Soeul Difficult To Be With You
-Cảm ơn ông vì cuộc trò chuyện này, thật tốn thời gian của ông quá.
- Không có gì, về sớm thì tôi cũng chỉ ngồi không trong phòng thôi chứ có làm gì đâu. Được hậu bối hỏi thăm và xin kinh nghiệm là vinh dự với tôi, nó cho thấy tôi vẫn được coi trọng.
- Ông vẫn luôn được coi trọng mà Giáo sư Bang, tất cả mọi người đều coi trọng ông dù ở chuyên môn nào đi nữa... Ôi chết, tôi quên mất, vừa rồi bạn tôi có hỏi về hội nghị, lúc biết là tôi gặp ông, cậu ấy nhờ xin cả kinh nghiệm làm Sản khoa nữa. Mà bây giờ ở lại thêm thì muộn...
- Bạn cậu biết tôi ở đây à?
- Vâng, Giáo sư Ahn từng kể với chúng tôi về ông khi 2 người gặp lại nhau vào năm ngoái. Cậu ấy đến chuyển tài liệu tình cờ nghe thấy, thành ra từ đó đến giờ chỉ ước 1 lần được gặp thần tượng. Giờ biết tôi không tranh thủ hỏi han giúp vài câu chắc cậu ấy giận lắm. Thôi thì, đành lựa lời xin lỗi vậy.
- Thật phiền các cậu quá.
- Chúng tôi phiền ông ấy chứ. Dù sao thì cậu ấy nhiệt tình tâm huyết với nghề như vậy, kiểu gì cũng sẽ tìm đọc thêm sách vở tài liệu thôi, hỏi truyện được ông thì tốt còn không thì cũng tự tìm cách khác để học hỏi phát triển chứ sao dám làm phiền ông mãi được.
- Ấy ấy, đừng nói thế. Vậy đi, ngày mai tôi cũng không có việc gì làm, cậu cứ về nói chuyện lại xem bạn cậu muốn hỏi thêm về vấn đề gì rồi đến gặp tôi sẽ giải đáp.
- Được vậy thì tốt quá, cảm ơn ông. Đó là những gì đã diễn ra vào hôm trước, và vì sự bao đồng vị tha trong 1 khoảnh khắc mà Bang Sung Jin đang phải ngồi ở đây nói chuyện với Yoon Ji Hoo. Nếu hỏi ông có sợ vô tình để lộ thông tin mật đến tai So Yoon Hee không thì câu trả lời là có, chẳng điều gì là không thể xảy ra trên đời này cả. Nhưng giữa nguy cơ bị lộ và cơ hội truyền kiến thức cho lớp trẻ thì ông vẫn ưu tiên vế sau, hơn nữa ông cũng hy vọng cựu học viên Shin Hwa này sẽ vô tình để lộ thông tin nào đó về F4 và So Yi Jung, ít nhiều có thể giúp ông an tâm hơn về vấn đề còn đang trăn trở. - Vậy bác sĩ Yoon, bạn của cậu muốn hỏi tôi những gì?----------------------------
- Về những ý chính thì chỉ có vậy thôi, còn nhiều vấn đề khác thì thật sự cần có trải nghiệm thực tế mới nói để hiểu được. Nhưng có lưu ý này, muốn theo Sản lâu dài thì ngoài kiến thức kỹ năng và y đức như mọi người vẫn dặn thì các cậu cần phải có tinh thần thép, thậm chí nhiều lúc phải biết cách thuyết phục, thao túng để bệnh nhân đưa ra lựa chọn tốt nhất nữa, nhìn các em bé chào đời trong tình yêu thì rất hạnh phúc, nhưng hoàn cảnh éo le bên cạnh cũng không thiếu. - Vâng, tôi nghĩ là mình có thể hình dung được phần nào...- Hmm... thời đi học cậu cũng từng đi trực ở khoa Sản rồi phải không?- Vâng, nhưng cũng chỉ là thời gian ngắn, chưa đủ để chúng tôi theo dõi và ghi chép quá trình mang thai của 1 bệnh nhân đầy đủ từ đầu đến hết thai kỳ. - Mai này bạn cậu vào nghề là sẽ có khá nhiều câu chuyện để kể cho nhau nghe đấy. Như là khuyên nhủ gia đình đẻ thường hay đẻ mổ, tư vấn đình chỉ thai kỳ, đẻ mổ non tháng cho em bé... Bạn tôi từng suýt đánh 1 tên vô tâm muốn kệ vợ mình để giữ lại con trai nối dõi, đám đó xem phim ảnh nhiều quá cứ nghĩ bác sĩ sẽ hỏi "giữ mẹ hay giữ đứa bé". Không phải tự dưng những chủ đề về tâm lý mọc lên như nấm trong những năm gần đây đâu, chúng tôi từng bảo nhau chỉ mong trường Y cũng cập nhật những bộ môn để xử lý tình huống với bệnh nhân và người nhà. - Vâng, chương trình học mới bắt đầu có những chủ đề này rồi. Mà tôi muốn hỏi hơi ngoài lề chút, trong trường hợp xui xẻo em bé chào đời mồ côi cả cha lẫn mẹ hay gia đình bỏ trốn không nhận con thì sao?- Nếu không tìm được cách liên hệ với gia đình đứa bé thì bệnh viện sẽ chăm sóc 1 thời gian trước khi gửi đến các trại trẻ. Nhưng tôi nói thật, có những bà mẹ tình cảm nhưng xui xẻo nhiều lúc còn khiến các cậu dễ khóc hơn cả những em bé kém may mắn nữa. - À vâng, tình mẫu tử vẫn luôn rất thiêng liêng mà. Ông từng chứng kiến hoàn cảnh nào vậy?- Đó là 1 bệnh nhân của tôi, tôi đã không đủ cứng rắn để thuyết phục cô ấy. Thay vì mổ đẻ sớm rồi để em bé nhận chế độ chăm sóc đặc biệt cho trẻ sinh non và mẹ được tập trung chữa bệnh thì cô ấy muốn giữ đứa bé trong bụng lâu nhất có thể để con mình được phát triển ổn định, rồi sau khi sinh con chưa được nửa năm thì cô ấy qua đời vì ung thư di căn. - Còn có thể như vậy sao...- Ý cậu là gì?- À không, 1 giảng viên của tôi từng nói rằng mỗi câu chuyện về 1 ca bệnh trong nghề Y sẽ là 1 niềm vui mới hoặc nỗi buồn mới, quả thật không sai mà - Ji Hoo thở dài. - Tôi nghĩ cậu không chỉ đơn giản là buồn cho hoàn cảnh của người lạ đâu bác sĩ Yoon, cậu có tâm sự gì sao?- Chẳng giấu gì ông, tôi cũng mồ côi cha mẹ nên khi nghe đến các hoàn cảnh gia đình không được trọn vẹn tôi đều thấy buồn. Nhưng ít nhất tôi vẫn có vài năm được cha mẹ yêu thương, những đứa trẻ xấu số từ khi lọt lòng sẽ thiếu thốn đến mức nào chứ.- Dân trong nghề vẫn bảo nhau, khi sống đủ lâu để chứng kiến nhiều thứ, ta sẽ dần chai sạn và quen với những điều đó - Bang Sung Jin gật gù - Và nếu mãi vẫn chưa quen được thì sẽ cần tìm con đường khác, nó tốt cho tâm lý của chính bản thân chúng ta, cũng có nhiều bạn bè tôi phải chuyển hướng sang nghề khác rồi. - Ông... có phải 1 trong những trường hợp đó không?Bang Sung Jin khựng lại, nhìn Ji Hoo với vẻ thăm dò, rõ ràng không hề thoải mái với câu hỏi. - Nghe cách ông kể về những người mẹ từng gặp, tôi thấy ông rất tôn trọng họ và phụ nữ nói chung, nhưng xã hội ở Hàn của chúng ta thì đa số không được như thế - Ji Hoo vẫn từ tốn - Nói thật thì nếu ông từng bị cô lập vì sự tử tế này thì tôi cũng không bất ngờ, vì tôi cũng từng ở hoàn cảnh tương tự. - Nếu vậy thì cậu nghĩ sai rồi, dăm ba thứ đó chẳng đáng là gì cả, các đồng nghiệp của tôi đa số cũng rất tôn trọng phụ nữ nhất là khi đã chứng kiến vô số lần vào sinh ra tử của họ khi lâm bồn. Sản khoa nhìn chung khá tôn trọng phụ nữ và trẻ em, còn tôi rời đi là do nguyên nhân khác. - Vậy cũng có cái hay, ông sẽ không phải chứng kiến những gia đình, đặc biệt là những đứa trẻ tội nghiệp nữa. - Cậu nghĩ ở bên này thì không có những hoàn cảnh đáng thương sao? Tôi vẫn nghe hàng xóm và đồng nghiệp kể chuyện khá nhiều đấy, trẻ mồ côi hay ch.ết sớm vì bệnh tật thì ở đâu cũng có. - Thế, ông nghĩ 1 đứa trẻ ra đi sớm và 1 đứa trẻ lớn lên mà không có tình yêu thương, bên nào đáng thương hơn?- Không phải chính cậu đã tự trả lời rồi sao, bằng việc so sánh bản thân với những hoàn cảnh ngoài kia?