So Tay Sinh Ton Cua Tinh Linh
Sau khi xác nhận những gì Hoa Hoa nói là thật, rồi có được vị trí đại khái của những vị khách đó thì Luvita có chút tò mò về nhóm người đến đây với mục đích không rõ này. Tuy nhiên cậu chú ý đến Hoa Hoa hình như cũng không sợ những người đó -- nó thật sự không chào đón bọn họ cho lắm, nhưng nó cũng không từ bỏ món ngon của mình vì có người đến đây, thậm chí nó còn không định tha thịt lên cây ăn. Cũng không biết có phải vì con báo này còn quá trẻ nên không biết sự đáng sợ của con người, hay là do có cậu ở đây. Nếu là vế trước thì đó không phải là một dấu hiệu tốt. Thúc giục báo đốm miễn cưỡng quay lại chỗ cao cho an toàn, Tinh Linh không hấp tấp đi tìm theo hướng nó nói mà cậu đi về hướng ngược lại, ra khỏi rừng cây Hồ Dương hướng thẳng tới đám người Kunle đang chăn dắt lạc đà lớn tiếng gọi. "Aceh." Một người trong nhóm Kunle nghe được tiếng gọi nhìn sang đây, sau đó nhanh chóng chạy về phía Tinh Linh. "Syvest đại nhân, ngài có gì phân phó sao?" Lo lắng mùi lạc đà trên người mình có thể khiến Tinh Linh khó chịu nên Aceh ngừng lại cách Tinh Linh hơn một mét, hành lễ với cậu. Aceh là người lớn tuổi nhất trong bốn người tộc Kunle, bọn họ vốn quen biết lẫn nhau, ngày thường đều rủ nhau đi chăn thả nên mới bị nhóm đọa thiên sứ bắt hết về, kinh nghiệm tuổi đời khiến hắn biết nhiều chuyện hơn so với ba người Kunle khác. Khi hắn nói chuyện, khẩu âm phát ra khi nói câu "Syvest đại nhân" có chút quái lạ, nhưng vẫn có thể nghe ra được là tiếng Trung phổ thông, trước mắt thì đây là một trong những câu tiếng Trung đầu tiên mà nhóm người Kunle học được, đây cũng là câu mà bọn họ thường dùng nhất. Thuật phiên dịch của Lão vu yêu vẫn còn chưa cải biến tốt nên Luvita chỉ có thể sử dụng thuật phiên dịch bản lúc đầu, để bọn họ có thể giao tiếp với nhau: "Dường như bên ngoài có một đoàn người tới, anh với tôi cùng đi xem bọn họ đến từ đâu." Đối với năng lực tự bảo vệ bản thân thì Luvita vẫn rất tự tin, nói sao thì cậu vẫn là Đại Ma Đạo Sư, cho dù ở nơi này không thể dùng tốt hệ mộc và hệ thủy nhưng chẳng phải vẫn còn có hệ khác sao? Ma pháp cấp cao của hệ phong hỏa thổ cậu chưa nghiên cứu qua nhưng cấp trung thì hoàn toàn không vấn đề gì. Mà nguồn ma lực khổng lồ của Đại Ma Đạo Sư, cùng với nguồn nguyên tố phong hỏa thổ quá mức dày đặc ở nơi này sẽ làm cho ma pháp cấp trung của cậu còn mạnh hơn ma pháp cấp cao chuyên về ba hệ này. Hơn nữa vị trí ở nơi này cũng quá tốt, tại Biển Cát Hoàng Kim này, chỉ cần một thuật bẫy cát thôi là cũng đủ trực tiếp chôn vùi những người có ác ý với cậu rồi. Vậy nên Luvita định trực tiếp mang theo Aceh đi lên cồn cát để tìm người. Aceh không hề tỏ ra do dự. Hắn đã sớm biết rằng ngài đại nhân có vẻ ngoài yếu đuối trước mặt thực chất là một pháp sư vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa vị đại nhân này có địa vị rất cao, đồng thời còn là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Cho nên hắn một chút cũng không ngần ngại một mình đi theo Luvita để tìm người. Rừng cây Hồ Dương đã chặn một vùng cát sỏi rộng lớn, nhưng vẫn còn một ít trượt xuống dưới tạo thành một con dốc thoai thoải. Luvita mang theo Aceh từ đây đi lên cồn cát, đây là quãng đường xa nhất mà cậu đã đi, trước đó cậu chưa từng rời xa phạm vi quanh rừng Hồ Dương. Hy vọng Lekdimon sẽ không tức giận nếu phát hiện ra. Vào thời điểm Tinh Linh đi ra ngoài thì Ma Vương vừa mới ra khỏi lâu đài, mà thương đoàn của Sam