Solomon Review
đơn của dearmyhoppiness
tác phẩm: monodrama
couple: namgiseok
review by lemoh warwoh
xưng hô ở đây là mình với cậu
Mình đồng ý với Nghiên ở đây, khi cậu nhắc đến sự khác biệt qua các fic và một chút những tiến bộ mà mình review bài trước của cậu ấy. Nếu Người Bị Bỏ Lại mang chất văn mềm mại, thì Monodrama lại chỉn chu hơn trong nội dung. Tác phẩm gần như được khai thác ở suy nghĩ, ánh nhìn lẫn cả sắc thái biểu cảm, cảm xúc của Yoongi. Cũng là vì vậy, cậu sẽ gần mù mờ và bối rối khi bắt đầu đọc.Cậu sẽ không gì ngoài chữ khó hiểu, và kể cả lúc đọc một phần ba truyện, mình vẫn rất mơ hồ. Vậy mà những cảm giác về con chữ "đứng yên" lại hiện rõ nhất đối với tớ. Chẳng hạn như cậu có gắn thêm đoạn nhạc phù hợp hai chữ "yên bình" ấy, thì mình dám chắc mình vẫn giữ nguyên trạng thái mơ hồ. Hoặc đối với tớ là suy nghĩ này, hoặc đơn giản nhạc bang tan bên tai mình nó tác động đi. Mình giữ nguyên cảm xúc khi đọc hết fic và mình đã đọc lại nó, chỉ để gom lại hết đau khổ trong đó và gợn lại hết cho đoạn kết. Tình tiết chứ không phải giọng văn, vậy nên những đau khổ cậu đưa đến không hề biến mất hay chìm trong những nốt nhẹ. Đặc biệt là chú ý nhỏ, thường thấy nhất là "câu chuyện" sẽ có mở đầu và kết thúc, nguyên nhân đến hậu quả hình thành nên diễn biến. Monodrama ngay đầu đã được tác giả gợi ý dựa trên một triệu chứng căn bệnh " rối loạn nhân cách rảnh giới" ngay đầu chap. Đồng nghĩa với việc sẽ chẳng có một tí manh mối về điểm khởi đầu, Min Yoongi vì sao lại có suy nghĩ như vậy? Nên đâu mà hình thành? Vậy đấy, có thể nói nếu như tác giả không gợi ý cho chúng ta, chúng ta sẽ không hề biết. Đơn giản chỉ ngoài nước mắt và nỗi đau, ta sẽ quên đi hàng dài những gì mà tác giả gửi gắm. Đây cũng là điều mình muốn nói với cậu, Monodrama giữ ổn được nhịp câu chuyện nhưng không giữ kịp cho bước cuối. Cái mà khơi mào mọi chuyện và để mở cho mọi người những tình tiết cậu lắt léo nó có đủ lắt kéo không ấy. Nó không hề ổn định một chút nào, cậu hấp tấp nhiều ở bước cuối, muốn khơi nào nhưng lại không chọn đúng cách khơi ra sao cho tâm trạng độc giả không bị loạn và lượng tin tức phải tiếp nhận không được quá nhiều. Nó không chỉ tồn tại ở riêng đoạn cuối, ngay cả câu đầu tiên, mình cũng thêm lần biên soạn lại dấu rốt cuộc nằm đâu:
Mình có thể mong rằng cậu có đọc được mấy dòng này, tất nhiên như lần trước không phá đi ý muốn nói, chỉ cần biến tấu cho dễ hiểu hơn.Nhắc đến điểm mình yêu thích cũng như độc giả vậy, một câu mà mình có thể sẵn sàng trích dẫn trên story instagram hay một chỗ đẹp đẽ trên bio của mình:"Lòng bàn tay vụng về thơm mùi vai áo người kia những ngày vàng ươm nắng. Yoongi đưa tay ôm lấy mặt"Khẳng định thứ nhất là những nhớ nhung về người nọ, mùi vai áo, ngày vàng ươm. Thứ hai là lưu luyến trong đó, đưa tay ôm mặt, hành động hệt như níu kéo. Một chứng minh cho Min Yoongi và tình yêu của anh. Liệu rằng Nghiên có đủ để chứng mình cho Yoongi đây yêu Hoseok hay cốt cũng chỉ là nương tựa cho nỗi sợ bị bỏ rơi?Tiếp đến chính là hàng loạt suy nghĩ của Yoongi mà mình đã đề cập trên kia, Hoseok như lời Yoongi đã hoàn toàn biến anh thành người bị bỏ rơi. Nhưng kể cả có thành kẻ bị bỏ rơi đi nữa, Yoongi vẫn đâu thể tiến lên trên hẳn mức "bị bỏ rơi". Yoongi có đáp án cho riêng mình, cũng có khoảng cách đối với người kia, miễn là trong vòng thoải