- Ồ không, tôi vẫn là kẻ may mắn, có những đứa bé phải lớn lên trong sự kỳ thị, bạo lực, hàng ngày nhận đòn roi và những lời chửi mắng của cha mẹ nữa kìa. Mới cách đây vài tuần thôi, bạn tôi trực khoa Cấp cứu nhận 1 ca em nhỏ bị bố say rượu đánh đến ngất xỉu, lúc vào viện phát hiện chấn thương nội tạng phải truyền máu. Và bất ngờ là bố mẹ đều máu A nhưng con lại máu B. - Sao lại như thế?- Bạn tôi bảo họ đã xét nghiệm lại mấy lần, còn làm hẳn ADN nhưng kết quả... chắc ông cũng đoán được. Vài ngày sau thì người trong ngành truyền tin là bệnh viện tỉnh nơi đứa bé được sinh ra không có lời giải thích nào ngoài việc có thể họ đã giao nhầm con cho 2 gia đình vì thông tin ghi lại cùng khung giờ ngày hôm đó có 2 em nhỏ chào đời sát nhau. Bang Sung Jin không dám tin vào tai mình. Câu chuyện tưởng chừng viển vông như vậy mà lại có thể xảy ra, viển vông hơn cả những thứ ông đã trải qua ngày đó. - Làm ăn như vậy, thật là tắc trách! - Ông lắc đầu, vẫn chưa hết sốc - Rồi sau đó đứa bé như thế nào?- "Ông bố hờ" kia rất tức giận, ông ta không chịu thanh toán viện phí và yêu cầu liên hệ với 1 trại trẻ mồ côi nhưng bà vợ không đồng ý. Vụ việc đó gây chấn động từ khoa Cấp cứu lan ra khắp bệnh viện, các nhân viên trực hôm đó nói là ông ta nghi ngờ đứa bé là sản phẩm của 1 vụ ngoại tình và đe doạ sẽ ly hôn nếu vợ vẫn muốn giữ lại đứa con. Sau hôm đấy, nhân viên Shin Hwa bảo nhau So Yi Jung bố lăng nhăng mẹ tâm thần của F4 vẫn chưa đáng thương bằng em bé kia. Cái tên quen thuộc làm Sung Jin giật mình, sao cậu ta lại nhắc đến kẻ đó, ngay sau khi kể câu chuyện về em bé kia, là có mối liên quan hay ẩn ý gì? Lại còn "bố lăng nhăng mẹ tâm thần" là sao? - So Yi Jung mà cậu nói, có phải người thừa kế của gia tộc làm gốm nào đó không?- Ông có vẻ không biết nhiều về F4? Vậy mà tôi cứ tưởng họ phải như thế nào, cái đám đó, nhất là Gu Jun Pyo, cứ làm như thể 5 châu 4 bể đều nghe tên mình - Ji Hoo khịt mũi, tiếp tục vai diễn. Nhìn biểu cảm của người đối diện, anh càng chắc chắn lý do biến mất bí ẩn của ông có liên quan tới gia tộc So. Và qua ngày hôm nay sẽ rất khó để gặp lại Bang Sung Jin thêm lần nữa, cơ hội này không thể để mất - So Yi Jung rất nổi tiếng ở Shin Hwa, ngoài danh hiệu Casanova Hàn Quốc cậu ta còn được biết đến là có cuộc sống gia đình bất hạnh. So Hyun Sub có tiếng nghiện rượu, thích cặp kè những cô gái trẻ đáng tuổi con cái, phu nhân So thèm khát tình yêu và sự quan tâm của chồng đến phát điên, phải điều trị tâm lý, Il Hyun sunbae, con trai lớn và có vẻ là người tử tế nhất, bỏ đi để tự giải thoát khỏi gia đình. Rất nhiều người ghen ghét So Yi Jung vì sự giàu có và quyền lực của cậu ta, nên những câu chuyện về gia đình kia được truyền miệng rất nhiều trong trường, đó là cách để các học sinh mỉa mai ngược lại rằng mình vẫn hạnh phúc hơn F4. Tôi cũng từng như thế, nhưng giờ nghĩ lại thì tôi thương cậu ta nhiều hơn. - Cậu nói đúng đấy, nghe câu chuyện này tôi thấy anh chàng đó như 1 sản phẩm của gia đình không hạnh phúc, lớn lên thiếu thốn tình yêu thương và dạy dỗ. - Đúng thế, đâu phải tự dưng mà cậu ta trở thành 1 trong những thước đo ngầm cho những em bé bất hạnh ở bệnh viện Shin Hwa chứ. Mà trường hợp kia đem ra so thì cũng có điểm hơn điểm kém. Tuy em bé đó không phải máu mủ ruột già của cả 2 người và bị "bố hờ" đánh đập thường xuyên nhưng vẫn còn người mẹ yêu thương nó, sau khi ly hôn tôi tin cô ấy vẫn sẽ chăm sóc em bé đó, và những trận đòn sẽ kết thúc vì họ không còn sống cùng gã bạo lực kia nữa - Ji Hoo thở dài. Thực sự thì đó cũng là suy nghĩ của anh khi nghe về câu chuyện kia và liên tưởng đến bạn thân - Còn So Yi Jung, mang tiếng là cha mẹ ruột thịt mà sự quan tâm nhận về lại chẳng có gì và cậu ta sẽ phải sống với cái gia tộc nguyên tắc, lạnh nhạt đấy đến hết đời, nhiều khi tôi tự hỏi đó có phải cái giá phải trả khi là chaebol hay không. Nhìn vẻ mặt đang dần hiện rõ vẻ tội lỗi của vị bác sĩ già, Ji Hoo biết mình đã đưa chủ đề đi đúng hướng cần thiết. Anh tin, với trái tim và góc nhìn, đạo đức của người bác sĩ, chắc chắn Bang Sung Jin cũng sẽ bị nó đánh gục, đủ để khiến ông ta yếu đuối và tiết lộ lý do từ bỏ Sản khoa. Có thể có liên quan đến gia tộc So hoặc không, nhưng ít nhất anh sẽ không còn trăn trở nữa sau khi bí mật được hé lộBác sĩ già cúi đầu, nhìn chăm chăm vào cốc cà phê đã nguội, rồi ông đưa đôi bàn tay lên, nhìn ngắm chúng 1 lúc lâu. Đôi bàn tay chai sạn theo thời gian ấy đã đi theo ông suốt cuộc đời làm nghề, cùng ông cứu giúp vô vàn sinh mạng, chứng kiến rất nhiều câu chuyện, và hẳn là những lời của vị bác sĩ trẻ kia đã tác động mạnh đến ông, đến mức làm ông phải suy ngẫm lại về hành trình làm nghề của bản thân. - Yoon Ji Hoo, nghe câu chuyện mà cậu kể, tôi thấy thật xấu hổ, không, thật nhục nhã...Cuối cùng ông cũng dần lấy lại được bình tĩnh, ít nhất là đủ để nói. - Tôi đã thề sẽ giữ kín chuyện này mang theo xuống mộ và chịu hình phạt của Chúa, nhưng bây giờ nếu không nói ra chắc tôi sẽ phát điên mất. Nếu tôi kể cho cậu nghe câu chuyện này, cậu có thể hứa sẽ không tiết lộ ra ngoài dù chỉ 1 chi tiết nhỏ thôi không?Lần này trực giác của anh đã đúng, Bang Sung Jin đã bị đẩy đến giới hạn. Nhưng hứa sao? Anh biết mình không thể thực hiện lời hứa đó. Và ở tuổi này, Bang Sung Jin cũng nên tự ý thức được những bí mật 1 khi đã được tiết lộ cho bên thứ 3 thì nó sẽ không còn là bí mật nữa, mọi thứ sẽ dần được lan truyền dù nhanh hay chậm. - Hãy hứa đi, để tôi dám nói ra câu chuyện này. Hoặc có vẻ ông ta cũng không thực sự muốn giấu mãi nữa. Anh không muốn dùng từ "thảm hại" để miêu tả 1 người tốt, nhưng nó đúng với Bang Sung Jin lúc đó, như 1 người bị ép vào chân tường, tuyệt vọng tìm cách thoát ra, vừa muốn kêu cứu vừa không dám làm gì khi không biết đâu là đồng minh đâu là quân địch. - Tôi hứa, ông hoàn toàn có thể tin tưởng vào tôi. Những gì chúng ta nói hôm nay sẽ không bao giờ đến được tai những kẻ không cần thiết. Thở dài thêm lần nữa, Bang Sung Jin bắt đầu câu chuyện của bản thân. - Thật ra, lý do khiến tôi trốn sang đây mà không ai biết đến trừ khi vô tình gặp mặt và lý do khiến tôi không dám theo Sản khoa nữa, phức tạp và đen tối hơn rất nhiều. Lẽ ra tôi không được phép theo nghề nữa, y đức không cho phép tôi làm thế, nhưng cơm áo gạo tiền nói ngược lại, và tôi vẫn phải sống, sống và làm nghề theo 1 hướng đi khác nhưng chưa bao giờ tôi được nhẹ nhõm cả. Và cũng từ khi đó tôi mới hiểu tường tận rằng giới chaebol có thể đáng sợ đến mức nào. - Tôi vẫn chưa hiểu? Ông nói được như thế này thì khó mà là kẻ vi phạm đạo đức nghề nghiệp được. - Nếu tôi nói tôi từng "gi.ết" bệnh nhân của mình thì cậu có còn nghĩ như thế nữa không?----------------------------
*Flashback
