TruyenHHH.com

So Tay Sinh Ton Danh Cho Nu Phu O Mat The Full

Editor: Himee

"Cái gì? Không thể xác định vị trí?"

Sau "hội thẩm", Úy Lý thấy trạng thái Vân Đào không ổn, không thích hợp tham gia huấn luyện khống chế dị năng cho nên để cô trở về phòng nghỉ ngơi trước, ai ngờ Vân Đào lại biết được một tin xấu từ trong miệng hệ thống.

Hệ thống: [ Đúng vậy ký chủ, hiện giờ tuổi thọ của cô không đủ 48 giờ, đừng nói đến việc không thể xác định được vị trí của nữ chính Vân Sanh, ngay cả những vật như khoai lang cũng không thể xác định vị trí được~]

Chưa kịp xuất trận thì đã chết, có lẽ chính là hình dung tâm lý Vân Đào lúc này.

"Vậy tuổi thọ bao nhiêu mới có thể định vị được?"

[ Không ít hơn 240 giờ, tức là 10 ngày]

Mười ngày? Tuổi thọ hiện giờ của cô còn không quá hai ngày, nói cách khác cô phải tìm một người đàn ông để anh ta xuất tinh ba lần...

Giết cô đi! Cơ thể Vân Đào khẽ run lên vì tức giận! Cái hệ thống lột da chết tiệt này!

Cô đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng cắn răng tìm nhân viên phục vụ khách sạn.

Nhân viên phục vụ là một cô gái, vừa nghe Vân Đào hỏi khách sạn có dịch vụ đặc biệt không liền sửng sốt, "Dịch vụ đặc biệt gì?"

Vân Đào mặt đỏ tai hồng, "Chính là dịch vụ đặc biệt dành cho nam nữ đấy."

Nhân viên phục vụ hiểu ra, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sau lớp trang điểm của Vân Đào một lúc, hỏi, "Khách sạn của chúng tôi không có, nhưng có kênh, vậy cô... cô muốn tìm nam hay nữ?"

"Hả?"

Hệ thống trong đầu Vân Đào cười đến ngu luôn.

"Đương nhiên là muốn tìm nam rồi! Tôi là nữ tìm nữ làm gì?" Vân Đào thầm nói ánh mắt này của cô, làm nhân viên phục vụ mà không đắc tội với ai coi như cô may mắn.

"Nữ tìm nữ, nam tìm nam tôi cũng từng thấy, không kỳ lạ. Tôi thấy cách ăn mặc của cô có cả nam và nữ nên hỏi thêm để tránh hiểu lầm thôi." Nhân viên phục vụ cười theo, "Vậy cô muốn giá như nào?"

"Phải sạch sẽ." Vân Đào không muốn nhiễm bệnh đâu.

"À, xử nam thì giá hơi cao, phải một viên tinh hạch cấp ba."

Sau khi Vân Đào chính thức gia nhập Bạch Sư thì được phát một túi tinh hạch nhỏ, tinh hạch cấp bốn cũng có mấy viên, cũng coi là một tiểu phú bà, nhưng tìm xử nam thì phải mất một viên tinh hạch cấp ba, đắt quá!

"Được, vậy cô nhanh đi tìm người đi." Vân Đào nghĩ nghĩ, "Tìm được thì nói tôi biết, lúc nào tôi bảo cô mang người tới thì hẵn đưa tới, tôi sẽ trả thêm mười viên tinh hạch cấp hai.

Nhân viên phục vụ nghe thấy được thêm mười viên tinh hạch cấp hai, vui vẻ đi tìm người.

Chuyện đàn ông đã giải quyết xong, tâm trạng nôn nóng bất an của Vân Đào cũng không hề cải thiện chút nào, thậm chí cô còn uống mấy cốc nước đá cũng vô dụng, đành vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Nước lạnh chảy từ đỉnh đầu xuống, nhưng vẫn không thể dập tắt dù chỉ một chút cảm giác phiền não.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, Vân Đào tưởng là nhân viên phục vụ nên vội quấn khăn tắm đi ra mở cửa, "Nhanh như vậy..."

Cửa vừa mở, một bóng người theo gió cuốn lao về phía cô, Vân Đào còn chưa kịp thấy rõ mặt đối phương, đã bị ôm eo bế vào phòng, áp vào tường, mái tóc dài xõa tung của đối phương ương vãi trên vai rơi trên má, môi, xương quai xanh cô, ảm giác mát lạnh...

Vân Đào trợn tròn mắt, "Diệp tiên... A!"

Diệp Hào cúi người hung hăng hôn cô, đầu lưỡi cạy mở răng Vân Đào, gần như là trả thù trêu chọc cái lưỡi mềm mại của cô.