lại đến rất gần rồi. Sau đó trước lúc Lekdimon đến thì Tinh Linh và thương đoàn đã gặp nhau. Người trong thương đoàn cũng không thấy rõ bộ dáng Tinh Linh được phủ toàn thân trong chiếc áo choàng màu đen, nhưng bọn họ lại thấy được Aceh. Mặc dù Aceh cũng mặc áo choàng chống nắng nhưng áo của hắn không có mũ, khuôn mặt bị lộ ra ngoài, mà trên mặt của Aceh lại có vảy đặc trưng của người Kunle, đối với thương nhân có kiến thức rộng rãi trên sa mạc mà nói thì cực kỳ dễ nhận biết. Tuy nhiên, mặc dù Aceh có vẻ ăn mặc không tệ nhưng bọn họ vẫn có thể thấy được đối phương chỉ là một người hầu hoặc là nô lệ, còn người có dáng vẻ không rõ ràng kia thật ra lại khiến cho người ta cảm giác được sự cao quý ưu nhã, điều đó làm bọn họ nhận thực được rằng người đến đây là một người có thể ra quyết định. Trong khi Sam và những người khác đang quan sát Luvita thì Luvita cũng đang quan sát họ. Nhóm người này nhìn qua cũng không có gì nguy hiểm, mặc dù trên người họ đều có dao găm, đại đao gì đó, nhưng chủ yếu là để phòng thủ. Đàn lạc đà mà những người này mang theo và những hàng hóa trên lưng chúng khiến Luvita suy đoán bọn họ hẳn là thương nhân. Mà nhóm người này rõ ràng không phải là người Kunle, nét mặt của họ có chút khác biệt với đám người Aceh, còn những chỗ khác vì cơ thể và đầu của họ đều bị che kín nên Luvita không thể nhìn thấy điểm gì đặc biệt. Sau khi quan sát một lúc, cả hai bên đều sẵn sàng để tiếp xúc thêm một bước, chẳng hạn như hỏi thăm tình hình của nhau. Nhưng khi bọn họ càng đi càng gần, tới khoảng cách thích hợp để người xa lạ chào hỏi thì một bóng dáng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Luvita, làm nhóm người Sam hoàn toàn hoảng sợ. Bọn họ hoàn toàn không chú ý tới người này xuất hiện như thế nào, thân hình của hắn vô cùng cao lớn, khí thế trên người lại càng thêm đáng sợ, chỉ cần đứng trước mặt hắn như vậy mà Sam đã trực tiếp cảm thấy hai chân mình nhũn cả ra rồi. Ngay cả khi đứng trước mặt nhà vua thì hắn ta cũng chưa từng thất thố như vậy. Quá mức khẩn trương nên Sam cũng không chú ý tới đàn lạc đà phía sau cũng hoảng loạn vì người đó xuất hiện. Đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Luvita tất nhiên chỉ có thể là Lekdimon. Ma Vương không thích ánh nắng gay gắt nên cũng khoác áo choàng chống nắng giống Luvita, mũ choàng to rộng bao lại cặp sừng trên đầu hắn, cũng che đi đôi mắt nhưng ưu thế về chiều cao đã giúp hắn có thể xuyên qua khe hở mà nhìn đến đám nhân loại không mời tự đến trước mặt này. Ngay khi hắn xuất hiện thì Aceh đã thức thời thối lui đến nơi xa hơn, Tinh Linh quay đầu liếc nhìn Ma Vương một cái rồi quay lại gật đầu với Aceh. Ach ở phía xa thấy được, lập tức nghĩ tới nguyên nhân Luvita đưa hắn đến đây nên vội vàng tiến tới trò chuyện với Sam. Mà Luvita lại đứng im tại chỗ nói chuyện với Lekdimon. "Ngài định làm gì với những người này?" Lekdimon nói: "Mang về, Ansetloc nói bọn họ mang theo không ít đồ vật." Nghe hắn nói thản nhiên như vậy, Luvita biết rằng hắn không có ý định bắt giữ người. "Bọn họ có vẻ là thương nhân, ngài định giao dịch với họ à?" Ma Vương bệ hạ gật đầu: "Chúng ta cần tiếp xúc với thế giới này, bọn họ nhìn qua rất thích hợp để làm đối tượng tiếp xúc đầu tiên." Ở trước mặt Tinh Linh Ma Vương bệ hạ luôn nói nhiều hơn bình thường một chút. Tinh Linh cũng cảm thấy như vậy: "Tôi vốn nghĩ rằng sẽ không có người nào đến vùng biển cát này ngoại trừ những đứa nhỏ kia, còn đang