- Giáo sư Bang, tôi có điều này cần thông báo. - Chủ tịch Gu? Sao hôm nay ông lại đến đây, có ai cần giúp đỡ à?- Tôi cũng không rõ, So Yoon Hee vừa gọi đến, bảo là muốn đêm nay có 1 đội ngũ nhân viên y tế chất lượng, đặc biệt cần 1 bác sĩ giỏi ở lại trực, và càng ít nhân viên trực cùng càng tốt. Chắc gia đình ông ta có việc hệ trọng nào đó không muốn lộ ra ngoài. - Và ông chọn tôi làm người ở lại trực sao?- Thực tình, tôi biết ông thuộc danh sách những người không phải trực đêm của bệnh viện, nhưng có vẻ hôm nay sẽ có 1 ca bệnh nặng cần giúp đỡ, tôi biết chúng ta có thể tin vào năng lực của ông. Hơn nữa ông cũng có tiếng là ít đưa tin đồn thổi trong bệnh viện, nếu Chủ tịch So có điều gì không muốn bị lan truyền rộng cũng có thể yên tâm. - Tôi hiểu. Vậy tôi có thể chọn những điều dưỡng sẽ trực cùng tôi đêm nay được không, để công việc được suôn sẻ nhất. - Tất nhiên rồi. Cảm ơn ông, Giáo sư Bang.- À, vậy những bệnh nhân cấp cứu chuyển dạ có thể cần xử lý trong đêm nay thì sao? Nếu chỉ có 1 mình tôi trực thì sẽ không đủ để xử lý đâu. - Những nhân viên trong ca trực sẽ giải quyết vấn đề đó ở các phòng đẻ của khoa. Chúng tôi sẽ sắp xếp 1 khu vực riêng cho ông làm việc cùng So Yoon Hee. Đêm đó, Bang Sung Jin ngồi yên lặng trong phòng, So Yoon Hee đã liên hệ riêng với ông sau đó để dặn dò về công việc. Đúng là giới tài phiệt, chỉ trong 1 buổi chiều họ đã sắp xếp xong mọi thứ để có thể xử lý nhu cầu riêng của bản thân. Tất nhiên, ông ý thức được có sự nguy hiểm ở đây, nhưng Chủ tịch Gu đã nói vậy thì đâu còn lựa chọn nào nữa...Vị bác sĩ đi 1 vòng nhìn ngắm căn phòng, ẩn sau những tấm màn ngăn cách và rào chắn "công trường đang thi công" hoá ra lại là khu vực điều trị kín dành riêng cho những ca bệnh bí ẩn của giới quyền lực. Có nằm mơ Bang Sung Jin cũng không tưởng tượng được đến ngày mình lại làm việc cho 1 phi vụ như thế này, đây không phải điều ông mong muốn khao khát gì cả, kim chỉ nam làm nghề của Sung Jin luôn là cống hiến hết mình và mang lại niềm vui cho các gia đình, ông không dám tham vọng dây vào giới tài phiệt, nhất là trong những trường hợp như thế này. "Sao mình lại nghĩ nhiều thế?! Không được, Sung Jin, mày là 1 bác sĩ giỏi, mọi thứ sẽ ổn thôi!"- Bác sĩ Bang, chủ tịch So đến rồi!Bang Sung Jin giật mình, mọi thứ sắp bắt đầu rồi. Lần này sẽ là bí mật đen tối nào đây.- Đưa ông ấy vào. Ông ấy có đi cùng ai không?- Dạ có 1 cô gái, cô ấy có dấu hiệu chuyển dạ nhưng tình hình có vẻ tiên lượng không được tốt lắm. - Để tôi ra xem. Bang Sung Jin bật dậy, tiến đến ngăn kéo đựng khẩu trang và hộp găng tay, sẵn sàng ra tiếp bệnh nhân, nhưng chưa kịp làm gì So Yoon Hee đã đứng trước cửa, chặn ông lại. - Giáo sư Bang, tôi nghĩ trước khi tiến hành thủ tục thì bác sĩ cần nói chuyện và thống nhất với người đại diện cho bệnh nhân chứ?- Neh, ngài có gì muốn lưu ý đặc biệt cho tôi và bệnh nhân này phải không? Đó là lý do ngài sắp xếp với Chủ tịch Gu làm chỗ riêng tư này. Kẻ tài phiệt nhếch mép, mệnh lệnh nguy hiểm sắp được đưa ra rồi. - Cô ta là Jo Na Eun, tôi muốn các vị giúp đứa bé trong bụng cô ta chào đời an toàn, khoẻ mạnh. - Tất nhiên rồi, đó là trách nhiệm của chúng tôi ở đây. Tôi sẽ làm việc trong lúc điều dưỡng làm hồ sơ cho ngài. - Ồ không, tôi đưa tên tuổi cô ta ra đây không phải để làm hồ sơ bệnh án, mà là để sau hôm nay các vị biết thông tin cho thủ tục tang lễ. "Tang lễ"?! Cái quái gì đang diễn ra vậy?- Chắc Giáo sư chưa hiểu lắm? Để tôi giải thích rõ hơn thì không ổn cho lắm, nhưng tóm gọn lại thì tôi muốn đưa đứa bé về nhà và nuôi dạy nó, nhưng mẹ nó thì nên ch.ết đi. Tôi biết sự an toàn của em bé phụ thuộc vào người mẹ, vậy nên tôi mới cần đến những nhân viên y tế giỏi giang như vậy, để vừa chào đón 1 sinh mạng mới vừa tiễn đưa 1 sinh mạng không xứng đáng đi cùng 1 lúc. - Ngài... ngài muốn chúng tôi gi.ết chính bệnh nhân của mình sao? Ngay trong phòng bệnh? Chủ tịch So?- Phải, ông hiểu ý tôi rồi đấy, làm đi. Và đừng nghĩ các người có thể lén lút cứu sống cô ta. - Nhưng nó là trái ngược với đạo đức làm nghề của chúng tôi. Trái ngược với đạo đức làm người. - Ông có thể chọn, tính mạng cô ta hay tính mạng của 2 người em họ đang sống cùng ông, họ cũng chỉ mới đón đứa con đầu lòng chưa được 1 năm nhỉ. ...- Em bé đã chào đời khoẻ mạnh, đúng như ý muốn thưa Chủ tịch So. Chúng tôi sẽ đưa bé đi tắm rồi đưa đến phòng theo dõi, sau 1 ngày ngài có thể đưa em bé về. So Yoon Hee liếc nhẹ xuống đứa bé đang khóc, ánh mắt thoáng qua vẻ hài lòng trong vài giây nhưng cĩng kết thúc rất nhanh. Đó không phải những gì thường thấy khi các gia đình đón nhận tin vui về 1 sinh linh chào đời. Nhưng rõ ràng, từ lúc ông ta yêu cầu họ không giữ tính mạng cho người mẹ thì đây đã không còn là trường hợp thông thường nữa. - Vậy mẹ của nó sao rồi?- Huyết áp và mạch của cô ấy đang giảm dần, chúng tôi vẫn theo dõi thêm. - Tôi nhớ rất rõ rằng mình yêu cầu 1 cái x.ác, không phải 1 kẻ ốm yếu hay sống thực vật.- Chúng tôi không thể để chuyện đó xảy ra quá nhanh được, nếu vậy sẽ gây nguy hiểm cho em bé, thưa ngài. Giờ em bé đã chào đời, bác sĩ Bang đang theo dõi và hoàn thành công việc. - Cho tôi vào đó. - Vâng... - Vị nữ hộ sinh nói với vẻ sợ sệt - Chúng tôi sẽ chuẩn bị quần áo bảo hộ cho ngài vào trong. Bang Sung Jin nhìn nữ bệnh nhân đang nằm trên bàn đẻ. Cả đời có nằm mơ ông cũng không dám nghĩ có 1 ngày mình sẽ trở thành kẻ sát nhân đội lốt thiên thần áo trắng như thế này. Mệnh lệnh yêu cầu chấm dứt mạng sống ông đã nghe nói đến nhiều qua truyện tiểu thuyết, phim ảnh, qua những sản phẩm của trí tưởng tượng, tất nhiên có những câu chuyện lấy cảm hứng từ đời thực nhưng ông không muốn nghĩ đến việc bản thân mình trở thành nhân vật trong câu chuyện đó. - Ông không định lén lút cứu cô ta đấy chứ?So Yoon Hee xuất hiện từ đằng sau, âm thầm, bất ngờ, đúng như cách kẻ phản diện vẫn được mô tả. - Nếu vậy thì tôi đã cho truyền thêm thuốc rồi. Hơn nữa giữa mạng sống của 1 người lạ và anh em thì tất nhiên tôi sẽ chọn gia đình. Họ quan sát thêm 1 lúc, đường kẻ trên máy đo điện tâm đồ dần dần chuyển thành 1 đường thẳng. *TÚT TÚT*- Có vẻ đã xong - So Yoon Hee đứng lên - Tôi có thể hy vọng ông sẽ dọn dẹp chỗ này sạch sẽ chứ?Và "kẻ phản diện" quay lưng bước đi, không 1 lần nhìn lại. Không thể chịu đựng thêm nữa, Bang Sung Jin bước đến cánh cửa dẫn ra hành lang phía sau, tiến đến bậu cửa sổ, nơi duy nhất có sóng điện thoại trong khu vực bí ẩn này. "Sung Jin, con đang ở đâu! Không mau về nhà ngay, Sang Mi và Kyung Bin vừa bị tai nạn này!"Vị bác sĩ bàng hoàng suýt đánh rơi chiếc điện thoại. Ngày quái quỷ gì thế này, sao mọi việc tồi tệ lại ập đến cùng lúc thế! *Títtt...
