TruyenHHH.com

[SolThun] Những mẩu truyện nhỏ gia đình Nhật Lôi

Ma cà rồng trắng & Người sói đen

ThongSoaiTuKy

Nhoắng cái đã sáng rồi. Tiết trời gió mát thổi nhẹ lên tấm rèm cửa sổ phòng, đung đưa, he hé mở, đem những tia nắng mặt trời ấm áp chen qua lớp vải sưởi ấm lấy không gian, xen kẽ với bầu trời trong xanh không gợn bóng mây, toả sáng, xinh đẹp, dường như muốn bày tỏ thiện chí, vẫy vẫy tay chèo kéo mời gọi người từng nhà đi chơi, cùng nhau gắn bó trải nghiệm thú vui ngoài trời, trầm mình hoà tan vào hương vị nồng nàn của mùi hoa sữa, và thả lỏng cơ thể cho làn gió thu chỉ đường đến chốn đông vui tuyệt vời.

Âm thanh rộn ràng náo nhiệt sánh đôi với dòng người nhấp nhô xô đẩy, tiếng nô nức đua nhau trò chuyện bằng còi xe và nổ ga đá số, tuyến đường tắc nghẹt chiều đi chiều về giữa lòng thành thị sầm uất hiện đại, toàn bộ đồng lòng quay cuồng trộn lẫn tạo thành một hỗn hợp đặc trưng của thời điểm nghỉ lễ ngắn ngủi, tuần lễ cuối cùng trước khi con em chúng ta chuẩn bị đặt chân đến trường bước vô kì khai giảng năm học mới.

Nói chung, cuộc sống buổi sáng của loài người bận rộn nhộn nhịp là thế.

Đối lập lại, ở một toà biệt thự lớn tối om đèn điện toạ lạc cách biệt so với chốn mù mịt khói bụi và không khí ngột ngạt nặc mùi người kia, hình ảnh mặt trời sắp sửa cheo leo lên đỉnh đầu là dấu hiệu phù hợp để phụ huynh nhét con cái vào quan tài đi ngủ.

- Nhưng... Nhưng tối nay con có phải đi học đâu!?

- Đi ngủ đi nào Supra. Thức sáng là sẽ bị ba nhỏ la đó.

Nhóc con lông tai trắng cùm cụp rầm rì. Ánh mắt ẩn sâu sau lớp kính đỏ hiện lên vài tia bất mãn.

- Tại sao ba lớn thức không sao mà con thì bị??

Giao diện phiên bản trưởng thành của Supra đẩy gọng kính râm vàng lên sống mũi rồi trả lời bằng chất giọng rất chi là bình tĩnh.

- Thằng ba này của con mà sợ bị bạn đời mắng chắc?

Bé con lông trắng nhướng mày.

- Thế hôm trước ba lớn ngủ sofa là sao?

- ...Cái đó do ta tự nguyện.

Hắng giọng một cú, Solar dúi thân hình mới chỉ nửa thế kỉ tuổi mềm mềm trắng muốt xuống quan tài, giúp đỡ kéo chăn qua cổ con trai, vỗ về ru ngủ.

- Ngoan, ngủ dậy rồi tối ba đưa con đi vườn bách quái chơi.

- ...Nhưng con hổng có ngủ đượccc.

Bé con muốn giãy giụa ăn vạ lắm nhưng động tác vừa truyền tin tới não bộ liền bị gạt phăng vào góc nhận thức, chủ yếu là bởi nếu tiếng ăn vạ lỡ lọt vào đôi tai thính hơn chó của ba nhỏ thì ba ý sẽ tức giận cực kỳ, cả cái nhà này không ai đối phó nổi.

Biết mình đuối lí hơn, Supra trầm mặc đối mắt nhìn tín hiệu giục giã của ba lớn, chợt nghĩ đến một phương pháp khác câu kéo thời gian lại vô cùng dễ ngủ.

Chiếc đuôi bông xốp lách dưới chăn mỏng, thò ra ngoài viền gỗ đàn hương quấn lấy tay người đàn ông trưởng thành, thả giọng nũng nịu.

- Ba lớn... Ba kể chuyện gì cho con ngủ được không?

- Ý con là 'Tập truyện quỷ dị kể bé nghe' hả?

