TruyenHHH.com

So Huu Completely Mine Seo Hee Soo X Lee Hye Jin

Seo Hee Soo đưa mắt nhìn xuống con người đang quỳ phục trước mặt mình, thấy bộ dạng của chị ta như vậy, lửa giận trong lòng cô lại càng thêm bùng cháy. Đã biết sai tại sao vẫn còn làm? Như vậy chẳng phải chị ta đang cố tình hành hạ cô hay sao?

Thời khắc đó ám ảnh Hee Soo cả ngày lẫn đêm, cái cảnh Hye Jin tự chĩa khẩu súng vào cổ họng mình cứ tua đi tua lại trong đầu cô như thể một đầu băng bị kẹt. Nó theo cô cả vào trong giấc mơ, để đến lúc Hee Soo hoảng hồn bật dậy thì mồ hôi đã chảy đầm đìa ướt cả lưng áo. Lee Hye Jin chết tiệt! Chị ta thậm chí còn không cho cô thời gian để hoảng sợ. Nếu lúc đó cô chỉ đến trễ một giây thôi thì...

- Lee Hye Jin, cô thấy cảnh này có quen không?

Hye Jin không dám ngẩng đầu lên nhìn người ấy. Họ như bị mắc kẹt trong một vòng tuần hoàn quái gở. Một lần rồi lại một lần làm em chết đi sống lại, một lần rồi lại một lần cô quỳ xuống cầu xin. Hye Jin không hy vọng em sẽ tha thứ cho cô thêm lần nào nữa, giữ cô bên mình em sẽ lại bị tổn thương thôi. Lee Hye Jin cảm thấy mình thực sự xứng đáng bị vứt bỏ, cô không mang lại được gì cho Hee Soo ngoài sự đau đớn cả.

- Cô có nhớ rằng cô đã từng hứa với tôi những gì không?

Hee Soo bước tới, giận dữ nâng cằm Lee Hye Jin, bắt chị ta phải nhìn vào mắt mình. Cô hận cái bộ dạng yếu hèn này, càng căm ghét sự im lặng của chị ta. Hee Soo gằn giọng, một tay giữ chặt cằm của Hye Jin, không cho người kia cơ hội để né tránh.

- Nhớ hay không?

Đôi mắt của Seo Hee Soo như xoáy sâu vào tận tâm hồn của Hye Jin mà nhìn thấu tất cả, cô chưa bao giờ cảm thấy bị trần trụi trước một ai đến thế. Mọi kí ức chợt ùa về như nước lũ, cuốn theo cả những lời hứa dở dang, những lời hứa mà Lee Hye Jin chưa từng thực hiện.

**********

- Cô định quỳ ở đây đến bao giờ? Biến đi cho khuất mắt tôi.

Seo Hee Soo quay lưng về phía Lee Hye Jin, cô ta làm cô kinh tởm. Sự hiện diện của Hye Jin như xoáy sâu vào nỗi đau mất con của Hee Soo khiến cô càng thêm khổ sở. Cô hận Lee Hye Jin, hận Han Ji Yong, hận bà mẹ chồng quái đản đã tiếp tay cho bọn họ, đã cùng nhau giết chết con cô.

- Tôi sẽ quỳ cho đến khi cô chịu nghe tôi nói.

- Nói mau rồi cút đi.

- Tôi thực sự xin lỗi. Lúc đó tôi chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của Han Ji Yong, tôi không muốn cô bị hắn ta lừa dối thêm nữa. Nếu biết rằng chuyện đó sẽ gây ra đả kích với cô đến như vậy, nhất định tôi sẽ không nói ra. Tôi không hề có ý muốn-

- Vô tình hay cố ý có khác gì nhau không? Có mang con của tôi về được không? Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, đi ra khỏi đây ngay!

Mặc kệ cho Hee Soo có xua đuổi đến cỡ nào, Hye Jin vẫn quỳ phục ở đó. Cô không thể để Hee Soo một mình lúc này. Nếu như mắng chửi cô có thể làm cho cô ấy thoải mái hơn thì cô mong Hee Soo cứ mặc sức mà mắng chửi. Nhưng Hee Soo không nói thêm gì nữa, căn phòng lại lập tức quay trở về sự tĩnh lặng ban đầu.

Lee Hye Jin quỳ cho đến tận sáng hôm sau, khi Hee Soo rời khỏi giường bệnh cô cũng lập tức đứng lên, thiếu chút nữa là ngã khụy xuống. Hee Soo chỉ đưa mắt nhìn cô một cái rồi đi vào phòng thay đồ. Cô phớt lờ đi cái đầu gối đau nhức của bản thân, nhanh chóng gấp lại chăn chiếu thật gọn gàng rồi đứng chờ Hee Soo.

- Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.

Hee Soo nói rồi đi thẳng ra khỏi cửa, Hye Jin cũng vội vã theo sau. Cô ra cổng bệnh viện, định gọi một chiếc taxi thì Hye Jin chạy tới ngăn lại.

- Để tôi đưa cô đi!