- Yeoboseyo, Hae Mi ajuma, cô nhắn cho cháu như vậy là sao? Sang Mi và Kyung Bin sao rồi? Cả Jae Won nữa?- Sung Jin! Rốt cuộc là 2 hôm vừa rồi cháu biến đi đâu thế hả! Cháu đã không còn phải trực ở bệnh viện từ lâu rồi mà!- Ajuma, cháu có lý do riêng. Cô nói đi, em cháu sao rồi?- M...Muộn rồi Sung Jin - ah- Mwo? Cô nói vậy là sao?"Tai nạn xảy ra ngay trong đêm, 2 đứa nó dẫn bé con đi chơi về muộn thì bị xe tông. L...Lúc mọi người phát hiện ra thì không còn cứu được nữa, cô xin lỗi"- Không cứu được gì? Không còn 1 ai sao?- Đúng vậy Sung Jin - ah... Cô rất tiếc, cô xin lỗiBác sĩ ngã quỵ xuống sàn, vậy là gia đình của ông không còn ai nữa sao? Sau khi cha mẹ qua đời ông chỉ còn lại cô em họ yêu quý, con bé và chồng con là gia đình duy nhất của ông và bây giờ tất cả đều đã ra đi. Tất cả qua đời sau khi chính ông, chính ông tự tay gi.ết ch.ết bệnh nhân của mình...Và rồi ngay trong khoảnh khắc ấy, Sung Jin bật dậy, chạy vào căn phòng kia. 1 suy nghĩ thoáng qua nhưng lại vô cùng mạnh mẽ đang thúc đẩy ông, ông cảm thấy mình phải làm gì đó. 3 nữ hộ sinh đang nằm trên sàn, có ai đó đã đánh ngất họ, trên lưng áo gắn 1 tờ giấy."Đây là hậu quả của việc biết quá nhiều""Sắp đến lượt mình rồi" ông nghĩ thầm, nhưng vẫn sẽ kịp làm gì đó, máy điện tim báo nhịp đập đã dừng gần 1 phút, khá muộn nhưng không phải hết hoàn toàn cơ hội. Vội vã khoá chặt cánh cửa, vị bác sĩ bắt tay vào công việc, làm đúng trách nhiệm của 1 nhân viên y tế. Thời gian lặng lẽ trôi, bệnh nhân trên giường bắt đầu lấy lại được nhịp tim, Bang Sung Jin thở phào nhẹ nhõm. Sắp thành công rồi. Ông chuyển bệnh nhân lên cán, mở cánh cửa dẫn ra hành lang bí mật phía sau, ông biết nó thông với các phòng bệnh bí mật khác và cũng thông với lò hoả thiêu của bệnh viện, rõ ràng gia đình Gu thiết kế khu vực này hoàn toàn có mục đích sử dụng cho thế giới ngầm của những kẻ tài phiệt. Nhẹ nhàng khoá trái cánh cửa, đảm bảo không lọt chút ánh sáng nào ra ngoài, ông chạy tới lò hoả thiêu, gom nhưng phần tro cốt còn sót lại của những bệnh nhân từ trần trước đó, trộn lẫn với cả những phần cát bụi khác để độn dày lên, những kẻ ngoài ngành như So Yoon Hee sẽ không nhận biết được tro cốt trông như thế nào. Mà kể cả có biết thì sao chứ, đến bước đường này thì ông cũng không dám chắc nếu mình không tạo phản thì có được sống hay không nữa. Ôm hộp tro cốt về căn phòng ban đầu, vị bác sĩ mở cửa quan sát. 1 đoàn vệ sĩ đang đứng trước mặt ông. - Giáo sư Bang, ông làm gì trong đó vậy?- Các người là ai?- Chúng tôi là vệ sĩ của Chủ tịch So. Ông ấy muốn nói chuyện với ông. Tên vệ sĩ gần nhất đưa điện thoại về phía ông, mở loa ngoài to, rõ ràng. "Bác sĩ Bang, tôi nghe nói ông vừa khoá cửa phòng, ông làm gì trong đó vậy?""Tôi chỉ hoàn thành công việc được giao. Cô gái ngài dẫn đến đây đã hoả thiêu xong, đoàn vệ sĩ ở đây có thể xác nhận, tôi đang cầm tro cốt của cô ấy""Chúng tôi có thấy hũ tro cốt đó thưa Chủ tịch""Tốt lắm, Chủ tịch Gu sẽ sớm đến chỗ ông và xử lý nốt. Cậu Kwan, thu xếp đi về, mai tôi có lịch công tác cần các cậu đi cùng"
*Endflash
- Sau đó tôi ở lại 1 mình, lúc chủ tịch Gu đến tôi đã xin ông ta cho nghỉ việc. Lúc đó ông ấy có vẻ đã nắm được tình hình, nhất là khi cả các nữ hộ sinh đêm đó đều đã ch.ết nên đã đồng ý và bao che cho tôi, thực ra chính ông ấy là người thương lượng với So Yoon Hee để đoàn vệ sĩ kia không gi.ết tôi lúc đó. Chủ tịch Gu có ý muốn hỗ trợ tôi trốn đi nhưng tôi từ chối vì muốn được giữ bí mật. Nghe thật vô lý khi họ vốn là những kẻ 1 tay che trời, nhưng có lẽ ông ấy hiểu tôi muốn gì, đêm đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi được bay trên phi cơ riêng ra nước ngoài. - Vậy còn bệnh nhân kia?- Tôi không nghĩ cậu cần biết rõ sự việc đâu, bác sĩ Yoon - Ông lấy lại vẻ nghiêm nghị - Câu chuyện đơn giản để cảnh báo cậu, nơi cậu làm việc rất cao sang danh giá nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm, hãy coi chừng nó. Đến lúc tôi phải về rồi, còn phải sửa soạn trước khi về nhà nữa. Bác sĩ già đứng dậy chuẩn bị rời đi, thể hiện thông điệp ngầm cho Ji Hoo, đừng bao giờ gặp lại hay nhắc đến ông nữa. Nhưng ông ta không biết, những cái thông điệp ngầm đó không có giá trị với chaebol, càng không có giá trị với thành viên F4. Còn lâu Yoon Ji Hoo mới chấp nhận câu chuyện bí ẩn và độc ác kia kết thúc mà không được đưa ra ánh sáng để giải quyết. - Giáo sư Bang, nếu tôi đoán không sai, thì bệnh nhân đó đang sống cùng ông phải không?Vẻ sợ hãi trở lại trên gương mặt già nua ngay khi câu hỏi vang lên. - Ông chọn cứu cô ấy sau khi biết tất cả thành viên gia đình đã ra đi, tôi sẽ không bất ngờ nếu cô ấy đang sống cùng ông như 1 gia đình. - Vậy thì sao?- Cô ấy... không có con và tôi cũng không có mẹ. Hãy cho tôi được gặp mặt và tâm sự với cô ấy được không? - Anh tỏ vẻ buồn bã, thực ra cảm xúc cũng có phần là thật khi nghe câu chuyện kia, anh không gặp khó khăn để "diễn" - Nghe câu chuyện kia, là 1 kẻ mồ côi và cũng là 1 bác sĩ, tôi muốn được tâm sự. - Thật vô nghĩa, mọi thứ đã xảy ra quá lâu, đừng gợi lại vết sẹo trong quá khứ như thế. - Có lẽ là do cảm xúc dâng trào thôi, nhưng tôi thật sự muốn nhìn thấy cô ấy và đảm bảo cô ấy vẫn khoẻ mạnh. Và ông rời đi cũng đã khá lâu, theo lời Giáo sư Ahn thì chắc cũng rơi vào khoảng thời gian tôi chào đời, tôi thật sự muốn gặp 1 người tầm tuổi cha mẹ mình, cô ấy cũng sẽ gặp được 1 thanh niên đáng tuổi con mình, lại còn biết khá nhiều thanh niên họ So ngang tuổi mình nữa, ngoại trừ So Yi Jung thì gần như tất cả đều từng cùng lớp với tôi, tôi nghĩ mình có thể miêu tả lại cho cô ấy để dự đoán được con mình đang như thế nào, tất nhiên là trừ khi So Yoon Hee đã vứt bỏ đứa trẻ ngày ấy đi đâu đó. - Cậu biết được bao nhiêu người? - Hmm... Bên cạnh So Yi Jung và Il Hyun sunbae quá nổi tiếng thì tôi biết So Young Ji và So Deok Kang cùng khoá, So Guk Hwan kém tôi 2 khoá, lớn hơn thì có So Min Na, So Ye Eun và So Tae Cyeong sunbae. Để tôi nhớ tiếp, hình như còn~- Thôi được rồi, cậu có thể đi cùng tôi - Bang Sung Jin thở dài. "Chỉ cần hỏi nhiều về người khác hơn 1 chút là có thể đánh lạc hướng cậu ta đứa bé thực sự là ai. Giờ có từ chối chắc tên tò mò này cũng tìm cách bám đuôi mình về tận nhà, đúng là sai lầm mà!"- Thật sao? Cảm ơn ông! Mà tôi có thể gọi cô ấy là gì, 2 người chắc không muốn lộ hết danh tính đâu phải không?- Nó là Bang Ahn Jong, con gái của tôi. Tôi muốn suốt phần đời còn lại nó được bình yên. ----------------------------
- 3 cô gái đã qua đời và 1 người còn hấp hối, ông có muốn tranh thủ cứu không? Xe đang trên đường đến, khi đến nơi ông sẽ được đưa ra sân bay ngay lập tức. - Được, đã có quá nhiều người phải ra đi rồi. Nhưng những cô gái này...- Tôi sẽ báo tin về cho gia đình họ. Ông hãy cứu người còn lại đi. - Vâng. Thật may mắn khi các sếp lớn không nhớ mặt nhân viên, may mắn khi ông không thông báo số lượng điều dưỡng cụ thể trực lại qua đêm cho Chủ tịch Gu và may mắn khi ông biết tủ đồ quần áo của nhân viên ở đâu. Giờ thì Jo Na Eun, dưới tư cách 1 nữ hộ sinh may mắn sống sót sẽ cùng ông bỏ trốn và sống dưới 1 cái tên mới. Bang Ahn Jong, Bang là họ của ông, còn Ahn Jong là bình yên.
