽ lắc đầu, “Thôi tôi ngồi đây được rồi, mợ cứ ngủ đi.”-Mãi cho đến chiều hôm sau, khi Anh Khoa đang đi tắm, cậu mới nhận ra một điều mà mình đã bỏ quên từ đêm qua. Trong lúc mải đi hội, cậu chẳng chú ý gì đến chiếc nhẫn cưới trên tay, giờ đây khi cầm gáo múc nước, cậu bỗng dưng cảm thấy tay mình trống vắng đến lạ thường."Nhẫn cưới đâu rồi?" Cậu lẩm bẩm trong lòng, vội vàng kiểm tra lại các ngón tay, rồi cả bộ quần áo vừa cởi nhưng không thấy chiếc nhẫn quen thuộc đâu. Cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng, mặc vội lại đồ mới, cậu chạy ra khỏi phòng tắm rồi lao về buồng, lục tung cả phòng lên những không thấy nhẫn đâu. Khoa biết nhẫn cưới là một trong số trang sức mà Huỳnh Sơn sưu tầm, nên cậu hết sức trân trọng nó. Có điều nhẫn là làm theo số đo ngón tay của anh nên có chút hơi rộng với cậu.Cũng có vài lần Anh Khoa đánh rơi, nhưng cậu ngay lập tức phát hiện ra mà kịp thời đeo lại.Vậy mà lần này đánh rơi ở đâu cũng không biết nữa.Khoa ngồi xuống, tay vò đầu bứt tóc. "Cậu út sẽ nghĩ gì khi biết mình đánh mất nhẫn cưới? Cậu sẽ tức giận lắm, phải không?"Anh Khoa không dám nghĩ tiếp, bèn đứng dậy, quyết định sẽ đi tìm chiếc nhẫn trước, rồi có gì sẽ tính sau.Nếu nhẫn rơi trong nhà thì tốt, cậu không tìm thấy thì ít nhất đám gia nhân cũng sẽ nhặt được mà trả lại, nhưng từ sáng đến giờ cũng chưa có ai nhặt được cả.Có khi nào cậu đánh rơi nó ở đêm hội hôm qua không? Cơ mà hôm qua lúc chờ Huỳnh Sơn ở gần quán nước, cậu vì buồn chán vẫn còn lấy tay nghịch nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp út mà.Cậu nghĩ đến đêm hôm qua, những giây phút xô xát với đám thanh niên kia, và rồi không khỏi tự trách mình sao lại không chú ý đến chiếc nhẫn cưới sau khi đánh nhau với chúng. Anh Khoa vội mặc thêm lớp áo tấc rồi chạy ù ra ngoài, chỉ kịp bảo với một đứa người làm là cậu có việc chạy sang làng Xuân.-Khoa một mạch đi đến khu đất gần quán nước nơi cậu đã đứng đợi, nơi mà đám thanh niên kia đã xô xát với cậu. Cảnh vật vẫn như thế, chỉ có điều vắng vẻ hơn vì đã sắp sang giờ Dậu, dân làng nếu không có việc gì thì cũng đã đi làm đồng về nhà từ lâu. Chưa kể mây đen đặc trên bầu trời, dự báo một cơn giông đang chuẩn bị kéo đến.Khoa nhìn quanh, nhưng không thấy chiếc nhẫn đâu. Đôi mắt cậu quét qua từng góc, từ những viên đá dưới mặt đất đến những bụi cỏ, nhưng chiếc nhẫn vẫn bặt tăm.Tuy nhiên, khi ánh mắt của cậu dừng lại ở con mương nhỏ bên cạnh, cậu chợt nghĩ: "Nếu chiếc nhẫn rơi vào đó thì sao?" Mương nước này nhỏ và chỉ nông đến đùi cậu, rất có thể chiếc nhẫn đã rơi xuống đó từ đêm qua thì sao.Không một chút do dự, Khoa liền lao về phía mương. Cậu không sợ bẩn, không sợ lạnh. