TruyenHHH.com

Soleil Kookmin Abo

Mùi ngọt ngấy hòa với mùi dầu gội và quần áo sạch trái ngược hoàn toàn với mùi đăng đắng và nồng nặc ở bệnh viện khiến Jimin như đang ở thiên đường. Yoongi thở hổn hển bước vào, tay ôm bụng dưới.

- Sao thế? Em bị sao?

- Em bị đau cái mặt nè, đau cái tay nè, đau tim nữa, vì lâu quá không được Yoongi hyung đến thăm.

Jimin giở giọng cợt nhả, khiến ánh mắt lo lắng của Yoongi biến thành hoang mang, có đôi chút nghi ngờ trong đó.

- Nói vậy là em không bị gì cả? Park Jimin?

- Úi, anh đừng giận em, đừng giận em. Chẳng là em nhớ anh mà, anh lại chẳng đến thăm em gì cả, em biết làm sao mới tìm được anh bây giờ?

Vẻ phụng phịu trên mặt Jimin khiến Yoongi dịu lại, anh ấy ngồi phịch xuống một bên giường, đưa tay búng trán cậu.

- Anh ở đây lúc em bất tỉnh mà, mới tối hôm trước thôi. Đâu phải anh không đến, là do em không chịu tỉnh để nhìn thấy anh mà. Có đau lắm không? Em có sợ không?

- Có, trời, em sợ gần chết luôn! Này nhé, hắn bắt em vào phòng, rồi Seokjin hyung, rồi hắn bắn, đùng một phát, ngay đây nè, rồi-

Yoongi cười thành tiếng, tay khẽ xoa mái tóc rối bù của Jimin.

-Rồi rồi, anh biết rồi. Vậy đã hết sợ chưa? Cái cậu alpha đó có vẻ lo cho em lắm, hai đứa là một cặp à?

Jimin tròn mắt, nắm lấy bàn tay của Yoongi mà giật mạnh khiến người kia nhăn mặt vì giật mình.

- Anh biết cậu ấy là alpha à? Cậu ấy có mùi gì kia? Sao chỉ có mình em là không biết vậy?

Yoongi nhăn mũi, cố nhớ lại.

- Hình như là mùi giống với...ừm, mùi nắng. Đúng rồi, cảm giác như trưa mùa hè, lúc nắng rọi qua hàng thông xanh rì, kiểu kiểu vậy. Vừa ngửi anh đã biết ngay cậu ta là alpha mà, có đứa ngốc như em là không biết thì có.

Ai cũng bảo mình ngốc, ừ thì ngốc vậy. Jimin cười hì hì nói.

- Nhưng anh cũng ngốc mà, anh chạy trốn Taehyung như thế để làm gì kia chứ?

Dưới ánh đèn sáng gắt của bệnh viện im vắng, sắc mặt Yoongi đã trắng nay lại còn nhợt nhạt hơn nữa.

- Đồ ngốc Park Jimin, em cố tình lừa anh đến để nói chuyện này đúng không? Anh có quyết định của riêng anh, em không hiểu được đâu.

- Đứa bé không có bố sẽ buồn lắm đấy, Yoongi hyung. Em không có bố bên cạnh nên cứ bị anh gọi là đồ ngốc như này còn gì, nếu đứa bé trong bụng anh không có bố sẽ bị người ta mắng ngốc giống em đó. Anh không buồn sao?

Jimin đã dự đoán trước anh ấy sẽ giật mình, nhưng cậu không đoán trước được cái nhăn mặt đầy đau đớn của Yoongi. Nó khiến tim cậu đau đớn, nó khiến Jimin nghĩ rằng mình đang làm sai.

- Sao em lại biết được anh đang có thai?

- Em đoán, nhưng qua mùi của anh từ nãy đến giờ, em nghĩ mình đã đoán đúng. Cách anh trốn tránh Taehyung ngay sau kì phát tình như thế, cộng với việc đặc thù của gia tộc anh mà đã có lần anh nhắc đến, chỉ có thể giải thích bằng việc này mà thôi. Yoongi hyung, sao anh lại chạy trốn? Anh không tin tưởng Taehyung sao?

Yoongi lắc đầu, qua một phút bất ngờ, bây giờ có vẻ anh ấy đã bình tĩnh hơn.

- Em không hiểu đâu, Jimin. Là anh ép buộc cậu ấy, đứa bé này không nằm trong kế hoạch nào của cả hai người bọn anh cả. Taehyung đã rất kiềm chế, cậu ấy rõ ràng rất có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng là do anh. Vì anh đã để mặc cho hormon dẫn lối, vì anh mang trong người khả năng dễ thụ thai đến vậy. Nếu anh ở lại đây, khác nào bắt Taehyung phải chịu trách nhiệm chứ? Nếu anh không bỏ đi thì cậu ấy sẽ phát hiện ra mất...