- Không có gì, về sớm thì tôi cũng chỉ ngồi không trong phòng thôi chứ có làm gì đâu. Được hậu bối hỏi thăm và xin kinh nghiệm là vinh dự với tôi, nó cho thấy tôi vẫn được coi trọng.
- Ông vẫn luôn được coi trọng mà Giáo sư Bang, tất cả mọi người đều coi trọng ông dù ở chuyên môn nào đi nữa... Ôi chết, tôi quên mất, vừa rồi bạn tôi có hỏi về hội nghị, lúc biết là tôi gặp ông, cậu ấy nhờ xin cả kinh nghiệm làm Sản khoa nữa. Mà bây giờ ở lại thêm thì muộn...
- Bạn cậu biết tôi ở đây à?
- Vâng, Giáo sư Ahn từng kể với chúng tôi về ông khi 2 người gặp lại nhau vào năm ngoái. Cậu ấy đến chuyển tài liệu tình cờ nghe thấy, thành ra từ đó đến giờ chỉ ước 1 lần được gặp thần tượng. Giờ biết tôi không tranh thủ hỏi han giúp vài câu chắc cậu ấy giận lắm. Thôi thì, đành lựa lời xin lỗi vậy.
- Thật phiền các cậu quá.
- Chúng tôi phiền ông ấy chứ. Dù sao thì cậu ấy nhiệt tình tâm huyết với nghề như vậy, kiểu gì cũng sẽ tìm đọc thêm sách vở tài liệu thôi, hỏi truyện được ông thì tốt còn không thì cũng tự tìm cách khác để học hỏi phát triển chứ sao dám làm phiền ông mãi được.
- Ấy ấy, đừng nói thế. Vậy đi, ngày mai tôi cũng không có việc gì làm, cậu cứ về nói chuyện lại xem bạn cậu muốn hỏi thêm về vấn đề gì rồi đến gặp tôi sẽ giải đáp.
- Được vậy thì tốt quá, cảm ơn ông. Đó là những gì đã diễn ra vào hôm trước, và vì sự bao đồng vị tha trong 1 khoảnh khắc mà Bang Sung Jin đang phải ngồi ở đây nói chuyện với Yoon Ji Hoo. Nếu hỏi ông có sợ vô tình để lộ thông tin mật đến tai So Yoon Hee không thì câu trả lời là có, chẳng điều gì là không thể xảy ra trên đời này cả. Nhưng giữa nguy cơ bị lộ và cơ hội truyền kiến thức cho lớp trẻ thì ông vẫn ưu tiên vế sau, hơn nữa ông cũng hy vọng cựu học viên Shin Hwa này sẽ vô tình để lộ thông tin nào đó về F4 và So Yi Jung, ít nhiều có thể giúp ông an tâm hơn về vấn đề còn đang trăn trở. - Vậy bác sĩ Yoon, bạn của cậu muốn hỏi tôi những gì?----------------------------
- Về những ý chính thì chỉ có vậy thôi, còn nhiều vấn đề khác thì thật sự cần có trải nghiệm thực tế mới nói để hiểu được. Nhưng có lưu ý này, muốn theo Sản lâu dài thì ngoài kiến thức kỹ năng và y đức như mọi người vẫn dặn thì các cậu cần phải có tinh thần thép, thậm chí nhiều lúc phải biết cách thuyết phục, thao túng để bệnh nhân đưa ra lựa chọn tốt nhất nữa, nhìn các em bé chào đời trong tình yêu thì rất hạnh phúc, nhưng hoàn cảnh éo le bên cạnh cũng không thiếu. - Vâng, tôi nghĩ là mình có thể hình dung được phần nào...- Hmm... thời đi học cậu cũng từng đi trực ở khoa Sản rồi phải không?- Vâng, nhưng cũng chỉ là thời gian ngắn, chưa đủ để chúng tôi theo dõi và ghi chép quá trình mang thai của 1 bệnh nhân đầy đủ từ đầu đến hết thai kỳ. - Mai này bạn cậu vào nghề là sẽ có khá nhiều câu chuyện để kể cho nhau nghe đấy. Như là khuyên nhủ gia đình đẻ thường hay đẻ mổ, tư vấn đình chỉ thai kỳ, đẻ mổ non tháng cho em bé... Bạn tôi từng suýt đánh 1 tên vô tâm muốn kệ vợ mình để giữ lại con trai nối dõi, đám đó xem phim ảnh nhiều quá cứ nghĩ bác sĩ sẽ hỏi "giữ mẹ hay giữ đứa bé". Không phải tự dưng những chủ đề về tâm lý mọc lên như nấm trong những năm gần đây đâu, chúng tôi từng bảo nhau chỉ mong trường Y cũng cập nhật những bộ môn để xử lý tình huống với bệnh nhân và người nhà. - Vâng, chương trình học mới bắt đầu có những chủ đề này rồi. Mà tôi muốn hỏi hơi ngoài lề chút, trong trường hợp xui xẻo em bé chào đời mồ côi cả cha lẫn mẹ hay gia đình bỏ trốn không nhận con thì sao?- Nếu không tìm được cách liên hệ với gia đình đứa bé thì bệnh viện sẽ chăm sóc 1 thời gian trước khi gửi đến các trại trẻ. Nhưng tôi nói thật, có những bà mẹ tình cảm nhưng xui xẻo nhiều lúc còn khiến các cậu dễ khóc hơn cả những em bé kém may mắn nữa. - À vâng, tình mẫu tử vẫn luôn rất thiêng liêng mà. Ông từng chứng kiến hoàn cảnh nào vậy?- Đó là 1 bệnh nhân của tôi, tôi đã không đủ cứng rắn để thuyết phục cô ấy. Thay vì mổ đẻ sớm rồi để em bé nhận chế độ chăm sóc đặc biệt cho trẻ sinh non và mẹ được tập trung chữa bệnh thì cô ấy muốn giữ đứa bé trong bụng lâu nhất có thể để con mình được phát triển ổn định, rồi sau khi sinh con chưa được nửa năm thì cô ấy qua đời vì ung thư di căn. - Còn có thể như vậy sao...- Ý cậu là gì?- À không, 1 giảng viên của tôi từng nói rằng mỗi câu chuyện về 1 ca bệnh trong nghề Y sẽ là 1 niềm vui mới hoặc nỗi buồn mới, quả thật không sai mà - Ji Hoo thở dài. - Tôi nghĩ cậu không chỉ đơn giản là buồn cho hoàn cảnh của người lạ đâu bác sĩ Yoon, cậu có tâm sự gì sao?- Chẳng giấu gì ông, tôi cũng mồ côi cha mẹ nên khi nghe đến các hoàn cảnh gia đình không được trọn vẹn tôi đều thấy buồn. Nhưng ít nhất tôi vẫn có vài năm được cha mẹ yêu thương, những đứa trẻ xấu số từ khi lọt lòng sẽ thiếu thốn đến mức nào chứ.- Dân trong nghề vẫn bảo nhau, khi sống đủ lâu để chứng kiến nhiều thứ, ta sẽ dần chai sạn và quen với những điều đó - Bang Sung Jin gật gù - Và nếu mãi vẫn chưa quen được thì sẽ cần tìm con đường khác, nó tốt cho tâm lý của chính bản thân chúng ta, cũng có nhiều bạn bè tôi phải chuyển hướng sang nghề khác rồi. - Ông... có phải 1 trong những trường hợp đó không?Bang Sung Jin khựng lại, nhìn Ji Hoo với vẻ thăm dò, rõ ràng không hề thoải mái với câu hỏi. - Nghe cách ông kể về những người mẹ từng gặp, tôi thấy ông rất tôn trọng họ và phụ nữ nói chung, nhưng xã hội ở Hàn của chúng ta thì đa số không được như thế - Ji Hoo vẫn từ tốn - Nói thật thì nếu ông từng bị cô lập vì sự tử tế này thì tôi cũng không bất ngờ, vì tôi cũng từng ở hoàn cảnh tương tự. - Nếu vậy thì cậu nghĩ sai rồi, dăm ba thứ đó chẳng đáng là gì cả, các đồng nghiệp của tôi đa số cũng rất tôn trọng phụ nữ nhất là khi đã chứng kiến vô số lần vào sinh ra tử của họ khi lâm bồn. Sản khoa nhìn chung khá tôn trọng phụ nữ và trẻ em, còn tôi rời đi là do nguyên nhân khác. - Vậy cũng có cái hay, ông sẽ không phải chứng kiến những gia đình, đặc biệt là những đứa trẻ tội nghiệp nữa. - Cậu nghĩ ở bên này thì không có những hoàn cảnh đáng thương sao? Tôi vẫn nghe hàng xóm và đồng nghiệp kể chuyện khá nhiều đấy, trẻ mồ côi hay ch.ết sớm vì bệnh tật thì ở đâu cũng có. - Thế, ông nghĩ 1 đứa trẻ ra đi sớm và 1 đứa trẻ lớn lên mà không có tình yêu thương, bên nào đáng thương hơn?- Không phải chính cậu đã tự trả lời rồi sao, bằng việc so sánh bản thân với những hoàn cảnh ngoài kia?- Ồ không, tôi vẫn là kẻ may mắn, có những đứa bé phải lớn lên trong sự kỳ thị, bạo lực, hàng ngày nhận đòn roi và những lời chửi mắng của cha mẹ nữa kìa. Mới cách đây vài tuần thôi, bạn tôi trực khoa Cấp cứu nhận 1 ca em nhỏ bị bố say rượu đánh đến ngất xỉu, lúc vào viện phát hiện chấn thương nội tạng phải truyền máu. Và bất ngờ là bố mẹ đều máu A nhưng con lại máu B. - Sao lại như thế?