TruyenHHH.com

Solthun Nhung Mau Truyen Nho Gia Dinh Nhat Loi

Supra ra đời rồi. Bé con nho nhỏ sinh ra giữa mùa hè vào đầu tháng tám. Không oi ả như cái nắng gắt của mặt trời, chẳng ầm ĩ  xối xả tựa cơn thác nước mùa mưa, bé con mập mạp chỉ mang theo ấm áp, thân mình thơm mùi sữa, ngoan ngoãn lại mềm mại. Nhẹ nhàng đem ôm vào lòng, một xúc cảm bình yên và diệu kì len lỏi qua da thịt, mang lại cho đấng sinh thành niềm vui vô hạn.

Minh chứng của tình yêu, kết tinh của gia đình, đó là con cái.

Có lẽ, ngày nọ tháng Tám năm ấy, bọn cậu chính là cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian.

....

Và giờ đây, cái 'cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian' kia đang có một cuộc đấu khẩu cực kì 'căng thẳng', chí choé nhau ầm ĩ cả ngày, cốt chỉ là để chứng minh xem...

...Supra trông giống ai hơn.

Solar đánh cái đốp! lên mặt bàn, kiên định.

- Em đừng có nói vậy Thundy, rõ ràng thằng bé y chang em như đúc!

Thunderstorm không vừa, bạo lực túm cổ áo người đối diện kéo lại sát rạt giao diện mình.

- Bớt nói điêu. Supra đích xác là thừa hưởng hết ngoại hình từ anh!

Lâu lắm rồi đôi bên mới xảy ra mâu thuẫn về chính kiến, chỉ vì mong muốn mọi ưu điểm của con cái thuộc về người kia, thế là họ vứt thẳng đi cái tinh thần nhường nhịn sau hôn nhân, dứt khoát cụng trán 'một sống một còn' đối chọi đến cùng.

- Giống em hơn!

- Giống anh hơn!

- Hai người thôi đi được không?

- ...

- ...

Bị tiếng đánh động của người không xa lạ xen vô, cặp bạn đời dẫu cho trán vẫn dính sát như sam, thì mặc nhiên họ vẫn chịu khó khẽ liếc sang một bên, chạm mắt với biểu cảm bất đắc dĩ đến cạn lời từ cựu lớp trưởng 12A. Tay cậu ta còn ôm một đứa bé ti hin, xung quanh là bầy 'con thơ' to hơn tịnh dí đầu gần nhóc con bảy tháng tuổi, hết nắn má lại chọc chọc. Khuôn mặt non nớt mếu máo tố cáo hành vi ngược đãi trẻ em, nhưng tụi nó vẫn nhởn nhơ hù ma trêu ghẹo, nhòm rất ngứa đòn.

Earthquake vì bảo vệ mầm non tương lai của Tổ quốc, lập tức hạ thủ vỗ mu bàn tay lên mặt của từng thằng loi choi. Vài tiếng đốp chát đanh thép vang vọng khắp không gian, trực tiếp lọt vào tai Supra bé bằng cục kẹo, thế là nhóc ta cất tiếng cười khanh khách, vỗ tay tỏ vẻ vô cùng khoái chí khi thấy người quen gặp hoạ.

- Ai da... Nhóc Supra này, thích xem các chú bị đánh thế ư? Hư quá đấy...

Cyclone ăn cú đánh ngay giữa sống mũi, than một câu đau điếng.

Blaze đang bận xoa xoa cục u bự chảng trên trán, miệng khẽ xuýt xoa. Earthquake đã ra tay thì nhẹ đến mấy cũng tạo thành thương tật mà... Sợ thiệc.

- Không đùa chứ... Lớn lên chắc thằng bé vô tâm lắm. Chẳng biết cái nết này thừa hưởng từ ai nữa...

Nghe vậy, cặp đôi trắng đỏ tiếp tục đồng điệu chỉ trực diện ngón trỏ vào người còn lại.