mái của Hoseok. À thì không thể chối đối với người xuất hiện trong căn bệnh mà Nghiên đưa vào, một người có sự "thực tế" nhất mà mình biết. Nghiên không nói với độc giả rằng Yoongi sợ chết, cũng không nói là dẫu cho có chết đi nữa. Thứ mà cậu nhắc đến nhiều nhất, thường xuyên, tạo được cho mọi người cảm giác rằng bị bỏ rơi mới là nỗi sợ ghê gớm hơn cả. Để người đọc in sâu cuối cùng là Yoongi bị bỏ rơi cùng với nỗi sợ bị bỏ rơi cùng anh. Đồng nghĩa với cùng một suy nghĩ khác mà tớ đang đọc dở, có hay chi kể cả Namjoon có ở bên người ấy, Hoseok có rời đi hay không. Yoongi vẫn vậy, vẫn cùng thứ đó. Nhưng sợ Hoseok sẽ bỏ đi, cùng với tình yêu ấy. Không ai có thể yêu một cách đàng hoàng khi thiếu người kia, cũng không ai có thể sống với nửa trái tim. Tất nhiên là suy nghĩ này đầy mâu thuẫn, không đề đạt tác giả để trong đầu, vì bất cứ thứ gì chệch khỏi vòng tuần hoàn, mọi thứ sẽ đảo lộn.Mình từng nhớ về cái bóng của Người Bị Bỏ Lại. Con người yêu những thứ mới lạ và khiến ta thấy thú vị hơn là những thứ cũ và lặp lại. Cái cách lồng ghép từ quá khứ và hiện tại được cậu trình bày không lỗi, ý là ở đây mọi thứ mạch lạc. Câu không gãy ngọn, cũng không xô đẩy nhau để cướp lấy vai của mình. Hoà hợp và dường như nó sinh ra vốn dĩ dành cho cho nhau (câu này nghe vớ vẩn ghê:Đ). Giả dụ như câu cuối của đoạn trên ánh lên nét âm u thì dám chắc đoạn sau sẽ là như vậy, giận dữ, buồn bã hay vân vân những xúc cảm tiêu cực và hành động mà cậu sẽ diễn đạt sau đó.Có vài những chỉ tiết nhỏ mình đánh giá cao ở Nghiên, là những ảo ảnh. Nhân vật phụ có động tác hay câu nói, kể cả nhân vật chính đều chứa chút những giấu kín tác giả. Nghiên nhớ cái cảnh Yoongi hỏi Seokjin về sự nội bạc của Namjoon chứ? Yoongi hỏi về sự vắng mặt của Namjoon nhưng Seokjin lại đề cập đến điều không thể của Namjoon. Đoạn này tinh tế, không ai mất đi câu nói dành riêng mình, cũng không ai đáng để bị chỉ trích vì câu nói này. Vì thứ Yoongi thấy được là ảo ảnh, còn thứ Seokjin thấy được là hiện thực, vì kể cả kẻ sống người chết cũng sẽ đều cùng một điều như vậy. Đánh giá cao còn minh chứng tiếp đến hành động của Yoongi về sau, Yoongi chỉ thấy được Namjoon, Seokjin lại nói rằng anh trong phòng Hoseok. Vậy đấy, Seokjin ở đây nửa chữ bẻ đôi cũng không đề cập đến cậu chàng Namjoon ra làm sao hay thế nào. Còn Yoongi thì lại ảo tưởng về cậu chàng này, đó là yếu tố đặc biệt mà Nghiên giải đáp phần cuối.Nhân vật Yoongi được xây dựng ở đây có vai diễn tiêu cực hết mức. Như việc anh thèm bóng hình ai đó chông chênh trên tay cầm lan can, ám ảnh bởi hàng loạt những thứ được biên soạn qua đầu nhỏ bé. Đau khổ vì nỗi sợ bị bỏ rơi, dẫu cho người ấy vẫn bên mình. Nhân vật chính như Hoseok đây mình lại không thể nói được nhiều nhặn gì. Có một câu dễ liên tưởng đến Hoseok khi nhắc đến câu này:"Cả Namjoon và hoseok chỉ là những kẻ ích kỉ không hơn"Nếu như Yoongi và nỗi sợ bị bỏ rơi quá rõ đến mức ấy, kéo anh cùng với tình yêu đấy một chút cũng không hé ra cho Hoseok, câu này không chút sai. Hoseok đã đợi Yoongi, đúng vậy, là đã đợi. Hoseok thực sự mà nói, là kẻ ích kỉ, nếu như suy đoán trong mắt tớ có sai xin đừng trách. Tự hủy hoại chính mình cùng lời sám hối đến hơn nửa là giả, cũng chỉ mong rằng Yoongi thôi tự dằn vặt. Còn kẻ bị bỏ rơi rốt cuộc vẫn được yêu thương nhưng cũng đồng thời chẳng thoát được