- Bạn tôi bảo họ đã xét nghiệm lại mấy lần, còn làm hẳn ADN nhưng kết quả... chắc ông cũng đoán được. Vài ngày sau thì người trong ngành truyền tin là bệnh viện tỉnh nơi đứa bé được sinh ra không có lời giải thích nào ngoài việc có thể họ đã giao nhầm con cho 2 gia đình vì thông tin ghi lại cùng khung giờ ngày hôm đó có 2 em nhỏ chào đời sát nhau. Bang Sung Jin không dám tin vào tai mình. Câu chuyện tưởng chừng viển vông như vậy mà lại có thể xảy ra, viển vông hơn cả những thứ ông đã trải qua ngày đó. - Làm ăn như vậy, thật là tắc trách! - Ông lắc đầu, vẫn chưa hết sốc - Rồi sau đó đứa bé như thế nào?- "Ông bố hờ" kia rất tức giận, ông ta không chịu thanh toán viện phí và yêu cầu liên hệ với 1 trại trẻ mồ côi nhưng bà vợ không đồng ý. Vụ việc đó gây chấn động từ khoa Cấp cứu lan ra khắp bệnh viện, các nhân viên trực hôm đó nói là ông ta nghi ngờ đứa bé là sản phẩm của 1 vụ ngoại tình và đe doạ sẽ ly hôn nếu vợ vẫn muốn giữ lại đứa con. Sau hôm đấy, nhân viên Shin Hwa bảo nhau So Yi Jung bố lăng nhăng mẹ tâm thần của F4 vẫn chưa đáng thương bằng em bé kia. Cái tên quen thuộc làm Sung Jin giật mình, sao cậu ta lại nhắc đến kẻ đó, ngay sau khi kể câu chuyện về em bé kia, là có mối liên quan hay ẩn ý gì? Lại còn "bố lăng nhăng mẹ tâm thần" là sao? - So Yi Jung mà cậu nói, có phải người thừa kế của gia tộc làm gốm nào đó không?- Ông có vẻ không biết nhiều về F4? Vậy mà tôi cứ tưởng họ phải như thế nào, cái đám đó, nhất là Gu Jun Pyo, cứ làm như thể 5 châu 4 bể đều nghe tên mình - Ji Hoo khịt mũi, tiếp tục vai diễn. Nhìn biểu cảm của người đối diện, anh càng chắc chắn lý do biến mất bí ẩn của ông có liên quan tới gia tộc So. Và qua ngày hôm nay sẽ rất khó để gặp lại Bang Sung Jin thêm lần nữa, cơ hội này không thể để mất - So Yi Jung rất nổi tiếng ở Shin Hwa, ngoài danh hiệu Casanova Hàn Quốc cậu ta còn được biết đến là có cuộc sống gia đình bất hạnh. So Hyun Sub có tiếng nghiện rượu, thích cặp kè những cô gái trẻ đáng tuổi con cái, phu nhân So thèm khát tình yêu và sự quan tâm của chồng đến phát điên, phải điều trị tâm lý, Il Hyun sunbae, con trai lớn và có vẻ là người tử tế nhất, bỏ đi để tự giải thoát khỏi gia đình. Rất nhiều người ghen ghét So Yi Jung vì sự giàu có và quyền lực của cậu ta, nên những câu chuyện về gia đình kia được truyền miệng rất nhiều trong trường, đó là cách để các học sinh mỉa mai ngược lại rằng mình vẫn hạnh phúc hơn F4. Tôi cũng từng như thế, nhưng giờ nghĩ lại thì tôi thương cậu ta nhiều hơn. - Cậu nói đúng đấy, nghe câu chuyện này tôi thấy anh chàng đó như 1 sản phẩm của gia đình không hạnh phúc, lớn lên thiếu thốn tình yêu thương và dạy dỗ. - Đúng thế, đâu phải tự dưng mà cậu ta trở thành 1 trong những thước đo ngầm cho những em bé bất hạnh ở bệnh viện Shin Hwa chứ. Mà trường hợp kia đem ra so thì cũng có điểm hơn điểm kém. Tuy em bé đó không phải máu mủ ruột già của cả 2 người và bị "bố hờ" đánh đập thường xuyên nhưng vẫn còn người mẹ yêu thương nó, sau khi ly hôn tôi tin cô ấy vẫn sẽ chăm sóc em bé đó, và những trận đòn sẽ kết thúc vì họ không còn sống cùng gã bạo lực kia nữa - Ji Hoo thở dài. Thực sự thì đó cũng là suy nghĩ của anh khi nghe về câu chuyện kia và liên tưởng đến bạn thân - Còn So Yi Jung, mang tiếng là cha mẹ ruột thịt mà sự quan tâm nhận về lại chẳng có gì và cậu ta sẽ phải sống với cái gia tộc nguyên tắc, lạnh nhạt đấy đến hết đời, nhiều khi tôi tự hỏi đó có phải cái giá phải trả khi là chaebol hay không. Nhìn vẻ mặt đang dần hiện rõ vẻ tội lỗi của vị bác sĩ già, Ji Hoo biết mình đã đưa chủ đề đi đúng hướng cần thiết. Anh tin, với trái tim và góc nhìn, đạo đức của người bác sĩ, chắc chắn Bang Sung Jin cũng sẽ bị nó đánh gục, đủ để khiến ông ta yếu đuối và tiết lộ lý do từ bỏ Sản khoa. Có thể có liên quan đến gia tộc So hoặc không, nhưng ít nhất anh sẽ không còn trăn trở nữa sau khi bí mật được hé lộBác sĩ già cúi đầu, nhìn chăm chăm vào cốc cà phê đã nguội, rồi ông đưa đôi bàn tay lên, nhìn ngắm chúng 1 lúc lâu. Đôi bàn tay chai sạn theo thời gian ấy đã đi theo ông suốt cuộc đời làm nghề, cùng ông cứu giúp vô vàn sinh mạng, chứng kiến rất nhiều câu chuyện, và hẳn là những lời của vị bác sĩ trẻ kia đã tác động mạnh đến ông, đến mức làm ông phải suy ngẫm lại về hành trình làm nghề của bản thân. - Yoon Ji Hoo, nghe câu chuyện mà cậu kể, tôi thấy thật xấu hổ, không, thật nhục nhã...Cuối cùng ông cũng dần lấy lại được bình tĩnh, ít nhất là đủ để nói. - Tôi đã thề sẽ giữ kín chuyện này mang theo xuống mộ và chịu hình phạt của Chúa, nhưng bây giờ nếu không nói ra chắc tôi sẽ phát điên mất. Nếu tôi kể cho cậu nghe câu chuyện này, cậu có thể hứa sẽ không tiết lộ ra ngoài dù chỉ 1 chi tiết nhỏ thôi không?Lần này trực giác của anh đã đúng, Bang Sung Jin đã bị đẩy đến giới hạn. Nhưng hứa sao? Anh biết mình không thể thực hiện lời hứa đó. Và ở tuổi này, Bang Sung Jin cũng nên tự ý thức được những bí mật 1 khi đã được tiết lộ cho bên thứ 3 thì nó sẽ không còn là bí mật nữa, mọi thứ sẽ dần được lan truyền dù nhanh hay chậm. - Hãy hứa đi, để tôi dám nói ra câu chuyện này. Hoặc có vẻ ông ta cũng không thực sự muốn giấu mãi nữa. Anh không muốn dùng từ "thảm hại" để miêu tả 1 người tốt, nhưng nó đúng với Bang Sung Jin lúc đó, như 1 người bị ép vào chân tường, tuyệt vọng tìm cách thoát ra, vừa muốn kêu cứu vừa không dám làm gì khi không biết đâu là đồng minh đâu là quân địch. - Tôi hứa, ông hoàn toàn có thể tin tưởng vào tôi. Những gì chúng ta nói hôm nay sẽ không bao giờ đến được tai những kẻ không cần thiết. Thở dài thêm lần nữa, Bang Sung Jin bắt đầu câu chuyện của bản thân. - Thật ra, lý do khiến tôi trốn sang đây mà không ai biết đến trừ khi vô tình gặp mặt và lý do khiến tôi không dám theo Sản khoa nữa, phức tạp và đen tối hơn rất nhiều. Lẽ ra tôi không được phép theo nghề nữa, y đức không cho phép tôi làm thế, nhưng cơm áo gạo tiền nói ngược lại, và tôi vẫn phải sống, sống và làm nghề theo 1 hướng đi khác nhưng chưa bao giờ tôi được nhẹ nhõm cả. Và cũng từ khi đó tôi mới hiểu tường tận rằng giới chaebol có thể đáng sợ đến mức nào. - Tôi vẫn chưa hiểu? Ông nói được như thế này thì khó mà là kẻ vi phạm đạo đức nghề nghiệp được. - Nếu tôi nói tôi từng "gi.ết" bệnh nhân của mình thì cậu có còn nghĩ như thế nữa không?----------------------------
*Flashback