- ...

- ...

Nhận ra mình đang bị 'đổ thừa', họ lại trừng trừng bắn laser và tia điện đối diện nhau, nhất quyết không ai chịu thua ai.

Solar là người mở bát trước. Cậu cười khẩy.

- Ha... Thundy, em thật vô lí. Ngày trước anh theo đuổi em toàn hờ hững phủi quần lờ đi. Đấy không phải vô tâm là gì? Cái nết đó của Supra giống em!

Thunderstorm chẳng vừa, trực tiếp chỉ điểm phản bác lại luôn.

- Cái tên suốt ngày vì bài tập và công việc mà đâm đầu quên ăn quên ngủ, kệ xác từ bản thân đến những người xung quanh như anh mà có tư cách nói điều đó à??

Lũ bạn: ...

Cả đẹp lẫn xấu đều từ chối nhận. Rốt cuộc các cậu có coi Supra là con ruột không thế??

Cựu lớp trưởng 12A thở dài thườn thượt. Dù rằng ngày xửa Solar và Thunderstorm có choảng nhau sập bàn đổ ghế, ngay cả khi hẹn hò vẫn cãi nhau không ngừng nghỉ thật, thì cũng chưa bao giờ có tiền lệ cái chủ đề mâu thuẫn nó lại... dở hơi và khác người đến thế này. Đã vậy còn là chuyện gia đình, muốn can sao đều thấy khó nuốt như khoai. Cậu ta bó tay, cảm tưởng nói gì cũng không lọt tai họ đâu, cho nên...

- Thorn, lên đi.

- Oke nhó~

...trói lại là xong.

- Ứm ứm!

- Ưm!!

À quên, cả xài băng dính bịp mỏ nữa, đỡ ồn ào.

Hiện tại Earthquake mới đủ sức để thả lỏng, dự định chuyền nhóc Supra sang cho Cyclone trông hộ, nhưng nhòm thấy ánh mắt tà đạo lấp loé không khác mấy ông ba bị bắt cóc trẻ em của nó liền ngưng động.

- ...

Trước vẻ mong ngóng chờ đợi của đối phương, cậu ta mỉm cười vui vẻ, trao trách nhiệm quan trọng nặng sáu kí rưỡi cho cái tên nằm ngáy ngủ trên sofa nãy giờ.

- Trông hộ tớ.

Ice mắt mũi lèm nhèm như trát keo: ????

Mặt khác, Cyclone lẫn Blaze thì lên án người nọ vô tâm dã man con ngan.

- Aaaa!! Sao cậu mất niềm tin vào tụi tớ thế chứ??

Xong chỉ nhận lại được nét cười không chút cảm xúc từ đôi ngọc hoàng kim.

- Hờ hờ.

Thorn tay nắm chặt sợi dây thừng, đánh mắt liếc cảnh tượng lao tâm khổ tứ của tụi đồng chí mến thương, thầm nhủ. "Chắc tính vô tâm là lây nhiễm từ Quake rồi..."

Hoá ra người chững chạc trưởng thành cùng tấm lòng rộng lượng đủ để hứng đỡ cả thế gian như Earthquake cũng có thể làm tấm gương xấu cho con nít. Chậc chậc... Hỏng hết cả một thế hệ.

Nhắm cảm giác đã khống chế thành công tụi loăng quăng ầm ĩ, lúc này Earthquake mới gỡ miếng băng dính khoá họng bộ đôi Nhật Lôi ra, đôi tay khoẻ khoắn giương tới, mỗi tay vỗ một vai từng người, híp mắt trao cho cả hai một điệu cười cảnh cáo rất chi là hiền từ, kèm cú siết từ năm khớp ngón cứng cáp đủ để bóp nát gạch đá, tận tình và từ tốn giúp đỡ đôi bên hoà giải.

Ngôn từ không hề mang hàm ý đe doạ (?).