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải tìm ra chiếc nhẫn. Cậu quỳ xuống, đưa tay mò mẫm vào trong nước lạnh buốt. Bùn lầy bám chặt lấy chân khiến việc đi lại cũng rất khó khăn, nhưng không làm cậu nản chí.Khoa cúi xuống, tay lần mò khắp dưới đáy mương, lòng như lửa đốt. Thời gian trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng lội nước bì bõm và hơi thở gấp gáp của cậu.Một lúc sau, khi cậu sắp mất kiên nhẫn, tay lại quờ quạng phải một vật kim loại hình tròn. Khoa mừng rỡ, nhanh chóng vớt nó lên. Đó chính là chiếc nhẫn cưới. Nó bị bùn bao phủ nhưng cậu vẫn nhận ra được vẻ quen thuộc của nó. Cậu thở phào nhẹ nhõm, lòng như trút bỏ được một gánh nặng.Khoa lau sạch chiếc nhẫn, rồi đeo lại vào ngón tay mình. Dù nước mương và bùn đất đã làm cho nó bẩn đi một chút, nhưng với cậu, đó là thứ quan trọng nhất, là kỷ vật giữa hai người, là minh chứng cho cuộc hôn nhân của cậu mợ út.Thế nhưng khi Anh Khoa vừa xỏ nhẫn vào tay, trên trời mưa bất ngờ ập xuống, những giọt nước ào ào rơi lạnh buốt như những mũi dao cứa vào người cậu."Thôi chết, mưa to mất rồi..." Cậu vừa nghĩ, vừa vội vàng chạy lên bờ, nhưng lớp bùn lầy dưới chân trơn trượt, Anh Khoa vì vội vã mà vấp phải một tảng đá lởm chởm, chân trượt dài trên lớp bùn ướt, đá cào rách thành cả một đường trên bụng chân, khiến cậu ngã nhào về phía trước. Một cơn đau nhói ập đến từ cổ chân, cậu không thể đứng vững, cả người ngã lăn ra đất."Má... Má ơi… Đau quá" Cậu hít vào một hơi, đau đớn khiến đầu óc Khoa quay cuồng, nhưng cậu lại cố gắng đứng dậy, bám vào bờ để không ngã tiếp. Cổ chân đau buốt, từng cơn tê rần khiến cậu cảm thấy không thể đi lại được. Cậu lấy hết sức bình sinh để trèo lên bờ bằng cái chân còn lại. Mưa vẫn cứ ngày một nặng hạt, xung quanh cũng không có chỗ trú nào ngoài cái lán của quán nước đêm qua. Anh Khoa cố bò về cái lán rồi ngồi tựa vào vách tre, thở dốc, không thể làm gì khác ngoài cố gắng kiên nhẫn chờ đợi cơn mưa qua đi.Thế nhưng cơn mưa càng lúc càng to, như cuốn phăng mọi thứ trên con đường làng. Mặc dù Anh Khoa đã cố gắng chịu đựng, nhưng cơn đau từ cổ chân khiến cậu không thể tiếp tục đứng lên. Giờ tìm được nhẫn rồi, song làm sao để về nhà bây giờ? Mặt trời đã khuất bóng hẳn, xung quanh tối om như mực còn cậu lại bị mắc kẹt trong cái lán nhỏ này, không biết phải làm sao.Cơn mưa dường như chẳng có dấu hiệu dừng lại, mà càng ngày càng tồi tệ hơn. Anh Khoa ngồi đó, đầu óc mơ màng, đôi mắt mờ đi vì cơn mưa xối vào người cậu như thác lạnh lẽo và những cơn đau không dứt từ cái cổ chân sưng vù. Nhưng Anh Khoa thấy trong cái rủi lại có cái may, ít nhất cậu cũng đã tìm được chiếc nhẫn trước khi cơn giông kéo đến.-
Nhân tiện chuẩn bị bước sang năm mới thì xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ CKGMDT. Nhờ có sự yêu thương của mọi người mà truyện mới chỉ ra mắt hơn một tuần nhưng đã #1 ở cả hai hashtag CP, và #2 ở tên của hai chủ tiệm.Mong mọi người tiếp tục đồng hành cùng hai anh chủ tiệm đến chap cuối cùng nha 🥰 🥰 🥰 Happy new year!![](https://img.wattpad.com/56738ca389b7089adeecfe18771f3a47f65e1d0c/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6655452d374d51567a355a755a673d3d2d3732322e313831356666353133373631373466303338313630323735373635352e6a7067)