- Giáo sư Bang, tôi có điều này cần thông báo. - Chủ tịch Gu? Sao hôm nay ông lại đến đây, có ai cần giúp đỡ à?- Tôi cũng không rõ, So Yoon Hee vừa gọi đến, bảo là muốn đêm nay có 1 đội ngũ nhân viên y tế chất lượng, đặc biệt cần 1 bác sĩ giỏi ở lại trực, và càng ít nhân viên trực cùng càng tốt. Chắc gia đình ông ta có việc hệ trọng nào đó không muốn lộ ra ngoài. - Và ông chọn tôi làm người ở lại trực sao?- Thực tình, tôi biết ông thuộc danh sách những người không phải trực đêm của bệnh viện, nhưng có vẻ hôm nay sẽ có 1 ca bệnh nặng cần giúp đỡ, tôi biết chúng ta có thể tin vào năng lực của ông. Hơn nữa ông cũng có tiếng là ít đưa tin đồn thổi trong bệnh viện, nếu Chủ tịch So có điều gì không muốn bị lan truyền rộng cũng có thể yên tâm. - Tôi hiểu. Vậy tôi có thể chọn những điều dưỡng sẽ trực cùng tôi đêm nay được không, để công việc được suôn sẻ nhất. - Tất nhiên rồi. Cảm ơn ông, Giáo sư Bang.- À, vậy những bệnh nhân cấp cứu chuyển dạ có thể cần xử lý trong đêm nay thì sao? Nếu chỉ có 1 mình tôi trực thì sẽ không đủ để xử lý đâu. - Những nhân viên trong ca trực sẽ giải quyết vấn đề đó ở các phòng đẻ của khoa. Chúng tôi sẽ sắp xếp 1 khu vực riêng cho ông làm việc cùng So Yoon Hee. Đêm đó, Bang Sung Jin ngồi yên lặng trong phòng, So Yoon Hee đã liên hệ riêng với ông sau đó để dặn dò về công việc. Đúng là giới tài phiệt, chỉ trong 1 buổi chiều họ đã sắp xếp xong mọi thứ để có thể xử lý nhu cầu riêng của bản thân. Tất nhiên, ông ý thức được có sự nguy hiểm ở đây, nhưng Chủ tịch Gu đã nói vậy thì đâu còn lựa chọn nào nữa...Vị bác sĩ đi 1 vòng nhìn ngắm căn phòng, ẩn sau những tấm màn ngăn cách và rào chắn "công trường đang thi công" hoá ra lại là khu vực điều trị kín dành riêng cho những ca bệnh bí ẩn của giới quyền lực. Có nằm mơ Bang Sung Jin cũng không tưởng tượng được đến ngày mình lại làm việc cho 1 phi vụ như thế này, đây không phải điều ông mong muốn khao khát gì cả, kim chỉ nam làm nghề của Sung Jin luôn là cống hiến hết mình và mang lại niềm vui cho các gia đình, ông không dám tham vọng dây vào giới tài phiệt, nhất là trong những trường hợp như thế này. "Sao mình lại nghĩ nhiều thế?! Không được, Sung Jin, mày là 1 bác sĩ giỏi, mọi thứ sẽ ổn thôi!"- Bác sĩ Bang, chủ tịch So đến rồi!Bang Sung Jin giật mình, mọi thứ sắp bắt đầu rồi. Lần này sẽ là bí mật đen tối nào đây.- Đưa ông ấy vào. Ông ấy có đi cùng ai không?- Dạ có 1 cô gái, cô ấy có dấu hiệu chuyển dạ nhưng tình hình có vẻ tiên lượng không được tốt lắm. - Để tôi ra xem. Bang Sung Jin bật dậy, tiến đến ngăn kéo đựng khẩu trang và hộp găng tay, sẵn sàng ra tiếp bệnh nhân, nhưng chưa kịp làm gì So Yoon Hee đã đứng trước cửa, chặn ông lại. - Giáo sư Bang, tôi nghĩ trước khi tiến hành thủ tục thì bác sĩ cần nói chuyện và thống nhất với người đại diện cho bệnh nhân chứ?- Neh, ngài có gì muốn lưu ý đặc biệt cho tôi và bệnh nhân này phải không? Đó là lý do ngài sắp xếp với Chủ tịch Gu làm chỗ riêng tư này. Kẻ tài phiệt nhếch mép, mệnh lệnh nguy hiểm sắp được đưa ra rồi. - Cô ta là Jo Na Eun, tôi muốn các vị giúp đứa bé trong bụng cô ta chào đời an toàn, khoẻ mạnh. - Tất nhiên rồi, đó là trách nhiệm của chúng tôi ở đây. Tôi sẽ làm việc trong lúc điều dưỡng làm hồ sơ cho ngài. - Ồ không, tôi đưa tên tuổi cô ta ra đây không phải để làm hồ sơ bệnh án, mà là để sau hôm nay các vị biết thông tin cho thủ tục tang lễ. "Tang lễ"?! Cái quái gì đang diễn ra vậy?- Chắc Giáo sư chưa hiểu lắm? Để tôi giải thích rõ hơn thì không ổn cho lắm, nhưng tóm gọn lại thì tôi muốn đưa đứa bé về nhà và nuôi dạy nó, nhưng mẹ nó thì nên ch.ết đi. Tôi biết sự an toàn của em bé phụ thuộc vào người mẹ, vậy nên tôi mới cần đến những nhân viên y tế giỏi giang như vậy, để vừa chào đón 1 sinh mạng mới vừa tiễn đưa 1 sinh mạng không xứng đáng đi cùng 1 lúc. - Ngài... ngài muốn chúng tôi gi.ết chính bệnh nhân của mình sao? Ngay trong phòng bệnh? Chủ tịch So?- Phải, ông hiểu ý tôi rồi đấy, làm đi. Và đừng nghĩ các người có thể lén lút cứu sống cô ta. - Nhưng nó là trái ngược với đạo đức làm nghề của chúng tôi. Trái ngược với đạo đức làm người. - Ông có thể chọn, tính mạng cô ta hay tính mạng của 2 người em họ đang sống cùng ông, họ cũng chỉ mới đón đứa con đầu lòng chưa được 1 năm nhỉ. ...- Em bé đã chào đời khoẻ mạnh, đúng như ý muốn thưa Chủ tịch So. Chúng tôi sẽ đưa bé đi tắm rồi đưa đến phòng theo dõi, sau 1 ngày ngài có thể đưa em bé về. So Yoon Hee liếc nhẹ xuống đứa bé đang khóc, ánh mắt thoáng qua vẻ hài lòng trong vài giây nhưng cĩng kết thúc rất nhanh. Đó không phải những gì thường thấy khi các gia đình đón nhận tin vui về 1 sinh linh chào đời. Nhưng rõ ràng, từ lúc ông ta yêu cầu họ không giữ tính mạng cho người mẹ thì đây đã không còn là trường hợp thông thường nữa. - Vậy mẹ của nó sao rồi?- Huyết áp và mạch của cô ấy đang giảm dần, chúng tôi vẫn theo dõi thêm. - Tôi nhớ rất rõ rằng mình yêu cầu 1 cái x.ác, không phải 1 kẻ ốm yếu hay sống thực vật.- Chúng tôi không thể để chuyện đó xảy ra quá nhanh được, nếu vậy sẽ gây nguy hiểm cho em bé, thưa ngài. Giờ em bé đã chào đời, bác sĩ Bang đang theo dõi và hoàn thành công việc. - Cho tôi vào đó. - Vâng... - Vị nữ hộ sinh nói với vẻ sợ sệt - Chúng tôi sẽ chuẩn bị quần áo bảo hộ cho ngài vào trong. Bang Sung Jin nhìn nữ bệnh nhân đang nằm trên bàn đẻ. Cả đời có nằm mơ ông cũng không dám nghĩ có 1 ngày mình sẽ trở thành kẻ sát nhân đội lốt thiên thần áo trắng như thế này. Mệnh lệnh yêu cầu chấm dứt mạng sống ông đã nghe nói đến nhiều qua truyện tiểu thuyết, phim ảnh, qua những sản phẩm của trí tưởng tượng, tất nhiên có những câu chuyện lấy cảm hứng từ đời thực nhưng ông không muốn nghĩ đến việc bản thân mình trở thành nhân vật trong câu chuyện đó. - Ông không định lén lút cứu cô ta đấy chứ?So Yoon Hee xuất hiện từ đằng sau, âm thầm, bất ngờ, đúng như cách kẻ phản diện vẫn được mô tả. - Nếu vậy thì tôi đã cho truyền thêm thuốc rồi. Hơn nữa giữa mạng sống của 1 người lạ và anh em thì tất nhiên tôi sẽ chọn gia đình. Họ quan sát thêm 1 lúc, đường kẻ trên máy đo điện tâm đồ dần dần chuyển thành 1 đường thẳng. *TÚT TÚT*- Có vẻ đã xong - So Yoon Hee đứng lên - Tôi có thể hy vọng ông sẽ dọn dẹp chỗ này sạch sẽ chứ?Và "kẻ phản diện" quay lưng bước đi, không 1 lần nhìn lại. Không thể chịu đựng thêm nữa, Bang Sung Jin bước đến cánh cửa dẫn ra hành lang phía sau, tiến đến bậu cửa sổ, nơi duy nhất có sóng điện thoại trong khu vực bí ẩn này. "Sung Jin, con đang ở đâu! Không mau về nhà ngay, Sang Mi và Kyung Bin vừa bị tai nạn này!"Vị bác sĩ bàng hoàng suýt đánh rơi chiếc điện thoại. Ngày quái quỷ gì thế này, sao mọi việc tồi tệ lại ập đến cùng lúc thế! *Títtt...