- Còn lằng nhằng làm to chuyện thì tớ sẽ bắt hai người ăn đồ Blaze nấu.

Nghe cái hai người cúi đầu khoanh tay quỳ gối ngồi ngoan như cún.

- Dạ, em xin lỗi thưa đại ca.

- Thật tâm thừa nhận bản thân nợ anh một lời xin lỗi chân thành bậc nhất ạ.

Oke, coi như mâu thuẫn đã giải quyết xong xuôi. Earthquake quyết định không nắn chỉnh lại xương vai cho họ nữa mà phủi tay quay lưng tiêu sái bỏ đi... Cụ thể là lăn vào bếp. Nãy giờ chỉ vì thằng Blaze ngáo ngơ buột miệng một câu - Supra giống ai hơn nhỉ? làm cho cả lũ quên phéng mất luôn việc nấu cơm. Bóng dáng cao ráo vừa bước vừa nghĩ, thôi kệ, đằng nào mai cũng là ngày nghỉ, làm bữa chơi đêm suốt sáng như thời đại học đâu có sao?

Nghĩ là thế, Earthquake thầm liếc ra sau, chứng kiến tụi bạn còn chưa chạm ngưỡng hai lăm tuổi đang châu đầu tranh nhau ôm ấp một đứa bé, cậu ta chợt sực tỉnh. "Ồ, thì ra thời gian đã trôi nhanh như thế rồi" Mới ngày nào ghế nhà trường đặt mông ngồi còn chưa nóng, hiện tại đây bảy người bọn họ đã thật sự trưởng thành. Tuy phần lớn hẵn còn lông bông, nhưng ít nhiều tụi nó cũng kiếm được công việc ổn định, tài chính đứa nào đứa nấy đều đạt ngưỡng khá giả trở lên, biết tự lập, biết xã giao, có chí tiến thủ, thậm chí hai trong đó đã kết hôn lẫn có con cái, chập chững tiến vào cuộc sống gia đình thực thụ...

Và trên tất cả, bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau. Earthquake nghĩ, thật tốt biết bao...

Cậu ta không mong cầu điều gì hơn, chỉ ước sao mối quan hệ này sẽ tiếp tục bền vững đến tận nửa cuối chặng đường của cuộc đời.

- Hah...

Đồng thời cảm khái, "Nhiều khi cảm giác... cũng muốn nuôi một đứa nhóc ghê..."

*

Nhoắng cái đã hơn mười năm trôi qua rồi. Suy nghĩ vu vơ từ hồi trẻ của Earthquake, bằng cách thần kì nào đó, đã thực sự đem về nhà cậu ta một thằng nhóc ngổ ngáo y chang Blaze, ái kỉ như Solar, đơn thuần hệt Thorn, tùy hứng giống Cyclone, lì lợm cùng giuộc với Ice, lại thêm máu chiến không khác gì Thunderstorm, chăm mà thấy nản chết mẹ. Khoảng hồi ức từ thuở trung học đại học đồng loạt ùa về, làm sống lưng cậu ta lạnh toát, rợn hết gai ốc. Chắc do đang già dần đều, nên hơi có cảm tưởng lo cho một mình thằng nhóc ấy đã phải tiêu tốn sức lực gấp đôi việc săn sóc sáu cái mạng quậy banh chành mọi lúc mọi nơi kia hồi còn trẻ, quá đỗi mệt mỏi. Được mỗi cái gu ăn mặc của nó khá tương đồng với Earthquake, coi như là an ủi được nửa phần. Nửa phần thôi tại vì nó nghịch ngợm suốt ngày, rách tươm hết cả áo quần. Trung bình ba tháng sắm sửa một lần, mỗi lần là phải full set bốn mùa tiêu chuẩn, cộng size, vì đang giữa tuổi dậy thì, ai mà biết được sau một đêm nó vống lên bao nhiêu cm?