- Đống đó có mỗi 666 tập à, con nghe hết từ mười năm trước rồi. Ba lớn kể chuyện ngày xưa đi.

Đến lượt Solar chống tay lên đùi, nhướng cao lông mi.

- Con muốn nghe cái gì nào?

- Chú Thorn và chú Cy bảo hồi còn học ở trường, hai ba đánh nhau đến chết dở sống dở. Sao sau này hai người đến được với nhau hay vậy?

À à, thì ra là do hai thằng bà tám đó tuồn chuyện. Thế mà tụi nó không đáp ứng tính hiếu kì của trẻ nhỏ luôn, chắc muốn tự đương sự kể cho con trai chăng?

Solar chắc chắn không dám để Thunderstorm đảm nhận vụ này, cụ thể bởi vì bạn đời anh khô khan quá đáng. Hồi xưa viết văn chạm bút tới phần mở bài kết bài chỉ ngoáy độc bốn dòng, ngắn gọn đủ ý không chút cảm xúc, thân bài cũng quệt đại một trang rưỡi cho có, không thèm bận tâm đúng sai, qua môn là ổn.

Bảo con trai nghe Thunderstorm kể chuyện ru ngủ, chắc thằng bé thức xuyên sáng do nội dung tình tiết quá khó hiểu, cụt lủn, toàn mìn với hố mất.

Thôi thì, chiều Supra, Solar đành lôi kỉ niệm ra dỗ ngọt, thoả mãn tâm tư hiếu kì của đứa trẻ.

Tựa lưng lên ghế êm, đem cơ thể thả lỏng, Solar nghển cổ nhìn ngắm trần nhà tối tăm và những con dơi đen thui gác ngủ, chậm rãi hồi tưởng lại dòng kí ức đẹp đẽ từ thời xa xưa, quãng thời gian mà cả anh và Thunderstorm đều bắt gặp nhau giao lưu bằng một trận đấu đá nảy lửa tung toé máu.

*

Đích thị đó chính là 'đấu đá' và 'tung toé máu'. Ngay sau khi được đồng học lao vào can ngăn lôi kéo đôi bên tách ra thật xa, đôi đồng tử hiếu chiến nổi đầy tia đỏ mới thôi muốn đục thủng gọng kính râm vàng nứt toác.

- Thundy, cậu bình tĩnh lại chưa?

- ...Ừ, Quake.

Lồng ngực phập phồng, lá phổi hô hấp không ra hơi, nhưng Thunderstorm vẫn nghe lời áp chế bản tính thiện chiến xuống thật sâu. Từ xa nhìn vào bản mặt hầm hố lườm nguýt nom cậu không khác gì một con chó dữ đã bị xích cổ.

- Haiz, thật tình. Mới khai giảng đã náo loạn vậy rồi. Cậu bớt xốc nổi hộ bọn tớ cái.

Miệng lưỡi khuyên can điều tốt cho bè bạn các thứ, nhưng đôi ngọc Sapphire của Cyclone hấp háy ẩn ý nét cợt nhả trên thương tật của người nọ, một bộ dáng rất chi là lấc cấc ngứa đòn.

Sánh vai cắp sách hàng bao nhiêu chục năm, rất nhanh Thunderstorm trả đũa bằng một cú đá lệch ống đồng thằng chả.

- Đau!!

- Không gãy là được.

Sống mũi cao hếch lên khinh thường, song thân hình cậu bê bết vệt máu tràn ngập u bầm tím phải tựa lên thiếu niên hoàng kim bên cạnh mới đứng dậy nổi, nhòm cực kì khổ sở.

Đối diện với Thunderstorm, gần đó cũng có một nhân vật dù mặt mũi sưng vù nhoe nhoét chất lỏng đỏ au vẫn toả hào quang nắng gắt giữa trời đêm âm u, bị xốc nách bởi thằng bạn thân màu lục bảo, xiên xiên vẹo vẹo cặp chân chấm phẩy. Anh ta cao hơn Thunderstorm nửa cái đầu, thế nhưng một bên cà thọt làm chiều cao đáng ngưỡng mộ ấy hiện tại sụt giảm đáng kể.

Hai tầm mắt giao nhau trên cùng đường thẳng, đem tia điện đỏ và laser trắng bạc chĩa thẳng vào 'kẻ thù không đội trời chung', đứa gầm gừ đe dọa, tên nhếch môi cười mỉm, thái độ không ai chịu nhường bố con thằng nào hết.