kiếp bị bỏ rơi, khi đó còn tìm lại "yêu thương" bằng cách chấm dứt kẻ "chen chân". Chẳng hạn như có cán cân cân đo đóng đếm những tật xấu giữa Yoongi và Hoseok, theo như riêng mình tự viết tự soạn mà nói. Chắn chắn sẽ dùng từ "thực ra mà nói" ừ đó, đồng nghĩa với từ "nếu như" hai kẻ thiếu xót thừa sức bù đắp cho nhau, nhưng cả hai đều có những mớ quy tắc và dự án cùng cái kết ngớ ngẩn. Nếu mà nói ra người tiêu cực nhất, mọi người sẽ nghiêng đến Yoongi, tớ cũng sẽ vậy, nhưng sẽ thêm một chút Hoseok. Mình bất mãn nhiều thứ: chính mình, bài review, Monodrama khi giả thiết quá nhiều để cho một kết luận khá khẩm hơn tất cả. Mình tin rằng bài review này sẽ không thể thỏa mãn người đến đặt hay kể cả tác giả nữa. Như mọi người thấy đấy, quá nhiều thứ cứ xù lên và đống điều mình phân tích hay chỉ là những suy nghĩ nhất thời mà nói, cũng như vậy. Mình vừa sực nhớ đến phân đoạn, Hoseok nói rằng:"Nếu có chết, hẳn là em phải chết một cách hoàn toàn và lành lặn nhất. Vì biết đâu kiếp sau chẳng bao giờ có được vẻ đẹp như thế này nữa"Không biết Nghiên có dụng ý gì cho câu này khi dùng từ "phải" thay vì "sẽ" hay không. Dạng như em phải là một điều dự đoán còn em sẽ lại là điều hiển nhiên. Ôi chời ạ, hẳn nhiên Hoseok như sợ điều gì đó, tại sao em đẹp chứ không phải một cái gì khác nữa. Nó có liên quan đến Yoongi? Hoặc đơn giản là có dính dáng đến Hoseok mà em yêu.Đây cũng là điều mình muốn nhắc nhở đến Nghiên và cả những độc giả khi đọc đến đây. Bất cứ thông tin, hành động mà nhận vật cậu muốn đề đạt đến đề phải có vai riêng cho nó. Phải có sự liên kết một cách khôn khéo và dứt khoát nhất, và đặc biệt trong sử dụng từ ngữ. Một là cậu đủ thông minh để biết làm gì cho đúng, hai là cậu loạn xì ngậu với hàng tá những lỗi sai về cách dùng từ cho đúng chứ chưa nói đến là dùng cho có hàm ý. Chỉ cần một chỗ sai, sẽ khiến cả toà tháp trở nên xấu xí và sụp đổ. Monodrama cần nhiều nữa thông tin trước khi độc giả tự giác lập một hệ thống tình tiết mà họ nghĩ. Chắc một phần đó là lý do Nghiên đề phần một, và mong rằng phần hai là cầu nối giải đáp, chứ không phải phần ba hay bốn. Monodrama không phải duy nhất là tác phẩm đáng đọc của Nghiên, những cũng một phần nên đọc nếu như cậu là độc giả ưa tự chân tự lực mày mò giải đáp. Khuyên trên tất cả là sự thoải mái trước khi đọc, muốn đọc để chắt lọc giả thuyết thì phải loại bỏ những mối nguy có thể ảnh hưởng đến kết quả. Vì cuối cùng, chẳng ai biết được Yoongi có chạy đến căn phòng đó, có phải vì vòng luân hồi ám ảnh anh hay không? Rốt cuộc vì muốn cứu Hoseok trong đó hay muốn chấm dứt những thứ đáng ghét đó đây.Sau tất cả, chỉ muốn tán thành cái kết của Nghiên nhằm tác động mạnh mẽ đến người đọc. Hàm ý là nếu bạn không đọc cũng không thể biết được điều gì xảy ra, tốt nhất là đợi nó sáng chữ "mới" và thông báo cho bạn thôi. Cảm ơn vì đã chịu đọc vớ vẩn này.Nó đã chạm mốc hơn 2k chữ và thứ tớ đang làm chẳng có ích gì Nghiên ạ, nó đang rùm beng lên đây. Đùng khen tớ review hay hay đại loại gì khác, cậu chưa đọc nội dung thì cậu sẽ không hiểu nó dở tệ thế nào đâuPhiền cậu đăng kí đơn, vì đây là đơn lấy bên team, hãy trả payment bằng cách vote chương đăng kí đơn kèm chương review và fl nếu như cậu cảm thấy thoải mái và hài lòng với bài review (ôi tớ nghĩ rằng sẽ không)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com