Somediary
Dường như tớ lại gặp lại cậu một lần nữa. Cách nói chuyện cộc lốc ấy không lẫn đi đâu được.Vài mẩu chuyện giữa chúng ta dường như đã kết thúc và có lẽ mất liên lạc hẳn. Nhưng ồ ! Xem này, tớ lại tìm ra cậu 1 lần nữa.Gặp lại cậu thật vui, tớ cười suốt vì ngữ pháp bập bẹ của cậu.Tớ nhắc lại một lần nữa cho cậu nghe, tớ là ai.Cậu trả lời rất ít, 2 ngày một lần. Chỉ là vài chữ như ổn thôi hay ok.Nhưng 1 tháng rồi, tớ cảm thấy chán cậu. Tớ muốn tiếp xúc với cậu nhiều hơn, muốn được kể thật nhiều chuyện hàng ngày của tớ cho cậu nghe. Nhưng cậu hình như chẳng quan tâm cho lắm.Và sau 1 tháng, cậu chẳng nhớ tớ là ai, cũng chẳng nhớ tớ đến từ đâu.Thất vọng thật, nhưng tớ vẫn vui, vì có lẽ do cậu bận nên không nhớ tớ là ai thôi.Tớ vẫn kiên trì với cậu, vì tớ thấy quý cậu. Tớ hỏi cậu 1 trò chơi và cậu gợi ý, cậu hứa sẽ dạy tớ cách chơi.Tớ rất háo hức, vì nghĩ rằng chúng ta có thể chơi game cùng nhau và cậu sẽ hướng dẫn tớ cách khám phá chúng.Tớ dùng 3g vì nhà không lắp wifi, 3g tốc độ chậm nên tớ phải đợi 3 tiếng để tải nó về. Nhưng đến 99% thì báo lỗi, dù thế đến 2 lần, tớ vẫn cố tải nó về chỉ để được chơi cùng cậu.Háo hức thật, và tớ hỏi cậu cách chơi.Nhưng cậu nói không.Cậu bảo cậu chả biết gì cả.Nó lâu lắm rồi, nên chẳng nhớ chơi thế nào.Cậu không hiểu đâu, cảm xúc lúc ấy thế nào.Buồn cực độ, vì cậu nên tớ phải dành hết 1 ngày để tải chúng.Tớ vẫn vui, vẫn kể cậu nghe ngày hôm nay của tớ thế nào."Ờ"- cậu nói thếTớ hỏi bạn mình phải làm thế nào trong tình huống ấy.Bạn ấy khuyên tớ bỏ cậu đi, đến cái tên tớ mà cậu còn không nhớ.Tớ nghĩ nên là thế. Chúng ta nên dừng lại ở đây.Mọi thứ về cậu tớ đều biết, và tất cả biệt danh cậu muốn tớ đều nhớ, đồ ăn cậu thích nhất là gì, nơi cậu hay đến là đâu.Nhưng cậu chẳng biết gì về tớ cả.Ổn thôi.Tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com