Tại tòa lâu đài đồ sộ xây dựng bằng đá sa thạch mang danh trường học ám mùi chết chóc u uất nằm ẩn dưới rãnh núi sâu thẳm hiểm trở, bụi gai sẫm màu chồng lấp lên nhau uốn lượn trang trí vách tường ẩm thấp mọc đầy rêu mốc, cùng với bốn đầu sọ dê treo lủng lẳng ngay trước cổng ra vào nhấp nháy tròng mắt sáng rực, tiêu cự chảy máu lia trái lia phải nhòm ngó hóng hớt khắp nơi, rồi làn sương đen lần mò mân mê bàn chân, toả hơi lạnh buốt, và dòng chảy không khí tím than cọ qua từng đường nét khuôn mặt học sinh ở đây, mang theo ý thức linh hồn mà hí hửng niệm khúc vang cười đùa. Một kì khai giảng vừa mới bắt đầu bằng trận hỗn loạn bùng nổ giữa thủ khoa năm tam thập và á khoa năm nhất thập, giữa kẻ hút máu của bầu trời và quái thú nguyền rủa của rừng đêm, chia sẻ điểm chung về tính chất khát máu, thể trạng phục hồi vi diệu cùng nỗi sợ trường kì với mặt trời và chất liệu dụng cụ vũ khí bằng bạc. Đối thủ truyền kiếp, kì phùng địch thủ, xuyên suốt nhiều thiên niên kỉ chiến tranh chỉ có đụng độ chém giết lẫn nhau, manh nha đem nòi giống bên kia đồ sát đến tuyệt chủng hẳn.

Ma cà rồng trắng - Solar.

Người sói đen - Thunderstorm.

Cơ mà... đó là thời chiến tranh thôi, chứ hòa bình đã thành lập được nửa nghìn năm rồi, mối quan hệ tranh chấp thù hằn giữa hai dòng tộc cũng không gay gắt như xưa nữa, thậm chí đôi lúc còn thân thiện hợp tác làm ăn lâu dài. Nên phải nói, cuộc va chạm giữa hai sinh thể đối lập hôm nay, trăm phần trăm không liên quan gì đến bản năng ganh ghét ngày xưa, chỉ là...

Solar cắn lấy đầu găng tay, rút bàn tay cứng cáp thon dài ra, bẻ từng khớp ngón kêu răng rắc, rồi tiện thể búng chóc một cú, đem hết thảy vết rách và vệt bẩn bám dính trên cơ thể anh và cậu bay màu vào hư vô, đưa cả hai về trạng thái sạch sẽ không vương chút bụi bặm.

Sau đó vẻ tự tin của anh lại tăng thêm mười phần, duỗi dài cẳng chân chấm phẩy để xương cốt bên trong tự giác quay về vị trí cũ, trả lại tầm nhìn cao ráo vốn có cho mình. Nhẹ nhàng phủi thẳng nếp nhăn trên áo quần, chỉnh trang ngoại hình thật gọn gàng chỉn chu khiến cho bộ đồng phục tầm thường cũng hoá thành lễ phục trang trọng. Anh ưỡn người thẳng lưng bình chân như vại, một tay để đằng sau lưng, tay kia ngăn nắp đặt trước ngực, âm giọng trầm thấp vô cùng lịch thiệp muốn dỗ dành người nghe, khiêu khích lỗ tai bông xù đen tuyền đằng trước nhúc nhích co giật.

- Đối kháng ngang ngửa rồi thì em đồng ý hẹn hò với tôi chứ?

- ...

Cyclone, nhân vật mới đến không lâu nên chưa nắm rõ chi tiết sự tình, đứng trời chồng kề bên Thunderstorm nghe mà sốc nặng.

- Đậu má, Thundy! Cậu đấm toác đầu anh ta chỉ vì được tỏ tình sao??

- Câm.

Giáng cú đá sấm sét nữa lên ống đồng tội nghiệp, thằng bạn xanh dương nhanh trí phẩy cánh rụt người né tránh. Một đòn không tác dụng lên ông đây hai lần được đâu nhé.

- Vừa phải thôi, Harpy bọn tớ không hồi phục ảo diệu được giống Người sói.

- Hừ.