- Gentar, thôi ngay. Bạn con không phải ma nơ canh.

- Ể ể ể...? Nhưng bạn ý mặc nó hợp lắm mà??

Đương sự gặp nạn không khỏi chất vấn thằng bạn chí cốt của nó.

- Từ bao giờ tớ hợp với màu hường phấn??

Đáp lại nhóc, đứa bạn ngổ ngáo chống nạnh, hả hê cười cợt nhả.

- Lụa đẹp vì người. Với nhan sắc của cậu, khéo đội tóc giả mặc váy cũng có khối thằng bị lừa mà theo đuổ... Ui da!

Ăn một cú đạp ngay ống đồng, Gentar tức khắc kích hoạt đặc tích tiềm ẩn, chuyển sang lăn lộn xoay tròn giữa cửa tiệm thời trang, mè nheo ăn vạ, chân tay vỗ bành bạch trên nên đất như tiếng vịt đạp, bộc lộ rõ nỗi uất ức bức xúc, tố giác thủ phạm bạo lực xã hội.

- Supraaaa! Cậu quá đáng lắm!

Kệ xác con khỉ to mồm lấy áo lau sàn ra đằng sau, Supra kiên định sải chân tới giá treo đồ nữ rồi vươn tay hốt một cái móc, nhàn nhạt buông lời.

- Khi nào tớ lồng được cái đầm tím lịm này vào người cậu thì hẵn nói câu đấy.

- !!!

Gentar thấy liền cong đít lên chạy, bám sát rạt theo sau là bóng ma áo trắng nhanh như chớp, sống mũi treo một chiếc kính râm đỏ che khuất đi đôi đồng tử sắc lẹm chăm chăm muốn bán hành con mồi. Supra vung bộ vuốt năm ngón túm chặt cổ áo thằng nhóc quậy phá, nhẫn tâm lôi xềnh xệch nó vào buồng thay đồ dưới ánh nhìn ngỡ ngàng ngơ ngác của các chị nhân viên bán hàng. Tiếng cửa đóng vang lên, cùng lúc bật nảy chiếc công tắc ẩn sâu trong thanh quản Gentar.

Tiếng thét gào vọng xa rồi dội ngược trở về. Earthquake đang rút thẻ ra thanh toán nghe mà não lòng... Nhưng, eh... Cậu ta nhún vai, lơ đẹp. Con trai lớn rồi, khó dạy bảo. Nhờ anh em xã hội tẩn cho một trận mới nên thân được.

Cứ thế, Gentar như thiếu niên bị mất đời trai, xụ xị mếu máo xuyên suốt dọc đường tới quán ăn nhanh. Nhóc ta miệng nhồm nhoàm nhai hamburger, ngồi ăn quy củ (do được Earthquake nghiêm khắc dạy), song vẫn lèm bèm lên án thằng bạn thân.

- Supra quá đáng. Các chị nhân viên thấy hết tớ trong bộ đầm tím đó rồi...

Supra ăn uống cũng rất gọn ghẽ. Nhai xong nuốt xuống mới phản hồi, lật ngược lại tình huống giải oan cho mình.

- Chẳng phải lúc được các chị khen xinh trai cậu cũng vênh cái bản mặt lên tự hào à?

- Hê hê. Điều đó chứng tỏ Gentar tớ đây sở hữu thứ nhan sắc tuyệt đỉnh phi giới tính đúng không?

Cả Earthquake lẫn Supra nhìn nhóc ta chán đến lắc đầu. Rõ là mặt dạn như bê tông, dứt khoát ném liêm sỉ cho chó gặm thay xương rồi còn gì.

Haiz... Người làm ba như Earthquake ngẫm sao mà thấy buồn cười. Tuy cậu ta với Gentar không chia sẻ chung dòng máu, nhưng ít nhiều cũng góp công sức nuôi thằng bé chục năm liền. Không giống nhau về ngoại hình thì cậu ta cũng chấp nhận đi, khổ nỗi, cái nết rèn bao lâu vẫn u như kĩ, biến cuộc sống bình thường giản dị ngày nào đã trôi theo dòng kí ức, chìm hẳn vào vùng biển quên lãng.