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của người trước mặt, Hee Soo ngao ngán thở dài. Dù sao thì so với rủi ro bị lộ thông tin bản thân phải nhập viện cho Han Ji Yong biết thì có lẽ chịu đựng Lee Hye Jin một chút mới là điều mà cô nên làm. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Hee Soo vẫn cảm thấy thật chán ghét, suốt chặng đường đi cô không nói với Hye Jin câu nào, lơ đễnh ngắm nhìn cảnh vật bên đường.

- Giờ thì cô đi đi, tôi muốn ở một mình.

Hee Soo tưởng rằng cô ta đã đi thật, sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy một bàn cơm canh dọn sẵn. Nhìn bát canh rong biển, Hee Soo cảm thấy như mình bị trêu ngươi, tức tối cầm bát canh mà đổ đi ngay trước mặt Hye Jin.

**********

Ngày lại qua ngày, Lee Hye Jin cứ như con muỗi vo ve mãi bên người Hee Soo mà không chịu rời đi. Cô ta nấu cơm rồi cầu xin cô ăn, cô muốn đi dạo cô ta cũng chạy tới mà xách đôi dép đến, nhà cửa phòng ốc cũng do cô ta lau dọn, đến cả phòng riêng của cô cũng không thoát khỏi mùi nước hoa của Lee Hye Jin. Cô ta cứ tự nhiên biến nhà của cô thành nhà mình, tự nhiên bước vào cuộc đời của cô như thế. Hee Soo tuy lúc đầu còn cảm thấy chán ghét nhưng cũng đã dần quen thuộc với sự hiện diện của vị khách không mời này. Ngoài mẹ đẻ ra thì cũng chưa từng có ai chăm sóc cho cô đến vậy, thậm chí so với mẹ còn có phần cẩn thận hơn. Trong lòng Hee Soo bỗng nhiên lại nổi lên một chút cảm giác ấm áp không nên có.

Một buổi tối, cô bị trượt chân trong nhà tắm. Chị ta hớt hải chạy tới rồi vội bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hee Soo thẹn quá quá hoá giận, đuổi cổ Hye Jin ra ngoài, còn cấm chị ta từ giờ không được phép đặt chân vào phòng mình. Ai ngờ chị ta không những không nghe theo lại còn cầm lấy chân của cô, nâng lên mà xoa nắn.

- Chị đang làm cái trò gì vậy?

- Bóp chân cho em. Để yên thì sẽ bị tụ máu bầm-

- Ai mượn?

- Tôi mượn. Chẳng phải tôi nói tôi sẽ chăm sóc cho em sao? Tôi sẽ không để em một mình. Giờ thì nằm yên một chút được không?

Đó là lời hứa thứ nhất.

Không lâu sau, Jung Seo Huyn đến thăm Hee Soo, cũng là để bàn về kế hoạch lật đổ Han Ji Yong và đưa Ha Joon ra khỏi Hyowon. Seo Huyn đã tìm Hye Jin để nói chuyện riêng. Khi thấy Hye Jin trông ra ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt chứa đầy niềm yêu thương da diết nhìn Hee Soo, Seo Huyn đã quyết định rằng mình có thể tin tưởng được người phụ nữ này.

- Vâng, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ vì cô ấy.

Đó là lời hứa thứ hai.

Hôm đó là ngày cuối cùng của thời hạn một tuần. Lee Hye Jin chở Hee Soo tới tiệm trang sức rồi đến nhà thờ. Thỉnh thoảng chị ta sẽ quay sang trộm nhìn cô một cái rồi lại vội vàng quay đi. Hành động này khiến Hee Soo cảm thấy hơi băn khoăn một chút, có vẻ như cô đã quá tự nhiên khi ngồi vào ghế phụ. Nhưng Hee Soo không biết rằng dù cô có ngồi đằng sau hay đằng trước, Hye Jin vẫn sẽ trộm nhìn cô như vậy.

Seo Hee Soo cũng không phải gỗ đá, cô đã sớm bị sự săn sóc của Lee Hye Jin làm cho lay động, hay nói cách khác thì Hye Jin đã dùng một tuần mà mê hoặc Hee Soo, khiến cô không còn ghét bỏ chị ta được nữa. Cô quyết định trao cho Hye Jin chiếc răng sữa đầu tiên của Ha Joon, một cột mốc kỉ niệm quan trọng của con trai mà bản thân luôn nâng niu giữ gìn. Hee Soo nấp ở một góc nhìn Hye Jin, cô chưa bao giờ thấy người phụ nữ này khóc nhiều đến thế, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

- Chị nhớ kế hoạch của chúng ta rồi chứ?

- Tôi rõ rồi. Em yên tâm, tôi sẽ làm đúng vai trò của mình.

- Lee Hye Jin, tôi có thể tin tưởng được chị mà, đúng không?

- Em đã biết tất cả mọi thứ về tôi, từ quá khứ đến hiện tại. Tương lai tôi cũng sẽ không giấu em thêm bất cứ điều gì nữa. Xin hãy tin tôi.

Đó là lời hứa thứ ba.

Mà cả ba lời hứa đó, Lee Hye Jin đều không thực hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com