Nói đến đó, Thunderstorm tặc lưỡi kệ xác Cyclone, cử động thân thể rời khỏi điểm tựa của người bạn còn lại, vẫn không quên nói lời cảm ơn. Kế đến khoan thai vừa xoa cổ bóp gáy tiến lên tiếp cận Solar, vừa vặn lưng vặn eo cho bớt mỏi, chiếu theo động tác của cậu, từng vết rạch cắt sâu da thịt thi nhau liền mạch, đem da dẻ trắng trẻo mềm mượt trở về u như kĩ. Người sói mặt đối mặt, tay chống nạnh hậm hực thừa nhận bản lĩnh đối thủ giao chiến.

- Anh đánh được, ổn áp. Nhưng có cái khác tôi tò mò hơn.

Nụ cười Ma cà rồng vẫn tỏa sáng hệt ánh bình minh.

- Em cứ hỏi đi.

Bỏ qua bề ngoài rực rỡ lóa mắt sói từ anh. Cặp mày mảnh nhíu chặt bày rõ vẻ khó hiểu ném thẳng lên khuôn mặt đeo kính râm chói rọi.

- Sao bỗng dưng tỏ tình tôi? Chúng ta thậm chí còn chẳng quen biết nhau.

Đáp lại Thunderstorm là một giọng điệu vô tư như thể Solar đã tận tâm soạn sẵn kĩ càng câu trả lời cho ý trung nhân. Vẻ ngoài thoải mái của anh không khỏi khiến người ta ngỡ ngàng.

- Chẳng phải em giới thiệu tên mình là Thunderstorm ư? Tôi đơn giản là bị trúng tia sét ái tình từ em mà thôi.

*

- Eo... Ba lớn sến rện.

- Sến rện mới đẻ ra được nhóc con đó.

Solar giả vờ cay cú, dùng ngón tay bóp mũi thằng bé trừng phạt, nhóc con méo miệng oa oa gạt tay anh, lông tai vì đau mà cụp rụp, da dẻ quanh đôi mắt nhăn hết một đường, cau có trực tiếp lên án hành vi bạo lực gia đình.

Khi sống mũi được giải thoát, Supra liền che đậy nó đi, dứt khoát không cho ba lớn đụng vào nữa. Nét ấm ức của đứa trẻ hẵn còn đọng giọt trên khoé mắt tròn xoe, hết sức bình sinh nhịn mãi mới khiến cho giọt nước ấy không chảy xuống.

- Con sẽ mách ba nhỏ vì ba lớn chọc con.

- Còn ta sẽ mách Thundy vì con không chịu ngủ sớm. Để xem ai bị tét mông trước.

- ...

Bộ óc non nớt không dám tưởng tượng đến hậu quả. Supra đành ôm cục tức vào bụng chịu thua.

Tiếp tục công cuộc thấm dầm chuyện xưa ba lớn kể, cậu nhóc bỏ ngỏ.

- Ba nhỏ có đồng ý lời tỏ tình của ba không?

Solar bật cười.

- Nghĩ gì? Thundy là Người sói thuần chủng đó. Gia tộc nổi tiếng chung thủy chỉ gắn bó với một bạn đời duy nhất.

Về cơ bản thì anh bị đá chỏng vó luôn.

- ...

Biểu cảm ngơ ngác hiện hữu rõ nét trên khuôn mặt Supra.

- Thế rốt cuộc trận đối kháng có ý nghĩa gì?

Solar biết tỏng nhất định con trai sẽ đặt câu hỏi này, nên anh không ngần ngại tranh thủ tố cáo trái tim vô tâm lạnh giá của bạn đời đã nhẫn tâm giẫm đạp lên tấm lòng chân thành của mình.

*

- Đánh cho vui.

- ...

Sắc mặt Solar cứng như tượng quỷ. Anh ngay đơ nhìn chăm chăm vào đôi hồng ngọc, đầu óc trống rỗng đang cố tiêu hoá ba từ cậu thuận miệng phát ngôn.

'Đánh cho vui'... Ý là Thunderstorm coi tình cảm của anh như trò đùa à?