nghĩ cách làm sao để tiếp xúc với những người khác, nhưng không ngờ rằng những người này lại tự tìm đến cửa." Ma Vương bệ hạ không có bình luận gì về đám nhỏ trong miệng Tinh Linh, hắn cảm thấy một số trong chúng nó không hề nhỏ chút nào. "Đợi lát nữa cùng ta đi xem bọn họ mang theo gì đến." Ý của hắn rất rõ ràng, nếu Tinh Linh có yêu thích thứ gì thì đó chính là của cậu. Luvita nhấc một bên khóe miệng: "Được." Khi bọn họ đang trò chuyện, Aceh đã hỏi rõ lai lịch của Sam và những người khác -- may mắn là các thương nhân luôn đi đây đi đó, điều này giúp bọn họ có thể nghe hiểu rất nhiều khẩu ngữ địa phương và tiếng Toph không chuẩn. Sau khi Aceh hỏi rõ thân phận của đối phương liền lui về đến bên cạnh Tinh Linh: "Đại nhân, những người này nói họ là thương nhân đến từ Adadara, thần biết nơi đó, đó là một quốc gia bảo vệ bên rìa phía tây đại lục. Thần còn nghe nói họ có một cái hồ nước mặn vô cùng rộng lớn được gọi là 'biển', có rất nhiều thức ăn trong đó." Aceh có chút hâm mộ khi nói về điều này, hắn không biết biển đến tột cùng là như thế nào nhưng hắn nghe nói trong biển có nguồn thức ăn ăn mãi không hết, chỉ riêng điều này thôi là cũng đủ khiến Aceh hâm mộ. Adadara? Thế mà lại là quốc gia, thật đúng là may mắn. So với bộ tộc thì rõ ràng giao dịch cùng với quốc gia (người) sẽ có lợi hơn. Chẳng qua Tinh Linh vẫn còn thắc mắc: "Bọn họ làm sao lại đến được đây?" "Nghe nói bọn họ gặp phải bão cát trên con đường trước đó, bão cát đã che khuất đi ốc đảo mà họ muốn đi, còn làm cho bọn họ lệch khỏi quỹ đạo hướng đi ban đầu và nước của bọn họ không còn nhiều lắm nên phải chọn đi theo con đường bên này, sau đó liền gặp được chúng ta." Đến bây giờ Aceh mới biết được nơi đây thực chất là Biển Cát Hoàng Kim, trước đó hắn còn tò mò vì sao các đại nhân ở đây lại đặc biệt dò hỏi bọn họ chuyện về Biển Cát Hoàng Kim đến vậy. Tinh Linh thay Ma Vương nói với Aceh: "Hỏi xem bọn họ có sẵn lòng cho chúng ta xem hàng hóa họ mang theo hay không, nếu có nhu cầu, chúng ta sẽ cho họ một mức giá tốt, tất nhiên dùng nước để đổi cũng có thể." Nước trong sa mạc là trân quý nhất, nhưng kim loại và đá quý cũng rất có giá trị. Mà những thứ trước đó đọa thiên sứ mang về cũng có một số loại tiền tệ ở nơi đây, càng thú vị hơn là chúng nó có cùng kích thước với các đồng tiền vàng, bạc và đồng được sử dụng trong 《DW》, nhưng hoa văn trên đó lại khác nhau, hơn nữa tiền trong 《DW》 lại càng tinh mỹ hơn, độ tinh khiết cũng cao hơn, điều này sẽ chỉ khiến chúng có giá trị hơn. Aceh lại đi đến trao đổi với bọn họ. Đoàn người Sam vốn cũng có ý định này, vừa nghe đến chủ nhân của tòa lâu đài thần kỳ này (đây là cách Aceh giới thiệu Ma Vương và Tinh Linh) muốn giao dịch với bọn họ, họ đương nhiên đồng ý. Họ cũng không cảm thấy không tốt khi phải trả tiền nước, trên đại lục Toph, nguồn nước ngọt mà có chủ luôn phải dùng tiền để mua. Bọn họ chỉ lo lắng chủ nhân lâu đài có thể sẽ sử dụng công phu sư tử ngoạm, tăng giá nước ngọt vượt quá những gì họ có thể chấp nhận dược. Nhưng dù có lo lắng thế nào thì bọn họ cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà rất nhiệt tình đồng ý đưa hàng hóa cho đối phương nhìn xem. Chẳng qua hai bên đều cảm thấy đây không phải là một nơi tốt để giao dịch và nắng đang ngày càng gắt hơn. Vì thế sau khi bọn họ đồng ý, Tinh Linh để cho Aceh bảo bọn họ đi theo mình về Ma Đài trước rồi nói. ________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com