Chẹp. Earthquake tặc lưỡi. Giá mà Gentar được một góc tương đồng với Supra thôi cậu ta đã mừng như mở hội.

Ngọc hoàng kim liếc nhẹ. Đứa trẻ thừa hưởng toàn bộ gen trội từ hai người ba ưu tú, Supra, thiên tài ngàn năm có một, vầng thái dương của tuổi trẻ, 'con nhà người ta' chính hiệu trong lời đồn của phụ huynh, niềm tự hào của trường, phường, phố, sắm thêm vai trò làm mục tiêu tỏ tình của biết bao nam thanh nữ tú, và cũng... sở hữu thứ phong cách thời trang dị hợm chẳng mấy ai sánh bằng.

Bởi, làm gì có ai đeo kính râm 24/7 và bọc găng tay ngay giữa mùa hè nắng nóng nứt đầu đâu chứ?

"Solar, Thundy. Hai cậu đã nuôi dạy con thành cái dạng gì thế này?" Để khiến cho bao nhiêu ánh mắt phải quy tụ về đây, ngắm nhìn họ bằng đôi mắt ngưỡng mộ kiêm quái dị, xì xà xì xầm, lời bàn tán kè kè bên tai, nhức óc.

Nếu không phải vì đã quá quen với tình huống hiện giờ mỗi khi cặp phụ huynh giấu tên nào đấy cắp nách nhau đi hưởng tuần trăng mật, khéo Earthquake cậu đây lại xin phép từ chối nhận công việc đầy áp lực này mà hất thỏi than phỏng tay ấy cho Cyclone, kẻ mặt dày ba tấc đến xẻng xúc còn không nổi.

Nói đùa thôi, Earthquake quý Supra lắm chứ, chẳng có ngại ngần gì đâu. Hút rồn rột cốc coca, tay chống má ngắm nghía hai đứa trẻ chưa lớn chành choẹ đấu khẩu nhau, tiêu cự mơ hồ đặt trên nhan sắc của em bé hồi nào mình còn ẵm gọn trong vòng tay, nay đã lớn phổng phao, ngạo nghễ, xinh trai cuốn hút. Tự nhủ, y đúc ba lớn nó ngày xưa đi...

Lần này dường như họ đã có câu trả lời cho thắc mắc của Blaze hồi xưa, rằng 'Supra giống ai hơn nhỉ?'. Cựu lớp trưởng 12A, kiêm chức vụ mẹ già chăm đàn con thơ, Earthquake, xin mạn phép giải đáp...

...Supra vẫn y như dự đoán của bọn họ, là sự dung hợp hài hòa và hoàn hảo nhất của phụ huynh nhóc ấy.

Về ngoại hình, đứa trẻ này phần nhiều giống Solar, từ đường nét góc cạnh khuôn mặt, sống mũi cao cao, đến làn da bạch ngọc như tuyết phủ mùa đông, khoác trên mình phục trang trắng muốt không nhiễm bụi bẩn, nhìn thoáng qua còn tưởng một sinh vật nhỏ bé ngây ngô vô hại. Song, cặp mắt mèo gay gắt chỉ thuộc về Thunderstorm hoàn toàn được nhóc ấy thừa hưởng hết thảy, cẩn thận che giấu sau lớp kính râm đỏ rực, ẩn đi một phần phong thái gay gắt, ngang ngược cùng ngoan cường. Trời cao chứng giám, trí tuệ lẫn thể thao của Supra đều được liệt vào thứ hạng top đầu, trên thế giới này được mấy người như vậy?

