So Tay Sinh Ton Cua Tinh Linh
Lời Tinh Linh nói đã làm Ma Vương phấn khích vài ngày, tuy rằng EQ của hắn không ra gì nhưng dù không đủ EQ thì cũng có IQ bù lại nha. Câu nói "ngay khi ngài muốn tôi làm điều gì đó thì chính ngài cũng phải hồi đáp lại tương ứng" vào tai Ma Vương quả thực là đang nói thẳng cho hắn -- 【Ngài muốn em thuộc về ngài, vậy thì ngài phải thuộc về em.】:))) Không còn lời nào có thể tuyệt đẹp hơn lời này cả, Ma Vương cảm thấy đây là Tinh Linh đang đáp lại hắn. Hơn nữa, vào mỗi ngày khi họ dùng trà chiều, chỗ ngồi của Ma Vương cũng từ đối diện biến thành dựa gần bên cạnh Tinh Linh. Khi họ đi ra ngoài cùng nhau, họ gần như tay trong tay. Khoảng cách này đã là rất gần. Mà Tinh Linh cũng chưa từng kháng cự -- cậu chỉ là cố ý làm lơ bàn tay to đang ngo ngoe rục rịch tựa hồ muốn dắt cậu đi của Ma Vương. Vì vậy, cho dù sau đó Tinh Linh không còn đề cập đến chủ đề này nữa, tựa như mọi thứ vẫn không khác gì trước đây nhưng điều đó cũng đủ để khiến Ma Vương có tâm trạng vui vẻ. Tất cả ma vật đều phát hiện Ma Vương có tâm trạng tốt, điều này khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thật mừng vì cuối cùng cũng không còn phải đối mặt với áp suất thấp của bệ hạ nữa rồi. Trong khoảng thời gian này, những người lùn đen được Dibide cử đi thăm dò mỏ thỉnh thoảng sẽ gửi về một số tin tức, nhưng đáng tiếc bọn họ đều không tìm thấy bất kỳ mạch khoáng vật nào. Điều hữu ích duy nhất có lẽ là họ đã phát hiện ra một vùng đất muối, hơn nữa họ còn mang về rất nhiều khối muối có thể tinh luyện thành muối tẩy. Thứ này vẫn có chút tác dụng với các ma vật nên cũng không tính là không có thu hoạch gì. Lekdimon hơi kinh ngạc khi nhận được tin có một đoàn dân bản địa bị nghi là thương đoàn đến gần Ma Đài. Hắn cũng không bất ngờ khi người đến đây bị phát hiện, đừng nhìn nhóm Ma Vương dường như không thực hiện bất kỳ biện pháp phòng thủ nào ở ngoài Ma Đài, nhưng trên thực tế bọn họ có rất nhiều biện pháp có thể giám sát đến động tĩnh ở phía xa, họ sẽ không lơ là thiếu cảnh giác. Điều Ma Vương cảm thấy kinh ngạc chính là thế mà lại có người đến đây. Tuy rằng mấy người Kunle kia không biết gì nhiều, nhưng loại địa phương nổi tiếng như Biển Cát Hoàng Kim thì bọn họ vẫn có nghe qua. Thời thơ ấu, những người lớn sẽ coi những nơi này như chuyện xưa mà kể cho họ nghe, đến khi lớn lên thì bọn họ sẽ kể lại cho con cháu của mình. Nhiều câu chuyện xưa cứ như vậy mà được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, trở thành nhận thức duy nhất về thế giới bên ngoài đối với nhiều người chưa từng rời khỏi quê nhà. Thông thường những câu chuyện xưa sẽ được phóng đại, sau đó những địa phương vỗn dĩ đã rất nguy hiểm này lại càng được người biết đến nhiều hơn rồi cũng càng bị tránh xa hơn. Bây giờ lại có người đến nơi này, không phải là nhà thám hiểm hay gì khác mà là một thương đoàn, điều này rất kỳ lạ. "Những người đó đến đâu rồi?" "Đã sắp tới gần rìa rừng Hồ Dương rồi." Huyết tộc trả lời nói: "Đối phương có vẻ cũng không nguy hiểm lắm, bọn họ dường như còn mang theo rất nhiều thứ, trong đó có thể có thứ chúng ta cần." "Ngươi muốn tiếp xúc với bọn họ?" "Đúng vậy Bệ hạ." Ansetloc gật đầu: "Các loại tài nguyên ở đây thật sự quá ít, chúng ta cần có con đường khác để đạt được những thứ ta cần." Các ma vật thật ra đều không mấy thân thiện với con người, số ít trong bọn nó (tỷ như Huyết tộc) thậm chí sẽ lấy con người làm thức ăn, mà con người lại còn là một phe bên trận doanh quang minh nên bọn nó càng không thích. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho chúng tiếp xúc với con người. Hơn nữa nhóm dân bản địa ở đại lục Toph, đặc biệt là nam giới, tựa như đều có trình độ biến dị khác nhau, điều này đã khiến cho bọn chúng xem bọn họ như ma vật cấp thấp nên cũng làm các ma vật dễ tiếp thu hơn. -- Giống như đầu bếp tộc ăn thịt người đã nói, dân bản địa ở đây nhìn không ngon chút nào. Ma vật đồng ý đề nghị của Huyết tộc, bọn chúng không thiếu đồ ăn cũng không thiếu nước, nhưng lại thiếu những thứ khác, đặc biệt là bên lão vu yêu kia, nếu như mà không đủ vật liệu thí nghiệm thì chúng nó chắc chắn sẽ tạo phản. Hơn nữa Lekdimon chợt nhớ tới bây giờ là khoảng thời gian Tinh Linh ra ngoài. "Bọn họ đến từ hướng nào?" "Đại khái là hướng tây, hẳn là chuẩn bị vượt qua nơi này đi đến bên kia -- chính là vùng ốc đảo mà nhóm đọa thiên sứ đã phát hiện ra lạc đà." Ansetloc thấy sắc mặt Ma Vương bệ hạ có dấu hiệu hơi chuyển đen, vốn là người giỏi xem mặt đoán ý người khác gã lập tức biết câu trả lời của mình không phải là điều mà Ma Vương bệ hạ muốn nghe. Gã lập tức bổ sung nói: "Syvest đại nhân chính xác đang ở trong khu vực mà họ sẽ đi qua khi tới đây." Lekdimon lập tức đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài. Ansetloc suy nghĩ chốc lát rồi cuối cùng cũng đi theo. Tuy nhiên gã cũng không tính đi theo Bệ hạ mà là đuổi theo hắn để hỏi: "Bệ hạ, những người đến từ bên ngoài đó có thể sẽ bị tộc bất tử dọa sợ, thần muốn để cho nhóm người Farichlar và Turklo tạm thời ẩn nấp một chút." Lão vu yêu còn dễ, chỉ cần không có mệnh lệnh của Bệ hạ thì ông ta gần như sẽ không rời khỏi phòng thí nghiệm của mình nửa bước, nhưng kỵ sĩ trưởng khủng bố Turklo thì khác, bất kể khi nào thì kỵ sĩ trưởng và đội kỵ sĩ của anh ta đều sẽ đóng quân tại nơi đó mà không cần nghỉ ngơi. Turklo và Ansetloc đều cùng thuộc về bảy ma tướng, không có sự đồng ý của Lekdimon thì Ansetloc không có cách nào khiến Turklo làm theo sự an bài của gã. Nhưng lần này Lekdimon lại không đồng ý: "Đừng để những tộc bất tử khác xuất hiện, Turklo và đội kỵ sĩ của hắn thì không cần." Huyết tộc nghĩ cũng đúng, những bọn kỹ sĩ đó toàn bọc sắt từ đầu đến chân, mà dân bản địa ở đây lại chưa từng thấy qua tộc bất tử nên sẽ không nhận ra chúng. Lekdimon mang theo Ansetloc đi tới cửa lớn Ma Đài, người sau ở lại để truyền mệnh lệnh của Lekdimon cho Turklo. Lekdimon bước ra Ma Đài, đi thẳng về phía vị trí của Tinh Linh. Mà bên phía Tinh Linh, xác thật đúng như suy nghĩ của Lekdimon mà đã chạm mặt với những thương nhân không mời mà đến. Phát hiện ra bọn họ đầu tiên cũng không phải Luvita mà là một đám động vật mới đến đây định cư. Cũng không biết tụi nó làm sao biết được hoàn cảnh ở nơi đây thích hợp để sinh sống rồi băng thẳng qua Biển Cát Hoàng Kim mà chạy tới đây, nhưng đúng thật là mỗi ngày Luvita đều sẽ phát hiện vài con động vật chưa từng gặp trước đó. Hôm nay cậu lại phát hiện hàng xóm mới là một đám ong mật, trời mới biết chúng nó bay đến từ đâu. Chờ khi Luvita phát hiện ra chúng nó thì lũ ong mật này đã xây một tổ ong to bự hơn đầu người ở trên cành một cây hồ dương, đang bay ra bay vào thu thập mật hoa. Sau khi Luvita tra qua Sách trí tuệ thì phát hiện nhóm ong mật này lớn hơn nhiều so