mười hai
k:
tớ đây
cậu say rồi
cậu chưa ngủ à
lmh:
cậu thấy tôi
có tệ lắm không?
k:
lee minhyung không tệ
lee minhyung tốt nhất trên đời
lee minhyung mua cơm cho tớ
dạy tớ vẽ
cho tớ vay tiền đóng tiền nhà nữa
lmh:
thế thì tại sao
choi wooje
lại không thích tôi
k:
tình cảm
vốn là thứ không thể giải thích bằng đúng hay sai
tốt hay xấu mà
lmh:
minseok này
cậu biết không
tôi để ý choi wooje
từ ngay ngày đầu tiên
thằng bé chuyển tới đây trọ
khi đó
nó còn chưa mười tám tuổi
bé bé xinh xinh như cái kẹo mút vậy
nó một câu minhyung hyung
hai câu minhyung hyung
k:
minhyung
u chê
với ai cũng thế
lmh:
tôi biết mà
choi wooje vẫn còn thích moon hyeonjoon
từ ngay buổi tiệc ra mắt tôi đã biết rồi
nó chưa bao giờ nhìn tôi lúng túng như thế
cũng chưa bao giờ ỷ lại vào tôi như thế
moon hyeonjoon nói đúng
từ đầu cuộc cạnh tranh này đã không công bằng rồi
cậu ta tự tin rằng bản thân sẽ thắng
choi wooje cho cậu ta sự tự tin đó mà
k:
minhyung ơi
tớ với cậu
có thể thử không
tớ cũng bé bé xinh xinh mà
dễ ôm
dễ bế
tớ cũng có thể gọi cậu là hyung
tớ..
lmh:
ryu minseok
không có được người bản thân thích
đã là một kẻ thất bại rồi
lấy một người khác làm vật thay thế
thì càng thất bại hơn
mà tôi trước giờ
không phải kiểu người như thế
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com