Đó hẳn là tương lai cho một bóng lưng lớn lao tại vị ở hàng ngũ tiên phong, đầy năng lực và khí chất vượt trội...

Một chú sư tử trắng non nớt mới mọc nanh vuốt, dễ thương nhưng cũng không kém phần sắc bén. Earthquake đảm bảo, chắc chắn Supra lớn lên sẽ trở thành một mỹ nam vạn nhân mê, người người nhà nhà khát cầu vươn tới.

"..."

Hình như toàn khen thì phải.

Chết tiệt. Solar, Thunderstorm, rốt cuộc các cậu có thù hằn gì với xã hội loài người mà lại sinh ra một đứa bé hoàn mỹ vậy?? Nãy giờ kiếm không ra điểm để chê luôn!

Mà từ đầu hai thằng bố nó cũng chẳng có mấy điểm để chê rồi...

Ngẩn ngơ thế một lúc lâu, Earthquake mới ngớ ra khủyu tay mình đang tự động dịch chuyển.

- Ba Quake, ba Quake!

Nắm tay nhỏ giật giật gấu áo Earthquake, đôi mắt lấp lánh tựa ngọc quý tròn xoe hào hứng hỏi.

- Hửm? Sao vậy Gentar?

Cậu ta vội vàng định thần, quay sang hỏi han đứa nhỏ nhà mình.

- Lát nữa chúng ta sẽ đi chơi ở đâu thế!?

..."Đi đâu ư...?" Phải ha, tiếp theo một lớn hai nhỏ bọn họ nên đi đâu nhỉ? Earthquake thầm nghĩ, đắn đo mãi mà vẫn chẳng ra. Con phố này có cái móng gì cũng đều bị họ đào sạch rồi.

Haiz... Người bố đơn thân thở dài, cằm gác lên tay. Những lúc này thì làm gì đây ta...

...

Còn làm gì nữa.

Rút ra chiếc smartphone ốp đen ánh vàng đơn giản, nhấn một cuộc gọi đến sứ giả ngoại giao Cyclone, chẳng cần hé răng nửa lời chút nào vẫn đạt được thành quả y như mong đợi.

Âm thanh léo nhéo từ loa điện thoại đấm thẳng vào màng nhĩ.

[- Alo Quake ấy hử?! Tối lên kèo đi ăn với anh em không nhểểể?? Cho các cháu đi chung luôn nhá nhá nhá! Quên hai thằng cà cựa kia đi. Tớ lôi được con gà thối Blaze và nhóc Thorn rồi á! Tặng thêm quả hàng đính kèm rẻ tiền là Ice...]

Earthquake nghe thấy câu 'Á hự!' đau đớn thốn ruột gan lọt vô tai, thầm chán chường. U40 hết rồi mà vẫn như đám loi nhoi...

...Hoài niệm ghê.

Cậu ta bật cười, xoa đầu vuốt tóc hai đứa trẻ bám chân mình, giải thích sơ qua tình hình chung cho tụi nó. Biết tụi bạn Sopan, Glacier, Frostfire và Sori đang chờ đợi, Gentar mừng đến nhảy cẫng lên, quàng vai bá cổ Supra lôi xềnh xệch đòi đi trước dẫn đường, há to miệng hát mấy bài thiếu nhi, giọng thì bò rống mà toàn ngựa ngựa đòi đồng đội phụ hoạ chung, xấu hết cả mặt mũi. Cơ mà... nom lại năng nổ hoạt bát tới ngốc nghếch và đáng yêu.

Cúp máy, cẩn thận cất trở về túi quần, sau đó sắc ngọc hoàng kim lặng lẽ theo sau bóng hình nhỏ nhắn của tụi trẻ, khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Điềm tĩnh khoan thai, bàn chân tiến bước. Đế giày đen phủ bụi in hằn từng vệt móng bạc trên thềm đất, và tiếng hoan hô của những đứa nhỏ kéo dài theo ánh hoàng hôn rực hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com