Trước biết bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về trung tâm náo nhiệt, đáy lòng Solar bỗng bị tạt một xô nước đá. Với giống loài ngạo nghễ mang vẻ ngoài đầy sức hút như Ma cà rồng, cái cảm giác bị thẳng tưng chối từ thật sự không thể chấp nhận nổi. Nhục nhã, khó chịu. Bàn tay trước ngực chán nản hạ xuống yên vị bên cạnh hông, và nắm đấm phía sau lưng vô thức siết chặt, để ý kĩ còn thấy rỉ chút máu nhuộm đỏ qua kẽ ngón.

May mắn thay có người phát hiện ra không khí bất thường xoay quanh hai nhân vật chính. Nhằm xoá tan đi sự tĩnh lặng ngạt thở, cậu ta nhanh chóng phi lên quýnh lệch vai Thunderstorm trách móc.

- Thundy! Tớ bảo bao nhiêu lần rồi, không có mấy ai đọc được suy nghĩ cậu đâu. Nói rõ ràng ra!

Đương sự bị đánh bất ngờ xuýt xoa than đau bẻ lại khớp xương vai, ý định quay đầu phản kháng mà đôi hồng ngọc chứng kiến thái độ nghiêm khắc của người kia cái tức thì rụt cổ rén ngang. Hộ Sư Shishi có khác, khí thế cường áp thật không thể coi thường.

Chữa cháy giùm thằng bạn nối khố khô khan, Earthquake chủ động trình bày cặn kẽ ý tứ của gã Người sói.

- Ừm, anh tên Solar nhỉ? Mong anh đừng để bụng mấy điều vừa nãy. Thundy không có ý xấu đâu.

Duy trì phong thái trưởng thành đĩnh đạc, Solar dồn nén thứ cảm xúc tiêu cực xuống, hít hơi thật sâu rồi đối mắt với đôi ngươi hoàng kim, lịch sự dò hỏi.

- Vậy cậu giải thích giúp tôi được chứ?

Gãi gãi má, Earthquake đứng đối diện vẻ đẹp cao quý của chàng trai Ma cà rồng, có phần hơi lúng túng.

- Anh cũng biết Người sói rất chung thủy nhỉ?

- Đúng thế.

Earthquake tiếp tục giải trình.

- Thundy, cậu ấy chỉ đồng ý làm quen với người đánh nhau ngang cơ thôi. Nên là...

- Là?

- ...là Thundy đồng ý để anh tán tỉnh.

Nhân tố bị nhắc tên nhảy cẫng lên phản đối.

- Tớ nói thế bao gi-

- Trật tự.

- ...!!

Bóp mõm không cho Thunderstorm sủa thêm từ nào nữa, Earthquake trừng mắt nhắc nhở cậu phải có trách nhiệm với ngôn từ của mình. Người ta tỏ tình, một là đồng ý, hai là từ chối, đây lại bày đặt ra điều kiện làm đối phương hi vọng, xong hờ hững dập nó tắt tịt, đã thế còn định phủi mông quay đi. Sói đâu ác tâm dữ. Cậu ta nhất quyết mai sau phải chỉnh tên ngốc này vài trận học cách đối nhân xử thế mới được.

Nhưng hiện tại cần phải cứu cánh mặt mũi Solar cái đã.

- Đại khái thế đấy, anh hiểu chưa?

- Hừm...

Chẳng rõ điều thiếu niên hoàng kim nói là chống chế hay an ủi, cơ mà cũng đáng để Solar hưởng ứng theo.

- Hiểu rồi, cảm ơn cậu.

Dù thật hay trá, mục tiêu theo đuổi Thunderstorm của anh cũng không thay đổi.

Nhủ thầm, máu của cậu thực sự hợp khẩu vị. Anh chưa từng nếm thứ gì thơm ngon đủ để khiến mật ngọt cũng chỉ tương tự món đồ gia vị rẻ tiền tẻ nhạt giống vậy.

- Thunderstorm, sau này hãy thân thiết hơn nữa nhé.

Ẩn dưới lớp kính vàng, đôi ngọc trai cong cong vành lưỡi liềm. Đối xứng với chúng, trên nền trời đắp mực kín sao, trăng non tháng chín rọi xuống lâu đài nhẹ nhàng phủ một lớp vải bạc mỏng êm dịu.

*

- Và rồi xuyên suốt chục năm học, ta tán tỉnh Thundy nhiều đến mức em ấy bắt đầu chuyển sang đòi giao tiếp bằng nắm đấm.

- ...

