Son Ha Lenh Neu Cuoi Cung Nguoi Luu Lai Chinh La Lao On Edititng
Editor: Vicci Le. Trên bàn ăn uống linh đình, mỗi người ai cũng mặt mày hồng hào, tràn đầy thống khoái khi đã báo được đại thù. Nhưng ở đầu bàn bên kia, chỉ có một người là buồn đầu uống rượu, toàn thân lộ ra cô độc cùng bi thương, cùng với sự náo nhiệt vui sướng ở đây rất không thích hợp. Đúng vậy, nhóm người này chính là bọn người Ôn Khách Hành vừa mới báo thù xong. Mà cái người không hợp với bầu không khí kia, lại là Chu Tử Thư. A, Chu Tử Thư ở trong lòng cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy là ý trời trêu người. Đại thù của sư đệ rốt cuộc báo xong, có thể sống an nhàn rồi. Mà chính mình thì sao, thời gian cũng không còn nhiều thời gian nữa. Nghĩ đến đây, y mạnh mẽ rót cho mình thêm một ly rượu đầy. Đột nhiên, chén rượu bị người đụng phải một chút, giương mắt lên thì nhìn thấy chính là đồ đệ suýt nữa bị mình trục xuất khỏi sư môn, Trương Thành Lĩnh, sau đó liền nghe được nó nói: “Sư phụ, đệ tử to gan, ly rượu này là đồ nhi phạt người, nếu người đã sớm biết thân thế của sư thúc cùng với nỗi khổ của hắn, sao không nói thẳng với con, người không tin đồ nhi, hay không tin tình cảm của đồ nhi và sư thúc?”Ôn Khách Hành thấy thế, biết ngay lúc này chính là thời cơ tốt nhất để nhận được sư tha thứ của Chu Tử Thư, hắn nhanh chóng thuận theo nói: “Ta cũng có phần. Ta cũng uống một ly.” Liền đứng lên tiến đến trước mặt Chu Tử Thư, một hơi đem rượu trong chén uống sạch. “A Nhứ, Thành Lĩnh của chúng ta có tiền đồ lắm.” Chu Tử Thư nghe Ôn Khách Hành nói rằng Thành Lĩnh đã lợi dụng thuật cơ quan cải tạo lại Vũ Đả Ba Tiêu Châm, rồi cùng hắn tạo ra màn giả chết như thế nào. Trong lòng vừa vui mừng vì Thành Lĩnh trưởng thành, cũng vừa tức giận với sự giấu giếm của Ôn Khách Hành. Tuy rằng trong lòng hiểu rõ lý do hắn gạt ta, nhưng mà ta thì sao? Mấy ngày nay ta lo lắng hãi hùng, những việc mà ta làm, chẳng qua chỉ là sự chê cười thôi sao? Nhìn lại bản thân cũng không còn dư lại mấy ngày, lại cảm thấy những tâm tư đó rất buồn cười. Nhưng mà, ta còn muốn cùng lão Ôn uống rượu ngâm thơ, du ngoạn giang hồ, muốn nhìn Thành Lĩnh từng chút trưởng thành, ta thật sự muốn ở bên cạnh bọn họ… Nghĩ như thế, Chu Tử Thư đứng dậy, nói: “Cho nên màn lừa gạt của đệ, chính là để đồ đệ của ta ngay trước mặt ta, dùng vật phòng thân ta đưa cho nó để giết hại đệ, vì sao không nói cho ta biết trước? Là không tin ta…” Dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta hỏi đệ, đệ có đáng bị phạt hay không?” Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư, thập phần áy náy nói: “Đáng! A Nhứ, huynh muốn phạt thế nào?” Chỉ thấy Chu Tử Thư cầm lấy một bầu rượu từ trên bàn đưa tới trước mặt Ôn Khách Hành, dùng giọng điệu hung ác nói ra sự trừng phạt nhẹ nhàng “Uống hết.” Nghe câu đó, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười. Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư cuối cùng cũng cười, rốt cuộc cũng dỡ xuống được cục đá lớn trong lòng, hoàn toàn thả lỏng lại, nghĩ thầm: A Nhứ quả nhiên miệng cứng lòng mềm.Tiếp nhận bình rượu, uống một hơi cạn sạch. Thẳng đến khi ánh trăng lên cao, Ôn Khách Hành uống tới say khướt mới lắc lư nện bước đi đến phòng của Chu Tử Thư, vừa đi vừa kêu lên, “A Nhứ, A Nhứ, huynh ở đâu ? A Nhứ” Chu Tử Thư đang ngồi trên giường , nhìn Ôn Khách Hành lảo đảo đi tìm y, thở dài một hơi, tiến lên đỡ lấy Ôn Khách Hành sắp ngã, nghe những lời vui vẻ của hắn, trong lòng trăm mối ngổn ngan. Sau đó lại nghe hắn nói, “Lần trước uống rượu với lão quái vật, thật ra trong lòng ta rất khó chịu. Ta sợ huynh…ta sợ huynh không sống lâu được, sợ huynh không nhận ta, sợ ta không xứng sóng vai với huynh. Nhưng giờ thì tốt rồi, ha ha.”“May mắn gặp được huynh.” Ôn Khách Hành bỗng nhiên ôm lấy eo Chu Tử Thư nói, “A Nhứ, huynh biết không, trên người của ngươi có ánh sáng, chiếu rọi con đường ta đến nhân gian, hóa ra đường đường chính chính làm người, lại nhẹ nhõm đến thế.” Chu Tử Thư trong lòng chua xót nhưng lại thấy hạnh phúc. Chua xót vì chính mình không sống được bao lâu, hạnh phúc vì lão Ôn thế nhưng đã làm được như thế. Đem Ôn Khách Hành say tới bất tỉnh nhân sự đỡ lên giường, Chu Tử Thư cũng nằm xuống cùng hắn. Nhìn dung nhan của người mình yêu đang nằm bên cạnh, y nghĩ nếu thời gian liền dừng lại vào giờ phút này, thì tốt biết bao. Sáng sớm hôm sau, Ôn Khách Hành sau khi thức dậy liền ngạc nhiên phát hiện Chu Tử Thư đang ở nấu cơm! Vì thế hắn tiến lên chế nhạo: “Ai u, A Nhứ, ta nhớ là có người từng nói qua, quân tử tránh xa nhà bếp. Ai nha, là ai thế? Ta như thế nào lại quên là ai rồi?” Chu Tử Thư trợn mắt với hắn, nói: “Đệ không muốn ăn nhưng có rất nhiều người muốn ăn.” “Muốn ăn muốn ăn, A Nhứ nhà chúng vào bếp vất vả như thế, đương nhiên là ta muốn ăn! A Nhứ tốt bụng, huynh là đại nhân chắc chắn sẽ không để bụng tiểu nhân, thưởng cho ta một chén cơm đi.” Ôn Khách Hành vội vàng sửa miệng. “Muốn ăn thì đứng chờ đằng kia, đừng đứng đây vướng víu.” Chu Tử Thư hung dữ nói. “Được được. Ta đến đằng kia chờ. Ha ha.” Ôn Khách Hành vừa nói vừa đi, dựa lưng vào cây cột si ngốc nhìn chằm chằm thân ảnh bận bịu của Chu Tử Thư. Đột nhiên, vẻ mặt của Ôn Khách Hành nghiêm túc lên. Hắn nhìn thấy Chu Tử Thư tự mình nếm đồ ăn!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com