- Yoongi hyung, Taehyung không phải là bố anh, cậu ấy sẽ không bỏ hai người mà đi mất. Anh trốn tránh mãi thế này cũng đâu phải là cách, lúc này cái thai còn nhỏ, anh còn có thể làm lặt vặt được, còn có thể xin nghỉ dài hạn để trốn tránh, nhưng khi em bé đã lớn hơn rồi thì anh phải làm thế nào? Namjoon hyung đâu có che chở cho anh mãi được, Yoongi hyung, anh hãy cho Taehyung một cơ hội được không?

Yoongi lắc đầu, bản năng đầu tiên khi thức giấc sau kì phát tình là chạy trốn. Anh không muốn bước lên vết xe đổ của mẹ mình, anh không muốn mình phải câm ghét Taehyung. Khi ấy, trong cơn hoảng loạn cùng cực, Yoongi đã tìm đến Namjoon, cầu xin cậu ấy cứu giúp.

Sau một tuần ở với Seokjin, Namjoon đã đưa Yoongi về nhà mẹ mình, bà rất vui khi có người ở cùng bầu bạn. Nhưng đúng như Jimin nói, mọi thứ chỉ là tạm bợ, Yoongi chưa có một thứ gì của riêng mình.

Một căn nhà, một tổ ấm, một người bố nữa của sinh mệnh đang mang trong người.

- Anh không biết nữa, Jimin. Anh sợ lắm, nếu chẳng may Taehyung chưa sẵn sàng để làm bố? Chẳng may cậu ấy vì thương hại mà chấp nhận anh? Chẳng may một lúc nào đó cậu ấy lại trở thành ông ấy? Anh-

- Yoongi hyung, nếu anh muốn biết, chi bằng anh hãy hỏi trực tiếp Taehyung?

Trước khi Yoongi kịp đáp lời, anh ấy đã bị kéo vào một vòng tay ấm sực, mùi hương quen thuộc bao bọc cơ thể, một nửa hồn anh đang đứng cạnh bên anh.

- Yoongi, em luôn sẵn sàng đón nhận mọi thứ thuộc về anh, trở về với em được không? Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, sẽ cùng trang trí phòng cho con, có được không?

Jimin bước ra khỏi phòng, tay bên phải là điện thoại, tay bên trái tự cầm bình truyền dịch, xem ra mì cốc ở máy bán hàng tự động cũng ngon lắm, vay cô lao công mười ngàn won ngày mai trả vậy.

Có đôi lúc một chút nghi ngại ban đầu cũng làm nên một bóng ma tâm lý chẳng thể nào tự mình vượt qua. Dù Yoongi luôn là người mạnh mẽ, nhưng ám ảnh tuổi thơ về một người bố không chung thủy đã khiến anh ấy co mình lại mỗi khi chạm đến vấn đề tình cảm.

Khác với Seokjin và Namjoon, Yoongi không hề cho Taehyung bất cứ cơ hội nào để cùng anh ấy vượt qua mọi chuyện, anh ấy trốn tránh, anh ấy muốn mình biến mất khỏi cuộc đời Taehyung. Nhưng cũng chính vì thế, một khi cậu ấy đã một lần nữa ôm Yoongi vào lòng, người kia sẽ mở lòng triệt để. Một mẫu người sợ bị tổn thương vì quá yêu thương người khác.

Jimin húp mì cốc, lướt mục quà tặng tìm quà cưới cho cả hai người.

Điện thoại rung lên trong túi áo, là tin nhắn đến.

From omega

Jimin hyung

Ngày mai anh xuất viện rồi, em có thể đến đón anh được không?

To omega

Cậu là ai? Tôi lưu số cậu là omega

From omega

....em là Jungkook

Anh đừng giận nữa mà

To Jungkook

Cũng được, nhưng ngày mai cậu phải đưa tôi đi mua quà cưới.

From Jungkook

Chưa gì mà anh đã biết tin đám cưới của Seokjin hyung với Namjoon hyung rồi kia à?

Em đang định nói cho anh biết mà  >_<

To Jungkook

...tôi không biết

Tôi đang nói đến đám cưới của Yoongi hyung và Taehyung

From Jungkook

...Ừ hay thật

Mỗi hai đứa mình là cô đơn

To Jungkook

Mình cậu thôi

Tôi có rồi

From Jungkook

The fuckk? The fuck?????????

To Jungkook

Bye, tôi ngủ đây.

Ngủ ngon, omega

From Jungkook

Này! Jimin hyung

Nàyyyyy

Jimin mỉm cười tắt màn hình điện thoại, cậu chàng này vui ra phết, Yoongi hyung có nhắc đến mùi Jungkook giống với mùi nắng, lần trước ngất đi lúc đi tìm cún lạc, Jimin cũng đã từng ngửi được một mùi giống hệt như vậy. Người đó ôm cậu vào nơi mát mẻ, rồi lại đi ngay. Đến cả Taehyung cũng không nhìn rõ mặt, chẳng lẽ nào lại là Jungkook?

Ngày mai nhất định phải hỏi cho rõ, nhưng xem ra hôm nay phải ngủ cùng giường với Seokjin hyung rồi, đôi bạn trẻ kia còn chưa ra khỏi phòng bệnh cậu nữa.

Ngược đãi người bệnh quá mức, đáng bị kiểm điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com