- Yeoboseyo, Hae Mi ajuma, cô nhắn cho cháu như vậy là sao? Sang Mi và Kyung Bin sao rồi? Cả Jae Won nữa?- Sung Jin! Rốt cuộc là 2 hôm vừa rồi cháu biến đi đâu thế hả! Cháu đã không còn phải trực ở bệnh viện từ lâu rồi mà!- Ajuma, cháu có lý do riêng. Cô nói đi, em cháu sao rồi?- M...Muộn rồi Sung Jin - ah- Mwo? Cô nói vậy là sao?"Tai nạn xảy ra ngay trong đêm, 2 đứa nó dẫn bé con đi chơi về muộn thì bị xe tông. L...Lúc mọi người phát hiện ra thì không còn cứu được nữa, cô xin lỗi"- Không cứu được gì? Không còn 1 ai sao?- Đúng vậy Sung Jin - ah... Cô rất tiếc, cô xin lỗiBác sĩ ngã quỵ xuống sàn, vậy là gia đình của ông không còn ai nữa sao? Sau khi cha mẹ qua đời ông chỉ còn lại cô em họ yêu quý, con bé và chồng con là gia đình duy nhất của ông và bây giờ tất cả đều đã ra đi. Tất cả qua đời sau khi chính ông, chính ông tự tay gi.ết ch.ết bệnh nhân của mình...Và rồi ngay trong khoảnh khắc ấy, Sung Jin bật dậy, chạy vào căn phòng kia. 1 suy nghĩ thoáng qua nhưng lại vô cùng mạnh mẽ đang thúc đẩy ông, ông cảm thấy mình phải làm gì đó. 3 nữ hộ sinh đang nằm trên sàn, có ai đó đã đánh ngất họ, trên lưng áo gắn 1 tờ giấy."Đây là hậu quả của việc biết quá nhiều""Sắp đến lượt mình rồi" ông nghĩ thầm, nhưng vẫn sẽ kịp làm gì đó, máy điện tim báo nhịp đập đã dừng gần 1 phút, khá muộn nhưng không phải hết hoàn toàn cơ hội. Vội vã khoá chặt cánh cửa, vị bác sĩ bắt tay vào công việc, làm đúng trách nhiệm của 1 nhân viên y tế. Thời gian lặng lẽ trôi, bệnh nhân trên giường bắt đầu lấy lại được nhịp tim, Bang Sung Jin thở phào nhẹ nhõm. Sắp thành công rồi. Ông chuyển bệnh nhân lên cán, mở cánh cửa dẫn ra hành lang bí mật phía sau, ông biết nó thông với các phòng bệnh bí mật khác và cũng thông với lò hoả thiêu của bệnh viện, rõ ràng gia đình Gu thiết kế khu vực này hoàn toàn có mục đích sử dụng cho thế giới ngầm của những kẻ tài phiệt. Nhẹ nhàng khoá trái cánh cửa, đảm bảo không lọt chút ánh sáng nào ra ngoài, ông chạy tới lò hoả thiêu, gom nhưng phần tro cốt còn sót lại của những bệnh nhân từ trần trước đó, trộn lẫn với cả những phần cát bụi khác để độn dày lên, những kẻ ngoài ngành như So Yoon Hee sẽ không nhận biết được tro cốt trông như thế nào. Mà kể cả có biết thì sao chứ, đến bước đường này thì ông cũng không dám chắc nếu mình không tạo phản thì có được sống hay không nữa. Ôm hộp tro cốt về căn phòng ban đầu, vị bác sĩ mở cửa quan sát. 1 đoàn vệ sĩ đang đứng trước mặt ông. - Giáo sư Bang, ông làm gì trong đó vậy?- Các người là ai?- Chúng tôi là vệ sĩ của Chủ tịch So. Ông ấy muốn nói chuyện với ông. Tên vệ sĩ gần nhất đưa điện thoại về phía ông, mở loa ngoài to, rõ ràng. "Bác sĩ Bang, tôi nghe nói ông vừa khoá cửa phòng, ông làm gì trong đó vậy?""Tôi chỉ hoàn thành công việc được giao. Cô gái ngài dẫn đến đây đã hoả thiêu xong, đoàn vệ sĩ ở đây có thể xác nhận, tôi đang cầm tro cốt của cô ấy""Chúng tôi có thấy hũ tro cốt đó thưa Chủ tịch""Tốt lắm, Chủ tịch Gu sẽ sớm đến chỗ ông và xử lý nốt. Cậu Kwan, thu xếp đi về, mai tôi có lịch công tác cần các cậu đi cùng"
*Endflash
- Sau đó tôi ở lại 1 mình, lúc chủ tịch Gu đến tôi đã xin ông ta cho nghỉ việc. Lúc đó ông ấy có vẻ đã nắm được tình hình, nhất là khi cả các nữ hộ sinh đêm đó đều đã ch.ết nên đã đồng ý và bao che cho tôi, thực ra chính ông ấy là người thương lượng với So Yoon Hee để đoàn vệ sĩ kia không gi.ết tôi lúc đó. Chủ tịch Gu có ý muốn hỗ trợ tôi trốn đi nhưng tôi từ chối vì muốn được giữ bí mật. Nghe thật vô lý khi họ vốn là những kẻ 1 tay che trời, nhưng có lẽ ông ấy hiểu tôi muốn gì, đêm đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi được bay trên phi cơ riêng ra nước ngoài. - Vậy còn bệnh nhân kia?- Tôi không nghĩ cậu cần biết rõ sự việc đâu, bác sĩ Yoon - Ông lấy lại vẻ nghiêm nghị - Câu chuyện đơn giản để cảnh báo cậu, nơi cậu làm việc rất cao sang danh giá nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm, hãy coi chừng nó. Đến lúc tôi phải về rồi, còn phải sửa soạn trước khi về nhà nữa. Bác sĩ già đứng dậy chuẩn bị rời đi, thể hiện thông điệp ngầm cho Ji Hoo, đừng bao giờ gặp lại hay nhắc đến ông nữa. Nhưng ông ta không biết, những cái thông điệp ngầm đó không có giá trị với chaebol, càng không có giá trị với thành viên F4. Còn lâu Yoon Ji Hoo mới chấp nhận câu chuyện bí ẩn và độc ác kia kết thúc mà không được đưa ra ánh sáng để giải quyết. - Giáo sư Bang, nếu tôi đoán không sai, thì bệnh nhân đó đang sống cùng ông phải không?Vẻ sợ hãi trở lại trên gương mặt già nua ngay khi câu hỏi vang lên. - Ông chọn cứu cô ấy sau khi biết tất cả thành viên gia đình đã ra đi, tôi sẽ không bất ngờ nếu cô ấy đang sống cùng ông như 1 gia đình. - Vậy thì sao?- Cô ấy... không có con và tôi cũng không có mẹ. Hãy cho tôi được gặp mặt và tâm sự với cô ấy được không? - Anh tỏ vẻ buồn bã, thực ra cảm xúc cũng có phần là thật khi nghe câu chuyện kia, anh không gặp khó khăn để "diễn" - Nghe câu chuyện kia, là 1 kẻ mồ côi và cũng là 1 bác sĩ, tôi muốn được tâm sự. - Thật vô nghĩa, mọi thứ đã xảy ra quá lâu, đừng gợi lại vết sẹo trong quá khứ như thế. - Có lẽ là do cảm xúc dâng trào thôi, nhưng tôi thật sự muốn nhìn thấy cô ấy và đảm bảo cô ấy vẫn khoẻ mạnh. Và ông rời đi cũng đã khá lâu, theo lời Giáo sư Ahn thì chắc cũng rơi vào khoảng thời gian tôi chào đời, tôi thật sự muốn gặp 1 người tầm tuổi cha mẹ mình, cô ấy cũng sẽ gặp được 1 thanh niên đáng tuổi con mình, lại còn biết khá nhiều thanh niên họ So ngang tuổi mình nữa, ngoại trừ So Yi Jung thì gần như tất cả đều từng cùng lớp với tôi, tôi nghĩ mình có thể miêu tả lại cho cô ấy để dự đoán được con mình đang như thế nào, tất nhiên là trừ khi So Yoon Hee đã vứt bỏ đứa trẻ ngày ấy đi đâu đó. - Cậu biết được bao nhiêu người? - Hmm... Bên cạnh So Yi Jung và Il Hyun sunbae quá nổi tiếng thì tôi biết So Young Ji và So Deok Kang cùng khoá, So Guk Hwan kém tôi 2 khoá, lớn hơn thì có So Min Na, So Ye Eun và So Tae Cyeong sunbae. Để tôi nhớ tiếp, hình như còn~- Thôi được rồi, cậu có thể đi cùng tôi - Bang Sung Jin thở dài. "Chỉ cần hỏi nhiều về người khác hơn 1 chút là có thể đánh lạc hướng cậu ta đứa bé thực sự là ai. Giờ có từ chối chắc tên tò mò này cũng tìm cách bám đuôi mình về tận nhà, đúng là sai lầm mà!"- Thật sao? Cảm ơn ông! Mà tôi có thể gọi cô ấy là gì, 2 người chắc không muốn lộ hết danh tính đâu phải không?- Nó là Bang Ahn Jong, con gái của tôi. Tôi muốn suốt phần đời còn lại nó được bình yên. ----------------------------
- 3 cô gái đã qua đời và 1 người còn hấp hối, ông có muốn tranh thủ cứu không? Xe đang trên đường đến, khi đến nơi ông sẽ được đưa ra sân bay ngay lập tức. - Được, đã có quá nhiều người phải ra đi rồi. Nhưng những cô gái này...- Tôi sẽ báo tin về cho gia đình họ. Ông hãy cứu người còn lại đi. - Vâng. Thật may mắn khi các sếp lớn không nhớ mặt nhân viên, may mắn khi ông không thông báo số lượng điều dưỡng cụ thể trực lại qua đêm cho Chủ tịch Gu và may mắn khi ông biết tủ đồ quần áo của nhân viên ở đâu. Giờ thì Jo Na Eun, dưới tư cách 1 nữ hộ sinh may mắn sống sót sẽ cùng ông bỏ trốn và sống dưới 1 cái tên mới. Bang Ahn Jong, Bang là họ của ông, còn Ahn Jong là bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com