với tư liệu, hơn nữa đặc điểm trên ngoại hình cũng khác biệt không ít, nhưng tụi nó đúng là ong mật. Bằng chứng là khi Luvita đang đứng quan sát dưới tổ ong thì có một đàn ong mật mang theo một 'mảnh tổ ong' nhỏ màu vàng kim bay đến trước mặt cậu, rồi đưa mảnh nhỏ bằng nửa bàn tay đó cho cậu. Đó là một miếng mật ong nguyên chất tự nhiên, có mùi hương của hoa và vị êm dịu thơm ngon. Theo Sách Trí Tuệ thì giá trị dinh dưỡng của nó cao hơn nhiều so với mật ong thông thường. Luvita thích đồ ngọt nên vui vẻ nhận lấy phần quà này, đổi lại cậu dự định khi về sẽ trồng một ít hoa hút mật ở hai bên đường. Như vậy không chừng sau này sẽ có nhiều mật ong hơn để ăn. Ngay khi cậu nghĩ như vậy thì một con động vật họ mèo toàn thân lấm tấm giống như báo đốm từ trên cây bên kia chạy xuống, nhào về phía Luvita đang quay lưng về phía nó. Tuy nhiên nó cũng không làm bị thương Luvita mà thay vào đó, nó dựng cơ thể dài hơn hai mét lên, hai chi trước đặt lên vai Tinh Linh rồi toàn bộ con báo đều dán trên lưng cậu. "Đừng nháo, Hoa Hoa." Không cần quay đầu lại, Luvita cũng có thể biết sau lưng mình là ai. Mèo bự được gọi là Hoa Hoa kêu vài tiếng giống mèo sau đó mới rời khỏi lưng Luvita. Hoa Hoa cũng mới tới cách đây không lâu, Luvita cho rằng nó hẳn là một con báo đốm giống cái (dù sao cũng không phải trái đất nên không chắc nó có phải cùng loài hay không), hơn nữa nó không phải là đến một mình. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy bụng của Hoa Hoa có hơi phình ra, bên trong đó là cục cưng chưa ra đời của nó. Đây là một con báo đốm trẻ tuổi sắp làm mẹ, Luvita có thể chắc rằng đây là lần đầu tiên nó mang thai. Đừng hỏi cậu tại sao lại biết, dù sao thiên phú của Tinh Linh chính là như thế, làm cậu có thể rất dễ dàng hiểu rõ ý nghĩ của nhóm sinh linh nhỏ không có nhiều trí tuệ này. Giống như bây giờ vậy. "Em nói có người đến đây?" Luvita lấy một miếng thịt tươi từ trong túi ra và đặt xuống đất cho Hoa Hoa -- bà mẹ tương lai cần nhiều dinh dưỡng hơn, nhưng không có nhiều động vật thích hợp để nó săn trong "vườn thực vật" của cậu, vì đề phòng Hoa Hoa xuống tay với những con lạc đà và người Kunle nên Tinh Linh liền hình thành thói quen cho nó ăn mỗi ngày. Thịt mà Tinh Linh mang đến là thịt tươi vừa mới giết được cậu kêu hầu gái ác ma đi nhà bếp lấy về, lại còn được bọc trong túi nên hoàn toàn không cần lo thịt sẽ bị hỏng. -- Thành thật mà nói, lúc đầu cậu còn nghi ngờ liệu đầu bếp ăn thịt người kia có thể giết chết một chủng tộc thông minh nào đó hay không, nhưng khi cậu nhận được nó, những miếng thịt được cắt thành từng miếng có kích thước tương đương nhau cho thấy chúng vốn thuộc về một con bò. Hoa Hoa ăn không ngẩng đầu lên, nhưng sau khi nghe được lời nói của Tinh Linh thì nó vẫn phát ra chút âm thanh. Điều nó nói là nó ở trên cây nhìn thấy những thú hai chân giống Tinh Linh nhưng khiến nó cực kỳ chán ghét, mang theo rất nhiều thức ăn băng qua cồn cát đến đây. Đối với nó mà nói, những đàn lạc đà đó còn không phải là đồ ăn sao? Khi tất yếu thì những thú hai chân kia cũng vậy. ________________________ Tác giả có lời muốn nói: Nhạt nhẽo, khi không có Tinh Linh và Ma Vương thì mấy bạn nói như thế nhưng so với lúc có bọn ẻm thì các bạn lại nhiều hơn gấp đôi, cho nên thật ra các bạn đây là không muốn nhìn thấy bọn ẻm chứ gì =-=
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com