Mùi vị quen thuộc, mang theo mùi bạc hà làm cho chân Vân Đào liền trở nên mềm nhũn, cô vịn vào vai Diệp Hào, miễn cưỡng để mình đứng thẳng, đầu cũng không tự giác hơi hơi ngẩng lên, hùa theo nụ hôn của Diệp Hào.

Giờ phút này Vân Đào rất muốn khóc.

Nỗi lo lắng trong lòng cô đã được xoa dịu ngay khi Diệp Hào xuất hiện, cô biết bản thân không muốn làm tình với đàn ông bên ngoài.

"Đừng gọi anh là Diệp tiên sinh, Đào Đào, đừng gọi anh là Diệp tiên sinh nữa."

Mỗi một câu Diệp tiên sinh đều là đang khoét tim hắn.

Vân Đào run rẩy, "Diệp Hào..."

Diệp Hào lại hôn cô, hắn giống như được trấn an, hôn vừa thâm tình vừa cẩn thận, giống như Vân Đào là cát mịn, nếu dùng sức quá mạnh sẽ trượt khỏi đầu ngón tay.

Có trời mới biết anh ta cảm thấy hối hận và tức giận đến mức nào khi nghe người phục vụ khách sạn nói khách nữ ở phòng 305 đang tìm xử nam, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Tàn nhẫn với hắn và cả chính bản thân như vậy!

Diệp Hào cầm cổ tay của cô, nhìn thời gian đếm ngược: 45 giờ 32 phút 17 giây.

"Đào Đào, để anh giúp em."

Vân Đào giống như con mèo đột nhiên bị đánh thức, từ trong ý loạn tình mê tỉnh táo lại, cô dùng sức rút tay, nhưng không thể đấu lại được sự cố chấp của Diệp Hào.

Cô từ bỏ, tựa trán vào cổ Diệp Hào, giọng nói hơi run rẩy nghẹn ngào, "Em sợ, Diệp Hào, em sợ lắm."

Cô sợ trở thành tội nhân của đội Bạch Sư.

Vân Đào vẫn luôn là "Con nhà người ta", không phải bởi vì cô thông minh hay thành tích tốt, mà bởi vì bố mẹ dạy dỗ cô quá tốt.

Cô rất ngoan, cô lạc quan vui vẻ, cô ấy khiêm tốn và lịch sự, cô sợ nhất làm phiền và thiếu nợ nhân tình người khác.

Cô rất yêu bố mẹ, chưa bao giờ bất hiếu với bố mẹ, chuyện duy nhất cô làm, chính là giấu bố mẹ và bạn học để ra nước ngoài xem triển lãm tranh của một họa sĩ mà mình rất thích, đó cũng chính là lần này gặp tai nạn máy bay, chết không toàn thây.

Cô không thể tưởng tượng được bố mẹ mình sẽ phản ứng thế nào khi biết con gái họ chết không toàn thây, cô chỉ biết là mình có nuôi một con mèo hồi tiểu học, nó chết vì phản ứng căng thẳng chỉ sau ba tháng, lúc ấy cô khóc khoảng một tuần, phải mất gần nửa năm thoát khỏi ám ảnh.

Cô không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng được người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sẽ đau đớn đến mức nào, sẽ khóc bao lâu, và phải mất bao lâu để vượt qua nỗi đau đó.

Tội lỗi và sự hối hận luôn dày vò cô nhưng cô không thể nói ra.

Vân Đào nghĩ, nếu mình không đi nước ngoài thì tốt rồi, chỉ cần ngoan ngoãn, không làm chuyện không theo lẽ thường, không làm chuyện sai trái đó ngay từ đầu thì tốt rồi.

Ví dụ như sau khi lên giường với Diệp Hào, lại lên giường với Úy Lý.

Đây là tận thế, trong tận thế thường xuyên xảy ra việc đổi trẻ, mỗi một phần tình cảm đều vô cùng trân quý, cho nên cô có thể hiểu được Diệp Hào.

Sở dĩ sách "Bình minh" nổi tiếng, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì các nhân vật trong đó rất đa chiều, cả người tốt lẫn kẻ phản diện đều không có khuôn mẫu, lúc cô nhìn thấy Diệp Hào chết đã cảm khái rất nhiều, cô cảm thấy Diệp Hào không nên ở trong nhóm phản diện để lĩnh cơm hộp như vậy, hắn nên ở nhóm nhân vật chính, có thể sống để nhìn thế giới trở nên tốt đẹp hơn, sống để chứng kiến lòng người cũng rất đáng giá.

Vậy cô đã làm gì, cô đã đâm một đao vào tình anh em duy nhất chống đỡ Diệp Hào.

Mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ vẫn chưa quá muộn để khắc phục tình hình, cô vẫn còn thời gian để giải quyết ổn thoả.

Diệp Hào dùng sức ôm lấy Vân Đào, ngón tay và môi hắn đều hơi run lên, hắn có dự cảm, nếu như lúc này hắn lựa chọn sai, vậy hắn sẽ mất Vân Đào mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com