- Nhoắng cái đã đến ngày định mệnh. Con biết không Supra,...

- ...

- Supra?

- Zzz...

Chứng kiến cục lông trắng tin hin tựa như loài Honduran co tròn ôm chăn nhắm mắt ngủ, thâm tâm Solar trồi lên một cảm giác cạn lời. Đúng là ba nhỏ nào con nấy, cứ nghe chuyện được vài phút tức khắc đập đầu vào gối say giấc nồng. Bộ cái cách anh kể nhàm chán vậy à?

- Thiệt tình...

Vỗ về cặp mông tròn ủm, thấy nhóc con không có phản ứng gì liền an tâm. Vì con trai ngủ rồi nên anh đóng nắp quan tài lại, chặn toàn bộ ánh sáng tự nhiên để đứa bé có thể ngủ ngon lành hơn, tiện thể giữ ấm, cũng không hề quên đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên vầng trán trắng bệch lạnh toát.

Đảm bảo nắp gỗ đàn hương đã đậy kín mít vành quan tài, Solar mới đứng dậy vươn vai duỗi mình, cảm thấy khí huyết lưu thông rồi chuyển sang chống hông nói chuyện với không khí, thở dài thườn thượt.

- Thundy, nghe lén là xấu tính lắm nha.

Cạch.

Cửa phòng mở, tấm composite hiện đại chuyển động chậm rãi, để lộ một bóng hình áo quần đen sọc đỏ, sau lưng chiếc đuôi xù xì lắc lư, đôi tai sói theo động tác nhướng mày của chủ nhân mà cái cụp cái vểnh, và cặp hồng ngọc nheo nheo ẩn chứa vẻ khinh khỉnh không hài lòng.

- Sao xấu bằng cái tên màu trắng nào đó. Thừa cơ người khác lơ là liền cắn nuốt không ngừng nghỉ.

Kẻ ăn mắng chỉ hả hê cười cười.

- Phải vậy mới bắt được cún nhỏ của anh chứ.

- ...Ai là cún nhỏ của anh?

Chứng kiến đường nét bất đắc dĩ từ bạn đời, Solar giao diện dày dạn như bê tông dậm bước tới sấn sía thân hình thon gọn đen tuyền, quàng một tay ôm trọn quanh eo đối phương, cố tình dí sát dụi dụi hai cánh môi mỏng lên gò má trắng hồng, tham lam nhe nanh gặm gặm miếng thịt mềm ngon lành. Bàn tay rảnh rỗi lần mò tới vùng gáy yếu ớt, xoa xoa bóp nhẹ, nghe tiếng rầm rì phát ra từ cổ họng Thunderstorm, ngón tay màu trắng sứ lập tức cảm nhận hơi nóng quấy lấy lớp da, giả dụ anh mà đứng từ sau nhìn kĩ còn thấy kí hiệu mặt trời khuyết lấp lánh ánh bạc.

Ấn kí của anh, lời khẳng định chủ quyền.

Lật phật, lật phật.

Đã chọc sói thì phải chọc tới bến mới vui. Solar hôn chóc khoé mi cậu rồi đắc ý chường ra biểu cảm vênh váo.

- Ai vẫy đuôi người đó là cún nhỏ của anh.

- ...

Dẫu cho nó có công tác hợp cậu và anh, Thunderstorm vẫn ghét cay đắng cái đuôi vô liêm sỉ của mình. Thuở ngày nhỏ Thunderstorm luôn được đánh giá cao về khả năng kiểm soát cảm xúc, đồng thời cũng chẳng bao giờ phải sợ vô ý xoè đuôi cho người xem tâm, có dâng có biếu hàng trăm món quà đắt đỏ quý giá, tuôn trào hàng ngàn lời khen ngợi hết nước chấm, cậu vẫn như cũ chả biểu lộ chút gì là động tâm cả. Muốn coi thằng này vẫy đuôi á? Mơ đến hoa đào nở tháng mười ba đã nhé.

- Anh đang tính kể Supra nghe về khoảnh khắc tỏ tình cuối cùng...

- Im.

Chặn họng người kia, cậu vừa bừng bừng như trái cà chua, vừa dằn mặt khoá mỏ cấm cho anh phun thêm bất kì âm thanh gì.

Suy cho cùng, nỗ lực nào giữa chừng cũng đều nảy ra biến số. Và với cái đuôi của Thunderstorm, biến số đó chính là Solar, một con Ma cà rồng trắng mắc bệnh dở hơi giai đoạn cuối.

Nửa sau của câu chuyện Supra bỏ dở ngang, thực chất cũng không quá đặc sắc. Có lẽ người đời nói đúng, đẹp trai không bằng chai mặt, mà khổ nỗi cái mặt mo của Solar lại vừa đẹp vừa dày, ngôn từ lắt léo ngọt xớt như bôi mật ong, ai mà nghe phải mấy lời tán tỉnh chảy nước của anh ta khéo chỉ muốn dứt tai ra ném đi chứ nói gì đến cụm lông trên đầu của Thunderstorm. Cyclone ngày đó còn ôm bụng lăn ra giữa sàn kí túc xá cười, kể lể rằng tai sói đen bị miệng lưỡi Ma cà rồng trắng hun cho ửng đỏ rõ rệt luôn. 

Hậu quả là ống đồng cậu ta lần này gãy thiệt. Một tuần sau mới lành lặn lại được.

Thò một góc bàn chân vào cuộc vui như Earthquake cũng khúc khích nén cười. Cậu ta xung phong chạy đôn đáo dỗ dành hết người này đến người nọ. An ủi Thunderstorm đừng quá bài xích Solar, cậu ta nhìn thấy rõ lòng chân thành của anh mà. Mặt còn lại chạy đi khuyến khích Solar đừng vì bị đánh cho vẹo cột sống, lệch khớp hàm, đầu chảy máu hay bả vai đứt lìa mà vội vàng từ bỏ. Nom Thunderstorm cáu gắt thế thôi chứ thật ra cũng không hề ghét anh đâu. Nếu ghét thì thái độ cậu đã dữ dằn hơn thế nhiều. Thề có tổ tiên, cậu ta đảm bảo.

Về phần Cyclone lăn lộn ôm ống đồng... ờ...

...Thôi kệ đi. Earthquake nhún vai. Cậu ta sẽ ổn thôi.

Cyclone một trăm sáu mươi tuổi có lẻ: Ủa Quake???

Theo thời gian, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống chi nhúm rơm này còn có xẻng xúc và ba chia gạt vô. Bẵng đi một học kì, tương đương với năm năm của nhân loại, bụi rơm đen sọc đỏ đã bị cháy cho chỉ còn tro với bụi tàn.

Thi sĩ nửa mùa Earthquake bảo rồi, 'Vạn sự khởi đầu nan, gian nan kiến vĩ bãi', được Thần đồng chém gió Cyclone dịch nôm na là 'Gặp chuyện khó, ló cái đuôi'. Bởi Thunderstorm ngày thường tuy lãnh khốc vô tình(?), suốt ngày treo cái bản mặt muốn đem cả thiên hạ chìm trong mưa giông bão sấm, nhưng thực tế cái đuôi bướng bỉnh sau mông cậu ấy lại bắt đầu có dấu hiệu phản ứng với những trận đối kháng sứt đầu mẻ trán với Solar, rồi lúc Solar nhiệt tình giúp đỡ cậu, đến lúc mới bắt chuyện với cậu,... và tới tận khi chỉ cần có sự xuất hiện của anh thôi, lông đuôi đen tuyền như được đà vẫy vẫy không ngừng nghỉ.

Thời khắc chín muồi đã điểm, Solar vận hết dũng khí mà ngỏ lời làm người yêu Thunderstorm thêm lần nữa. Trước sự chứng kiến của vòng bạn bè thân thiết, lần này vua kiềm chế cảm xúc tộc Người sói Thunderstorm cũng phải gục ngã vì trật khớp đuôi. Nhục, nhưng cảm giác không tệ.

Cho đến hiện tại, cả hai đã trở thành một gia đình, cùng với đứa con trai nhỏ nhắn dễ thương...

...

- Nhớ lại Supra ra đời là do bọn mình ăn cơm trước kẻng nhỉ?

Solar bỗng dưng nói vu vơ. Thành công làm cho lông tai Thunderstorm ngả sang sắc đỏ tự ái.

Bực tức vì cảm thấy Ma cà rồng nọ chục năm không ăn đòn nên ngứa người, cậu dứt khoát tặng cho anh cái cùi chỏ thụi vào bụng.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com